Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 84



[Sở gia, hàng của chúng ta lại bị cướp, đây đã là lần thứ hai trong tháng này]

[Sở gia, tam tiểu thư gọi điện tới, nói ngài trở về nhà một chuyến, cô ấy có chuyện muốn nói với ngài.]

[Sở gia, có tin lô hàng bị cướp đi hiện tại đang bị giữ tại bến tàu Thanh Thủy, bây giờ tôi dẫn thuộc hạ tới xem được chứ?]

[Ai nha, đây là Chó Điên của Sở gia đó sao? thoạt nhìn không được tốt lắm thì phải.]

Những ký tức được phủi bụi nhiều năm lập tức được mở ra, trong đầu Sở Cảnh mơ mơ màng màng dần hiện ra vô số hình ảnh bùng nổ. Lúc đầu, những hình ảnh thoáng qua đều là chỉ những cảnh đứt quãng cắt nối, nhưng dần dần, những hình ảnh đó bắt đầu chậm dãi thành chuỗi liên kết. Sở Cảnh thấy mình đang lười biếng ngồi trên ghế, nghe người bên cạnh báo cáo, chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt đó thực trống rỗng, không chút linh khí, nhưng rồi lại vô cùng bạo ngược, toát ra mùi huyết tinh. Sở Cảnh biết mình đang nằm mơ, giấc mơ này chính là những gì đã trải qua ở kiếp trước. Cậu nghe được tiếng cười cổ quái của bản thân, mở miệng nói: “Dám cướp hàng của tao? Xem ra tao vẫn còn rất nhân từ? giờ tùy tiện một con chó con mèo gì đó cũng dám trèo lên đầu lên cổ tao? Bến tàu Thanh Thủy phải không? Tao thật muốn nhìn xem, là đứa nào có bản lĩnh dám ở N thị tìm tao phiền toái?!”

Hình ảnh trôi tới tận đây, rồi lại là một đống lớn những hình ảnh hỗn loạn đan xen, đến cuối cùng, Sở Cảnh chỉ có thể nhìn thấy trong cuộc hỗn chiến, mình bị bắn một phát vào ngực, sau đó, từ góc tối, một nam nhân cổ quái mặc áo da màu đen đi ra, Sở Cảnh nghe thấy gã đứng cạnh mình, hắc hắc cười ra tiếng: “Mặc dù mày là một con chó điên không tồi, nhưng mày đã cản đường của thiếu gia, tao chỉ có thể diệt trừ mày… A, còn nữa, chị ba của mày…lại sinh con cho thiếu gia, như vậy chính là chết chưa hết tội…Giờ thì hay rồi, Sở gia một nhà các người rốt cục có thể đoàn tụ nhé, không cần cảm ơn tao.”

Sở Cảnh đột nhiên mở mắt ra, ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà khoảng hơn 1 phút đồng hồ, sau đó mới chậm rãi dời tầm mắt. Liếc nhìn qua đồng hồ di động, lúc này mới hơn 3 giờ sáng, cách hừng đông vẫn còn sớm, nhưng Sở Cảnh lại không thể… ngủ được nữa.

Giấc mộng vừa rồi, rốt cuộc là cái gì? Tuy rằng trước lúc chết ở kiếp trước có khả năng thật sự nhìn thấy cái gã nam nhân mặc áo da màu đen kia, nhưng cậu dám khẳng định, đoạn tự thoại sau cùng của gã cậu tuyệt đối không thể nghe thấy được.

—— Hay là, khi đó cậu đã chết nhưng linh hồn vẫn tự động lưu giữ những hình ảnh đó lại? Bây giờ ông trời cho cậu một cơ hội, sử dụng những hình ảnh được chính mình nhớ lại? nhưng điều này thật sự quá hoang đường!

Sở Cảnh nhắm mắt, một lần nữa cố gắng nhớ lại lời gã nói: cản đường thiếu gia, chị ba, cùng với… sinh con cho thiếu gia.

Thiếu gia. La Dục Chương. La gia.

Sở Cảnh mãnh liệt mở mắt, trong con ngươi tối đen tràn ngập sắc lạnh. Nhanh chóng đứng dậy cắm USB có lưu danh sách 20 thế gia trong diện nghi vấn vào máy tính, lưu loát mở bảng danh sách ra xem kỹ. Tầm mắt đảo qua từng cái tên trong danh sách, sau đó dừng lại tại một cái tên, tay trái buông thõng ở bên người gắt gao nắm chặt lại.

