Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 9: Tả dĩ uyên



“Boss, Sở đã tới.” Quản lý gõ cửa văn phòng làm việc của George, nhẹ giọng nhắc nhở nói.

“Sở đã tới sao?” George ngẩng đầu, miệng ngậm điếu xì gà hướng Sở Cảnh nhìn thoáng qua: “Vậy vào đi.”

“Đúng vậy, Boss.” Sở Cảnh cung kính đi vào bên trong, sau đó dừng lại trước bàn làm việc của George khoảng ba thước. Đây là một khoảng cách khiến người ta cảm thấy thân cận, nhưng lại không thể nào khiến cho đối phương thấy phản cảm, Sở Cảnh vẫn luôn nắm chắc những quy tắc này.

George phun ra một vòng khói, lại một lần nữa nghiêm túc đánh giá thiếu niên Phương Đông đứng đối diện chính mình. Không thể không nói, hài tử tên Sở Cảnh này quả thật luôn khiến hắn kinh hỉ.

Trong casino, có thể lưu lại làm nhân viên chia bài, mỗi một người đều thực xuất sắc. Nhưng không thể nghi ngờ, Sở Cảnh ở trong này lại càng ưu tú hơn hẳn. Nhân viên chia bài bình thường tuy rằng đều nắm giữ mọi mánh khóe bài bạc nhưng để nói tới đặc biệt tinh thông thì lại khác nhau. Nhưng Sở Cảnh lại hoàn toàn bất đồng, vô luận là xúc xắc hay Stud poker, Black Jack, thậm chí là Roulette, Baccarat… cậu ta đều chơi thành thần. Mới chỉ ngắn ngủi ba tháng, cậu đã có danh tiếng không nhỏ trong tất cả các casino ở Las Vegas. Ở nơi đây, cơ hồ mọi casino đều biết tới một thiếu niên Phương Đông là thiên tài đánh bạc.

“Không thể không thừa nhận, Sở, tài đánh bạc của cậu quả thật khiến người ta thực kinh ngạc, nhưng mà…” George lại chậm rãi hút một hơi: “Theo tôi được biết, gia tộc của cậu ở Trung Quốc cũng coi như là thế gia hắc đạo tiếng tăm lừng lẫy, sao cậu một tứ công tử Sở gia lại buông tha cuộc sống nhung lụa trong nhà mà lại đặc biệt chạy tới chỗ tôi làm một nhân viên chia bài nho nhỏ vậy?”

Đối với việc thân phận bị bại lộ này, Sở Cảnh cũng không quá ngạc nhiên. Dù sao cậu cũng đã dám dùng tên thật, thì ngay từ đầu cậu đã không có ý muốn giấu diếm thân phận mình. Chống lại ánh mắt George, hướng hắn mỉm cười: “Boss, tôi nghĩ ngài biết, tôi ở Sở gia, thân phận cũng không chính thống, tôi không có quyền thừa kế, điều này ai ai cũng biết rõ, đơn thuần làm người thừa kế mà nói, năng lực của tôi không thể nào bì kịp đại ca, cho nên tôi cũng chả ngu ngốc mà đi tranh đoạt làm gì. So với việc ở trong nước vô duyên vô cớ có thể chọc người ta nghi kỵ, còn không bằng ra nước ngoài du ngoạn vui vẻ. Tuy rằng ngài có nghi ngờ, nhưng sự thật chính là như thế, cũng không có âm mưu gì khác.”

“Về phần tới Las Vegas làm một nhân viên chia bài… điều này ngay từ lần đầu gặp ngài tôi cũng đã nói qua.” Sở Cảnh nhìn George, không nhanh không chậm nói: “Tôi thích công việc này, tôi thích cảm giác thao túng vận mệnh của người khác, tôi thích cảm giác ưu việt nắm chắc phần thắng, chỉ đơn giản như vậy.”

Tầm mắt George dừng ở vẻ mặt có chút kiêu ngạo của Sở Cảnh, lại phá lệ chói mắt, mãnh liệt hút một hơi xì gà, sau đó đem tàn thuốc dụi lên gạt tàn trên bàn gỗ lim, dập tắt.

