Tuy rằng một chuyến đi tới Sierra Leone khiến Tả Dĩ Uyên bị thương không nhẹ, nhưng tên thủ lĩnh phản quân đã bỏ mạng cùng vô số phản quân bị bắt gọn, một hồi quyết đầu oanh oanh liệt liệt còn chưa hoàn toàn bùng nổ đã tạm thời hạ màn.
Chính phủ Sierra Leone vì để bồi thường và cảm ơn Tả Dĩ Uyên nên đã cho hắn thêm 10 năm khai thác miễn phí mỏ quặng, điều này khiến cho hành trình đi Tây Phi lần này của cả bọn coi như đã có một dấu chấm viên mãn.
Sự tình bên này kết thúc, mọi công việc cũng được an bài thỏa đáng, cố ý để lại vài người trông coi Cokar và quản lý việc khai thác mỏ ở Sierra Leone, bọn Sở Cảnh trực tiếp ngồi máy bay riêng của Lacey một đường thuận lợi trở về nước Mỹ.
Cho dù Tả Dĩ Uyên nhiều lần cường điệu vết thương của mình không nghiêm trọng như bề ngoài, nhưng Sở Cảnh một chút cũng không thả lỏng. Tuân thủ nghiêm ngặt lời bác sỹ ấn Tả Dĩ Uyên nằm bẹp trên giường dưỡng bệnh chừng nửa tháng rồi mới gật đầu cho phép người bị thương ra ngoài hoạt động.
Ngày ngày chứ chậm rãi trôi qua, chớp mắt cũng đã tới tháng 8.
Sở Cảnh ngồi trong phòng làm việc hơi nhíu mày nhìn tài liệu trong tay, chiếc bút đang cầm ngẫu nhiên lướt trên tài liệu, khoanh tròn chỗ nào đó, thi thoảng còn ghi thêm chú giải bên cạnh, lưu lại chữ viết như rồng bay phượng múa.
Xem xong tập văn kiện cuối cùng, Sở Cảnh lúc này mới đặt bút xuống, hơi chút mệt mỏi vươn tay nhu nhu mi tâm.
So với mấy tháng trước lúc nào cũng trong tình trạng ngươi tranh ta đoạt mà nói, mấy ngày nay phía bên gia tộc Matada dường như trở nên yên tĩnh không ít. Sở Cảnh thầm tính toán trong lòng, tuy rằng trong trận này Tả gia tổn thất vài chỗ nhưng cũng triệt hạ vài cứ điểm của đối phương ở khu Âu Mĩ, coi như không thua không thắng, cục diện giằng co bế tắc.
Nhưng chính vì thế mà gia tộc Matada gần đây đột nhiên yên ắng mới càng có vẻ quỷ dị. Sở Cảnh nheo mắt, căn cứ vào dấu vết mấy tháng nay đối phương sơ hở để lại, bọn họ khẳng định đầu não trung tâm của gia tộc Matada đang ở Trung Quốc. Tuy đã xác định rõ địa điểm nhưng có thể điều tra các gia tộc thế lực có hiềm nghi ở Trung Quốc không phải là chuyện dễ dàng.
Nếu, bọn chúng mượn thế lực Sở gia, nói không chừng…
Sở Cảnh nhớ tới Sở gia, bỗng nhiên nghĩ tới Sở lão gia tử. Chậc, lại nói, ngày đó Sở lão gia tử bị anh em bọn họ kích cho bất tỉnh, hẳn không xảy ra chuyện gì lớn đi? Chà, hẳn là không có việc gì đi, không nói đâu xa, ngay việc Sở lão gia tử coi như phân nửa đời người đều sống trong đao thương súng đạn, hẳn không dễ bị gục ngã thế đâu nhỉ?
Nhưng không ngờ, đại ca Sở Tu vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của Sở gia thế nhưng nội tâm cũng ác liệt như vậy?
Ngang nhiên dẫn theo người yêu tới trước mặt Sở lão gia tử ngay trong ngày mừng thọ ổng để come out…một chiêu này, đánh cũng thật vang dội. Sở Cảnh có chút nghiền ngẫm cong cong khóe môi… nhưng mà, vốn lão gia tử muốn lấy mình ra thế chân đại ca, nhưng giờ ổng cũng đã rõ, thằng út còn sót lại trong nhà cũng là một thằng “đồng tính luyến ái ghê tớm”, chuyện này với ổng nên làm thế nào mới tốt đây?
Sở Cảnh trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác hưng phấn khó tả.
Trọng sinh lại, nếu nói có nghĩ gì về Sở gia không …. Trời đất chứng giám, cậu một chút cũng không có. Nhưng nếu nói không cam lòng, thì ít nhiều cũng có một chút.
Đương nhiên, chút tàn niệm này là do kiếp trước không được thừa nhận mà sinh ra một chút không cam lòng, khiến cậu có dã tâm với Sở gia. Còn hiện tại, cậu đã đứng ngoài vòng chiến, lại cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, hảo hảo đứng xem náo nhiệt thôi.
Vị đại ca nhà cậu xem ra cũng là một nhân vật thú vị, sắp tới cậu nhất định phải quay lại Sở gia, nếu như có cơ hội phải gặp riêng nói chuyện với đại ca Sở Tu một lần, nói không chừng sẽ thu được món hời không tưởng.
Uhm, còn có…. Lúc này, vô luận thế nào, cũng phải mang theo cái tên Tả Dĩ Uyên luôn không khiến mình bớt lo kia bên mình!
Con ngươi Sở Cảnh hơi trầm xuống, cắn răng nghĩ: thân thể vừa mới tốt lên tám phần, đã mặc kệ mà bay nhảy khắp nơi, về sau nếu thân thể có di chứng gì, cũng xứng đáng!
