Cokar tỉnh lại. Là bị một xô nước lạnh trực tiếp tạt vào mà tỉnh lại.
“Ngao ngao, các người làm gì vậy?!” Cokar bị đông lạnh toàn thân, theo bản năng muốn bật dậy, nhưng động tác còn chưa hoàn thành, Cokar liền bị một đại lực kéo trở về. Trừng mắt nghi hoặc cúi đầu nhìn lại —— trên thân bị chằng kín bằng dây thừng… xảy ra chuyện gì đây?
——bị trói! Cokar suy nghĩ trong chốc lát, đầu óc mới dần rõ ràng hơn.
“Tỉnh?”
Giọng nói thanh lãnh không chút cảm tình vang lên, Cokar nghe được toàn thân cứng đờ, ngẩng đầu lên, mới nhìn vào phía bóng tối, một nam nhân đang híp mắt nhìn mình.
Không thể không nói, tuy rằng Sở Cảnh bề ngoài thoạt nhìn không có lực sát thương gì, nhưng bị vây trong tình trạng thế này, Cokar nhìn khuôn mặt của Sở Cảnh ẩn hiện trong bóng tối lại càng tinh xảo mê người, nhưng càng nhìn càng cảm thấy một trận hàn ý nảy lên trong lòng.
Cokar muốn mở miệng nói gì đó, vô luận là giải thích cái gì cũng được, ít nhất đừng để bản thân rơi vào tình huống bị động như thế này. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn Sở Cảnh, cả người đều giống như bị đóng băng, ngay cả mở miệng xin tha thứ cũng không làm được.
Sở Cảnh ngồi trên ghế, tầm mắt không để ý xẹt qua toàn thân Cokar.
So với gọi là nam nhân thì người trước mắt càng thích hợp gọi là thanh niên. Diện mạo tuy rằng không tính là xinh đẹp, nhưng ngũ quan thanh tú, hợp lại một chỗ đều toát ra hương vị dương quang sáng lạn, thoạt nhìn cũng khiến người ta có hảo cảm.
Sắc mặt Sở Cảnh thản nhiên từ trong ngực lấy ra một khẩu súng lục màu bạc, tùy tay lấy một miếng lụa trắng, cẩn thận chà lau thân súng. Miếng lụa trắng tinh trong không gian âm u có vẻ chói mắt, khẽ quan sát nơi báng súng có khắc một chữ “Cảnh”, tròng mắt Sở Cảnh lập tức trở nên tối đen.
“Trong lần hành động này của Tả, tin tức về đám phản quân, nghe nói đều do mày cung cấp?”
Giọng nói Sở Cảnh thực lãnh đạm, tuy rằng không ôn hòa nhưng cũng không tỏ ra tức giận, nghe qua giống như chuyện gì cũng không để ý chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi. Nhưng Cokar lại càng căng thẳng hơn, yết hầu giống như bị người ta bóp chặt, rất lâu sau mới như mất tiếng mà nói ra một âm tiết.
“Nhưng mà tôi không cố ý…” Cokar nghẹn đỏ mặt, cố gắng giải thích: “Đó chẳng qua là…”
“Bằng!”
Cokar còn chưa nói hết câu, vị trí cách chân trái Cokar khoảng 10cm, đột nhiên bị một viên đạn xuyên thủng.
Cokar sợ tới mức thân thể theo bản năng co rụt cả lại, ngẩng đầu kinh hồn táng đảm mà nhìn về phía Sở Cảnh, huyết sắc trên mặt nhất loạt tan biến sạch sẽ.
“Anh…anh làm gì!”
“Bằng —— bằng —— bằng —— bằng!”
Cokar còn chưa nói xong, chỉ thấy Sở Cảnh lười biếng giơ tay, híp mắt tựa hồ không chút để ý hướng về phía Cokar không chút do dự bắn liên tiếp 4 phát đạn.
Súng Sở Cảnh không lắp thêm nòng giảm thanh, viên đạn được bắn ra, trong nháy mắt sinh ra tiếng vang thật lớn dội màng nhĩ, Cokar bị dọa sợ quả thực muốn chết ngất.
Mùi lưu huỳnh nồng đậm khuếch tán trong căn phòng không quá lớn, đồng tử Cokar bởi vì cấp tốc co rút mà có chút rời rạc.
Mình sẽ chết! nam nhân kia, sẽ giết mình!
