Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 19: Tử vong



“L, cậu muốn tuyệt đường sống của tôi?” Kuno sửng sốt một chút, lập tức nghiến răng nghiến lợi, âm ngoan nói: “Muốn nuốt trọn Đông Nam Á…. Lòng tham của cậu thật sự không nhỏ!”

“Người đi thì luôn nhìn về phía trước. Nếu luôn bảo thủ, khư khư giữ mình trong một góc, vậy thì không phải phong cách của tôi.” Tả Dĩ Uyên vẫn như trước phong đạm kinh vân mỉm cười: “Thị trường Đông Nam Á rất rộng nhưng có chút loạn… Thế lực bên này, đến lúc nên có người ra mặt hảo hảo hợp nhất lại thì hơn.”

“L, cậu quá cuồng vọng rồi đấy!” Kuno tức gận cắn chặt răng rít lên, nhưng nhìn người ngồi đối diện, khí định thần nhàn Tả Dĩ Uyên lại không có biện pháp nào.

“Cuồng vọng?” Tả Dĩ Uyên bật cười lắc đầu: “Không, không, tôi chỉ là đủ tự tin mà thôi. Kuno, anh cũng nên biết, về phần thực lực, tôi thừa khả năng.”

Kuno vô pháp phản bác. Bởi vì trước mặt người này, L – ông vua giới súng đạn, là bằng hữu đáng tin cậy nhất của Rendia Prora, nhưng để cậu ta cứ như vậy tiến quân vào Đông Nam Á? Đừng nói đùa!

Tay phải lén lút mà cho vào trong túi áo, khẽ vuốt ve một cái nút ấn hình tròn, Kuno nhìn Tả Dĩ Uyên cố gắng thuyết phục lần cuối cùng: “L, chúng ta tốt xấu gì cũng từng quen biết một thời gian, cậu có cần thiết phải tuyệt tình như vậy không, có cần thiết phải dồn tôi vào tử lộ vậy không?”

Tả Dĩ Uyên lại bật cười: “Kuno, nói tới đây, tôi cũng nói thẳng cho anh biết. Kết quả ngày hôm nay của anh, không phải chuyện liên quan tới tôi… Anh phải biết, hiện tại Interpol đang truy lùng gắt gao các đường dây ma túy, vùng này của anh đã sớm trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt bọn họ. Cho dù hôm nay không phải là tôi, thì vị trí lão đại này của anh khẳng định cũng không ngồi yên được lâu đâu.”

“Interpol?” Thần sắc Kuno khẽ đổi.

“Vì anh đã chuyển cho tôi 800 triệu đô kia, hôm nay tôi đã tiết lộ cho anh ít thông tin.” Tả Dĩ Uyên đứng dậy, chỉnh sửa lại cổ tay áo, xoay người chuẩn bị rời khỏi căn phòng này: “Anh cũng đừng có tham cái vị trí đó, thừa dịp còn chưa gặp chuyện không may, nhanh chóng mang theo tiền và anh em của mình mà tìm đường thoát đi. Nói không chừng… còn có thể an ổn một chút. Được rồi, mấy ngày nay tôi ở chỗ anh cũng thực vui vẻ, đa tạ Kuno đại ca đã khoản đãi!”

Nhìn theo bóng dáng rời đi của Tả Dĩ Uyên, ánh mắt Kuno hoàn toàn tuyệt vọng. Ngón tay trong túi áo cầm vật hình tròn khẽ ấn một cái, rốt cục, âm trầm mà nén cười trong miệng.

“L, Kuno tôi dù có muốn chết, cũng sẽ kéo theo cái đệm lưng! Hừ, Interpol là cái thá gì, lão tử lần này trả bất cứ giá nào!”

Bên ngoài phòng họp, Chris đang tựa người lên tường, nhắm hờ hai mắt, ung dung lẳng lặng đứng chờ Kuno và Boss của mình chấm dứt câu chuyện. không biết qua bao lâu, từ bên ngoài hành lang dần truyền tới tiếng bước chân đi tới. Chris khẽ nâng mắt nhìn thoáng qua, phát hiện là Sở Cảnh, thì mới đứng thẳng thân người, rồi đi về phía Sở Cảnh.

“Hắc, tôi còn đang thắc mắc cậu đã đi đâu vậy? Sao lâu như thế mới trở về?” Chris khẽ đụng Sở Cảnh một cái hỏi lại: “Cũng đã nửa tiếng rồi đấy.”