Tả Dĩ Uyên phát hiện động tĩnh của Sở Cảnh, đứng dậy đi tới sau lưng cậu. thấy Sở Cảnh nhìn chằm chằm bảng danh sách kia, có chút ngạc nhiên theo tầm mắt Sở Cảnh nhìn qua. Sau đó, Tả Dĩ Uyên có chút kinh ngạc phát hiện, cái tên Sở Cảnh đang nhìn lại chính là La gia.

“A Cảnh, em hoài nghi La gia?” Tả Dĩ Uyên nghĩ nghĩ, nếu là La gia, quả thật khả năng cũng không phải là nhỏ. Nhưng mà, La Dục Chương dù sao cũng là… nghĩ tới đây, Tả Dĩ Uyên ngược lại không biết nên mở miệng thế nào.

Sở Cảnh trầm mặc không nói gì. Trong đầu rất nhanh hồi tưởng những chi tiết mà chính cậu cũng đã quên đi.

Khi đó tâm tư muốn trả thù Sở gia của cậu quá mạnh mẽ, cộng thêm Tả Dĩ Uyên kích thích đối với cậu cho nên cách cậu làm việc vô cùng cực đoan, ngồi trên thượng vị, tự tay giết chết Sở lão gia tử, cũng gián tiếp hại chết Sở Tu và Sở Di Nhiên. từ khi đó, Sở Hân Nhiên không còn muốn gặp gỡ hay tiếp xúc thân thiết gì với cậu. Nhưng đã qua bao năm không qua lại với nhau, đột nhiên Sở Hân Nhiên lại chủ động liên lạc với cậu.

Ngay từ đầu, Sở Cảnh cũng không muốn khôi phục quan hệ của mình với Sở Hân Nhiên, nhưng không lay chuyển được kiên trì của cô. Tới khi chân chính gặp mặt, Sở Cảnh phát hiện giữa hai người bọn họ căn bản không có gì để nói, hơn nữa, có rất nhiều lần, Sở Hân Nhiên giống như là muốn nói cho cậu biết gì đó, nhưng lại cố tình lặp đi lặp lại nhiều lần cuối cùng cô vẫn lựa chọn trầm mặc. Cho nên về sau, Sở Cảnh đơn giản cũng không còn để ý tới người chị ba này.

Nói thật, cái chết của Sở Hân Nhiên đời trước rất bất ngờ. Là tự sát, nhưng chính Sở Cảnh cũng không rõ vì sao một nữ nhân nhu nhược như thế lại có thể lựa chọn tự sát. Mà chuyện này xảy ra không chút dấu hiệu báo trước. Trước khi Sở Hân Nhiên chết một ngày, còn đặc biệt gọi điện cho cậu, nói muốn gặp cậu một lần. Chẳng qua lúc ấy Sở Cảnh đang bề bộn công việc, cho nên theo thói quen lựa chọn không để mắt tới yêu cầu của Sở Hân Nhiên.

Sở Cảnh cảm giác có chút tức ngực, cậu nghĩ, có lẽ lần đó chị ba gọi cậu tới, chính là muốn nói cho cậu biết thân phận thật sự của La Dục Chương. Chỉ tiếc, đã chậm một bước.

Thở ra một hơi nặng nề uể oải, Sở Cảnh tắt laptop đi, quay đầu thấp giọng nói với Tả Dĩ Uyên: “Tả, em không hoài nghi, mà là khẳng định. em khẳng định, gã nam nhân kia chính là thủ hạ của La Dục Chương.”

Tim Tả Dĩ Uyên nhảy dựng, đang định truy vấn, nhưng nhìn khuôn mặt Sở Cảnh có chút mệt mỏi, lời nói trong cổ họng lại bị mạnh mẽ áp chế nuốt trở lại. Vỗ nhẹ bả vai Sở Cảnh, Tả Dĩ Uyên cười nói: “Việc này để ngày mai rồi nói sau, sắc mặt em hiện tại kém lắm, đi nghỉ ngơi trước được không?”