Trong một khắc, Cokar cảm giác bản thân đã cách tử vong rất gần.
Cho dù lúc trước bị quân phản động bắt hay sau này cùng bọn Tả Dĩ Uyên đồng thời tham dự cuộc chiến sinh tử với thủ lĩnh phản quân, Cokar đều chưa từng có cảm nhận cái chết sâu sắc như vậy.
Người này… Anh ta thật sự muốn mạng mình! Cokar nhìn tầm mắt lạnh như băng của Sở Cảnh, sợ hãi giống như tim sắp ngừng đập.
Kỹ thuật bắn súng của Sở Cảnh thật ra rất cao siêu, cho dù 5 phát súng đều không xuyên qua người Cokar nhưng mỗi phát đạn được bắn ra, đều cách người Cokar đúng 10cm. Toàn thân Cokar sợ tới mức nhũn ra.
Hơn nữa, cho dù viên đạn không trực tiếp bắn trúng Cokar, nhưng khi viên đạn xé gió lao tới xẹt qua da thịt tạo những vệt đỏ hồng mang theo cảm giác nóng rực đau đớn, cũng vượt quá giới hạn sức chịu đựng của cậu ta.
Cokar thừa nhận, bản thân sợ hãi. Thực sự sợ hãi.
Sở Cảnh nhìn Cokar đã xụi lơ một đống, khóe miệng lộ ra tia cười lạnh băng, khẽ đứng dậy, tay phải cầm súng, từng bước từ tốn đi tới trước mặt Cokar.
“Cokar, mày biết không, tao từ rất lâu rất lâu rồi chưa có tự mình động thủ giải quyết một người…” Sở Cảnh dùng nòng súng nâng cằm Cokar lên, khẽ cười: “Mày đúng là đáng chết.”
“Đúng vậy, thực xin lỗi.” Cokar nhìn đôi đồng tử đen tuyền lạnh lẽo kia của Sở Cảnh, trong đầu một mảnh hỗn độn, dùng sức hấp hấp cái mũi, há miệng thở dốc, phát ra thanh âm tiếng được tiếng mất: “Tôi… tôi không có… thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không đúng, không cố ý…. thực xin lỗi…”
Sở Cảnh nhìn Cokar nước mắt đầy mặt, hai mắt vô thần, hiển nhiên đã bị cậu dọa sợ, không còn biết gì, ánh mắt rõ ràng, cỗ tà hỏa trong lòng bỗng nhiên dần tiêu biến, nhưng áp lực tỏa ra vẫn như trước không lui.
Nói thật, cậu không thể không thừa nhận, lúc đầu khi nghe Tả Dĩ Uyên nói xong, trong lòng cậu tràn ngập sát ý.
Sở Cảnh biết, dòng máu chảy trong người mình luôn tồn tại một loại dục vọng bạo ngược, cho dù bình thường cậu vẫn luôn khắc chế rất tốt, nhưng chỉ cần một việc gì đó ảnh hưởng kích phát thì hậu quả ngay cả chính cậu cũng không tưởng tượng nổi.
Sở Cảnh hít sâu một hơi, lần thứ hai nhìn thẳng Cokar, sự khát máu trong mắt dần dịu đi, buông tay thu súng trở về.
“Xin lỗi?” Sở Cảnh lạnh lùng cười ra tiếng, trong giọng mang theo tia áp lực tức giận không kiềm nén: “Mày có biết chỉ một sai lầm nhỏ của mày, một cái ngoài ý muốn mày gây ra thiếu chút nữa đưa Tả đi gặp thượng đế không? Mày nên cảm ơn mệnh Tả đủ lớn, bị mày chơi một vố như vậy nhưng vẫn còn sống đi!”
“Tôi không cố ý, lúc đó, tôi.. tôi…” Cokar thấy Sở Cảnh thu súng về, thần kinh căng thẳng thoáng thả lỏng một chút. Ngẩng đầu cẩn thận liếc Sở Cảnh một cái, thấy trong mắt anh ta tuy rằng vẫn lạnh băng như trước, nhưng không còn sự âm trầm khiến mình sợ hãi vừa rồi. Lắp bắp hồi lâu, mới cảm giác được trái tim dường như đã ngừng đập lại dần dần khôi phục tần suất bình thường: “Thực xin lỗi, trách nhiệm sự cố lần này hơn phân nửa là tại tôi, ngài Sở muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, tôi không có ý kiến. Nhưng tôi chỉ cầu anh lưu lại cho tôi một mạng… tôi còn phải chăm sóc cho em gái tôi.”