“Một khi đã vậy… tôi cũng không còn băn khoăn gì nữa. Nói thật, tôi quả thực rất thưởng thức cậu.” George đối với cậu âm trầm nở nụ cười: “Vậy, một tuần sau, du thuyền casino sẽ được khai trương, tiệc mừng khai trương, cậu liền đi theo đến đó đi, hảo hảo giúp tôi chống đỡ chút!”

“Đây là vinh hạnh của tôi, Boss.” Lúc này Sở Cảnh thật sự mỉm cười. Hai mắt cong cong, hình thành một hình bán nguyệt phá lệ xinh đẹp.

Tuy rằng nói Sở Cảnh cuối cùng cũng như ý nguyện mà được lên chiếc du thuyền casino, nhưng liên tục ngây người trên chiếc du thuyền này hai tháng, Sở Cảnh không thể không thất bại mà thừa nhận, chủ ý ôm cây đợi thỏ này… Thật là hiệu suất quá mức bết bát!

Lần thứ 2 hỗ trợ nhân viên chia bài mới tới giải quyết rụng một vị khách nhân phiền toái, Sở Cảnh đang chuẩn bị đi về hảo hảo tắm nước ấm và đi ngủ một giấc, nhưng còn chưa đi được vài bước, cậu đột nhiên bị một nhân viên mới vào casino kéo lại.

“Sở Cảnh.”

Sở Cảnh nghiêng đầu nhìn người đó, tóc đen, mắt đen, giống cậu đều là người Trung Quốc, cậu nhớ rõ, anh ta hình như… tên là Hứa Phàm?

Hôm nay vốn không phải là ca làm việc của cậu, nếu không phải anh ta cùng là người Trung Quốc lại còn đang gặp phiền toái, cậu tuyệt đối không lãng phí thời gian của mình.

“Sao vậy?”

“Chuyện kia, cảm ơn cậu.” Rõ ràng đã là một nam nhân 23 tuổi lại có thể ngại ngùng tới đỏ cả mặt như thế. Hứa Phàm gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng nói: “Lại làm phiền cậu… thực không biết xấu hổ.”

“Không sao.” Đối với Hứa Phàm, Sở Cảnh không thích cũng không ghét. Chỉ là cảm thấy anh ta rất sạch sẽ, ít nhất trong mắt cậu là vậy, có thể giúp đỡ cũng không thành vấn đề, nhưng đồng dạng, bọn họ lại không phải người cùng một thế giới, đối với Hứa Phàm, cậu vĩnh viễn không có ý kết bạn thâm giao.

Thấy Sở Cảnh thái độ lãnh đạm, Hứa Phàm cũng không để ý, chẳng qua có chút xấu hổ mà tiếp tục vò đầu bứt tai: “A, đúng rồi, vừa rồi quản lý John nhờ tôi chuyển lời cho cậu, nói là cậu tới phòng khách tầng 3 một chuyến, có một vị khách quan trọng muốn gặp cậu.”

“Khách nhân?” Sở Cảnh nhíu mi, xoay người đi thẳng lên lầu 3, lâm thời trong đầu đột nhiên hiện lên gì đó, liền cứng nhắc mà dừng bước hỏi lại: “Người khách anh nói, là ai?”

Hứa Phàm “A” một tiếng, lập tức nghĩ nghĩ, mới nói: “Tôi cũng không rõ lắm nhưng tôi nghe thấy quản lý gọi người đó là ngài L.

Tả Dĩ Uyên. Sở Cảnh cảm giác tim mình muốn lao ra khỏi lồng ngực, khóe miệng không kiềm chế được mà cong cong, con ngươi tối nghĩa không rõ… Rốt cục, cũng tới lúc được gặp nhau.

