Trọng Sinh Chi Thánh Đồ Phong Lưu

Chương 47: Lộ ra nguyên hình



Thành phố Tô, chỗ tiêu tiền xa hoa nhất, trong rạp “Nổi thế viên”, Vu Đồng ngồi đối diện Hồ Tiểu Linh, Hồ Tiểu Linh có chút bất an hỏi:

- Vu Đồng, ngươi dẫn ta tới đây làm gì?

Nơi này nàng cũng biết, chỉ riêng cái ghế này, một năm tiền lương của nàng cũng không đủ ngồi.

- Xem chuyện vui a.

Vu Đồng cười cười, hắn tiện tay mở ra một cơ quan, trên vách tường đột nheine xuất hiện một hình trong đường kính nửa thước, có thể chứng kiến trực tiếp ghế lô bên cạnh, cười nói:

- Chúng ta ngồi đây xem đi, chúng ta có thể nhìn thấy bên kia mà bên kia nhìn qua chỉ thấy bức tường mà thôi.

Nhìn Hồ Tiểu Linh đang trợn mắt há mồm, hắn cười nói:

- Không cần phải ngạc nhiên vậy đâu, ở đây không giống như ngươi tưởng tượng a, cái kính này chỉ vừa mới lắp hôm qua mà thôi, dùng xong sẽ hủy ngay, nếu không khắp nơi đều có thể nhìn thấy thì làm gì còn không gian riêng tư nữa.

Lúc này, Hồ Tiểu Linh mới thoải mái, nhưng đối với Vu Đồng càng thêm tò mò, nàng vừa định hỏi gì đột nhiên nghe Vu Đồng “Hừ” một tiếng:

- Người đến, lát nữa ngươi phải bình tĩnh, cho dù nghe thấy cái gì cũng không được vọng động nghe chưa?

Hồ Tiểu Linh nhẹ gật đầu, nàng không nói chuyện, bởi vì đối diện hai người có một người là người quen của nàng, đúng là tên Lý Chí kia. Vật trên bức tường này rất thần kỳ, không những có thể nghe tấy bên kia mà còn có thể nghe rõ họ đang nói gì.

Hai người khách sáo một hồi, nói đến chuyện chính, Hồ Tiểu Linh vẫn im lặng ngồi nghe, người mà nàng không biết kia không ngờ là lão đại của một tập đoàn buôn bán “Tập đoàn Mộng Tưởng”.

Lý Chí bây giờ đang rất hưng phấn, hắn không ngờ tập đoàn Mộng Tưởng đầu tư bộ Kinh Lý lại chủ động tìm đến bản thân, nếu có thể giúp cha hắn kéo theo cây đại thụ này thì chẳng phải lên làm thị ủy bí thư sẽ dễ dàng hơn ư. Đến lúc đó, bản thân cũng sẽ trở thành đệ nhất thái tử của thành phố Tô, khi đó, chẳng phải tất cả mỹ nữ đều thuộc về bản thân hết sao, hắn chỉ nghĩ thôi đã thấy sung sướng rồi.

Hai người nói chuyện một lát đã trở nên quen thuộc, Lữ quản lý ia đột nhiên cười hèn mọn bỉ ổi nhìn Lý Chí, nói:

- Nghe nói Lý công tử đối với tán gái rất tiến bộ a, đến cả mỹ nhân đệ nhất thành phố Tô cũng sắp nắm được trong ta rồi, không dối gạt người anh em, anh cũng vừa ý một cành hoa, đã điên cuồng theo đuổi nàng mấy tháng mà người ta vẫn chẳng để ý gì đến anh, không biết cậu có tuyệt chiêu gì không có thể truyền thụ cho anh một chút đi.

Lý Chí ước gì Lữ quản lý nói chuyện nhiều hơn, hơn nữa về vấn đề này hắn vô cùng đắc ý, nhưng cũng không dám tùy tiện nói, Lữ quản lý này không phải người địa phương nên hăn cũng càng khoe khoang hơn, cười nói:

- Anh đã hỏi vậy thì em cũng xin nói một chút, nhưng mà có điều phương pháp kia của em có chút không được trong sáng a.

- Phương pháp gì?

Lũ quản lý hai mắt tỏa sáng:

- Đừng người người anh em dùng thuốc kích dục nha, biện pháp này anh cũng đã nghĩ tới rôi, nhưng không dám làm ah, con gái tình tình cực kỳ cứng rắn, sợ nếu dùng biện pháp mạnh nàng sẽ cá chết lưới rách mất.

