Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử

Chương 37: Có phải tình yêu hay không? (Hạ)



Hạ Trĩ thật vất vả thoát khỏi Mạc Thiếu Dương dây dưa, vội vã chạy về nhà.

“Đào thúc, ca đã trở lại?” Hạ Trĩ vừa vào cửa liền nhìn thấy xe của Hạ Linh, như thế nào vào phòng lại không thấy bóng người?

“Tiểu trĩ thiếu gia, đại thiếu gia ở thư phòng.” Lời nói của Đào Dương có vẻ có chút bất đắc dĩ.

“Như thế nào mới vừa xuống máy bay lại đi làm việc? Ta đi nhìn xem.” Hạ Trĩ không có cảm nhận được bất đắc dĩ trong lời nói của Đào Dương, chỉ là lắc lắc đầu, đại ca này có chút vất vả.

Gõ gõ cửa, Hạ Trĩ thấy người ở bên trong không có phản ứng, liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Hạ Linh cũng không giống Hạ Trĩ nghĩ, xử lí công việc gì, mà là bưng chén trà ngưng thần nhìn ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì. Hạ Trĩ muốn nói lại thôi, rụt lui cổ mới thấp giọng hỏi:“Ca? Ngươi đã về rồi?”

“Ân.” Hạ Linh thản nhiên lên tiếng liền không có nói thêm, làm cho Hạ Trĩ tiến vào cũng không phải, không tiến cũng không được.

“Ca, là có tâm sự gì sao?” Không hiểu vì sao Hạ Linh ngày hôm qua còn ôn nhu như thế gọi điện thoại cho mình, hôm nay liền đối mình lãnh đạm như thế?

“Đi đâu vậy?” Hạ Linh buông chén trà trong tay, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Trĩ.

“A?” Hạ Trĩ ngẩn người, nghĩ nghĩ mới trả lời:“Mạc đại ca đột nhiên có việc tìm ta. Lần trước đáp ứng hắn, không thể không biết xấu hổ mà từ chối, liền……”

“Mạc đại ca. Hừ, gọi thực thân mật.” Hạ Linh đánh gãy lời nói của tiểu trĩ, ngữ khí không tốt, càng thêm lãnh đạm hừ một tiếng.

“Ca……” Không nghĩ tới Hạ Linh thế nhưng lại nói ra câu đó, Hạ Trĩ bỗng nhiên hiểu được cái gì, hướng về phía Hạ Linh mặt không chút thay đổi mà ngọt ngào cười:“Vốn ta sáng sớm nay liền chờ ca ca trở về, chính là không nghĩ tới Mạc đại ca hôm nay tìm ta. Trước đó ta đã đáp ứng Mạc đại ca, cho nên không thể không đi ra ngoài. Ca ca là vì chuyện này mà giận?”

Hạ Trĩ sáng lạn tươi cười như ánh mặt trời hiện ra ở trước mặt mình, lại ngọt ngào gọi mình ca ca, tâm tình Hạ Linh nháy mắt từ thung lũng bay lên thiên đường. Đại ca thì tính là cái gì, hắn chính là ca ca trong miệng tiểu Trĩ. Tuy rằng không có huyết thống, nhưng trên pháp luật là được thừa nhận! Hơn nữa khó được tiểu Trĩ nguyện ý cùng hắn giải thích nhiều như vậy, hắn còn muốn so đo cái gì?

“Ta không sinh khí, chính là trở về không có nhìn thấy người yêu của ta, thương tâm.” Hạ Linh trêu chọc nói, còn phối hợp làm ra một bộ dáng thương tâm muốn chết.

“Ai là người yêu ngươi!” Hạ Trĩ mặt đỏ lên, tuy rằng hắn trong lòng hắn đã tiếp nhận Hạ Linh, nhưng đối mặt với Hạ Linh nói rõ ràng như vậy, vẫn là cảm giác rất không được tự nhiên.

“Đương nhiên là ngươi a.” rõ ràng cảm nhận được thái độ Hạ Trĩ đối với mình có biến hóa, vui sướng trong lòng Hạ Linh tăng thêm một tầng. Giơ tay ôm tiểu Trĩ bên cạnh vào người,“Kia trong lòng tiểu Trĩ thế nào? Tiểu Trĩ có phải hay không cũng đem ta làm người yêu?”

