Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 41



Ban đêm gió thổi đặc biệt lớn, cung nữ cuống quít chạy ra gài kín cửa sổ tránh gió lùa vào trong ngoạ phòng chủ tử. Phó Tuyệt Ca ở ngoài sân kiểm tra trản đèn, tranh thủ không ai để ý thổi tắt bớt mấy cái rồi mới quay về phòng.

Ngọa phòng bát gia được huân đến phi thường ấm áp, cách tiểu gian lại có hai bức rèm được Mi Cát thả xuống nhằm che chắn gió. Thuận tay vén mành lụa qua một bên lách người đi vào trong, quả nhiên bát gia vẫn chưa ngủ, yên tĩnh ngồi ngâm chân.

“Bát gia đêm nay gió lớn nhớ phải đắp chăn cẩn thận.” Thổi bớt hai trản đèn gần giường, khom lưng thu dọn chén trà uống dở trên bàn: “Trà lạnh rồi, bát gia cần uống thêm không?”

“Không cần phao thêm, gắp than vào đi.”

Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến, xoay người đến chỗ ấm nước đang đun sôi dùng kẹp gắp ra một hai viên than cháy dở. Bên dưới chén trà đặt một chén nhỏ hình trụ dùng để làm ấm nước trà, cho hai viên than vào trong nước trà sẽ không bị nguội lạnh. Đợi nước trà trong chén ấm lên một chút mới bưng đến chỗ bát gia.

Tiếp nhận chén trà uống một ngụm, đột ngột nghe thấy âm thanh lách tách phát ra bên ngoài cửa sổ. Phó Tuyệt Ca nương mắt nhìn theo, có vẻ như ngoài trời đang mưa, công sức thổi tắt nến của nàng bỗng chốc biến thành vô nghĩa.

“Bát gia, trời mưa rồi.”

Mi Cát vén mành bước vào ngoạ phòng: “Ngài ngâm chân cũng đã lâu nên đi nghỉ ngơi sớm.”

“Tiểu ngốc ở lại đi.” Đông Phương Tầm Tuyết giao lại chén trà cho nàng, không nhanh không chậm mở miệng: “Ngoài trời mưa lớn hẳn sẽ có sấm chớp, ngươi một mình ở trong phòng nhất định bị doạ sợ.”

“Bát gia vạn vạn không được!”

“Làm sao? Không thể lưu lại cung nữ hầu hạ sao?”

“Không phải như thế.” Mi Cát càng nghĩ càng hoảng, nàng không muốn trong sáng của bát gia mất sớm như vậy: “Phó thị là lệnh ái, ngài lại là hoàng tước, đơn độc lưu trong ngoạ phòng đồn đãi ra ngoài sẽ không hay.”

“Ngươi không nói thì có ai biết được.”

Mi Cát cứng người, lẽ nào bát gia xem nàng là ngoại nhân?

Trong lòng không khỏi đau đớn, nàng theo ma ma chăm sóc bát gia từ lúc còn quấn kĩ trong bọc vải, bây giờ trưởng thành lại đem nàng gạt ra. Có trách cũng phải trách Phó thị âm mưu nham hiểm cố tình câu dẫn bát gia, tiểu nha đầu nho nhỏ nhưng tâm cơ không thể xem thường.

“Bát gia.”

“Được rồi, ngươi đi mau đi, lưu lại Phó thị hầu hạ là được.”

Mi Cát dùng dằng không chịu ly khai nhưng cũng không có lý do ở lại, miễn cưỡng bưng chậu nước rời khỏi ngoạ phòng.

Tranh thủ thu dọn chén trà trên bàn, xui xẻo thế nào ngoài cửa sổ đúng lúc phát sinh tiếng sấm rền, chén trà rơi xuống sàn khiến nước bên trong văng tung toé. Bát gia trông thấy lập tức chạy đến đỡ lấy thân thể phát run của tiểu ngốc, nhanh nhẹn kéo nàng ra khỏi bãi nước trà.

“Không sợ, chỉ là tiếng sấm ở xa thôi.”

