Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 2: Sở gia



“Đức thúc, chú đã về? Cha nói…”

Sở Cảnh ngẩng đầu lên nhìn một cô gái đang đi tới chỗ mình, hơi hơi dừng bước chân. Cô thấy Sở Cảnh đang đứng bên cạnh Đức thúc, cũng rất sửng sốt, lập tức lại mỉm cười thân thiện, hướng cậu hòa ái gật đầu chào hỏi: “Em chính là em út mà cha vẫn nói tới đó sao? Vẫn luôn nghe cha nói Sở gia còn có một người con trai so với chị nhỏ hơn một chút, hôm nay mới được gặp… Nào, mau vào nhà đi.”

Cũng giống y hệt như ở kiếp trước. Sở Cảnh rũ mắt xuống, trong lòng thấy ấm áp.

Sở Hân Nhiên, người con thứ 3 của Sở lão gia. Dựa theo quy củ cậu nên gọi cô một tiếng chị ba. Nếu như nói Sở gia có người nào khiến cậu yêu thích, vậy cũng chỉ có Sở tam tiểu thư.

Sở lão gia tử đời này trừ đứa con nuôi bên ngoài là cậu ra, còn có một nam hai nữ. Trong đó, chỉ có trưởng tử Sở Tu và thứ nữ Sở Di Nhiên là con vợ cả, tam tiểu thư là do một tiểu tình nhân của Sở lão gia ở bên ngoài sinh ra. Nhưng bởi vì lai lịch của cô tình nhân này không nhỏ, cũng được Sở lão gia yêu thích nên tam tiểu thư từ nhỏ đã được ông nuôi dưỡng ở bên người, cũng coi như được sủng ái, địa vị cùng đãi ngộ không khác gì với nhị tiểu thư con vợ cả. Nhưng khó tin nhất chính là, lão gia tử tuy là hắc đạo lão đại khét tiếng như vậy mà có thể bồi dưỡng ra một đóa chi hoa thuần trắng khiến người ta kinh diễm.

Sở Hân Nhiên giống như một tia nắng chiếu vào trong bóng tối, toàn thân cao thấp đều tản ra ánh sáng ấm áp khiến người ta thư thái, khiến người ta nhịn không được mà muốn lại gần.

Về phần cậu… nếu không phải mẹ cậu vì lão gia tử mà chết thì chỉ sợ cậu cũng không thể có được một thân phận nào ở Sở gia này được. Sở Cảnh có chút châm chọc nhếch môi một cái, tuy rằng, chỉ là ‘dưỡng tử’ không có quyền thừa kế.

“Chị, chị là chị ba, em tên là gì?” Sở Hân Nhiên nhìn Sở Cảnh, lộ ra thần tình cẩn thận lấy lòng nhẹ nhàng hỏi.

“Em…” Lần thứ hai nhìn thấy Sở Hân Nhiên, trong lòng Sở Cảnh tràn đầy cảm xúc. Nhưng còn chưa chờ cậu nói hết câu, Đức thúc bên người đã thản nhiên lên tiếng cắt ngang.

“Tam tiểu thư, lão gia còn đang chờ tứ thiếu gia.” Đức thúc nhắc nhở nói.

“A, đúng rồi, cha lúc trước còn nhắc tới…vậy Đức thúc mau dẫn em ấy vào đi.” Sở Hân Nhiên nghe Đức thúc nói, tựa hồ nhớ ra vừa rồi Sở lão gia còn dặn dò. Gật gật đầu, lại hướng Sở Cảnh mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Vậy, chờ em xuống dưới rồi chúng ta tán gẫu nhé?”

Sở Cảnh nhìn Sở Hân Nhiên nhẹ nhàng gật dầu, đi theo Đức thúc lên lầu hai. Một lát, cũng nhớ tới điều gì đó mà quay đầu lại, đối với Sở Hân Nhiên mỉm cười nói: “Chị ba, em là Sở Cảnh. Về sau, mong chị giúp đỡ.”

Đức thúc dẫn Sở Cảnh tới trước cửa thư phòng lão gia ở lầu hai xong liền tự giác im lặng lui xuống. Sở Cảnh vươn tay gõ cửa, một lát sau một thanh âm có chút già nua xuyên thấu qua ván cửa rõ ràng truyền ra ngoài.

“Vào đi.”

Sở Cảnh xoay núm cửa mở ra, vững vàng đi vào trong phòng. Giương mắt nhanh chóng liếc mắt nhìn quanh căn phòng mình đã từng sử dụng trong 5 năm, lập tức yên lặng rũ mắt xuống. Lông mi thật dài che đi thần sắc phức tạp trong mắt, nhưng trong lòng Sở Cảnh không khỏi cảm khái vạn phần.

Thời gian trôi qua, Sở Cảnh có đôi khi nhịn không được mà tự hỏi mình, cậu lúc trước cố sống cố chết leo lên đến địa vị ấy đến tột cùng là vì cái gì? Đã từng hy sinh nhiều như vậy, cũng chỉ vì được ngồi lên vị trí kia, đến tột cùng là vì cái gì? Cậu làm hết thảy mọi thứ, trừ bỏ càng sống càng thêm vất vả ra, thì cậu rốt cuộc chiếm được cái gì?

