Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 79



Còn chưa biết phải phản ứng thế nào bát gia đã tiêu sái bước vào trong đình, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng kéo xuống để lộ gương mặt trắng trẻo nhiễm một tầng phấn hồng mê người.

“Phương Hoa lệnh ái dụng tâm trang điểm xinh đẹp như vậy có phải cố ý để ta ngắm?”

“N-Ngài...” Phó Tuyệt Ca giận đến nội thương, vung quạt lụa đánh như phủi bụi vào người bát gia: “Ngài không đứng đắn, nô tỳ không chơi với ngài nữa!”

Còn tưởng có thể nhìn thấy dáng vẻ bát gia cảm động đến rơi nước mắt thật không ngờ người bị đùa giỡn là nàng!?

“Sáng sớm chạy đến hành cung khiêu vũ còn gọi thêm Mi Cát đứng nấp ở bên kia, tiểu ngốc dụng tâm lương khổ rồi.”

Phó Tuyệt Ca nhìn theo hướng ánh mắt của bát gia quả nhiên thấy đầu Mi Cát lấp ló sau bụi cây nhịn không được thở dài, nàng đúng là ngốc mới gọi Mi Cát đến giúp.

“Ngài còn cười được? Biết thế nô tỳ đã không chạy đến đây khiêu vũ cho ngài xem!”

“Thế nào? Thấy ta đến lẽ ra ngươi phải vui vẻ mới đúng.”

Bát gia đột nhiên di chuyển chiếc quạt về phía bụi cây, Mi Cát hiểu ý đành rời khỏi chỗ nấp cùng ba bốn cung nữ khác dâng lên trà bánh và hai chiếc ghế. Ba người cũng không nán lại lâu nhanh chóng quay về Di Tình Thư Sử, mặc dù hiếu kì muốn chết vẫn phải đợi Phó tiểu ngốc hồi điện rồi hỏi.

Đông Phương Tầm Tuyết thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế vừa được cung nữ mang đến, nhấc ấm trà đang sôi rót vào hai trản men sứ trắng: “Còn chuẩn bị cả hạnh nhân cao sao?”

Phó Tuyệt Ca thẹn quá hoá giận đem dĩa hạnh nhân cao đặt xuống ghế: “Nô tỳ không phải chuẩn bị cho ngài!”

“Chỗ này chỉ có hai chúng ta nếu không chuẩn bị cho ta thì là ai?” Đông Phương Tầm Tuyết uống ngụm trà đầu tiên trong ngày, khoan khoái nhìn gương mặt ửng hồng của tiểu ngốc: “Hiếm khi có thời gian ngắm cảnh ngươi cùng ngồi xuống đi.”

“Không cần ngài mời!”

Buồn bực đặt mạnh dĩa hạnh nhân cao xuống bàn, công sức nàng chuẩn bị mấy ngày qua đều đổ sông đổ biển. Rõ ràng kiếp trước bát gia bị điệu vũ của nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo kiên trì chạy đến hành cung nhìn nàng luyện tập. Thật không ngờ kiếp này bát gia không những không bị mê hoặc còn cười nhạo nàng ngốc nghếch.

Đông Phương Tầm Tuyết duỗi tay nắm lấy gò má nàng ra sức nhéo: “Xem xem mặt nhỏ của ngươi đều phình to rồi.”

“Ngài buông ra!” Phó Tuyệt Ca tức giận kéo tay bát gia xuống nhưng bất thành, trừng trừng mắt cảnh cáo: “Nô tỳ rất hung dữ đó, ngài nếu còn nhéo nô tỳ sẽ không tha cho ngài!!”

“Thật sự hung dữ như vậy sao?”

Nói xong liền nhéo luôn gò má bên kia.

“…” Phó Tuyệt Ca vặn vẹo mặt bánh bao phúng phính, cố sức gỡ hai bàn tay đang nhéo mặt mình: “Bát gia ngài đáng ghét quá đi!”

“Vẫn chưa chịu nói cho ta biết ngươi rốt cuộc muốn làm gì sao?”

“Nô tỳ muốn làm gì?”

