Sở Cảnh cùng Tả Dĩ Uyên sau khi trải qua đợt lục soát của Mykonos liền lập tức bỏ quên thuyền hàng. Nhanh chóng cùng Chris trao đổi một chút tin tức, một lần cuối cùng xác định hành trình, liền dựa theo kế hoạch ban đầu trực tiếp dùng ca nô hướng địa điểm Rendia đã thông báo đi tới. lần này đại khái coi như trời đẹp, thuận buồm xuôi gió, cũng không còn gặp bất cứ khó khăn gì nữa. Đợi sau khi tiến vào hòn đảo nhỏ tư nhân của Rendia, tính toán thời gian, thế nhưng lại nhanh hơn dự kiến khoảng một giờ.
“Còn ba giờ nữa mới tới thời gian giao hàng, Tả, anh xác định người anh an bài có thể tới đúng hạn chứ?” Sở Cảnh liếc nhìn đồng hồ, còn Tả Dĩ Uyên đang ung dung bình thản ngồi trên ghế tựa dài đặt cạnh bờ biển, phơi nắng, xem tạp chí, buồn cười hỏi lại.
“Nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi*.” Tả Dĩ Uyên thật sự là một chút bất an cũng nhìn không ra, động tác tao nhã lật một trang tạp chí, tư thái thong dong nói: “Còn nữa, tôi tìm người kia… được xem như đáng tin khó có được.”
(*: nghi người thì không dùng người, đã dùng người thì không nghi ngờ)
“A? Đánh giá này của anh đối với người đó khiến tôi cảm thấy tò mò đấy.” Sở Cảnh nghiêng đầu nhìn Tả Dĩ Uyên, nhíu mày nói.
Nếu như nói Tả Dĩ Uyên rất ít khi chủ động đi chê bai người khác thì việc hắn trực tiếp tán dương ai đó lại càng hiếm hoi. Mà hiện tại, đột nhiên nghe thấy một lần… loại cảm giác này, thật có chút vi diệu. Sở Cảnh ý tứ hàm xúc không rõ mà cong cong khóe môi.
“Huh?!” Tả Dĩ Uyên hừ nhẹ xuất ra một âm tiết, chống lại tầm mắt Sở Cảnh kỳ quái hỏi.
“Người nọ, tôi đã từng gặp qua chưa?” Sở Cảnh trực tiếp sảng khoái hỏi.
“Gặp?” Tả Dĩ Uyên đặt tờ tạp chí sang một bên, không biết đang nghĩ tới điều gì, đột nhiên khẽ mỉm cười, nhìn về phía Sở Cảnh, nói: “Người này, coi như em đã gặp qua, nhưng mà…”
“Yah… L, trên thế giới này dám để cho một Interpol tới hỗ trợ vận chuyển buôn lậu vũ khí, chỉ sợ tính đi tính lại cũng chỉ có một mình cậu dám làm mà thôi! hơn nữa… trong khi cậu khiến tôi tân tân khổ khổ giúp cậu làm trâu làm ngựa thì cậu lại sung sướng an nhàn mà nằm trên đảo nhỏ phơi nắng? L, cậu chẳng lẽ không cảm thấy điều này thật sự không công bằng sao?”
Một thanh âm ý cười mơ mơ hồ hồ theo gió biển truyền tới, khiến Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên trong nhất thời theo hướng giọng nói kia mà nhìn về phía biển.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. A Cảnh…đó chính là người tôi đã ủy thác.” Tả Dĩ Uyên dùng tay nhẹ nhàng nhéo nhéo gáy Sở Cảnh: “Nào, qua đó nhìn xem.”
Sở Cảnh gật đầu, từ ghế tựa đứng dậy, hướng về phía nam nhân kia tới.
Bởi vì ngược nắng, nên ngay từ đầu Sở Cảnh cảm thấy giọng nói nam nhân có vài phần quen tai, nhưng lại không thấy rõ bộ dáng người đó. nhưng tới khi tới trước mặt nam nhân, nhìn rõ diện mạo của anh ta, may mà Sở Cảnh đã duyệt qua vố số mỹ nam mỹ nữ, Sở Cảnh cũng không khỏi vì bộ dạng người trước mắt này mà cảm thấy kinh ngạc tán thưởng.
Nếu hỏi Sở Cảnh, hai kiếp làm người, thấy được nhiều nhất là cái gì? Sở Cảnh chỉ có thể nói, thứ nhất là nhân tâm, thứ hai là tiền tài, mà thứ ba, chính là mỹ nhân.
Tiền quyền nắm chắc trong tay, bên người cũng không thiếu ôn hương nhuyễn ngọc, chỉ riêng mấy thanh niên trẻ tuổi trong Sở gia, bộ dạng đã là đẹp của đẹp rồi. Mà không nói đâu xa, mượn chính khuôn mặt Sở Cảnh này mà nói, có thể lọt vào tầm mắt rất cao của L tự nhiên cũng là một đại mỹ nhân.