Sở Cảnh lại không trực tiếp đáp lời, chỉ đè thấp âm thanh nói thầm: “Lát nữa sẽ nói cho cậu… Được rồi, chúng ta phải lập tức rời khỏi chỗ này, bên chỗ cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Chris bị ngữ điệu khác thường của Sở Cảnh hù tới: “Đã liên hệ với người tiếp ứng, 30ph nữa sẽ tới chỗ máy bay riêng.”

Sở Cảnh gật đầu, vừa chuẩn bị nói thêm cái gì đó, nhưng lại thấy Tả Dĩ Uyên đẩy cửa phòng họp đi ra, lập tức im lặng, ra hiệu ánh mắt với Chris, sau đó đi tiếp đón Tả Dĩ Uyên.

Chủ động tới gần dựa vào ngực Tả Dĩ Uyên, Sở Cảnh không đợi hắn phản ứng, liền trực tiếp kéo tay hắn, sau đó trong lòng bàn tay hắn tinh tế khẽ vuốt. Tả Dĩ Uyên thấy bộ dạng này của Sở Cảnh định lên tiếng trêu đùa vài câu, nhưng ngón tay Sở Cảnh trong lòng bàn tay hắn khẽ xẹt qua vài nét bút, lại khiến ý cười trong mắt hắn cứng lại không thể nhận ra.

Vươn tay ôm eo Sở Cảnh, hướng Chris gật đầu, lập tức cười nói: “A Cảnh, được rồi, đừng làm nũng nữa, biết em mệt, chúng ta giờ liền trở về nghỉ ngơi, nhé?”

Sở Cảnh phối hợp khẽ nói: “Không cần chào hỏi Kuno đại ca sao?”

“A…không cần đâu. Kuno đại ca hiện tại tựa hồ có chút không khỏe lắm.” Đảo mắt liếc nhìn Kỳ Khoa cầm đầu đám vệ sỹ đang đứng gần đó, Tả Dĩ Uyên khẽ nhíu mày: “Kỳ Khoa, cậu không vào xem lão đại của các cậu sao?”

Kỷ Khoa vội vàng gật đầu, dẫn theo thủ hạ bên người nhanh chóng mở cửa đi vào phòng họp.

Tả Dĩ Uyên thấy đám thủ hạ của Kuno tạm thời rời đi, ý cười trên mặt cũng biến mất, kéo tay Sở Cảnh liền bước nhanh ra ngoài.

“Ý cậu nói… Kuno đặt bom trong xe chúng ta?” Ngồi trong chiếc Hummer, Tả Dĩ Uyên nhìn Sở Cảnh thản nhiên hỏi.

Sở Cảnh không chút để ý gật đầu: “Là ‘bom tốc độ hẹn giờ’. Chỉ cần tốc độ xe đạt tới 60km/h quả bom sẽ nổ tung. Phỏng chừng…. Kuno muốn chờ anh lên xe, sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu anh đồng ý hợp tác, liền cho dừng quả bom.”

Tả Dĩ Uyên cười khẽ một tiếng không nói tiếp, quả nhiên, hắn vừa lên xe được một chút, chuông di động của hắn liền vang lên. Nhìn dãy số trên màn hình, Tả Dĩ Uyên phất tay ra hiệu cho Chris dừng xe ở một góc khuất cách khách sạn không xa.

“Alo? Kuno?” Hạ cửa kính xe xuống, Tả Dĩ Uyên mắt lạnh nhìn Kuno đang được đám thủ hạ vây kín xung quanh, chậm rãi lên xe rời khỏi khách sạn.

“L lão đệ, còn có thể nghe được giọng cậu, hắc hắc, cậu thực cảm tạ Chris nhà cậu lần này lái xe cư nhiên chậm chạp như vậy!” Giọng Kuno mang theo tia âm độc, sâu kín truyền qua loa di dộng khiến Tả Dĩ Uyên có chút nghiền ngẫm mà híp mắt lại.

“Kuno đại ca nói như vậy là có ý gì?” Tả Dĩ Uyên cười hỏi lại.

“L lão đệ… Cậu có biết cảm giác bị bom nổ tung như thế nào không? Không biết có tư vị gì nhỉ?” Kuno ở đầu dây âm trâm cười: “Bị nổ chết có muốn điều tra cũng không tra được, đỉnh đỉnh đại danh L lại gặp phải thảm kịch như vậy, thật sự khiến người ta quẫn trí.”

“Anh muốn uy hiếp tôi?” Tả Dĩ Uyên hỏi.

“Uy hiếp? A…không, không.” Đầu kia, Tả Dĩ Uyên đã thấy Kuno chui vào trong xe: “Nguyên bản thì tôi đã từng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn cho cậu chết ngay thôi. Vĩnh biệt, L lão đệ!”