Đông Phương Tầm Tuyết lại dùng thêm sức kéo má bánh bao lên cao khiến gương mặt tiểu ngốc cũng biến dạng: “Còn không chịu nói? Sáng sớm chạy đến đây khiêu vũ còn để Mi Cát báo tin, ngươi có âm mưu gì?”

“Bát gia, đau! Đau, đừng nhéo nữa!” Phó Tuyệt Ca đáng thương vịn hai má mềm mại như bột của mình khóc không ra nước mắt: “Nô tỳ chỉ muốn khiêu vũ cho ngài xem thôi, chẳng phải đã nói nô tỳ đến Ngự Vũ Phòng học luyện là vì chuyện này sao?”

“Tại sao không nói thẳng với ta?”

“Nói thẳng với ngài còn gì thú vị nữa?”

Đông Phương Tầm Tuyết không cho ý kiến đồng thời thu tay đang nhéo mặt nàng: “Bình thường ngươi ở Ngự Vũ Phòng là luyện tập vũ khúc này?”

“Tất nhiên.”

“Là vì ta sao?”

Phó Tuyệt Ca nâng mắt nhìn rồi chậm chạp cúi đầu xoay trản trà trên bàn, đôi môi mỏng khẽ mím chặt kiên quyết không chịu mở lời. Chuyện tình cảm thật ra rất khó để nói rõ ràng, nhất là chuyện liên quan đến bản thân lại càng trì độn. Dùng phương thức đơn thuần nhất bày tỏ, hy vọng đối phương có thể cảm động bất quá với tình hình này e là không thể nhìn thấy cảnh hai người gặp nhau lần đầu của kiếp trước.

Đương miên man suy nghĩ đột nhiên trên vai truyền đến một cỗ hơi ấm quen thuộc, Phó Tuyệt Ca theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn vừa vặn chạm phải đôi mắt thuần đen sâu thẳm. Bát gia dịu dàng nắm lấy bàn tay của nàng mân mê từng ngón tay trắng trẻo được điêu trác tỉ mỉ. Nghi hoặc ngắm nhìn sườn mặt tinh xảo kia, trong lòng thoáng dao động, bát gia dù là kiếp trước hay kiếp này vẫn luôn đối nàng ôn nhu như vậy.

“Nhìn thấy ngươi khiêu vũ trong đình ta chỉ muốn đem ngươi nhốt vào một chiếc lồng son không để bất kì ai đến quấy rầy an tĩnh của chúng ta.” Mười ngón tay chặt chẽ tương khấu, âm điệu trong trẻo từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Ngươi là tiểu hồng yến của riêng ta, chỉ duy nhất ta được ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp này của ngươi.”

Nụ hôn rơi xuống khoé môi truyền đến xúc cảm ấm áp dị thường, Phó Tuyệt Ca kinh hỉ mở to mắt, bát gia tâm tư kín như hũ nút cũng có ngày nói được những lời đường mật với nàng?

“Ngươi trưởng thành ta bắt đầu lo lắng, tứ hoàng tỷ đối ngươi tà tâm chưa chết, ngươi lại xinh đẹp dịu dàng có ai mà không thích?” Đông Phương Tầm Tuyết che đậy tâm tình hỗn loạn của mình nhưng giọng nói run rẩy đã vạch trần toàn bộ: “Đem ngươi nhốt trong lồng sẽ không sợ bị ai đoạt mất nữa, muốn khiêu vũ thì khiêu vũ, vĩnh viễn nằm trong tầm mắt của ta. Sau này ngươi thích một ai đó không phải ta nhất định ta sẽ chịu không nổi, ta không thể mất ngươi được nữa.”

“B-Bát gia ngài đang nói cái gì vậy?” Phó Tuyệt Ca nuốt khan một ngụm nước bọt, bàn tay lóng ngóng đỡ lấy gương mặt bát gia: “Chính ngài nói nô tỳ đừng nghĩ lung tung mà ngài lại nghĩ lung tung, sẽ không có chuyện nô tỳ rời bỏ ngài thích một người khác đâu. Chẳng phải ngài nói sẽ thú nô tỳ sao? Nô tỳ còn đợi ngài đây…”

Vòng tay càng lúc càng siết chặt tựa hồ muốn đem tiểu nhân nhi lãm tiến vào sâu trong lồng ngực vĩnh bất phân khai.