Phó Tuyệt Ca run rẩy đến lợi hại, tay siết chặt gấu váy nhăn nhúm không ra hình dạng. Bên tai văng vẳng tiếng nói ôn nhu của bát gia mới dần lấy lại tinh thần, mờ mịt ngẩng đầu lên đối diện đôi hắc mâu tràn ngập lo lắng. Không kịp suy nghĩ đã choàng người ôm chặt đối phương, vòng tay nhỏ nhắn cố gắng ghì chặt.

“Bát gia đừng bỏ lại nô tỳ, đừng…”

“Ta vẫn ở đây, không sao đâu, đừng sợ.” Đông Phương Tầm Tuyết ôn nhu tri kỉ kéo nàng vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài: “Mấy hôm nay mưa lớn doạ ngươi sợ rồi, nhập hạ sẽ không còn nữa.”

“Trời không mưa bát gia có bỏ lại nô tỳ không?”

“Làm sao có thể đây?”

Phó Tuyệt Ca cố sức bám chặt vào người bát gia thì thầm: “Nô tỳ sợ ngài sẽ bỏ đi.”

“Đừng suy nghĩ linh tinh, lên giường nằm một chút đi.”

Máy móc nghe theo bát gia leo lên giường nằm nghỉ, ánh mắt vẫn chưa từng rời nửa phân. Trong lòng Phó Tuyệt Ca ngổn ngang, thấu rõ tương lai càng sợ hãi trưởng thành, một khi trưởng thành có nhiều thứ sẽ biến thành thân bất do kỉ.

“Bát gia.” Phó Tuyệt Ca nghiêng người, đôi đào hoa nhãn linh lung như thủy: “Sau này…”

Nói đến đây đột nhiên dừng lại, nàng không muốn bát gia áp lực càng không muốn ép buộc bát gia làm những gì đối phương phản cảm. Thích bát gia là thật, khao khát bồi cạnh cũng là thật nhưng nàng càng hy vọng bát gia kiếp này có thể thoải mái sống như ý mình.

“Làm sao đang nói lại dừng?”

“Nô tỳ sợ sấm, bát gia sau này có hộ nô tỳ không?”

Đông Phương Tầm Tuyết còn tưởng nàng muốn nói chuyện hệ trọng gì hoá ra là chút sợ hãi cỏn con này: “Không vấn đề, sau này ta tiếp tục hộ ngươi.”

Phó Tuyệt Ca yếu ớt nở nụ cười, từ từ nắm lấy bàn tay của bát gia: “Ngài phải nhớ những gì đã nói.”

“Nhất ngôn cửu đỉnh.”

“Bát gia, đến gần một chút, nô tỳ còn chuyện quan trọng muốn nói.”

Đông Phương Tầm Tuyết thành thật hạ thấp người xuống, còn chưa kịp mở miệng thì trên má đã chuyển đến cảm giác ẩm ướt. Tiểu ngốc giống như con mèo nhỏ ở trong lòng nàng hết chồm người hôn má trái lại hôn má phải, còn thích ý cười không thấy hai mắt đâu.

“Ngươi a, hồ náo.”

“Bát gia cũng phải hồi đáp nô tỳ chứ!”

Lần đầu có thể bát gia sẽ không phản ứng nhưng bị nàng trêu chọc bao nhiêu lần tầng lớp phòng tuyến dè dặt sớm đã tan nát, chủ động hôn lên hai má bánh bao trắng mịn.

Đêm đó hai người chẳng ai biết đã ngủ quên lúc nào, tỉnh dậy đã là lúc mặt trời trên cao, cơn mưa đêm qua tẩy rửa sạch sẽ không khí trong sân. Sáng sớm nhận được tin tức từ nội sảnh nhắc nhở bát gia nhanh chóng rửa mặt thay y phục đến Dực Khôn Cung bái biệt Hoàng hậu nương nương. Không chỉ Thường Quý phi mà tất cả những quý nhân trong cung đều phải đến bái biệt tránh thất lễ với Hoàng hậu nương nương.