Sở Cảnh ngẩng đầu nhìn Tả Dĩ Uyên, khẽ cong môi cười với hắn một cái, gật đầu đi theo Tả Dĩ Uyên lên giường nằm. hai người nằm dài trên giường, nhất thời không ai mở miệng nói chuyện. Tả Dĩ Uyên ôm lấy Sở Cảnh, thầm hít sâu một hơi, nếu dư nghiệt của gia tộc Matada thật sự là La Dục Chương…thì trò đùa này đã đi quá giới hạn rồi.

Ôm một bụng đầy tâm sự, cho dù là muốn ngủ cũng không ngủ được. thật vất vả mới chờ đến khi mặt trời lên, nếu đã có chuyện cần giải quyết thì phải giải quyết ngay.

“Em đã xác định La Dục Chương là mục tiêu của chúng ta, vậy chúng ta cần phỏng đoán hành động của gã trước.” Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh ngồi cạnh nhau cẩn thận bàn bạc: “Hiện tại tình hình đã thực rõ ràng, La Dục Chương biết chúng ta đối với thế lực bên này của gã bắt đầu chèn ép, cũng hiểu được La gia tuyệt đối không tham gia giúp đỡ trong kế hoạch của gã, như vậy, gã nhất định phải tìm kiếm một thế lực mới. Ví dụ như, Sở gia.”

Sở Cảnh tiếp lời: “Đại ca Sở Tu mất đi quyền thừa kế đây là tình huống La Dục Chương vui lòng muốn thấy nhất, nhưng gã lại không nghĩ rằng ông già lại rất kiên trì với đại ca. gã lo lắng đại ca cuối cùng cũng bị ông già lay động, cho nên một là không làm, hai là đã làm thì phải làm đến cùng, mượn dao của ông già diệt trừ Sở Tu và Hứa Phàm.”

“Em vô tâm với Sở gia, cũng không về nước, cho nên La Dục Chương tạm thời chưa động tới em.” Tả Dĩ Uyên gật đầu, tiếp tục nói: “Lão gia tử không còn cách nào khác, sẽ phải lựa chọn giao Sở gia cho đời thứ ba. Nói cách khác, nếu Sở Hân Nhiên sinh còn trai, như vậy thì lão gia tử có thể bồi dưỡng trưởng tôn này làm người thừa kế.”

Sở Cảnh cười lạnh, nói: “Nhưng lão gia tử rất khôn khéo, cho dù thật sự có lựa chọn con trai chị ba, thì chỉ cần những người khác chưa chết thì thực quyền trong tay nhất định cũng không giao cho La Dục Chương chưởng quản…Còn nữa, đừng quên còn một người nữa chính là Sở Di Nhiên. Tuy rằng năng lực không tốt lắm, nhưng dã tâm lại rất lớn. đối với quyền thừa kế Sở gia chị ta đã nhìn trộm lâu rồi.”

Tả Dĩ Uyên nghĩ nghĩ, nói: “Em nói không sai, nhưng A Cảnh này, em có nghĩ tới tất cả những chuyện này đều cần phải có một điều kiện tiên quyết không?”

“Cái gì?” Sở Cảnh nhíu mày hỏi lại.

“Đó chính là, mọi chuyện đều được thành lập khi Sở lão gia tử vẫn còn sống, ít nhất là tới khi con trai Sở Hân Nhiên có năng lực chưởng quản Sở gia. Tính toán thời gian ít nhất cũng phải 20 năm nữa. Nhưng, hiện tại thời gian chính là món đồ khan hiếm nhất đối với La Dục Chương.”

Nhãn tình Sở Cảnh sáng lên: “Ý anh là, gã sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ ông già?”

Tả Dĩ Uyên gật đầu: “Phỏng chừng chỉ cần Sở Tu chết, Sở Hân Nhiên sinh hài tử được nhận định là người thừa kế xong, Sở lão gia tử sẽ vô thanh vô tức mà chết đi.”

“Nhưng mà, nếu diệt trừ ông già, gã không sợ vạn nhất lưu lại nhược điểm gì…” Sở Cảnh nhíu mày.

“Không, dựa vào tâm cơ của gã, anh nghĩ, gã khẳng định đã chuẩn bị dọn đường sẵn rồi.” Tả Dĩ Uyên lắc đầu: “Hơn nữa, gã còn phải nghĩ biện pháp ổn định chị hai Sở Di Nhiên của em.”

Sở Cảnh cảm giác đầu như muốn nứt ra: “Tả, nếu đã biết người đứng đằng sau mọi chuyện là La Dục Chương, bước tiếp theo anh định làm gì?”