Mặc dù Tả Dĩ Uyên trong lòng Sở Cảnh đã bị gắn thêm cái mác “không bớt lo” nhưng hắn đang bề bộn ở bên kia vẫn hồn nhiên không biết gì.
Nhưng về phần Tả đại Boss vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh đã bay nhảy ra khỏi nhà là vì cái gì…
“Đồ tôi đặt đã làm xong chưa?” Tả Dĩ Uyên nhìn nam nhân trung niên Anh quốc đang từ bên trong đi ra, lập tức đứng dậy, đi tới trước mặt ông ta hỏi.
Nam nhân mặc áo phòng bụi chuyên nghiệp tháo mặt nặt đang đeo trên mặt xuống, nhìn Tả Dĩ Uyên, đôi mắt lam sắc hiện lên ý cười kỳ quái: “L này, đồ vật cậu muốn có thể sai thủ hạ trực tiếp tới lấy là được rồi… hà tất phải tự thân chạy tới đây vậy?”
Tả Dĩ Uyên vươn tay vuốt trán, cười nói: “Như vậy tương đối có thành ý không phải sao?”
Nam nhân nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
“Con nữa, David danh tiếng của ông lớn như vậy, đã nhờ ông thiết kế đồ, nếu không tự mình tới lấy, chỉ sợ đợi tới sang năm… món quà nhỏ của tôi chưa chắc đã được làm rồi?” Tả Dĩ Uyên cười khổ nói: “Nhưng ông phải hiểu rằng, tôi thật sự không đợi được nữa.”
David nghe vậy cười vang: “L, nếu nói sớm, thì cho dù trong tay có nhiều việc hơn nữa, tôi cũng nhất định ưu tiên đơn hàng của Tả gia! Nhưng mà… L, nhìn cậu thế này, là chuyện vui sắp tới sao?”
Tả Dĩ Uyên nói: “Có ai bảo không đâu? Tôi chỉ có chút khẩn trương… hiện tại chỉ thiếu mỗi món đồ của ông thôi.”
“Cậu khiến tôi cảm thấy áp lực lớn đấy.” David nhún vai, xoay người sau đó quay đầu nói với Tả Dĩ Uyên: “Đi theo tôi, đồ vật tôi đã sai người đóng gói rồi.”
Tả Dĩ Uyên gật đầu, lập tức đuổi theo.
David dẫn Tả Dĩ Uyên tới phòng cất giữ, sau đó cầm chìa khóa mở một ngăn tủ sắt nhỏ, vươn tay lấy món đồ bên trong ra.
“Lúc trước nghe cậu nói muốn thiết kế một cặp nhẫn nam, thực khiến tôi có chút giật mình.” David đưa chiếc hộp nhung cho Tả Dĩ Uyên: “Ban đầu tôi còn tưởng rằng cậu thuộc chủ nghĩa không kết hôn, cho dù có ngày phải kết hôn, tôi nghĩ cậu chắc sẽ lựa chọn nữ nhân cường thế ưu tú như Rendia.”
“Ngay chính tôi trước đây cũng chưa từng nghĩ tới mình cư nhiên… sẽ cùng một người nam nhân cùng một chỗ sinh hoạt, nắm tay nhau cả đời.” Tả Dĩ Uyên hơi hơi nhếch khóe môi, ngón trỏ khẽ vuốt ve bên ngoài nắp hộp, trong con ngươi hiện lên chút lo lắng thản nhiên: “Hơn nữa… là cam tâm tình nguyện. thậm chí, còn không chờ đợi được nữa.”
David nhìn biểu tình của Tả Dĩ Uyên, kéo dài âm “A” một tiếng: “Vậy nhất định là một chàng trai rất mê người.”
Tả Dĩ Uyên khẽ cười một tiếng, không nói chuyện.
David nhún vai, dời tầm mắt xuống chiếc hộp Tả Dĩ Uyên đang cầm, hưng trí bừng bừng nói: “L, cậu biết không, tôi kỳ thật không quá am hiểu thiết kế những vật có nhiều chi tiết nhỏ bé như nhẫn, cho nên ngay từ đầu khi nhận được đơn đặt hàng của cậu, tôi quả thật rầu rĩ một phen, nhưng cuối cùng, tôi bớt thời gian tới Provence một lần, những cánh đồng hoa oải hương ở đó đẹp tới độ tôi không thể nào tả xiết…….. ở đó tôi có rất nhiều linh cảm, tôi tỉn rằng, cậu sẽ thích cặp nhẫn tôi đã làm này.”
Tả Dĩ Uyên mở nắp hộp, cặp nhẫn kim cương lóe sáng giữa lớp nhung màu lam đẳng cấp. Đôi nhẫn đó đẹp vô cùng. Chiếc nhẫn lấy viên kim cương màu tím làm trung tâm, xung quanh được trang trí bằng những viên kim cương trắng lấp lánh, kiểu dáng chiếc nhẫn được thiết kế hình chiếc lá tinh xảo, quả thật không chút tỳ vết.
“Cảm ơn.” Tả Dĩ Uyên đóng nắp hộp lại, biểu tình trên mặt rốt cục hoàn toàn thả lỏng, giống như cực độ vừa lòng.
David thấy tác phẩm của mình khiến cho khách hàng yêu thích cũng vui vẻ cười nói với Tả Dĩ Uyên: “Cậu vừa lòng là tốt rồi. A, khi nào kết hôn, nhớ phải gửi thiệp mời cho tôi đấy…. ha ha, tôi sẽ gửi một phần hạ lễ.”