“Ta, ta, còn chưa tới mức người yêu…… Chính là, chỉ là có chút hảo cảm mà thôi.” Hạ Trĩ lắp bắp nói xong một câu, mặt biến đỏ bừng.

“Thật sự?!” Nghe được người thương chính miệng thừa nhận đối chính mình có hảo cảm, Hạ Linh trong lòng vui sướng đã muốn không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Hôm nay là ngày may mắn của hắn sao? Thế nhưng có thể nghe được lời nói tuyệt vời đến thế……

“Thực, thật sự.”

“Nghe được ngươi nói như vậy, ta thực vui vẻ.” Hạ Linh đem tiểu Trĩ ôm vào lòng, đề tài lại chuyển:“Đúng rồi, ta mang quà về cho ngươi, đoán xem là cái gì?”

“Ngô…… Ta như thế nào có thể đoán……”

“Đoán thôi.” Hạ Linh nhưng lại làm nũng, nếu để cho người bên ngoài thấy, có thể hay không sẽ rớt mắt a.

“Cho một gợi ý?”

“Là mang ở tay.” Hạ Linh vừa nói, vừa cầm lấy tay phải của tiểu trĩ, ngón cái cùng ngón trỏ nắm lấy cổ tay của hắn, nhẹ nhàng so sánh một chút.

“Đồng hồ?”

“Thật thông minh. Phần thưởng.” Hạ Linh giống như ảo thuật lấy ra một cái hộp tinh xảo,“Mở ra nhìn xem, thích không?”

“Là ca ca đưa gợi ý rất rõ ràng.” Hạ Trĩ tiếp nhận hộp, nghịch ngợm thè lưỡi,“Đeo ở tay ngoại trừ đồng hồ còn có thể có cái gì.”

“Còn có thể mang nhẫn nha, lắc tay nha. Ngươi không gì khác mà đoán đồng hồ, quả nhiên là thông minh sắc xảo a.”

Hạ Trĩ một bên mở hộp, một bên phản bác nói:“Cái gì mà thông minh sắc xảo, ta cũng không phải nữ nhân, mang vài thứ kia làm cái gì…… Oa, thật đẹp!” Mở hộp ra, bên trong đặt một đồng hồ nhỏ gọn mà không mất đi khí thế. Bề ngoài thực đơn giản, không có hoa văn phiền phức, ở giữa khảm mấy viên kim cương thật nhỏ, lại thể hiện đucợ cá tính, nhìn ra được đây là người thợ có tài làm ra, Hạ Trĩ thực thích, cảm động nói:“Ca ca, cám ơn. Ta thực thích.”

“Nói cái gì cám ơn, từ nhỏ đến lớn ta cũng không tặng ngươi cái gì…… Ngươi thích là tốt rồi. Đến, ta đeo cho ngươi.” Hạ Linh cầm lấy đồng hồ trên tay tiểu Trĩ, đem đồng hồ đeo ở trên cổ tay của hắn.“Ân, thật là đẹp mắt. Đáp ứng ta, về sau vẫn đeo, không có sự cho phép của ta không cần tháo xuống.”

“Ngươi cũng quá bá đạo! Hơn nữa có đôi khi thực vướng bận a, đồng hồ đắc tiền như vậy, làm hỏng rất đáng tiếc a……” Hạ Trĩ gãy dây đồng hồ, vẻ mặt đáng tiếc.

“Vướng bận cũng phải mang theo. Đồng hồ là dùng để đeo, không phải dùng để trang trí. Nếu mỗi ngày đặt ở trong hộp, không phải mất đi giá trị đồng hồ.”

“Ân, cũng đúng.” Hạ Trĩ đồng ý mà gật gật đầu,“Ta sẽ tận lực bảo vệ tốt nó.”

“Thực ngoan. Đúng rồi, còn cảm không? Còn ho khan không?”

“Sớm khỏe rồi, chính là cảm bình thường, không cần lo lắng.”

“Lo lắng? Tiểu Trĩ là bảo bối của ta, cho dù là một chút bệnh nhỏ, đều làm cho lòng ta đau.” Xoa xoa đầu tiểu trĩ, Hạ Linh cười đến vẻ mặt ôn nhu.

“Ca!”lời nói buồn nôn làm cho Hạ Trĩ nổi da gà dựng thẳng lên, oán trách nhìn Hạ Linh.

“Tốt lắm tốt lắm, Đào thúc hôm nay chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon đi, đi, đi xuống ăn cơm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.