“Ngươi không được quên những lời đã nói với ta, tuyệt đối không được thích người khác.”

Phó Tuyệt Ca trả lời bằng nụ hôn đặt trên cái trán trơn bóng, dịu dàng an ủi lo lắng trong lòng bát gia. Kiếp trước bát gia ngày ngày sống trong nom nóp lo sợ nàng sẽ thích người khác, đến khi nàng mặc giá y gả vào tứ vương phủ bát gia sống không bằng chết. Hy sinh nhiều như vậy tất nhiên sẽ sợ hãi mất đi, Phó Tuyệt Ca cảm thấy có bù đắp bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.

“Nô tỳ chỉ thích duy nhất bát gia.”

Cánh tay trên vai nàng bớt đi run rẩy, bát gia tựa đầu vào vai nàng giấu mặt sâu trong hõm cổ, lời nói mang theo một tia nghẹn ngào: “Tiểu ngốc nghếch.”

Phó Tuyệt Ca không biết nên vui hay nên tức giận, chủ động vòng tay ôm lấy bát gia, chí ít các nàng vẫn có cơ hội làm lại từ đầu.

Hai người ngồi trong đình nói chuyện một lúc nữa mới chịu quay về Trường Xuân Cung. Trên đường đến Di Tình Thư Sử cung nữ liên tục dùng ánh mắt ý vị thâm trường quan sát các nàng, còn tập trung thành nhóm to nhỏ nghị luận. Từ lâu đã phát hiện tình cảm bát gia dành cho Phó cung nữ không tầm thường, quân quý tước quý sớm tối cận kề nhất định sẽ nảy sinh tạp niệm. Không khó để hiểu tại sao Phó cung nữ lại cự tuyệt đề thân của tứ gia, đợi bát gia lớn thêm vài tuổi nói không chừng Phó thị sẽ trở thành nữ chủ nhân của Di Tình Thư Sử này.

Phó Tuyệt Ca nhớ đến gì đó vội dừng lại nói với bát gia: “Nô tỳ muốn thay y phục.”

Liếc mắt nhìn bộ vũ y ướt sũng mồ hôi của tiểu ngốc, Đông Phương Tầm Tuyết không chút do dự gật đầu, đợi nàng đi rồi mới tiếp tục bước vào thư phòng. Cung nữ vội vội vàng vàng mang trà bánh cho bát gia lót dạ, đi từ sáng đến giờ chủ tử vẫn chưa kịp dùng tảo thiện.

Đông Phương Tầm Tuyết thả người ngồi xuống nệm vải thuận tiện phân phó cung nữ phao trà: “Ti Y Phòng mang y phục mới đến chưa?”

Cung nữ cẩn thận đặt ấm nước nguội lạnh hâm lại trên lò than: “Sáng nay vừa mang đến.”

“Mang qua cho tiểu ngốc mặc thử đi.”

“Tuân mệnh.”

Lại nói đến Phó Tuyệt Ca ở trong Di Tình Thư Sử một mình thay y phục, đương cởi bộ y phục ướt mồ hôi trên người thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đều đều. Còn tưởng là bát gia quay lại định mặc nhanh y phục ra hầu hạ thì phát hiện thân ảnh nhỏ nhắn kia hoàn toàn không phải người nàng đang nghĩ, cách bình phong quan sát đối phương có chút giống cung nữ hầu hạ trong thư phòng.

“Phó cô nương an hảo, nô tỳ Lộc Lộc bái kiến cô nương.”

Phó Tuyệt Ca nghe xong sợ đến thất hồn lạc phách vội hô to sau bức bình phong: “Ngươi đừng làm như vậy, ta dù sao cũng chỉ là cung nữ không nhận nổi hành lễ của ngươi.”

“Cô nương khách khí rồi, Di Tình Thư Sử này ai không biết bát gia yêu thương cô nương nhất sớm muộn ngài cũng sẽ là bát vương phi.”

“Đó là chuyện cũng năm mười năm nữa, các ngươi làm như vậy ta thật sự không dám nhận.” Phó Tuyệt Ca hoảng thủ hoảng cước đem sa y mặc trở lại: “Ngươi đến đây có việc gì?”