Tuy rằng trong giọng Cokar dẫn theo giọng mũi nức nở nhưng tốt xấu cũng coi như lưu loát biểu đạt được ý mình ra. Sở Cảnh có chút nghiền ngẫm nhướn mi, cười lạnh hỏi lại: “Mày đang bàn điều kiện với tao sao? mày cho rằng… mày có thân phận gì? Mày có tư cách gì đòi tao lưu lại mạng cho mày?”
Trên mặt Sở Cảnh không có biểu tình, mà ngay cả ngữ điệu cũng không nghe ra hỉ nộ ái ố. Cokar không còn tâm tư nghiền ngẫm suy nghĩ chân thật của Sở Cảnh, cũng không rõ Sở Cảnh rốt cuộc muốn xử lý mình thế nào, trong nhất thời thật sự muốn khóc cũng không khóc nổi.
“Ngài Sở… tôi biết anh sẽ không giết tôi.” Trầm mặc hồi lâu, Cokar giả vờ trấn định, lấy hết dũng khí nói.
“Vì sao?” Sở Cảnh khẽ rũ mắt, làm như có chút ngạc nhiên hỏi.
Cokar ở trong lòng yên lặng vì mình tự hỏi làm sao để có thể tranh thủ cơ hội lớn nhất giữ lại mạng sống này, trong nhất thời đầu óc lại hoàn toàn thông suốt. Nuốt một ngụm nước bọt, Cokar dừng một chút, lập tức trật tự rõ ràng nói: “Đúng vậy, là do sơ suất của tôi, đã tạo thành thương tổn không thể tha thứ cho Boss, từ điểm này mà nói tội tôi đáng chết vạn lần. Nhưng mà, nếu ngài giết tôi thì trừ bỏ trên thế giới nhiều thêm một đống rác ra thì đối với ngài cũng không có gì tốt.”
Gọi bản thân là “rác rưởi”, loại cảm giác này thật là… Cokar ở trong lòng lệ rơi đầy mặt. nhưng bên ngoài cũng không dám biểu hiện cái gì, tiếp tục chậm rãi nói: “Lưu lại tôi, tôi sẽ lấy tài năng của mình đề bù lại những sai lầm mình gây ra. Tuy rằng giá trị chiến đấu của tôi không cao… nhưng mà, ngài Sở, trong phương diện đá quý cùng vận chuyển đường bộ tôi nghĩ tôi vẫn còn chút tác dụng. Tôi nhớ rõ, mục đích của Boss tại Sierra Leone chính là khai thác mỏ đá quý? Boss muốn lấn sâu vào nghiệp đá quý, nếu nói như vậy, vô luận từ phương diện nào, lưu lại tôi, tuyệt đối so với giết tôi đều có giá trị hơn.”
Sở Cảnh tựa tiếu phi tiếu nghe Cokar giãi bày tâm sự xong, sau đó tựa hồ có chút khoái trá dùng sức vỗ tay. Tiếng vỗ tay không lớn vang vọng trong phòng, nhưng thanh âm này lại khiến không khí trong phòng có chút trầm tĩnh lại khiến thần kinh Cokar lần nữa căng thẳng lên.
“Cokar, tao không thể không nói, mày nói rất có lý, phi thường có lý.” Sở Cảnh nghiêng đầu: “Điều kiện… tựa hồ cũng thực hấp dẫn. Nhưng mà, mày cũng nên biết rằng, mày dù có chút tác dụng, nhưng cũng không phải không thể thay thế. Người có kinh nghiệm trong giới nguyện ý hợp tác với Tả, tao nghĩ không ít đâu.”
“Nhưng bọn họ sẽ không toàn tâm toàn ý quy thuận Boss, không phải sao?” Cokar vội vàng tiếp lời: “Cùng bọn họ hợp tác đương nhiên khả thi nhưng tôi dám cam đoan, lưu một mạng cho tôi, tôi sẽ mang tới cho Tả gia tuyệt đối không ít đồ giá trị.”
“A?”
“Tôi lấy nhân cách của mình xin thề, chỉ cần tôi còn một hơi thở, tôi tuyệt đối sẽ trung thành vì Tả gia phục vụ!” Cokar cắn răng nhìn Sở Cảnh nói.