Tả Dĩ Uyên hiểu Sở Cảnh đang lo lắng điều gì, đưa tay xoa xoa tóc cậu: “Em…đang lo lắng cho Sở Hân Nhiên?”

Sở Cảnh “A” một tiếng, vươn tay che hai mắt mình, một lúc lâu, thở dài một tiếng nói: “Chị ba rất thích La Dục Chương, mà hiện tại, lại đang mang thai con của gã. Tính ra, giờ cũng đã được 7 tháng rồi.”

Tả Dĩ Uyên nghe ra phiền muộn trong lòng Sở Cảnh, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Sở Cảnh thấy Tả Dĩ Uyên hồi lâu không có phản ứng gì, vừa ngẩng đầu liền thấy hắn nhíu chặt chân mày, vẻ mặt trầm tư, nhất thời cũng nhịn không được bật cười. vươn tay nhéo nhéo mặt hắn, thanh âm hơi chút mất tiếng: “Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, em chỉ nói thế thôi. đến lúc đó phải làm thế nào, thì làm thế đi. La Dục Chương hiện tại cho dù đối xử tốt với chị ba thế nào thì cũng không thể giấu được việc gã kỳ thật muốn lợi dụng chị ba để thao túng Sở gia. Chị ba vẫn còn trẻ, diện mạo xinh đẹp, tính cách tốt bụng, lại có chúng ta làm chỗ dựa vững chắc, sau này ly hôn với La Dục Chương, chúng ta tuyệt đối có thể tìm được một nam nhân yêu chị ba hơn gấp trăm ngàn lần cái gã đồi bại kia.”

“Em có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi.” Tả Dĩ Uyên nhìn Sở Cảnh một lần lộ ra ý cười, rốt cục thở phào một hơi.

“Em đã hỏi qua anh Hứa Phàm, sau khi anh ấy bị tập kích, đại ca quả thật đã từng có cảm giác có người theo dõi anh ấy.” Sở Cảnh lại nói: “Lúc đầu anh ấy còn tưởng là người của ông già, nhưng hiện giờ xem ra, chỉ sợ không còn đơn giản như vậy. chị ba chỉ còn khoảng hơn hai tháng nữa là sinh, trước đó, La Dục Chương khẳng định sẽ dùng đủ mọi biện pháp để diệt trừ một số người gã cho là đang cản đường gã. Mấy ngày nay, nên phái thêm người tới cạnh đại ca đi, em sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Sở Cảnh cẩn thận nói.

“Anh sẽ đi tìm Sở Tu nói chuyện này.” Tả Dĩ Uyên nói: “Dù sao chuyện có liên quan tới tình mạng anh ấy, lão gia tử chỉ muốn mang anh ấy về, nhưng La Dục Chương lại không dễ dàng buông tha. Năng lực tự bảo vệ mình của Sở Tu không tệ nhưng vẫn nên để anh ấy có chuẩn bị trước.”

Sở Cảnh gật đầu: “Phía đại ca anh nói đi, nhưng đừng nói cho anh Hứa Phàm biết, không thì anh ấy lại suy nghĩ lung tung.”

“Ừ, anh sẽ nhắc Sở Tu tạm thời giữ bí mật.” Tả Dĩ Uyên cũng đồng ý với quan điểm của Sở Cảnh.

“Còn về phía Sở gia…” Sở Cảnh híp mắt nói: “Nếu như có thể quản thì sẽ nhúng tay vào một chút, nếu không được, thì cũng không nên bứt dây động rừng. Còn nữa, cái gã mặc áo da kia cũng phải nhanh chóng bắt lại, gã phỏng chừng là một thủ hạ có tác dụng không nhỏ với La Dục Chương đâu. Đúng rồi, nếu bắt được, giao cho em, em sẽ tự mình giải quyết gã.”

“Sao?” Tả Dĩ Uyên nhìn khuôn mặt Sở Cảnh bất giác tràn ngập sát khí, có chút kinh ngạc.

“Là chút chuyện riêng thôi, về sau sẽ nói cho anh biết, được chứ?” Sở Cảnh rũ mắt xuống, không muốn trả lời.

“Anh biết rồi. Yên tâm, A Cảnh, anh sẽ an bài.” Tả Dĩ Uyên hôn trán Sở Cảnh một cái: “Hết thảy đều giao cho anh đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.