“Bát gia sai nô tỳ mang y phục mùa xuân đến cho cô nương mặc thử xem có vừa ý không.”

Mắt thấy cung nữ sắp bước đến Phó Tuyệt Ca vội vã ngăn cản: “Ta tự mình thay được rồi, ngươi đem y phục để ở gần đó đi.”

“Cô nương cứ để nô tỳ hầu hạ đi, ngài thân phận tôn quý không nên tự mình động thủ.”

“Ta thật sự không cần nha, ngươi có việc mau đi làm đi!”

“Nô tỳ không có việc gì khác ngoài hầu hạ cô nương thay y phục.”

Phó Tuyệt Ca: “...”

Mắt thấy cung nữ kia sắp đến gần bức bình phong, Phó Tuyệt Ca trong lúc hoảng hốt không biết xử lý thế nào thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói của Mi Cát.

“Ngươi ra ngoài dọn dẹp đi, Phó thị để ta hầu hạ.”

Cung nữ tất nhiên không dám cãi lệnh Mi Cát đành đem khay y phục đặt vào tay nàng rồi nhanh chóng ly khai.

Mi Cát đợi cung nữ kia đi rồi mới bưng khay y phục đặt lên chiếc bàn cạnh bình phong, nhịn không được châm chọc một phen: “Phó cô nương có cần nô tỳ giúp ngài thay y phục không?”

Phó Tuyệt Ca ló đầu ra nhìn, trừng mắt phồng má đe dọa: “Ta sợ muốn chết ngươi còn có tâm tư đùa giỡn?”

“Có cung nữ hầu hạ ngươi lại sợ đúng là có phúc không biết hưởng.” Mi Cát đi xung quanh tìm ghế ngồi xuống, ngón tay mân mê lọn tóc dài không biết chán: “Thế nào rồi? Có phải ta làm rất tốt không?”

“Ngươi còn dám nói tốt? Bát gia vốn dĩ không hề hay biết kế hoạch của ta nhưng do ngươi trốn không kĩ để lộ đầu trên bụi cỏ mới khiến ngài phát hiện.”

“Ách, thật sao?”

“Thiên chân vạn xác.” Phó Tuyệt Ca một mình loay hoay đem y phục mùa xuân mặc lên người: “Vốn dĩ muốn khiến bát gia cảm động đến rơi nước mắt nhưng cuối cùng bát gia lại cười nhạo ta ngốc!”

“Cái này...” Mi Cát xấu hổ gãi mũi, nàng cũng không nghĩ bát gia phát hiện nhanh như vậy: “Nếu bát gia đã phát hiện vậy ta chỉ lấy chỗ ngươi một cái nương nan thôi.”

“Ta là bằng hữu tốt của ngươi a, Mi Cát tỷ tỷ, ngươi làm lộ kế hoạch khiến bát gia cười nhạo ta lại không an ủi được một câu mà đòi ta hương nan? Công đạo ở đâu?”

“Dù sao cũng là ngươi hứa với ta không thể nói lời nuốt lời được!”

Phó Tuyệt Ca thô lỗ vén mành bước ra, trừng trừng mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống Mi Cát: “Ta rốt cuộc biết ba chữ hảo tỷ muội viết như thế nào rồi!”

Mi Cát đảo mắt liên tục cuối cùng rơi trên bộ xuân y của Phó Tuyệt Ca lập tức đổi chủ đề: “Úc, y phục bát gia chuẩn bị cho ngươi thật sự rất đẹp nha!”

“Y phục bát gia tặng ta sao có thể không đẹp.”

Di chuyển đến trước gương đồng xoay trái xoay phải, màu sắc tinh tế trang nhã, đường thêu cũng gọn gàng tỉ mỉ. Đúng lúc thời gian này Phó Tuyệt Ca rất thích mặc áo dài thay cho áo ngắn trước đây, mặc bộ y phục này bắt đầu nhìn thấy vài phần phong thái thiếu nữ. Váy lụa xếp li mỗi khi di chuyển sẽ uyển chuyển đung đưa như múa, nếu để ý kĩ sẽ nhìn thấy hình thêu hoa quỳnh dưới hai lớp váy.

