Không cần nhìn ánh mắt kỳ quái của mọi người dành cho tôi, tôi cũng cảm giác được, bản thân đang ngày càng biến thái. Nhưng lạ là tôi thấy như vậy rất tốt. Tôi thật thích cảm giác này.
Tôi không thích giết người nhưng cảm giác nhìn sự giãy giụa vô ích của những kẻ trước khi chết thật thú vị. Ánh mặt sợ hãi cùng tuyệt vọng của chúng khiến tôi hưng phấn đến run rẩy cả người.
Tôi thật muốn như vậy mà diệt sạch những thứ cản đường của Cậu chủ nhỏ.
Chẳng qua, có chút tiếc nuối là luôn phải ở nước ngoài, không thể nhìn thấy Cậu chủ. Điện thoại cũng rất ít. Làm sao bây giờ? Tôi thật sự rất nhớ Cậu chủ.
Máu tươi chậm rãi chảy xuống từ xác chết đằng kia khiến tôi có chút ghê tởm. Cảm giác hưng phấn lúc trước không biết sao mà mất hẳn. Nơi trái tim có chút khó chịu. Tôi nghĩ, tim của mình cũng bắt đầu có bệnh.
Nghĩ như vậy liền sinh ra chút sợ hãi. Trái tim mà mắc bệnh thì sẽ chết. Nhưng tôi không muốn chết, chết thì không thể gặp Cậu chủ. Mà tôi muốn được ở bên cạnh Cậu.
Được rồi, nhanh chóng hoàn thành việc bên này, nhanh quay về. Trở về thì có thể thấy Cậu chủ. Nghĩ tới đây, cả người tôi liền nóng lên, ngay nửa người dưới cũng mơ hồ xúc động.
Phản ứng như vậy không phải lần đầu. Nhưng tôi cảm thấy thật xấu hổ, vì làm dơ bẩn Cậu chủ. Cậu chủ là thiên thần. Cậu nên là kẻ ở trên cao. Không thể để cho ai làm bẩn. Bất kể kẻ nào.
[Cưng đừng lo, đây là triệu chứng của bệnh tương tư, mang tính chất mối tình đầu.]
Dù vậy, có làm sao, tôi cũng không hoàn toàn diệt sạch được bọn L với Rendia. Bọn chúng quá mạnh. Hơn nữa, Cậu chủ còn ra lệnh cho tôi không được thương tổn Sở Cảnh ở bên L.
Nói thật, tôi không muốn.
Tôi không muốn nghe bất cứ cái tên người nào từ miệng Cậu chủ. Dù là tên kẻ Cậu muốn giết, tôi cũng thấy khó chịu.
[Chú nói Jasmine bất thường, thật chú còn bất thường hơn.=]]]
Về sau, tôi hiểu được, đó là ghen tị.
Tôi mơ ước, Cậu chủ chỉ thuộc về mình tôi. Tiếp đó, tôi cho chính mình một bạt tay.
Nhìn ảnh mình trong gương, nỉ non, ghê tởm, sai lầm.
Thôi, tôi quả thật đáng tởm.
Thậm chí đã có lúc, tôi muốn giam cầm Cậu chủ, ngoài tôi ra, không cho ai thấy được Cậu.
Tôi là kẻ tội đồ. Tôi là kẻ bệnh hoạn. Không sai.
Lại một thời gian, Cậu chủ gọi tôi về Trung Quốc. Tôi thật vui mừng. Cả người đều run rẩy không dừng được.
Nhưng sau đó, tôi thấy được gì? Vị hôn thê của Cậu chủ? Không, chuyện này không thể xảy ra!
Tôi tưởng chừng ghen tị đến điên rồi.
Cô ta không xinh đẹp như Jasmine nhưng lại chỗ nào đó giống bà.
Tôi ghét nhìn một thân màu trắng của cô ta, màu trắng như đâm thẳng vào mắt tôi, nhức nhối.
Tôi muốn tiếp xúc gần để xem cô ta thật ra có chỗ nào tốt. Nhưng không nghĩ tới Cậu chủ vì vậy mà cảnh cáo tôi. Cậu nói, không cho phép tôi tới gần Hân Nhiên. Tôi gật đầu. Toàn thân cứng đờ như đá.
[Hân Nhiên là vui vẻ.]
Cậu chủ gọi người đàn bà đó là Hân Nhiên. Tôi tự thuyết phục mình. Cậu chỉ là cần một con đàn bà, chứ không thích cô ta đâu. Nhưng nhìn ánh mắt của Cậu, tôi bỗng không dám mở miệng. Một chữ cũng không thoát ra được.
Sau đó nữa, cô ta mang thai. Cậu liền cùng cô ta cử hành hôn lễ. Cậu chủ đã cảnh cáo tôi không được đến, nhưng tôi không nhịn được.
Dựa vào cái gì? Vì sao Cậu chủ muốn kết hôn cùng con đàn bà đó? Cô ta tới cùng có điểm nào tốt?
Ghen tị như con rắn độc, siết chặt lòng tôi, như con giòi ăn đến xương cốt, khiến tôi cả đêm không thể ngủ.
