Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 118



“Ngươi đừng dính vào.” Thái tử phi nghe xong dự định của thái tử, chỉ lành lạnh mà nói rằng, “Dù Ô Nhật Na có ngu đi nữa, nàng cũng là con gái của Khoa Nhĩ Thấm thân vương, chỉ bằng vào thân phận, trừ ngươi là thái tử ra thì còn có ai có đủ tư cách để cho nàng làm thiếp? Ngươi nghĩ đem người ném vào quận vương phủ, hoàng a mã, thái hậu hai người có thể đứng im mặc ngươi làm bậy sao? Chưa kể cái này, chỉ nói Trực quận vương phủ đại phúc tấn còn sống thì sao đây!”

“Nghe ngươi nói cô càng muốn làm việc này.” Thái tử đem tóc đuôi sam hất lên trước ngực, “Không phải đại phúc tấn điều sắp bệnh chết rồi sao, chờ nàng qua đời, đại a ca sẽ phải cưới vợ khác, cấp cho một Ô Nhật Na đã là tiện nghi cho hắn.”

Thái tử phi nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía thái tử, “Dận Nhưng, ai nói đại phúc tấn sắp chết? Nàng tuy rằng thường ở trong phủ dưỡng bệnh không đi ra ngoài, nhưng là không tới cái loại tình trạng này.” Nói rồi thái tử phi như nghĩ tới gì đó, “Ngươi đừng nói với ta là ngươi muốn làm cho nàng chết bệnh?”

Thái tử nhướn mày mà nhìn về phía thái tử phi, ý kia thái tử phi đương nhiên hiểu, rõ ràng là cho dù hắn nghĩ như vậy nhưng ai có thể làm gì được hắn?

Thái tử phi không nói gì mà nhìn vào mắt của thái tử, mặc dù sinh hoạt ở trong hoàng cung lâu như vậy, nhưng điểm mấu chốt cơ bản nhất lại không có mất đi, “Ngươi và đại a ca có đụng chạm gì ta không cần biết, nhưng đừng nên liên lụy đến trên người đại phúc tấn.”

Thái tử nghe xong lời thái tử phi nói, cúi đầu nở nụ cười hai tiếng, vươn tay sờ sờ tóc mai thái tử phi, “Tĩnh Nghiên, cô cũng không phải thánh nhân. Với người tâm địa hiểm độc cô cũng không mềm lòng. Đại a ca còn có Chung Túy Cung vị kia sử dụng thủ đoạn đối với ngươi cũng không ít, nếu có thể làm cho ngươi biến mất, bọn họ cũng sẽ không nương tay. Ngươi làm sao có thể yêu cầu cô đem thiện tâm ban phát cho bọn họ?”

“Tóm lại đại phúc tấn chưa làm qua những chuyện kia.” Thái tử phi phản bác một câu, cố ý hại người sẽ luôn luôn gặp báo ứng. “Ngươi để ta đả kích đại a ca hoặc là cái vị chủ nhân của Chung Túy Cung kia, hoặc là bất luận kẻ nào gây bất lợi cho chúng ta, ta cũng sẽ không nương tay, nhưng đối với người vô tội, trong lòng ta không chịu được.”

“Được rồi, đừng nghĩ những thứ không đâu. Đại phúc tấn thế nào có can hệ gì đến chuyện của cô.” Thái tử thấy thái tử phi thực sự vướng bận, chỉ đành phải nói sang chuyện khác, “Hơn nữa, tốt xấu gì đại a ca cũng đã ở ngoài cung, tay của cô nào có dài như vậy, với vào bên trong phủ của hắn đem người hãm hại, nếu bị tra ra dấu tích, cô có còn cần danh tiếng nữa hay không?”

“Ngươi biết là tốt rồi.” Thái tử phi tuy rằng nghe được thái tử nói như vậy, nhưng là chưa có hoàn toàn yên tâm, thái tử là một người rất chủ động, tuy rằng ngoài miệng nói không làm, nhưng chưa chắc đã không đi làm, chỉ hy vọng hắn thực sự bỏ đi ý niệm bất lương này trong đầu.

Để đả kích đại a ca, đi hại đại a ca phúc tấn, sau đó cấp cho đại a ca một cách cách Mông Cổ có thân phận cao quý làm vợ kế, như vậy có thể đạt được mục đích khiến nội bộ đại a ca mâu thuẫn, biện pháp thật sự của thái tử nhưng không có đơn giản thô bạo như vậy. Dù sao đại phúc tấn đang yên đang lành chết bệnh, sau đó đại a ca cưới Ô Nhật Na thấy thế nào cũng đều có vấn đề, những huynh đệ khác cũng không phải dạng ngu xuẩn, sơ ý một chút liền có thể để cho người bên cạnh đắc lợi, thái tử sẽ không ngu như vậy.

