Người đến chính là Trang Huyên, là em trai cùng cha khác mẹ của Trang Ngộ. Cha của Trang Ngộ năm xưa gia cảnh bần hàn nhưng dã tâm không nhỏ, lúc còn trẻ cưới người vợ đầu cũng chính là mẹ của Trang Ngộ, lúc ra ngoài làm việc lại cưới con gái một của thế lực xã hội đen, từ đó một đường phát tài.
Đại tiểu thư chưa bao giờ đem người vợ đầu đặt trong mắt đã sớm coi mẹ con Trang Ngộ là cái gai trong mắt, thế nhưng cha của đại tiểu thư này mất sớm, bà còn phải dựa vào Trang Chính Phong - Cha của Trang Ngộ. Hơn nữa đối với người vợ đầu và con trai trưởng, Trang Chính Phong cũng chỉ là cho tiền rồi xua đuổi. Thẳng đến khi mẹ của Trang Ngộ qua đời, y mới đem Trang Ngộ đón trở về. Đã từng, để cho cha có 1 ấn tượng tốt, Trang Ngộ ở Trang gia cũng là liều mạng biểu hiện xuất sắc.
Sau này ông rất nhanh liền hiểu được 1 điều rằng, lòng của cha mình căn bản không đặt trên người mình, thế là cũng không quá khắt khe nữa.
Dù cho không có 1 thân bản lĩnh, ông ở Trang gia cũng bất quá chỉ là sự tồn tại giống như không khí. Có tiền tiêu, có phòng ở, chỉ cần không đi chướng mắt chỗ mẹ kế, qua được ngày nào hay ngày ấy. Thẳng đến khi có 1 ngày ông gặp được Chân Ly, Chân Ly giống như là cây thuốc phiện của ông, thế là ông tính toán 1 trận, vạch kế hoạch làm cho 2 người cùng thoát khỏi nhà tù.
Nhưng mà không biết tại sao, 17 năm rồi, người của Trang gia lại 1 lần nữa tìm tới ông. Theo như tình trạng của ông ở Trang gia là có cũng được mà không có cũng được, bọn họ không đến nỗi đối với ông để tâm như vậy. Chuyện nói không thông tất có chỗ kỳ lạ, Trang Ngộ rất thận trọng, vẫn luôn không có cùng người Trang gia tiếp xúc. Lần này bọn họ lại gửi tin tức cho ông, nói cho ông Chân Ly không có chết. Nếu như không phải con trai đột nhiên đau dạ dày làm cho đầu óc ông bình tĩnh lại, ông có thể liền đi gặp Trang Huyên rồi.
Chỉ là ông không ngờ rằng, Trang Huyên sẽ đến gặp Trang Trạch Ân.
Trang Trạch Ân cau mày nhìn người đến, mặc dù trong đầu suy nghĩ phức tạp, hận không thể đem cái người này bầm thây vạn đoạn, lại cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Chính là người này đã tính toán hết thảy, làm cho chính mình đến thay Trang gia thu dọn tàn cục sao?
Đối phương tiến lên, một lần nữa hỏi lại: "Xin chào, con là Trang Trạch Ân sao?"
Trang Trạch Ân nhìn y 1 cái, hỏi: "Chú là ai, con phải đi học, nếu không có chuyện gì con đi trước."
Hắn biết rõ bây giờ cứng đối cứng không phải lúc, hắn căn bản cũng không phải là đối thủ của Trang Huyên, càng không phải là đối thủ của Trang gia. Thế là có thể tránh thì cứ tránh, nếu thật sự không tránh khỏi, thì cứ giả ngu.
Nhưng mà Trang Huyên lại giống như không có ý định buông tha cho hắn như vậy, y ngăn cản trước mặt hắn, nói: "Đứa nhỏ, chú tìm con có chuyện, chú tin tưởng con sau khi nghe xong chuyện này sẽ rất vui."
Trang Trạch Ân cau mày, nói: "Xin lỗi, con sắp trễ rồi, có chuyện gì thì đợi sau khi con tan học rồi nói được không?"