“Cha.” Sở Cảnh lên tiếng, thản nhiên mà gọi một tiếng với nam nhân ngồi đối diện đang đánh giá mình.

Nam nhân đã gần 60 tuổi nhưng nhìn qua ít nhất trẻ hơn tuổi thật gần 15 tuổi, tác phong, xử sự bình thường cũng đủ tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, nửa điểm cũng không do dự. Chính là một nam nhân như vậy, đối đãi với con mình cũng không một chút nương tay. Sở Cảnh nhớ lại, chỉ sợ cậu vĩnh viễn cũng không thể quên được, ở kiếp trước khi cậu ở trước mặt Sở lão gia tử biểu lộ ý muốn tranh thủ quyền thừa kế, lão gia tử liền cho cậu một cái nhìn ý vị sâu xa.

Rồi sau đó, cậu liên tiếp bị xa lánh cùng chèn ép, thế cho nên cuối cùng liền bị tống cổ ra nước ngoài, hiện giờ xem ra, mọi chuyện sẽ thuận lý thành chương lưu loát rõ ràng như vậy. Nhưng Sở Cảnh vẫn nghĩ mãi không ra, rõ ràng đều là con trai của ông ta, nhưng vì cái gì, chả lẽ chỉ vì địa vị của người mẹ bất đồng mà cậu và anh cả lại có đãi ngộ bất đồng như thế? Cậu không cam lòng.

Sở lão gia tử cẩn thận quan sát đứa con út đã lâu không gặp mặt, hơi hơi có chút hoảng hốt. Lần gặp mặt trước đây ông còn nhớ thằng bé này còn rất nhỏ, khi đó là 7 hay 8 tuổi nhỉ? Một đứa trẻ chỉ biết bám váy mẹ, luôn bám dính ở bên chân mẹ nó, một chút cũng không chịu bỏ ra, một chút cũng không giống một thằng con trai. Không ngờ mới chớp mắt một cái, nó lại đã lớn như vậy rồi.

“A Cảnh, tính ra, con cũng sắp 18 rồi đi.” Sở lão gia tử tựa lưng vào thành ghế, chậm rãi mở miệng: “Cũng nên quay về nhận tổ quy tông, con có ý kiến gì không?”

Sở Cảnh đầu tiên là trầm mặt, sau đó lập tức giương mắt nhìn về phía Sở lão gia tử, không chút để ý mà mỉm cười một chút, nói: “Cha có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, tính con thẳng thắn, không hiểu ý tại ngôn ngoại của ngài.”

“Ý tại ngôn ngoại?” Lão gia tử nghe Sở Cảnh gọn gàng dứt khoát nói như vậy, nhíu mày, ánh mắt nhìn Sở Cảnh sâu thêm vài phần: “A Cảnh, con cho rằng ta có ý tại ngôn ngoại gì?”

“Ngài không muốn làm rõ trước nhưng con lại không muốn không minh bach mà bị người khác nghi kị. Một khi đã vậy, phận làm con đây cũng chỉ có thể lên tiếng trước thôi.” Sở Cảnh vươn tay cào cào mái tóc mình lười biếng nói tiếp: “Thành thật nói cho ngài hay… đối với Sở gia, con không có hứng thú.”

Sở lão gia nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, rồi lại lập tức bất động thanh sắc mà che đi kinh ngạc nơi đáy mắt. Vươn tay từng chút gõ gõ lên mặt bàn gỗ lim, từng tiếng vọng nặng nề lại có vẻ thâm trầm trong thư phòng khiến người ta có cảm giác bị áp lực vô hình, lão gia tử vẫn luôn không nói gì, sau một lúc lâu, mới nhìn Sở Cảnh trầm giọng nói: “A Cảnh, lời con nói… là có ý gì?”

“Không có ý gì, nhưng con đã nói thì chính là như thế, ngài đừng nên đa tâm.” Sở Cảnh tự nhiên hào phóng nói: “Sản nghiệp của Sở gia, người muốn nhìn trộm đỏ con mắt tự nhiên không ít, hiện nay vô duyên vô cớ lòi ra một tứ thiếu gia, không khỏi sẽ có người sinh tâm tư lệch lạc. Nếu có người cố ý sinh ra lời đồn gì…ngài cũng biết ba cây chụm lại lên hòn núi cao, nếu lời đồn vô căn cứ đó khiến một nhà chúng ta sinh ra chia cách, tự nhiên sẽ không khiến ngài vui.”

Sở lão gia tử nhíu mi nhìn Sở Cảnh, gõ mặt bàn: “Tiếp đi.”