“Sở Cảnh, cậu làm sao vậy? Có gì không đúng sao?” Hứa Phàm mẫn cảm nhận thấy thái độ Sở Cảnh khá kì quặc, nhất thời cũng không nghĩ ra cái gì khác, chỉ có thể có chút lo lắng cau mày nhìn Sở Cảnh.

“Không, không có gì. Tôi rất tốt.” Sở Cảnh cười khẽ, rồi dời tầm mắt sang Hứa Phàm.

Vô luận nhìn mấy lần, Sở Cảnh cũng không khỏi cảm thán, đúng là một nam nhân sạch sẽ. Vô luận trọng sinh mấy lần, cậu đều nghĩ anh ta luôn thanh tịnh như vậy, cho dù cậu thực sự là một thiếu niên không rành thế sự, nhưng linh hồn lại đã sớm không sạch sẽ bất kham.

“Hứa Phàm, anh rất thiếu tiền sao?” Sở Cảnh hỏi.

“A….” Hứa Phàm có hút không hảo ý mà khẽ rụt cổ lại: “Trong nhà đã từng vay nặng lãi… còn thiếu một chút. Nếu theo tình hình hiện tại thì, chỉ cần làm hết tháng này là có thể trả hết nợ.”

“Kỹ thuật đánh bạc của anh coi như không tồi, vì sao không đánh bạc một phen?” Sở Cảnh hỏi.

“Đánh bạc? Không được, mẹ tôi đã bắt tôi phải thề, đời này nhất quyết không được đi đánh bạc. Nhà của tôi đã bị hủy một lần vì bài bạc rồi, không thể tiếp tục sai lầm.” Hứa Phàm cười cười: “Lại nói, tôi cũng không thích đánh bạc, tôi thích nhiếp ảnh hơn. Chờ làm xong tháng này, tôi sẽ về Trung Quốc tiếp tục học tiếp, ừm… là khoa nhiếp ảnh.”

“Thế rất tốt.” Sở Cảnh cũng cười, vươn tay vỗ vai Hứa Phàm: “Vậy, chúc anh may mắn. kiên trì một chút, còn không tới một tháng nữa, đừng để lạc đường… Nơi đây, không thích hợp với anh.”

“Tôi biết rồi.” Hứa Phàm gật đầu.

Sở Cảnh xoay người vươn tay về sau vẫy vẫy chào Hứa Phàm rồi nâng bước đi lên cầu thang.

“Còn nữa, Sở Cảnh….” Sau lưng, thanh âm Hứa Phàm xuyên qua đám người truyền tới: “Cậu… cậu cũng phải cố lên.”

Sở Cảnh cước bộ hơi dừng trong chớp mắt, lại lập tức khôi phục tiết tấu ban đầu.

Khóe miệng hơi gợi lên, vươn tay nhẹ nhàng gõ lên tấm ván cửa không quá dày… Cố lên? Đương nhiên rồi! Con đường của cậu, cậu vẫn luôn kiên trì, lúc này đây, tuyệt đối, tuyệt đối không được lạc đường!

CHƯƠNG 10: GẶP LẠI

Mở cửa bước vào trong phòng, Sở Cảnh nâng mắt lên, giây đầu tiên nhìn thấy một nam nhân đang ngồi trên ghế sa lông, không chút để ý mà nói chuyện với George.

Nam nhân máu lai thực tuấn mỹ. Ngũ quan khắc sâu, đường cong gương mặt hoàn hảo, mái tóc đen ngắn có vẻ hơi hỗn độn nhưng lại càng tăng thêm cảm giác hấp dẫn ánh nhìn. Đôi mắt nhìn như vô hại nhưng luôn giấu diếm hương vị nguy hiểm. Hắn gợi cảm đủ để cho mọi cô gái thậm chí cả thục nữ quý tộc cũng phải điên cuồng vì hắn.

Tuy rằng giờ phút này, hắn đang ngồi, nên không thể nhìn rõ vóc dáng người hắn, nhưng Sở Cảnh biết, nam nhân này có thân thể sắc bén cỡ nào, sức bật cường đại tựa như một con báo đang vận sức chờ phát động, nguy hiểm mà mê người.