Trong lòng nghĩ như thế nào, thái tử cũng không nói cho thái tử phi, trông bộ dạng lo lắng của thái tử phi cũng là một loại niềm vui sướng của hắn.

Ô Nhật Na chờ ở trong cung thái hậu, đang chịu giáo huấn của các ma ma, về phần có nghe hay không thì khỏi cần phải nói, lòng nàng bây giờ tràn đầy ý nghĩ lo lắng khi trở về Mông Cổ nên đối mặt với mọi người ra sao. Dù gì trước đây lúc được đi tới kinh thành, nàng nhưng là vạn phần đắc ý ở trước mặt tỷ muội khoe khoang, hiện tại bị tống trở về, thực sự rất mất thể diện. Cũng không biết chuyện ở kinh thành này có bị truyền tới Mông Cổ hay không, tuy rằng thái hậu nói tuyệt đối sẽ không, để cho nàng an tâm trở lại, nhưng Ô Nhật Na vẫn là rất lo lắng.

Nếu như đi trở về bị a mã mắng một trận cũng không sao, chỉ e trở lại bị tỷ muội cười nhạo là khiến cho nàng xấu hổ nhất, thậm chí tìm không được dũng sĩ lập gia đình vậy thì càng thảm.

Nghĩ đến chuỗi ngày u ám khi quay về Mông Cổ, lòng Ô Nhật Na như nổi trống lớn. Lại nghĩ tới ở trong cung mấy ngày nay, chính hết thảy căn nguyên thống khổ đều đến từ Dục Khánh Cung, cũng có chút hận.

Tuy rằng thái hậu đã đem lời nói rõ ràng với nàng, nhưng Ô Nhật Na lại nghĩ nếu như thái tử phi thực sự hảo tâm, trước đó tiếp nhận nàng, để cho nàng ở Dục Khánh Cung, nàng cũng sẽ không chịu khổ như vậy.

Người lo nghĩ nhiều khí sắc cũng sẽ không tốt, thái hậu thấy sắc mặt Ô Nhật Na cả ngày rầu rỉ, cũng chỉ cho là nàng sợ quay về Mông Cổ không tránh khỏi bị mất mặt, nên đành cùng nhũ mẫu bên người thương lượng qua, để Ô Nhật Na đi ra ngoài Từ Nhân Cung khứ hóng gió một chút, ở trước lúc quay về Mông Cổ được ngắm nhìn phong cảnh trong hoàng cung. Về phần tại sao không cho Ô Nhật Na xuất cung đi chơi, đương nhiên là bởi vì thái hậu sợ với tính tình của Ô Nhật Na sẽ chọc phải chuyện phiền phức không nên dây vào.

Cách của Thái hậu là tốt, phái cung nhân thường xuyên chỉ điểm cho Ô Nhật Na cũng đều là vì ý tốt, nhưng Ô Nhật Na hết lần này tới lần khác đều tự đi vào ngõ cụt, đi tản bộ ở trong hoàng cung cũng không khiến lòng thanh thản. Chỉ hận không được được nghe khắp nơi trong hậu cung đều là nói xấu thái tử phi nói những lời nàng thích nghe, để cho lòng nàng cảm thấy sảng khoái.

Chỉ tiếc không có, nàng ở hậu cung đi dạo cũng là khó chịu. Thẳng đến một hôm, nàng gặp được Vinh phi, Vinh phi cùng nàng nói vài câu chuyện phiếm, để cho nàng cảm thấy sự ấm áp như khi trở về nhà, ở dưới sự chỉ dẫn nửa vô ý nửa cố ý của Vinh phi, nàng thành khách quen của Chung Túy Cung.

Vinh phi đã thiện lương, Huệ phi lại càng từ ái, lúc Ô Nhật Na lần đầu tiên tới Chung Túy Cung gặp Huệ phi, chỉ là đi thỉnh an, mặc dù lúc còn trong cung của thái hậu cũng thường xuyên nhìn thấy Huệ phi, nhưng Ô Nhật Na cũng không có cùng Huệ phi giao lưu gì, mãi đến khi tới Chung Túy Cung, Ô Nhật Na cảm thấy Huệ phi mới thật là người hiểu nàng, Huệ phi quả thực chính là tri kỷ.