Sở Cảnh nhìn biểu tình của Sở lão gia tử, trong lòng có cơ sở, liền tiếp tục nói: “Còn sau đó nữa thì ai cũng tự mình hiểu lấy.” Nói tới đây, Sở Cảnh thoáng tạm dừng một chút, khóe môi cong cong giống như mang theo vài phần tự giễu, lại nói thêm: “Đối với Sở gia, con không dám mơ tưởng, cũng không muốn để ngài và anh cả hiểu lầm. So với về sau bị tiểu nhân hãm hại đến hết đường chối cãi, gia đình mất đoàn kết, không bằng sớm đem mọi chuyện nói ra rõ ràng minh bạch.”

“Cha, bằng IELTS tháng trước con đã lấy được.” Sở Cảnh nhìn chằm chằm lão gia tử, nghiêm túc nói: “Chờ tới khi con sinh nhật 18 tuổi, con hy vọng có thể ra nước ngoài du học.”

Sở lão gia tử bị Sở Cảnh một phen mỉa mai biến thành á khẩu không trả lời được, không thể phủ nhận, lần này ông tìm Sở Cảnh nói chuyện, mục đích chính là muốn thăm dò thằng con này của ông đến tột cùng có hiểu rõ thân phận của mình hay không. Ngoài dự liệu của ông, đứa con này cư nhiên… nhìn rõ thấu triệt như thế. Thậm chí còn vì tránh hiềm nghi mà từ lâu nó cũng đã chuẩn bị sẵn đường thoát cho mình xong xuôi hết cả. Nhưng đến tột cùng, cái gì đã thúc đẩy đứa con chưa từng trải qua mưa gió lại sớm dưỡng thành nguy cơ ý thức nặng như vậy?

Sở lão gia tử nhìn khuôn mặt Sở Cảnh càng ngày càng giống mẹ, bỗng cảm thấy thổn thức. Cũng đúng, là do ông mấy năm nay đối với đứa nhỏ này quá mức phòng bị, khiến đứa nhỏ này thương tâm? Nhưng là người chủ trì của Sở gia, vì nghiêm khắc duy trì giữ gìn hoạt động của Sở gia, trừ bỏ cực lực xem nhẹ đứa con không có quyền thừa kế này, ông cũng không còn biện pháp nào khác.

Ông thiếu mẹ đứa nhỏ này một cái mạng, cũng đã mắc nợ đứa nhỏ này rất nhiều, Sở lão gia tử thầm nghĩ, nếu đứa nhỏ này đã quyết định xuất ngoại để tránh cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế của Sở gia, như vậy, ít nhất ông cũng nên cho nó một danh phận tứ thiếu gia chính thức của Sở gia, hẳn điều này cũng không quan trọng đi?

“A Cảnh, ta đồng ý cho con sang Anh du học.” Sở lão gia tử đứng dậy, đi tới bên người Sở Cảnh, vươn tay vỗ vỗ vai cậu: “Nhưng phải nhớ kỹ, đó không phải là do Sở gia xa lánh con, cũng mang họ Sở, cũng là con trai ta. Thân phận này vĩnh viễn không thay đổi.”

“Cha…” Sở Cảnh có chút kinh ngạc nhìn sắc mặt hòa ái của lão gia tử, trong lòng vừa có chút trào phúng vừa có chút đau khổ. Những lời này, Sở lão gia tử kiếp trước chưa bao giờ nói với cậu, nhưng kiếp này… rốt cuộc là do chính mình quá mức ngu dốt mà chạm tới giới hạn của ông ấy sao?

Sở Cảnh không khỏi suy nghĩ miên man, nếu ngay từ đầu, chỉ cần mình không đi tranh giành cái quyền thừa kế vốn không chút hứng thú kia, cha hẳn sẽ không đề phòng với mình như vậy… có phải không? Cậu còn có thể cảm thụ được cái gọi là phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung thiên luân chi nhạc (gia đình vui vẻ) đúng không? Cậu phải chăng sẽ không phải sống trong đau khổ, mệt mỏi như vậy?

“Tiệc sinh nhật của con liền giao cho A Đức phụ trách đi.” Sở lão gia tử cười cười: “Con trai của ta tự nhiên không thể giấu diếm được, ta nợ mẹ con rất nhiều, nên ta không thể tiếp tục bạc đãi con được, con trai ngoan, mấy năm nay ủy khuất cho con rồi.”

Sở Cảnh há miệng thở dốc, lại phát hiện cái gì cũng không nên lời, cúi đầu, lại cảm giác nơi trái tim đã lạnh giá từ lâu dần dần ấm lại. Sở Cảnh giật mình hiểu ra, hóa ra kiếp trước cậu cố gắng như vậy, liều mạng như vậy, bất quá… chỉ vì muốn được bọn họ công nhận mà thôi.

Sống lại một đời, sống lại một đời a!

Cả đời này, Sở gia đối với cậu, không còn bất luận ý nghĩa gì nữa, cậu tuyệt đối không cho phép mình rơi vào vòng luẩn quẩn oan oan tương báo giống như kiếp trước nữa, cả đời này, việc duy nhất cậu phải làm, chính là mau chóng gặp lại nam nhân đã vì cậu mà biến mất, sau đó dốc hết khả năng ở bên cạnh hắn, cho dù rơi xuống vực sâu, cũng nhất định không cùng hắn chia lìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.