Một nam nhân như vậy, trời sinh chính là khiến người ta đố kỵ. Sở Cảnh rũ mắt xuống, không dám nhìn, cậu sợ nếu tiếp tục nhìn, cậu sẽ lại làm ra một hành động thất lễ nào đó.

Nhưng nam nhân này đã từng vì cậu mà chết, cậu đến bây giờ vẫn còn có thể nhớ rõ tình hình khi đó.

Khi hắn lâm vào hấp hối, còn nắm chặt tay cậu, nói với cậu, cậu là nam nhân hắn yêu suốt đời. Bây giờ hắn đang sống, còn hảo hảo nguyên vẹn ở trước mặt cậu. Điều này khiến cậu vô cùng cảm kích Thượng đế.

“Ngài L, cậu ấy chính là Sở Cảnh.” George vươn tay chỉ Sở Cảnh đang đi tới chỗ bọn họ, khẽ cười một tiếng nói: “Sao? Ngài xác định là cậu ấy?”

Tả Dĩ Uyên cao thấp đánh giá Sở Cảnh một lần, sau đó quay sang gật đầu với George nói: “Tôi xác định, chính là cậu ấy, nhưng mà, chỉ sợ ngài George không chịu bỏ những thứ mình yêu thích.”

“A, tôi đây ngược lại không có gì, ngài cũng biết đấy, điều kiện ngài đưa ra phi thường… Đúng vậy, phi thường phong phú. Chẳng qua, ý kiến cuối cùng, còn phải xem ý của Sở thế nào. Dù sao… cậu ấy ở chỗ của tôi, cũng chỉ ký hợp đồng một năm.” George hút một hơi xì gà, âm trầm cười nói.

“Vậy, có thể để tôi nói chuyện riêng với cậu Sở đây được không?” Tả Dĩ Uyên khẽ cười hỏi.

“Đương nhiên có thể.” George không hề gì nhún vai: “Thời gian còn lại là của hai người, tôi ra ngoài trước.”

“Đa tạ.” Tả Dĩ Uyên thản nhiên hướng George gật đầu.

“Hắc, anh bạn, làm tốt lắm, vị này là một đại khách hàng của chúng ta.” George vươn tay vỗ vai Sở Cảnh, rồi lập tức cười lớn ra khỏi phòng.

“Sở Cảnh phải không?” Tả Dĩ Uyên bán nâng đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn người đứng trước mặt mình, một thiếu niên xinh đẹp chỉ an an tĩnh tĩnh mỉm cười.

Không thể phủ nhận, là một thiếu niên phi thường xinh đẹp. Tả Dĩ Uyên hai tay giao nhau, thân mình tùy ý dựa vào thành ghế sa lông, trong mắt lộ ra một tia hứng thú. Dựa theo tỉ lệ dáng người phương Đông xem ra, thiếu niên trước mắt cao gần 1m8 thuộc dạng cao gầy. Hiện giờ cơ thể bị bộ đồng phục nhân viên bao trọn lấy, nhìn lại càng đơn bạc mảnh khảnh, nhưng thêm một phần cân xứng. Bộ chế phục tỉ mỉ khiến cậu ấy thậm chí càng thêm hấp dẫn.

Tả Dĩ Uyên hơn nữa càng thích đôi mắt Sở Cảnh.

Thật sự là một đôi mắt tràn ngập mị lực. Đôi mắt của Sở Cảnh rất hiếm gặp, đó là một đôi mắt thuần màu đen, cực độ ít người có màu mắt như vậy, cho dù là người Châu Á, đại đa số đều có thiên hướng màu mắt nâu đậm chứ không phải thuần đen. Đôi mắt Sở Cảnh là loại đen quá mức thuần khiết, tựa như động sâu không thấy đáy, quả thực tựa như muốn hút luôn con người ta vào đó. Người thực quả nhiên so với xem qua camera càng có mị lực.