Nhưng, vô luận lấy bất cứ ai, bộ dạng thế nào đến so sánh, chỉ cần đặt bên cạnh người nam nhân này, tựa hồ luôn kém hơn nửa phần.
Hoa đào vốn rất mê hoặc, người sinh ra có đôi mắt hoa đào, vô luận là nam hay nữ, đều có thể tinh tế mê mị tâm phách người khác, vô hình đảo loạn nhân tâm, trời sinh là tai họa nhân gian trêu đùa con người.
Nhưng… cậu đã từng gặp qua anh ta? Sở Cảnh bất động thanh sắc thu hồi tầm nhìn của mình, trong đầu lặp lại một lần lời nói vừa rồi của người kia, rồi so sánh một chút nam nhân này cùng với người hôm đó gặp hoàn toàn bất đồng, lại mơ hồ có nửa phần đôi mắt tương tự, khóe môi cong cong, khẽ nói: “Vị này chính là… Tô Mặc, Tô đội trưởng?”
Tô Mặc nghe thấy vậy, biểu tình không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Sở Cảnh, ngược lại nghiền ngẫm nở nụ cười: “A? Tôi nhớ ra cậu… cậu lần trước dùng điện thoại giả làm súng để đe dọa tôi…ừm… Sở Cảnh đúng không? Lần đó đối với tôi, đúng là một hồi ức phi thường đặc biệt.”
Tuy rằng miệng nói xin lỗi nhưng trên mặt một chút ý tứ hối lỗi cũng không có. Tô Mặc hơi nheo mắt lại, trầm mặc nhìn gương mặt tinh xảo đối diện kia, một thiếu niên xinh đẹp nhưng người ta nhìn không thấu, một lúc lâu, thấp giọng cười ra tiếng… nhưng mà thực cmn khiến anh cảm thấy đáng yêu quá chừng.
“Không nghĩ tới, lần trước gặp tôi ở bộ dạng kia, cậu cư nhiên còn có thể nhận ra được tôi?” Tô Mặc búng tay cái chóc một phát, cười lớn hỏi ngược lại.
Sở Cảnh cong cong môi, ngược lại không nói chuyện, mà nghiêng đầu nhìn sang Tả Dĩ Uyên một cái.
Tả Dĩ Uyên vươn tay vỗ vai Sở Cảnh, sau đó hướng Tô Mặc trêu tức nói: “Tô đội trưởng khí tràng đặc biệt như thế, tự nhiên khiến A Cảnh của tôi ký ức khắc sâu…. Tô đội trưởng, đồ của tôi, anh đều chở nguyên vẹn tới chứ?”
Tô Mặc hừ cười một tiếng: “Chỉ cần tôi đã đáp ứng, thì không có việc gì mà Tô Mặc tôi không làm được. Hàng, tôi đã sai người chuyển vào trong biệt thự rồi, cậu tùy thời có thể kiểm tra, nhiệm vụ của tôi đã viên mãn hoàn thành, L, vậy lời hứa của cậu đối với tôi, có phải nên thực hiện rồi không? Đồ đâu? Hay là… cậu muốn kiểm hàng trước?”
“Vậy thì không cần… Lời của Tô đội trưởng, tôi còn tin được.” Tả Dĩ Uyên nhếch môi một cái, từ trong túi áo lấy ra một chiếc USB, rồi tung một đường parabol hoàn mỹ vào lòng bàn tày Tô Mặc: “Tất cả tư liệu đều có ở bên trong, tìm mấy thứ này khiến tôi mất không ít công sức.”
“Cảm tạ!” Tô Mặc tiếp nhận USB, mặt mày hiện ra một tia thoải mái: “Thời giờ của tôi gấp gáp, vậy hôm nay không tiếp tục trì hoãn ở đây nữa…còn có, nếu chuyện này không thành.. phỏng chừng về sau, cậu cũng không cần gọi tôi một tiếng Tô đội trưởng.”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Tả Dĩ Uyên khẽ bật cười: “Sếp anh đồng ý thả anh đi sao?”
“Vậy cũng không phải do ông ấy.” Tô Mặc đi vài bước rồi nhảy lên ca nô, cánh môi cong cong, lộ ra tia cười lạnh: “Lão tử đã nhịn rất lâu rồi, nếu còn tiếp tục nghẹn nữa, vậy cũng thực nghẹn thành Ninja rùa!”
“Đến lúc đó nếu thật sự không còn làm cảnh sát nữa, vậy tới chỗ tôi tìm chỗ nương tựa đi.” Tả Dĩ Uyên cười to: “Chỗ chúng tôi chính là yêu cầu đủ loại nhân tài đứng đầu, đãi ngộ cực ưu đãi.”