Trong một chiếc xe khác, Kuno cuồng tiếu ấn cái nút đỏ đại biểu cho “kíp nổ” trong tay, sau đó……

Toàn bộ chiếc xe trong nháy mắt nổ tung, ngọn lửa thật lớn mang theo nhiệt lượng khủng khiếp lan tỏa sang xung quanh, mùi cháy khét nồng nặc cùng những mảnh vỡ tro bụi bay tứ tung khiến cho hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Bọn Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh còn có thể nghe rõ tiếng la hét của những người xung quanh chứng kiến vụ nổ…. Quả thực so với tiếng nổ còn bén nhọn chói tai hơn.

“Đúng thật là phải nói vĩnh việt, Kuno. Nhưng đợi ở bên kia, cũng phải nhớ rõ hảo hảo mà rửa sạch mắt mình, thấy rõ rốt cuộc ai có thể trêu chọc ai không thể.” Tả Dĩ Uyên kéo cửa kính xe lên, hất cằm với Chris: “Lái xe đi, còn 15ph nữa người tiếp ứng sẽ tới, đừng tới muộn.”

“Rõ, Boss.” Chris lên tiếng, cũng không muốn nhìn thảm kịch này chút nào, lưu loát nhấn chân ga, lao về phía trước.

“Đúng rồi, Sở, tôi không biết nguyên lai cậu có thể gỡ bom đấy?” Vừa lái xe, Chris vẫn nhịn không được quay đầu sang nhìn Sở Cảnh một cái, có chút ngạc nhiên lên tiếng hỏi.

“Ở Sở gia… đã từng cùng người của EOD học qua vài năm.” Sở Cảnh không chút để ý nói qua, hiển nhiên không muốn nói nhiều.

“Vài năm… được rồi, được rồi, Sở, nhìn mặt cậu, đôi khi khiến tôi quên mất sự thật rằng cậu đã sớm thành niên.” Chris nhún vai: “Nhưng ngẫm lại, Kuno rơi vào kết cục như vậy, đúng là thực mỉa mai? Lần này, chính gã ‘tự sát thành công’.”

“Tôi đây xem như… lập công không?” Sở Cảnh nghiêng đầu nhìn Tả Dĩ Uyên hỏi.

“Đương nhiên.” Tả Dĩ Uyên không chút keo kiệt biểu dương cậu, nhíu mày cười nói: “Lần này sau khi trở về, tặng thưởng tuyệt đối không thể thiếu!”

Vươn tay lấy ra một con chip, phất tay ném cho Chris: “Đây là tư liệu toàn bộ thế lực của Kuno ở Đông Nam Á, thiếu đầu não phỏng chừng nơi này sẽ hỗn loạn không ít… Đem cái này đưa cho Interpol coi như chúng ta cho bọn họ một cái nhân tình. Về phần còn lại, tôi nghĩ, cảnh sát sẽ giúp chúng ta quét sạch mọi thứ. Aiz…. Khu Đông Nam Á này cũng nên hảo hảo dọn dẹp một lần.”

“Vâng, Boss.” Chris gật đầu, cất con chip đi.

Tới khi chạy tới nơi đã hẹn người tiếp ứng, vừa xuống xe, quả nhiên nhìn thấy một chiếc máy bay cá nhân đã đậu sẵn ở đó. Tả Dĩ Uyên kéo Sở Cảnh cùng lên, ổn định chỗ ngồi xong mới phất tay ý bảo cất cánh.

“A Cảnh.” Tả Dĩ Uyên nhìn nhìn chàng trai Phương Đông đang an tĩnh ngồi bên cạnh mình, trong mắt hàm chứa ý cười.

“Cái gì?” Sở Cảnh ngẩng đầu.

“Vẫn quên nói cho cậu biết…” Tả Dĩ Uyên vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy một lọn tóc của Sở Cảnh, đặt ở đầu ngón tay tinh tế thưởng thức: “Bởi vì mẹ tôi là người Trung Quốc…. cho nên tôi cũng có một cái tên tiếng Trung.”

Sở Cảnh khóe môi hơi giật giật, tim bỗng đập nhanh hơn bao giờ hết.

Ánh nhìn của Tả Dĩ Uyên thực ôn hòa, loại ánh mắt này y hệt với cảm giác ôn hòa của hắn đời trước mang lại.

“Tả Dĩ Uyên, tên của tôi.” Tả Dĩ Uyên khẽ nhếch môi: “Cậu có thể gọi tên này của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.