“Ngươi không định thêu hương nan cho ta sao?”

Phó Tuyệt Ca ung dung tháo búi tóc cũ vãn một búi tóc khác đơn giản hơn, trong lúc bận rộn không quên trả lời câu hỏi của Mi Cát: “Ta sẽ thêu cho ngươi hai cái coi như trả công ngươi giúp ta gọi bát gia đến hành cung.”

“Ha hả, ta biết Phó Tuyệt Ca ngươi là người nói được làm được mà!”

Mi Cát khoan khoái nhảy xuống ghế, hướng Phó Tuyệt Ca nháy nháy mắt: “Ta đợi hương nan của ngươi đấy Phó cô nương.”

Phó Tuyệt Ca ném cho nàng một cái liếc mắt, yên tĩnh vãn búi tóc rồi cài lên chiếc xước ngân hạnh. Chuẩn bị ổn thỏa liền di chuyển đến thư phòng cho bát gia xem bộ xuân y nàng đang mặc.

Cửa thư phòng luôn đóng kín dù bát gia có ở bên trong hay không, cung nữ dọn dẹp bên ngoài nhìn thấy nàng liền quỳ xuống hành lễ. Phó Tuyệt Ca bị doạ đến mặt mũi biến trắng liều mạng chạy vào thư phòng đóng sầm cửa lại, mấy người này hôm nay uống nhầm thuốc sao?

Nghe tiếng động Đông Phương Tầm Tuyết ưu nhã ngẩng đầu lên nhìn thử: “Đến rồi?”

“Bát gia ngài có cảm thấy cung nữ bọn họ hôm nay rất kì quái không? Vừa nãy Lộc Lộc đến nói mấy lời đặc biệt khó hiểu, bây giờ đến cung nữ dọn dẹp bên ngoài cũng hành xử kì quặc.”

“Ta không thấy, bọn họ có tổn hại ngươi không?”

“Không có a.”

“Nếu không có thì đừng quản nữa.” Đông Phương Tầm Tuyết đưa tay đến phía nàng: “Đến đây.”

Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu, mờ mịt bước đến gần bát gia. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị bát gia một phát ôm lên đùi, hai cơ thể chặt chẽ dán sát vào nhau. Kinh hãi ngẩng đầu trợn to mắt nhìn, bát gia cư nhiên quá phận ôm ấp nàng, xem ra không chỉ cung nữ kì quái mà ngay cả bát gia cũng không bình thường.

“N-Ngài…”

Cảm giác ngồi lên đùi bát gia có chút khẩn trương, Phó Tuyệt Ca lúng túng nhích người lùi ra sau bất quá lại bị đối phương kéo thẳng vào ngực. Trong lúc bối rối không biết phải đặt tay ở đâu mới phải thì bát gia đã ‘vô sỉ’ đem bàn tay nàng đặt lên ngực bản thân.

“Bát gia, n-ngài muốn làm gì?”

“Xem y phục mới của ngươi.” Đông Phương Tầm Tuyết dịu dàng đem tóc dài của nàng vén hết ra sau lưng, ánh mắt dời từ gương mặt bánh bao hồng hào đến bộ xuân y đẹp đẽ đang mặc trên người: “Màu sắc này rất hợp với ngươi, rất đẹp.”

Phó Tuyệt Ca thẹn thùng nghiêng đầu né tránh ánh mắt ngập tràn tình ý của bát gia vừa vặn bắt gặp vành tai đỏ ửng của tiểu hoàng tước. Ánh mắt khẽ chuyển đến gương mặt thanh tú, từ đầu đến cuối bát gia vẫn không lộ ra nửa điểm bất thường, diện vô biểu tình khiến nàng khó lòng nhìn thấu nội tâm. Bất quá bát gia dám thực hiện hành vi quá phận này với một quân quý hẳn trong lòng đang rất căng thẳng đến mức hai tai mất khống chế đỏ bừng lên.

Không biết bát gia bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ biến từ hũ nút kín bưng thành tiểu hoàng tước phóng túng đa tình, nhưng bên trong nhất định có ẩn định không thể nói cho người khác biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.