Bát gia mặc tang y sạch sẽ cùng Thường Quý phi di chuyển đến Dực Khôn Cung, những cung nữ theo hầu không cầm đèn dầu cũng cầm giấy tiền vàng bạc. Phó Tuyệt Ca và Mi Cát lẽo đẽo sau lưng bát gia, đơn giản cầm theo trản đèn cố gắng không để gió thổi tắt. Đường đi đến Dực Khôn Cung tương đối xa lại còn phải đi bộ mất hơn một canh giờ mới tới nơi, nàng còn sợ người của cung Quý phi đến nơi thì các quý nhân khác đã về mất rồi.

Dực Khôn Cung bao trùm không khí ảm đạm thê lương, tứ hoàng tước đơn độc mặc tang y khoác một kiện phi phong mỏng đứng bên ngoài tiếp đón các vị quý nhân. Trên gương mặt non nớt giấu không được vẻ chán chường suy nhược, hai bên tay áo có chút nhăn nhúm do nhiều ngày không thay.

Thường Quý phi tao nhã bước xuống bộ liễn, đưa tay chỉnh trang búi tóc rồi mới bước vào nội sảnh, lúc đi qua Đông Phương Tầm Liên không quên nói hai câu: “Tứ gia trông gầy có phải không ăn uống đầy đủ? Cũng thật là, Hoàng hậu nương nương tbăng thệ gấp gáp khiến ai nấy đều thương tâm, bản cung thật sự thương xót mẫu tử ngài a.”

Quả nhiên Thường Quý phi không nói được lời tốt lành!

Sắc mặt Đông Phương Tầm Liên so với ban đầu lại kém đi một chút, khom lưng ra hiệu mời rồi xoay người bước vào nội sảnh. Phía bát gia cũng đi theo phía sau, Phó Tuyệt Ca tay cố giữ đèn dầu, nhìn xung quanh quý nhân đang to nhỏ bàn chuyện. Cái chết của Hoàng hậu nương nương thật sự quá đột ngột, dù là người trưởng thành cũng phải kinh hãi đừng nói đến tứ gia đang độ thiếu niên chưa chín chắn.

Dực Khôn Cung bao trùm bởi nhang khói nghi ngút, đèn dầu đặt trên bàn không đủ chỗ phải chồng lên nhau. Phó Tuyệt Ca và Mi Cát loay hoay rất lâu mới tìm được chỗ đặt đèn dầu, thầm nghĩ còn không biết rốt cuộc trên bàn có bao nhiêu trản đèn?

Các vị chủ tử sẽ khấu bái trước bài vị của Hoàng hậu nương nương trước, sau đó mới tuần tự khắp hương và châm đèn dầu. Lần lượt từng người từng người, các vị quý nhân trước rồi mới đến các vị hoàng tước thạc quân. Thân phận cung nữ như các nàng chỉ có thể lẳng lặng đứng ở một bên đợi chủ tử thắp nén hương châm ít đèn dầu, dần dần người xuất hiện đông đến vô pháp hấp khí.

Cảm giác không gian trong cung chật hẹp, Đông Phương Tầm Liên chủ động mở miệng: “Cung nữ nội giám toàn bộ đều lui xuống đi.”

Như nắng hạn gặp mưa rào, Phó Tuyệt Ca mừng rỡ tìm cách thoát ly đám đông, đứng bên ngoài cố sức hít lại hít một ngụm không khí. Trong lúc chờ đợi đột nhiên trông thấy Đông Phương Tầm Liên từ nội cung bước ra, trên đầu quấn dải khăn tang, thần sắc so với trước đây càng kém sắc nhợt nhạt.

“Tứ gia an hảo.”

“Miễn lễ.”

Đông Phương Tầm Liên chỉ vào Mi Cát rồi khoác khoác tay, Mi Cát hiểu ý nhanh nhẹn khom lưng lui xuống. Cảm giác được tứ nhân tra có điều muốn nói, Phó Tuyệt Ca nghiêm chỉnh đứng thẳng lưng chờ đợi.

“Hôm qua ngoại tổ tìm ta, ngươi nói xem là vì cái gì?”