Tả Dĩ Uyên cảm giác mình vớ được bảo vật, khẽ cười cười, Tả Dĩ Uyên dùng tiếng Trung nói chuyện với Sở Cảnh: “Cậu đến từ Trung Quốc? Lại nói tiếp, tôi với cậu cũng có chút duyên phận. Mẹ tôi là người Trung Quốc, ừm, đó thực sự là một quốc gia rất đẹp.”

Sở Cảnh cũng cười, từ chối cho ý kiến mà liếc nhìn Tả Dĩ Uyên, lập tức nói: “Đúng vậy, rất đẹp, có lẽ về sau nếu có cơ hội tôi sẽ mời ngài L tới Trung Quốc hảo hảo du ngoạn một chuyến.” Nói tới đây, Sở Cảnh dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói: “Không thể không nói, ngài L, tiếng Trung của ngài thập phần chuẩn xác.”

Tả Dĩ Uyên buông tay, bất đắc dĩ nói: “Đây là kết quả của việc giáo dục từ nhỏ tới lớn của gia mẫu.” Nâng mắt liếc nhìn Sở Cảnh một cái, chậm rãi nói: “Nhưng chỉ tiếc rằng, sau khi gia mẫu qua đời, cũng rất ít khi dùng tiếng Trung để nói chuyện với người khác. Hôm nay được nói chuyện với cậu khiến tôi có chút cảm giác hoài niệm. Hẳn là nên cám ơn cậu mới phải, Sở Cảnh.”

“Đây là vinh hạnh của tôi.” Sở Cảnh khom người.

“Vậy không biết, về sau tôi còn có vinh hạnh có thể tiếp tục nói chuyện với cậu nữa hay không?” Tầm mắt Tả Dĩ Uyên khóa lại trên gương mặt không kiêu ngạo không sủng nịnh, mà lại chu toàn nói chuyện với mình, một khuôn mặt thiếu niên bình tĩnh tự nhiên, tăng thêm vài phần hứng thú dày đặc.

“Không biết ý ngài L là…” Sở Cảnh khẽ nghiêng đầu chống lại tầm mắt Tả Dĩ Uyên.

“Cậu ở đây ký hợp đồng 1 năm với George, hiện tại đã được 5 tháng, vậy chỉ còn 7 tháng là chấm dứt hợp đồng.” Tả Dĩ Uyên không nhanh không chậm lên tiếng: “Mà tôi hiện tại có một việc quan trọng, chính là đang tìm một nhân viên chia bài xuất sắc. Như cậu đã thấy, người tôi chọn là cậu.”

“Cho nên, 7 tháng hợp đồng còn lại, đã bị Boss chuyển giao cho ngài?” Sở Cảnh nhẹ giọng mở miệng, đôi lông mày cong vút rũ xuống che khuất những lưu chuyển trong mắt, cũng vừa kịp che đi sắc thái mưu kế được thực hiện của Sở Cảnh.

“Phải, chính là như vậy.” Tả Dĩ Uyên đánh giá Sở Cảnh khuôn mặt vẫn như trước không có biểu tình dao động gì, nghiền ngẫm nói: “Đương nhiên, kỳ thật cũng không cần tới 7 tháng. Cậu chỉ cần đi theo tôi một chuyến tới Tam giác Vàng, xong việc thì nhiệm vụ của cậu hoàn thành. Về phần tiền lương của cậu, tự nhiên sẽ không ít… Nếu sau này cậu còn muốn trở lại công tác, tôi đương nhiên sẽ thay cậu hoàn thành tâm nguyện. Thế nào? Sở Cảnh, cậu đồng ý nhận không?”

Sở Cảnh nghe vậy khẽ nhếch môi, giương mắt nhìn Tả Dĩ Uyên: “Ngài L đã ra điều kiện hậu hĩnh như vậy…. Sở Cảnh sao có thể không nhận được? Nhưng mà, tôi có chút ngạc nhiên. Ngài L, không nói tới ở Las Vegas nhiều sòng bạc như vậy, ngay cả ở trên chiếc du thuyền casino này, cũng có hơn một chục nhân viên chia bài xuất sắc, không biết, ngài vì sao lại chọn tôi?”