“Nhân cách?” Sở Cảnh lười biếng liếc nhìn Cokar một cái, nụ cười lạnh bên môi tựa như nghi ngờ cam đoan của cậu ta, khiến Cokar trong lòng nghẹn khuất.
“Nếu mày đã nói như vậy…” Sở Cảnh nheo mắt lại, trong đầu nhớ lại khi Tả Dĩ Uyên nói chuyện với mình trong phòng bệnh …. Thu nạp Cokar, việc này coi bộ thuận lợi hơn so với tưởng tượng nhiều.
Nếu những gì bọn họ điều tra được là đúng, thì thằng nhóc Cokar này đúng là nhân tài có thể dùng…. Sinh ra trong gia đình thế gia chuyên về đá quý, trời sinh có năng lực và thiên phú hơn người về phương diện này. Nếu không phải do 8 năm trước gia tộc cậu ta bất ngờ xảy ra biến cố, khiến cậu ta không thể tiêu xài phung phí tiền tài vô hạn duy trì giấc mộng châu báu, thì có thể thằng nhóc Cokar này đã sớm có danh tiếng trong giới này.
Sóng mắt thay đổi, cũng là đem toàn bộ suy nghĩ che kín đi, khiến cho người khác khó có thể nhìn thấy. Lạnh lùng giật giật khóe miệng, Sở Cảnh liếc Cokar nói: “Tôi hy vọng, cậu hứa hẹn thề thốt nhiều như vậy, không phải là phế vật.”
Anh mới phế vật, cả nhà anh phế vật! Khoan, khoan đã……
“Cho nên ngài Sở nguyện ý lưu lại cho tôi một mạng sao?” hai mắt Cokar nhất thời tỏa sáng.
Oh my God, đây là câu nói động lòng người nhất mình được nghe trong hôm nay!
Sở Cảnh lạnh lẽo nhìn bộ dạng Cokar kích động, không biết sao bỗng cảm thấy có chút chướng mắt. Khẽ cong môi, hơi khom lưng xuống nhìn cậu ta.
Khoảng cách hai người rất gần, thẳng tới khi Cokar bị Sở Cảnh nhìn toàn thân có chút mất tự nhiên thì…..
Sở Cảnh động thủ.
Lưu loát cho vài quyền mạnh mẽ ở trên người Cokar, Cokar chỉ cảm thấy toàn thân một trận đau đớn kịch liệt, sau đó, hai mắt nhắm nghiền, lại lần nữa rơi vào hắc ám.
Thấy Cokar bị mình đánh tới hôn mê, Sở Cảnh mới thản nhiên thu tay lại. tùy tay ném Cokar sang một bên, thuận tiện cho thêm một cước đạp thẳng vào góc tường, sau đó mới chỉnh lý vạt áo, không nhanh không chậm rời khỏi căn phòng.
“Chris!” vừa đi ra cửa, Sở Cảnh đối với Chris vẫn đừng nghe ở bên ngoài, nhìn cũng không nhìn lấy một cái, lạnh giọng phân phó: “Cái tên trong kia, anh đánh thức cậu ta cho tôi. Sau khi tỉnh lại, trực tiếp ném tới mỏ quặng, nếu cậu ta đã nói muốn cống hiến cho sự nghiệp đá quý của Tả, vậy thì nên bắt đầu từ cơ bản luôn đi. A, khai thác trong mỏ quặng khoảng một năm rưỡi, đối với cậu ta tuyệt đối không có việc gì khó đi.”
“Đã hiểu!” Chris gãi gãi mũi, trong lòng yên lặng bi ai giùm thằng nhóc Cokar vẫn còn đang hôn mê trong kia.
“…Còn có…” Sở Cảnh đi vài bước, rồi hơi dừng lại, nghiêng mặt nhìn Chris, nói tiếp: “Nếu biểu hiện của cậu ta tốt… thì nửa năm sau, ném cậu ta tới Paris. Chỗ David hẳn là còn thiếu một người hầu.” Nói xong, sải bước đi tới phòng bệnh của Tả Dĩ Uyên.
David? Chris chớp chớp mắt… đó không phải là chuyên gia thiết kế đồ trang sức cực kỳ nổi danh sao?
Lập tức bật cười… chậc chậc, làm trợ thủ cho chuyên gia thiết kế trang sức cấp đại sư… cho dù nửa năm trước đó phải làm việc trong mỏ quặng, nhưng đối với Cokar… không biết là họa hay là phúc?