Đối phương lại muốn nói cái gì đó, Trịnh Kim Long lại tiến lên 1 phen đẩy đối phương ra. Trang Huyên vốn cũng không phải là loại hình khoẻ mạnh, đứng ở trước mặt một người cao to như Trịnh Kim Long, lập tức oán giận cái thân thể rắn chắc này. Y lảo đảo 1 bước, Trịnh Kim Long lập tức chỉ vào mũi y hét: "Thật là, anh tôi đã nói không quen biết ông, ông không nghe thấy sao?"
Một tiếng này Trịnh Kim Long vừa nói xong, mấy tiểu đệ phía sau y lập tức vây quanh phía sau của Trang Trạch Ân. May là phía sau Trang Huyên có dẫn theo 2 vệ sĩ, vẫn không dám ở trước mặt 5, 6 học sinh chuyên thể dục gây chuyện. Thế là Trang Huyên vẫy vẫy tay, nói: "Vậy được rồi, chúng ta đợi sau khi con tan học lại nói chuyện." Nói rồi ông dẫn theo 2 vệ sĩ lên xe, 1 bộ dáng vẻ đợi hắn tan học.
Trịnh Kim Long cũng không phải là người sợ phiền phức, trực tiếp giơ ngón giữa với chiếc xe, hét: "Nếu có gan thì đừng đi, tiểu gia bồi ông luyện 1 chút."
Trang Trạch Ân vừa muốn nói vài lời với Trịnh Kim Long, Trịnh Kim Long lập tức vỗ ngực nói: "Anh, anh có cái gì cũng không cần nói, sau này chuyện của anh chính là chuyện của em, có cái gì phiền phức anh em thay anh lên!"
Quả nhiên, Trịnh đại ngốc vẫn là tính cách giống như đời trước. Thế là Trang Trạch Ân cũng không nói nhiều lời nữa, khoé môi hơi hơi giương lên, nói với y: "Được, trước tiên đi học đã! Chúng ta có chuyện đợi tan học rồi nói."
Trang Trạch Ân quay đầu nhìn về phía xe của Trang Huyên 1 cái, quay đầu đi vào trường. Trang gia không phải là cái gì người lương thiện, chính mình tự quyết khẳng định không có bao nhiêu tác dụng. Hắn cần phải nghĩ ra biện pháp một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, nhưng mà cái phương pháp này thật sự khó nghĩ. Dù sao Trang gia thế lực cũng không nhỏ, lúc này Trang gia mới vừa nảy ra ý nghĩ muốn tẩy trắng. Nhưng mà nó vẫn là 1 tồn tại đáng sợ, dù sao đời trước cha chính là ở tình hình người Trang gia thần không biết quỷ không hay mà bị giết chết.
Cẩn thận suy nghĩ 1 chút, Trang Trạch Ân liền cả người toàn thân là mồ hôi lạnh.
Mà Hàn Cảnh Sâm ở Trang gia lại nhận được 1 cuộc điện thoại của thuộc hạ: "Ông chủ, người của Trang gia bắt đầu tiếp xúc với tiểu thiếu gia, phải làm sao đây?"
Hàn Cảnh Sâm cau mày, suy nghĩ 1 chút, nói: "Kêu lão Tề xuất hiện, càng nhanh càng tốt." Nếu như Trang Trạch ân bị Trang gia để mắt tới, tình hình đó chỉ có thể càng ngày càng không ổn. Nếu như Trang Trạch Ân tiến vào Trang gia, muốn cùng hắn tiếp xúc, e rằng sẽ rất khó. Chân gia không sợ Trang gia, nhưng hai nhà lại là đối thủ 1 mất 1 còn khó giải. Trang Trạch Ân tiến vào Trang gia chỉ có hại không có lợi, hy vọng đứa nhỏ này có thể hiểu được.
Lúc Tề Trì Bình nhận được điện thoại của Hàn Cảnh Sâm đang cùng Nhị tiên sinh đánh cờ, vừa nghe nói người của Trang gia bắt đầu tiếp cận Trang Trạch Ân, lập tức xuất phát chạy tới trường học mà Trang Trạch Ân đang học. Xe lái rất nhanh, lúc Chân gia sắp tới huyện Đồng La nơi Trang Trạch Ân đang ở thì trời cũng đã sắp tối.