“Nô tỳ ngu muội không biết ý tứ Quốc công gia.”

“Ta không trách phạt, tuỳ ý nói đi.”

Hai chân mày Phó Tuyệt Ca khẽ nhíu, cảnh giác quan sát sắc mặt của Đông Phương Tầm Liên: “Hoàng hậu nương nương đột ngột tạ thế trong lòng Quốc công gia thương tiếc vô hạn, càng hy vọng tứ gia có chỗ nương tựa về sau. Nô tỳ to gan phỏng đoán Quốc công gia muốn ngài chọn một trong các vị chủ tử làm thân mẫu.”

“Để ngươi đoán trúng rồi.” Đông Phương Tầm Liên chấp tay sau lưng, tầm mắt xa xăm vô định: “Ngoại tổ muốn ta làm nhi nữ thừa tự của Kim Sung nghi.”

Lời vừa dứt liền nghe như ngũ lôi oanh đỉnh: “Cái gì?”

“Ngươi cũng cảm thấy rất khó hiểu đi, ta cũng như vậy, Kim thị hiện tại rất được sủng ái nhưng vẫn là hung thủ sát hại mẫu hậu. Ngoại tổ cứ như vậy muốn ta làm nhi nữ thừa tự cho Kim thị, mượn thế chiếm lấy quan tâm của phụ hoàng.”

“Quốc công gia e là có điểm gấp gáp.”

Đông Phương Tầm Liên nhìn tiểu nha đầu chỉ cao trên thắt lưng mình một chút: “Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?”

“Tứ gia tuổi nhỏ đúng là cần mẫu thân chiếu cố, nhưng nếu đường đột chọn Kim Sung nghi thì không thoả. Vốn dĩ Kim Sung nghi xuất thân nữ tử Cao Ly, có thể nhập cung thăng phẩm nhưng không thể nuôi dưỡng đích tử tránh ảnh hưởng huyết mạch triều ca.”

“Ngươi nói đúng, nếu ta trở thành nhi nữ của Kim thị há không phải trở thành trò chười cho cả Đại Minh?”

Phó Tuyệt Ca trầm mặc vài phân thời gian rồi nói tiếp: “Thứ nô tỳ to gan nói thẳng, nếu tứ gia không muốn ai cũng không thể ép buộc ngài. Với niên kỉ ngài chờ thêm vài năm có thể xuất cung lập phủ, đến lúc đó có mẫu thân hay không có mẫu thân chiếu cố cũng không khác biệt.”

“Với tình hình của ta không có hậu thuẫn e khó sống trong cung.” Đông Phương Tầm Liên trút một tiếng thở dài ảm đạm: “Có lẽ ngươi nói đúng, có chọn cũng không thể chọn Kim Sung nghi.”

“Tứ gia anh minh.”

Đông Phương Tầm Liên còn định nói thêm vài câu thì phía nội sảnh Đông Phương Tầm Tuyết đã bái biệt xong, mang vẻ mặt khó chịu bước đến chỗ hai người. Trong lòng Phó Tuyệt Ca lộp bộp, mới hôm qua còn đáp ứng bát gia hạn chế tiếp xúc với tứ nhân tra vậy mà bây giờ lại để bát gia bắt gặp hai người đứng nói chuyện.

“Bát gia!”

Nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh xum xoe lấy lòng: “Ngài xong rồi sao? Chúng ta hồi cung đọc sách đi.”

Đông Phương Tầm Tuyết đầy mặt không vui nhưng không nói ra, kéo tay tiểu ngốc cùng mình rời khỏi Dực Khôn Cung.

Phía Thường Quý phi ham thích náo nhiệt, nhất là náo nhiệt trong tang lễ Hoàng hậu nương nương, cố tình mời vài quý nhân đi nghe xướng khúc thưởng trà. Chỉ sợ hiện giờ Hoàng hậu nương nương tức đến độ muốn bật nắp quan tài lại vả mấy trăm cái vào gương mặt đắc ý của nàng.