Thấy Lữ quản lý nói vậy, Lý Chí nhận định hắn cũng không phải loại người tốt, trong lòng càng yên tâm hơn, nhếch miệng nói:

- Dùng thuốc chỉ là biện pháp của bọn trẻ trâu thôi, chúng ta là người văn minh, sao có thể dung biện pháp đó được. Anh à, em không lừa anh nữa, em đối với vấn đề tán gái đã hạ đại công phu rồi. Hôm nay, cùng anh mới gặp mà như đã quen thân, em sẽ nói hết cho anh nghe. Trước đây, em tìm vài tên xã hội đen…

Lý chí nói ra lời này, cùng với lời mà Vu Đồng nói ngày hôm qua không khác nhau nhiều lắm, chỉ là chi tiết hơn mà thôi.

Hồ Tiểu Linh nghe bọn họ nói chuyện, tức giận cắn chặt răng, hai tay siết chặc, lập tức có suy nghĩ muốn liều mạng với Lý Chí, Vu Đồng vội vàng ôm nàng lại, Hồ Tiểu Linh vùng vậy một hồi cuối cùng bình tĩnh lại. Có một cảm giác vô lực, tựa đầu vào vai Vu Đồng, hai mắt oán hận nhìn chằm chằm vào tên Lý Chí kia, trong hốc mắt đã chứa đầy nước mắt.

Bên kia, Lý Chí vẫn tiếp tục:

- Vốn là có thể dễ dàng đắc thủ rồi, nhưng không ngờ chị gái ngu ngốc của nàng lại không thích em, một lần em đến nhà nàng đều bị đuổi về, chị của nàng mặc dù ngu ngốc nhưng lớn lên lại là mỹ nhân a, hắc hắc, em nghĩ tới đã không nhịn được rồi; Vốn là mấy ngày trước em đã sắp xếp xong xuôi, tìm người giả vờ dẫn dắc Hồ Tiểu Linh đi rồi để cho mấy tên côn đồ đi đùa giỡn chị của nàng, lúc đó em sẽ ra mặt cứu nàng, để cho nha đầu đó có cảm tình tốt với em một chút, nhưng không ngờ một tên nhóc con từ đâu xuất hiện phá hỏng mất kế hoạch của em.

Hai người uống cũng không sai biệt lắm dúng dậy rời đi.

Hồ Tiểu Linh tựa vào lồng ngực của Vu Đồng, hai dòng nước mắt chảy ra, Vu Đồng hỏi:

- Làm sao vậy Tiểu Linh, cô vì tên mất dạy kia mà đau lòng hả?

- Không phải.

Hồ Tiểu Linh nói:

- Ta chỉ đau lòng cho cha, không thể ngờ được người hại cha lại là hắn, bây giờ ta còn chưa có năng lực báo thù, Vu Đồng, ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện được không?

- Đừng nói một chuyện, cho dù mười chuyện, một trăm chuyện thì ta cũng sẽ đồng ý. Nhưng mà.

Vu Đồng dừng một chút nói:

- Nếu như cô muốn ta chăm sóc tốt cho Phượng Nhi còn cô trở thành tội phạm giết người thì cô nghĩ cũng không được nghĩ.

..

Hồ Tiểu Linh sửng sốt, rồi ôm chặc lấy Vu Đồng, khóc rống lên:

- Vây ngươi nói ta phải làm sao bây giơ? Biết rõ kẻ thù là ai, vậy mà người còn muốn ta phái làm việc cùng với hắn sao?

- Cho ta thời gian một tuần lễ.

Vu Đồng vỗ nhẹ lên lưng nàng, ôn nhu nói:

- Nếu như lúc đó ta không thể làm cho cô thỏa mãn thì cô muốn làm gì ta cũng sẽ không ngăn cản.

Thật ra, Vu Đồng muốn thu thập tên thị trưởng kia, chẳng qua là có chút chuyện tình, hắn không muốn quá mức làm lớn chuyện, thế giới hiện tại cũng không tệ, hắn không muốn chuyển sang thế giới một kẻ độc tài.

- -----------------------------------------&&----------------------------------------

Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền cho xin một tim.

Mong các vị đạo hữu đi ngang qua ghé lại ủng hộ tại hạ một tim để tại hạ có động lực dịch tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.