Nhưng mà thời gian lại vừa khéo, Trang Trạch Ân đúng lúc tan học.
Để cho Trang Trạch Ân tăng thêm lòng can đảm, Trịnh Kim Long dẫn theo 1 tiểu đội học sinh chuyên thể dục bảo hộ phía trước Trang Trạch Ân. Nhưng mà Trang Huyên lại rất quyết tâm, vậy mà thật sự ở cửa trường đợi hắn. Trang Trạch Ân xa xa liền thấy được chiếc xe Ferrari trong trí nhớ, hắn cau mày lại, vẫn là quyết định đi đối mặt với Trang Huyên. Cùng lắm thì đến lúc đó tuỳ cơ ứng biến, chỉ hy vọng lần này Trang Huyên đừng giống như đời trước cực đoan như vậy.
Nhưng mà ngay lúc cánh cửa của chiếc Ferrari được mở ra, lại có 1 chiếc che màu đen có rèm che dừng ở trước cổng trường. Trường cấp ba trong cái huyện nhỏ này nhất thời sôi trào, mấy đứa nhỏ ở cái địa phương khỉ ho cò gáy này ngay cả xe hơi cũng ít thấy, nào có đồng thời thấy được 2 chiếc xiêu se cao cấp thế này? Giống như cái loại siêu xe này chỉ có thể thấy được trên tivi, làm cho các học sinh cấp ba đối với thế giới bên ngoài vô cùng khác vọng cực kỳ hâm mộ. Đều sôi nổi thăm dò: "Tìm ai thế? Phô trương lớn như vậy?"
"Đại thiếu gia, đại tiểu thư nhà ai? Kiếm ai trong trường học của chúng ta a? Trong ổ gà còn bay ra kim phượng hoàng sao?"
Trịnh Kim Long ở bên cạnh nhìn hai chiếc xe rõ ràng là hướng về phía Trang Trạch Ân, ở trong lòng càng thêm chắc chắn Trang Trạch Ân chính là quý nhân của y, có thể mang y theo phát đại tài.
Người bên trong chiếc xe màu đen có rèm đi ra ngoài, cùng với Trang Huyên bước xuống từ chiếc Ferrari đối mặt nhìn nhau, hai người đồng thời cau mày. Nhưng mà trên mặt Trang Trạch Ân lại lộ ra ý cười, Chân gia, nhà mẹ của mẹ, thoạt nhìn không đơn giản.
So với chiếc Ferrari phong cách của Trang Huyên, chiếc xe màu đen có rèm mà Tề thúc lái mặc dù thoạt nhìn khiêm tốn bình thường, nhưng hiệu của chiếc xe đó Trang Trạch Ân lại vô cùng quen thuộc, không phải ai cũng có thể lái được Bently, còn là dòng cao cấp nhất.
Thế là tròng mắt hắn chuyển qua chuyển lại, ngẩng đầu nhìn Trang Huyên 1 cái, lập tức hướng về phương hướng của Tề quản gia đi qua, 1 bên vẫy chào cùng ông chào hỏi: "Tề gia gia, chú sao lại đến đây? Cha con kêu chú đến sao?"
Một loạt hành vi này của Trang Trạch Ân ngược lại khiến cho Tề quản gia có chút ngoài ý muốn, lần trước ông quả thực đến Trang gia, nhưng căn bản không thấy được đứa nhỏ này a? Chẳng lẽ đứa nhỏ này lén lút trốn chỗ bí mật quan sát ông? Vừa nghĩ đến điều này, Tề quản gia liền nhịn không được nhìn nhiều về phía Trang Trạch Ân, đứa nhỏ này không đơn giản a!
Tề quản gia lập tức nghênh đón, nói: "Tôi... đến thăm cậu, gần đây học hành thế nào rồi?"
Trang Trạch Ân mỉm cười nói: "Nhờ phúc của ngài, vẫn tốt."
Lúc này Trang Huyên cũng đến trước mặt Trang Trạch Ân, nói thẳng với hắn: "Tiểu Ân, Nhị thúc đợi con nửa ngày rồi, con không phải nói để con tan học rồi nói chuyện sao? Bây giờ con tan học rồi, chúng ta cùng nhau nói chuyện đi?"