Đường đi xa xôi bát gia cố ý gọi xe cùng nhau hồi cung, suốt đường đi không nói không rằng yên tĩnh nhìn ra ngoài khung cửa nhỏ. Phó Tuyệt Ca chột dạ, nàng chỉ đơn thuần nói với tứ gia vài câu thôi mà, có cần thiết tức giận như vậy không?

“B-Bát gia, ngài muốn uống trà không? Ở đây có dụng cụ phao, nô tỳ…”

“Không cần.”

Xong rồi, lần này lửa giận thật sự rất lớn a!

Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi, ngón tay vân vê lọn tóc trong tay: “Bát gia có tức giận cũng phải nói một câu, nô tỳ thật sự không biết mình đã làm gì sai.”

“Ngươi còn nói mình không sai?” Đông Phương Tầm Tuyết nhẫn nhịn muốn nội thương vậy mà nha đầu ngốc kia lại vờ như không có gì: “Hôm qua ta đã nói với ngươi thế nào? Tứ hoàng tỷ tâm tư không đơn thuần muốn ngươi hạn chế tiếp xúc, còn ngươi thì sao? Ta vừa mới đi chưa được bao lâu đã cùng nàng dán một chỗ. Bình thường ngươi đều nói không thích tứ hoàng tỷ chỉ thích một mình ta, bây giờ có phải ngươi thích tứ hoàng tỷ muốn đi cùng nàng rồi không?”

“…” Phó Tuyệt Ca nghe xong một tràng không khỏi dở khóc dở cười: “Bát gia đang nói cái gì đây, nô tỳ đúng thực không thích tứ gia nhưng nói chuyện khách sáo vẫn cần thiết. Ngài như vậy bá đạo khiến nô tỳ sợ hãi nha~”

“Sợ hãi? Ngươi biết sợ cái gì?!”

“Bát gia phát hoả như vậy lớn nô tỳ sao có thể không sợ.” Tìm cách nhích đến gần bên cạnh bát gia, nắm lấy cánh tay nàng ra sức lay: “Nô tỳ thật sự thích ngài nha, cho nên mới hầu hạ bên cạnh ngài. Còn tứ gia chỉ là đơn thuần nói chuyện, còn là chuyện của Hoàng hậu nương nương nên…”

“Hoàng hậu nương nương, ngươi luôn lấy Hoàng hậu nương nương làm cái cớ!” Đông Phương Tầm Tuyết thô lỗ rút mạnh tay lại: “Ngươi là người của cung Quý phi vậy mà tâm tư đều đặt hết lên người của cung Hoàng hậu nương nương, nhất định ngươi trong lòng muốn đến chỗ tứ hoàng tỷ hầu hạ!”

Phó Tuyệt Ca: “…”

Cơn giận này của bát gia sợ rằng có tắm nước sông Hoàng Hà cũng không hạ được hoả!

“Bát gia.”

Đáng tiếc bát gia không phản ứng, còn lạnh nhạt quay mặt nhìn sang hướng khác. Phó Tuyệt Ca đau đầu không thôi, cũng không phải nàng chủ động bắt chuyện với tứ nhân tra sao chỉ mình nàng bị giận a?

“Bát gia!”

Thôi được rồi, bát gia chỉ là tiểu hài tử nàng không nên lấy cứng đối cứng, phải uyển chuyển mềm dẻo mới tốt. Chủ động đi phao một chén trà, lần này có chút vội vã nên nước trà không được đẹp mắt như mọi ngày, hì hì cười lấy lòng dâng lên.

Đông Phương Tầm Tuyết kiên quyết không nhìn đến nhưng vành tai vẫn kiềm không được cử động nhè nhẹ.

“Bát gia, nóng.”

Chiêu này dùng bao nhiêu lần vẫn có hiệu quả, bát gia từ từ xoay người cầm lấy chén trà của nàng một ngụm lại một ngụm quán sạch.

Phó Tuyệt Ca che miệng cười trộm, nhân cơ hội nhích đến gần ôm cánh tay nàng đong đưa: “Hôm nay bát gia giận nô tỳ làm nô tỳ không có tâm tư phao trà, nước trà cũng không được ngon nữa.”