“Ha, đúng là một đề nghị tốt!” Tô Mặc cũng cười: “Vậy lần sau gặp lại, L, còn có… vị tiểu đệ đệ đáng yêu~”
Lời còn chưa dứt, ca nô nhanh chóng dời đi, tạo một lớp bọt trắng xóa, chỉ còn vang vọng lại tiếng cười khiến người ta cảm thấy thực tiêu sái.
“Tả, vị Tô Mặc này…rốt cuộc là ai?” Sở Cảnh nhìn thân ảnh Tô Mặc đã hóa thành một chấm đen nhỏ, hấp háy môi, vẫn nhịn không được mà quay đầu hỏi Tả Dĩ Uyên.
“Tô Mặc à….” Tả Dĩ Uyên lắc lắc đầu: “Nếu nói ra thì cũng không dễ dàng, nhưng người này… đủ ác độc, đối với người khác độc, đối với mình còn độc hơn.”
“Hả?” Sở Cảnh nhíu mày, tỏ vẻ mình rất có hứng thú.
Tả Dĩ Uyên thấy bộ dạng Sở Cảnh hớn hở tò mò nhịn không được vươn tay hung hăng vò loạn làm rối mái tóc cậu một phen, cảm nhận hơi ấm cùng cảm giác mềm mại có được trong lòng bàn tay, thật lâu sau, mới hé ra tia thở dài như có như không, chậm rãi nói: “Em cũng biết đấy, diện mạo Tô Mặc tuyệt đối là xinh đẹp độc nhất vô nhị, đối với người trong thế gia có quyền, điều này tự nhiên không tính là chuyện xấu, ngược lại càng đáng được khoe khoang, nhưng nếu đặt ở trong quân đội… thì thực không quá tốt đẹp.”
“Tô Mặc đã bị quấy rầy?” Sở Cảnh có chút hiểu ra.
Tả Dĩ Uyên câu môi mỉm cười một chút: “Khuôn mặt tuyệt đỉnh như vậy, lại chuyên làm Tu La. Em có biết trước khi Tô Mặc trở thành Interpol đã từng ở chỗ nào không?”
“Huh?”
“Đội quân Du Ưng.” Tả Dĩ Uyên từng chữ không ngừng mà nói.
Sở Cảnh có chút kinh dị, về đội quân Du Ưng cậu biết tới không nhiều lắm, nhưng chút tin tức cậu biết được về đội quân đó cũng đủ khiến cậu hiểu được Du Ưng là đội ngũ nguy hiểm cỡ nào.
Du Ưng vốn là phân đội đặc biệt của bội đội đặc chủng Trung Quốc, nhiệm vụ chủ yếu chinh là hỗ trợ xử lý một số nhân vật nguy hiểm của quốc gia mà không thể để lộ ra ngoài. Cũng bởi vì mức độ nguy hiểm rất cao mà dẫn đến Du ưng cũng lựa chọn sử dụng thành viên vô cùng nghiêm ngặt đến gần như khắc nghiệt.
Hơn nữa, binh chủng Du Ưng tồn tại cũng thập phần bí mật, về hoạt động cũng như thông tin của bọn họ, thậm chí đều bị cho là cơ mật quân sự cấp quốc gia. Điều này cũng dẫn đến việc có rất nhiều người gần như đã bị quên đi sự tồn tại của họ, phần đông đều không biết đến đội ngũ đặc biệt này trừ các vị lãnh đạo cấp cao. Cậu năm đó cũng vì một chuyện phi thường vô tình mới biết được trong quân đội quốc gia có tồn tại một đội quân du ưng như vậy.
Mà ý của Tả Dĩ Uyên dĩ nhiên là… Tô Mặc, từng là một thành viên trong đó?
Đây thực sự là một tin tức quá mức kinh khủng… nhưng mà, Sở Cảnh cau mày nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp quá mức kia của Tô Mặc, sắc mặt có chút kì quái… vì sao chỉ cần liên hệ một chút tới Tô Mặc, đều sẽ sinh ra một loại cảm giác chênh lệch vi diệu?
“Vậy sau đó sao lại…” Sở Cảnh thuận miệng hỏi một câu.
“Bị thương, thân thể không thích hợp.” Tả Dĩ Uyên nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lần sau, em có thể nhìn tay phải của anh ta một chút… được rồi, đề tài về Tô Mặc hôm nay dừng ở đây. A Cảnh, em xem, khách của chúng ta rốt cục cũng đã tới.”
Sở Cảnh sửng sốt, lập tức theo hướng Tả Dĩ Uyên bảo nhìn lại. quả nhiên, phương xa, một điểm đen đang hướng hòn đảo nhỏ lại chậm rãi chạy tới, lại nhìn đồng hồ, cũng đã đến lúc.
Hơi hơi thở phào một hơi, cũng may tuy rằng trên đường gặp khó khăn chút xíu nhưng kết quả cũng coi như tốt đẹp, rốt cục cũng đến.