Trang Trạch Ân 1 mặt nghi ngờ nhìn về hướng Trang Huyên, hỏi: "Nhị thúc? Ai là nhị thúc? Ngài e là nhận nhầm người rồi đi?" Gần đây để tránh tình trạng OOC, bản lĩnh giả ngu của Trang Trạch Ân càng ngày càng tiến bộ.
Trang Huyên cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp nói thẳng: "Lẽ nào cha con không nói với con sao? Con sinh ra từ Trang gia ở H thị, ta lần này đến đây chính là đón con trở về nhà. Trường cấp 3 này thật sự quá đơn sơ, chúng ta đã liên hệ 1 trường cấp ba tốt ở H thị cho con, giáo viên và điều kiện trường học đều tốt, tỉ lệ lên lớp cũng cao. Con thông minh như vậy, nhất định là biết lựa chọn thế nào đi?"
Trang Trạch Ân một mặt tò mò nhìn Trang Huyên, Tề quản gia mỉm cười nham hiểm, nói: "Vậy vẫn thật sự là khéo, tôi lần này đến đây, cũng là đón Tiểu Ân trở về Chân gia."
Trang Huyên cuối cùng cũng nhìn Tề quản gia, hỏi: "Ông có ý gì?"
Tề quản gia nói: "Để tôi giới thiệu 1 chút, tôi là Tề Trì Bình - quản gia của Chân gia. Trang Trạch Ân chính là con của Chân Ly, cũng chính là người của Chân gia chúng tôi. Cho nên, tôi đương nhiên muốn đón hắn trở về Chân gia."
Điều này ngược lại khiến cho Trang Huyên bất ngờ rất lớn, y trăm phương ngàn kế dò hỏi chỗ ẩn thân của Trang Ngộ, biết y ẩn cư ở trong núi, cưới 1 người vợ tên là Chân Ly, chỉ là không nghĩ tới Chân Ly vậy mà xuất thân từ Chân gia. Gia chủ của Chân gia không phải là Nhị tiên sinh sao? Còn có con nuôi, tên là Hàn...cái gì ấy nhỉ?
Mấy năm nay chuyện của Trang gia một chuyện tiếp 1 chuyện, y thật sự không có thời gian rảnh rỗi mà đi quản chuyện của người khác. Lại nói sào huyệt của Chân gia không phải ở H thị, bọn họ toạ trấn ở kinh thành, lại hết lần này tới lần khác chạy đến H thị đối nghịch với Trang gia. Nghĩ đến đã thấy tức!
Trang Trạch Ân vừa thấy 2 người giằng co, liền biết mục đích của chính mình đã đạt được, thế là chia nhau ra nhìn 2 người 1 cái, nói: "Sao rồi? Hai nhà các người đều muốn đón con đi? Vậy vẫn thật sự là xin lỗi, con không có phương pháp phân thân, nếu không hai người cứ thương lượng đi, xem coi con rốt cuộc theo ai đi?" Nói rồi hắn vẫy vẫy tay với Trịnh Kim Long, nghênh ngang mà đi.
Trang Huyên muốn đuổi theo, lại bị Tề quản gia ngăn lại, cười híp mắt hỏi: "Không bằng chuyện này, chúng ta cùng nhau cẩn thận thương lượng?"
Trang Huyên nhìn Tề Trì Bình 1 cái, trong mắt lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, nói: "Ai muốn cùng ông thương lượng!" Nói xong ngồi vào xe, nghênh ngang mà đi. Trong tay cầm điện thoại di động, trong lòng lại lo lắng không thôi. Trang gia loạn thành lung tung rồi, cần phải có người đến gánh vác cái chuyện này. Trang Ngộ chắc chắn không trở về, Trang Trạch Ân lại cùng Chân gia có liên hệ. Vốn là Trang Huyên nghĩ hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, lần này y lại lâm vào nghi ngờ. Căn cơ của Chân gia ở kinh thành rất sâu, y không dám làm như vậy.
Hết chương 8.
Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp!^^