“Chỉ biết nói mấy lời này.”

“Bát gia đừng tức giận nữa.” Phó Tuyệt Ca đặt tay trên ngực giả vờ thương tâm: “Nô tỳ cam đoan sẽ không tiếp cận tứ gia, cũng không làm gì có lỗi với bát gia, càng không có chuyện bỏ bát gia đi theo hầu hạ tứ gia.”

Cơn giận của Đông Phương Tầm Tuyết được mấy lời ngon ngọt của Phó Tuyệt Ca dỗ dành xuôi xuống, phát ra giọng mũi hừ hừ biểu đạt bản thân vẫn còn bất mãn. Phó Tuyệt Ca tìm trong tay áo khăn lụa bọc kín mứt hạt sen thơm ngọt, chủ động uy cho bát gia một viên.

Không biết là do mứt hạt sen ngọt hay là Phó Tuyệt Ca chủ động tốt mà tia bất mãn còn sót lại trong mắt cũng biến mất, an tĩnh uống một ngụm trà làm dịu vị ngọt trong miệng.

Di chuyển bằng xe chỉ mất phân nửa thời gian, Mi Cát vén mành dìu bát gia xuống trước, phất tay ra hiệu cho cung nữ mang thêm phi phong khoác lên.

“Sáng sớm nay sương mù dày đặc bát gia phải chú ý giữ ấm.”

“Đúng là có chút lạnh.”

Đông Phương Tầm Tuyết ngoái đầu nhìn tiểu ngốc đang đạp thang leo xuống, mặc dù ăn mặc so với trước đây tuy dày dặn hơn những vẫn không đủ ấm.

“Mi Cát ngươi đến Nội Vụ Phủ chọn hai kiện áo lông ấm áp, một cái đưa đến Dực Khôn Cung cho tứ hoàng tỷ cái kia đưa đến chỗ ta.”

“Tuân mệnh.”

Thuận tay kéo tiểu ngốc cùng đi vào tiểu phòng, hai bên cung nữ bắt đầu tản ra chuẩn bị tảo thiện, số còn lại di chuyển ra sân quét dọn nước đọng thành vũng. Thời tiết dạo này không tốt lại mưa nhiều, chẳng may tiểu chủ tử nhiễm phong hàn nhất định sẽ bị khiển trách.

Ngoài hiên được cung nữ tỉ mẩn lau dọn, trông thấy bát gia liền nghiêm mình khấu đầu: “Bát gia an hảo.”

Phất phất tay ra hiệu miễn lễ, tiếp tục kéo Phó Tuyệt Ca vào phòng thuận tay đóng cửa lại.

“Ngươi ngồi xuống đây.”

Mờ mịt làm theo ý tứ của bát gia tò mò không biết đối phương muốn làm gì.

Đông Phương Tầm Tuyết nhanh tay bày bộ bút nghiên cùng giấy tuyên phủi phẳng trên bàn, sau đó lại đến kệ sách tìm một lượt mang ra cuốn nữ huấn.

“Ngũ thạc quân trước đây để quên nữ huấn trong phòng của ta bây giờ cũng có dịp dùng đến, ngươi chép đủ một trăm lần cho ta, nếu có chữ nào viết sai quy tắc thì không được ăn cơm.”

“H-Hả?”

“Mau chóng chép, ngày mai nhất định phải nộp đủ.”

“Bát gia!” Phó Tuyệt Ca tuyệt vọng nhìn quyển nữ huấn vừa dày vừa nhiều trước mặt: “Nô tỳ chỉ mới biết viết những từ đơn giản, thật sự không thể chép hết nữ huấn được.”

“Toàn bộ đều phải chép, ta muốn ngươi biết quân quý tước quý khác biệt, ngươi hành xử nói năng đều phải đúng mực.”

Nói xong liền xoay người bỏ vào ngọa phòng, bỏ lại Phó Tuyệt Ca ngơ ngác nhìn nữ huấn mà khóc không ra nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.