Dù Cậu chỉ đã cảnh cáo, tôi vẫn không thể ngăn mình tiếp cận con đàn bà đó. Khi Cậu mang cô ta đến bệnh viện, tôi lại đến. Cô ta nhìn thấy tôi, hình như rất sợ. Hừ, gan nhỏ như vậy, sao xứng cùng một chỗ với Cậu chủ chứ?
Nếu tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng có thể sinh con cho cậu chủ, có phải tôi cũng có thể thay thể nó mà đứng bên cạnh cậu chủ không?
[Không, cưng chỉ thêm khổ thôi=]]]
Suy nghĩ này thực vớ vẩn, nhưng không ngăn được nó gieo vào trong đầu ta một hạt mầm.
Chỉ có điều, hành động lần này khiến Cậu chủ hết sức tức giận. Cậu ra tay với tôi, tôi không đánh trả, tôi làm sao dám? Tôi yêu Cậu chủ nhiều như thế.
Thậm chí lúc nắm tay Cậu tiếp xúc với cơ thể tôi, từ trên xuống dưới người tôi đều dâng lên một cảm xúc hạnh phúc quỷ dị.
[Cưng chính thức hết thuốc chữa.]
Ừ, tôi nghĩ, tôi thật sự yêu, thật yêu Cậu chủ của tôi. Không hề kém lúc Jasmine yêu tên đàn ông kia.A, không, không được. Sao tôi có thể so sánh tên đó với Cậu chủ. Như vậy là sỉ nhục cậu chủ.
Cậu chủ chiêng trống rùm beng triển khai kế hoạch cắn nuốt nhà họ Sở. Thế mà, mọi việc đột nhiên đảo ngược. Đêm giao thừa, Rendia bao vây diệt trừ nhà họ La. Tôi trở tay không kịp. Lúc xông ra, tôi bị trúng đạn. Là bốn, hay năm viên? Không nhớ rõ. Dù sao, tôi còn chưa chết.
Tranh thủ thông báo cho Cậu chủ, tôi nhìn bom trong tay, cảm giác hưng phấn khó hiểu lại xuất hiện. Tôi lắp bom vào xe của nhà họ Sở, sau đó thừa lúc hoảng loạn mà vào khách sạn. Tôi phải tạo đủ thời gian chạy trốn cho thiếu gia.
Chỉ tiếc là, tôi chỉ có thể làm tới mức này. Tôi nhìn cậu nhóc run rẩy cầm súng trước mặt, có chút kinh ngạc. Loại phế vật như Hứa Phàm vậy mà cũng biết dùng súng.
Sau đó thì sao nhỉ? Sau đó, Sở Cảnh tiến vào. Không thể không nói. Sở Cảnh rất xinh đẹp. Chỉ kém một chút so với với gã đàn ông hồi đó thôi. [Chắc là người Jasmine yêu sâu đậm.] Nhưng, nó thực đáng ghét. Bởi nó là kẻ thù của Cậu chủ, hơn nữa là em trai của người đàn bà đó.
Vô cùng đáng ghét.
Sau đó tôi nở nụ cười với nó. Mấy người nghĩ là các người thắng sao? Không, không. Không có ai có thể thắng Cậu chủ cả. Tao thực mong đợi lúc mày thấy thi thể của người yêu cùng người thân, mày còn có thể nhìn tao với vẻ cao cao tại thượng, không ai bì nổi như vậy không.
Khi Sở Cảnh đánh tôi, tôi cảm nhận được bao nhiêu đau, mà lại thấy cực kỳ dễ chịu.
Xem xem, Cậu chủ đã đi rồi, mấy người đuổi không kịp Cậu đâu. Xem đi, mày yêu đã chết, có lẽ tro cũng không còn. Xem đi, mày không thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh nữa, mày cũng chỉ là một kẻ đáng thương như bao người khác.
Tôi cười lớn, ha ha, đúng vậy, ai cũng không có thẳng, ai cũng không thắng được Cậu chủ.
Tôi muốn nói, nhưng không được. Nhưng mà, không sao, tôi đã rất thỏa mãn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi vậy mà gặp Jasmine. Đã nhiều năm trôi qua, cứ nghĩ không còn nhớ rõ mặt Jasmine, không ngờ vẫn còn nhớ rõ. Jasmine khẻ cười với tôi, bà nói, thực xin lỗi, năm đó, vẫn phải bỏ lại con… A thành, hiện tại đi theo cô đi, cô nuôi con, không vứt bỏ con, được không?
Được không nhỉ? Tôi nghiên đầu. Không vứt bỏ, cùng đi sao? Cùng mụ đàn bà đầu óc có bệnh này sao? Nhưng tôi còn muốn chờ Cậu chủ a.
Cô cùng ngươi chờ được không?
Được không nhỉ? Tôi thật sự không biết. Vì thế tôi gật đầu có lệ, thế nhưng, mụ đàn bà ngu xuẩn, tôi không tha thứ cho bà, bà biết không?
Jasmine nở nụ cười, tốt lắm, chúng ta đi thôi.
Tôi cuối cùng nhắm mắt lại. Sau đó, thế giới trở về một mảnh hắc ám.