Lời này Sở Cảnh tuy rằng hỏi ra miệng, nhưng cũng không phải thật sự muốn Tả Dĩ Uyên trả lời. Cung kính hướng Tả Dĩ Uyên cúi người chào: “Vô luận thế nào, đa tạ ngài đã ưu ái. Vậy, xin hỏi khi nào thì chúng ta sẽ xuất phát?”

“Hiện tại cậu trở về thu dọn đồ đạc đi.” Tả Dĩ Uyên theo tiết tấu gõ gõ lên bàn trà, phát ra âm thanh ‘cốc cốc’ có quy luật: “Không phải những đồ vật trọng yếu thì đừng mang theo, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người mua sắm đồ cho cậu, một giờ sau, chúng ta sẽ xuất phát.”

“Được, ngài L.” Sở Cảnh cong cong khóe môi: “Tôi ra ngoài trước.” Nói xong, lại hướng Tả Dĩ Uyên lịch sự gật đầu, lập tức xoay người mở cửa, đi ra ngoài.

Loại đối thoại lịch sự này, còn có loại cảm giác xa cách khi ở chung… Sở Cảnh rũ mắt, lông mi thật dài bao trùm xuống, ở mí mắt lóe một chút bóng tối mờ mịt. Nhưng rồi khóe môi thoáng chốc cong lên, lộ ra một đường cong có chút nguy hiểm… Thật là, khiến người ta khó chịu.

Nhưng, không sao… Sở Cảnh mỉm cười, anh ấy còn sống, như vậy là tốt rồi. Về phần những thứ khác, cậu còn rất nhiều thời gian để cùng anh ấy một lần nữa trở nên thân mật.

7 tháng? Không, không được, điều này sao có thể? Thời gian chúng ta bên nhau, xa hơn 7 tháng rất nhiều.

Thấy Sở Cảnh rời khỏi phòng, Tả Dĩ Uyên mới bật cười mà khẽ cào cào mái tóc có phần rối của mình.

Vì sao lại chọn cậu à? Ừm, đây đúng là vấn đề đáng để tìm tòi nghiên cứu. Ngoại trừ kỹ thuật đánh bạc không tồi ra, cứng rắn mà nói thì khuôn mặt cùng khí chất của Sở Cảnh thực sự hợp khẩu vị của Tả Dĩ Uyên hắn đi?

Tả Dĩ Uyên khẽ cười ra tiếng, tao nhã châm một điếu thuốc, không hút, chỉ cười nhạt nhìn điếu thuốc tự thiêu đốt chính mình, sau đó không khí trong phòng thoang thoảng mùi khói thuốc lá.

Tuy rằng lần này hành trình không hẳn là lâu lắm, nhưng, dẫn một thủ hạ xinh đẹp theo bên người, chắc sẽ rất thoải mái, không phải sao? Tả Dĩ Uyên nhìn khói thuốc lượn lờ trong không khí, ý cười bên môi càng ngày càng đậm. Hơn nữa, lần này người hắn coi trọng, tựa hồ cũng không phải chỉ là một cái bình hoa xinh đẹp.

Nhớ lại bộ dáng Sở Cảnh vừa rồi không e dè đối diện hắn, Tả Dĩ Uyên cảm thấy bản thân đối với cậu ta hứng thú càng ngày càng nhiều. A, đúng rồi, nghe George nói, cậu nhóc người Trung Quốc kia, dù gì cũng là thiếu gia hắc đạo. Lá gan lớn một chút cũng phải.

Nhưng xem ra, hành trình sắp tới đây, hẳn sẽ có nhiều điều thú vị hơn tưởng tượng đây. Tả Dĩ Uyên mỉm cười, dập tắt tàn thuốc, sau đó lưu loát đứng dậy.

“Alo, Chris? Người được chọn đã tìm được. Chuẩn bị ca nô, một giờ sau, tới du thuyền casino đón người…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.