Huệ phi đối với việc Ô Nhật Na thường đi tới Chung Túy Cung của nàng, cũng không quá vui mừng nhưng cũng không chán ghét, dù sao nhìn một người rất căm ghét thái tử và thái tử phi thường ở trước mặt nàng oán giận, sau đó nàng an ủi khuyên bảo, dẫn người theo đường thiện, không chỉ có cảm giác thành tựu, mà càng có thể để cho danh tiếng tốt của nàng truyền bá ra ngoài.

Từ khi Vệ quý nhân được phong lên Lương tần, dời đến biệt cung, trong lòng của nàng liền nổi lên biến hóa. Một nữ nhân ti tiện làm ở phòng giặt đồ, bị nàng chèn ép khống chế bát a ca đang từ từ xuất sắc thành công cụ phụ tá cho đại a ca, nhưng cái công cụ này thoát khỏi vòng lao lung của nàng, nàng còn không có biện pháp đánh trả, đơn giản vì đây là ý tứ của hoàng thượng, mà phía sau ý tứ của hoàng thượng là từ chỗ thái tử cổ động.

Chỉ cần nghĩ đến đại a ca con trai của mình, Huệ phi có thông minh trầm ổn như thế nào đi nữa cũng không nhịn được mà càng thêm kiêng kỵ đối với thái tử. Nhưng cho dù hận cũng không thể nói ra khỏi miệng, có người có thể đem lời trong lòng của nàng nói ra hết, lúc này mới sảng khoái.

Hôm nay, Ô Nhật Na lại đi tới Chung Túy Cung để cảm nhận sự quan tâm giống như từ mẫu thân, mới vừa ngồi xuống liền chuẩn bị mở miệng kể khổ, người của thái hậu hai bên trái phải lập tức khẽ kéo ống tay áo Ô Nhật Na, Ô Nhật Na tức giận rút về, mỗi lần tới Chung Túy Cung, mặc dù nói xấu thái tử phi, nhưng Huệ phi nương nương cũng sẽ giáo huấn nàng, nàng cũng thu liễm, những người này còn muốn thế nào, nghĩ vậy Ô Nhật Na liền hướng cung nhân nói, “Ta cũng sắp phải quay về Mông Cổ, các ngươi hôm nay cũng đừng phiền bản cô nương.”

Huệ phi đã sớm nhìn thấy cử động của Ô Nhật Na cùng người của thái hậu bên cạnh, nghe Ô Nhật Na phát hỏa, liền khuyên giải nói, “Ô Nhật Na, Lâm ma ma là lão nhân bên cạnh thái hậu, ngươi không thể vô lễ như thế. Lâm ma ma, Ô Nhật Na cách cách tính tình ngay thẳng, các ngươi cũng đừng chấp nhất nàng.”

Lâm ma ma cũng là người tinh khôn, cái vị Ô Nhật Na này cũng sắp phải quay về Mông Cổ, ở Chung Túy Cung có gây ra sai lầm gì cũng không sao cả, liền vội nói, “Vâng, Huệ phi nương nương nói phải.”

Ô Nhật Na nghe vậy, lập tức đánh rắn tùy theo gậy khiển Lâm ma ma lui xuống, bảo toàn hoàn cảnh thoải mái của nàng.

“Cách cách, tại sao lại muốn trở về Mông Cổ nhanh như vậy?” Dư quang khóe mắt Huệ phi thoáng nhìn đám người Lâm ma ma lui ra, sắc mặt không thay đổi một mực hòa nhã, gọi cung nữ bưng hoa quả điểm tâm lên.

Ô Nhật Na vừa nghe đã cảm thấy phiền muộn, oán hận nói, “Ai, thái hậu nói đoàn xe Mông Cổ muốn tới đón ta, có lẽ ngày mai ta liền đi.”

Huệ phi nhìn sắc mặt ảm đạm của Ô Nhật Na, thầm nghĩ cái Ô Nhật Na này còn nhớ nhung thái tử sao? Nghĩ vậy, Huệ phi lại nói, “Đi về nhà không tốt sao? Ngươi là một tiểu ưng xinh đẹp, ở trong cung mấy ngày nay không phải thấy rất buồn chán sao.”

“Đâu, nơi này cũng rất tốt mà, ở mấy ngày nay ta cũng dần quen.” Ô Nhật Na nghĩ lại quãng thời gian mình bôn ba ở kinh thành, cuộc sống nơi này mặc dù không có tự do được như Mông Cổ vậy, nhưng là rất sung sướng a, càng chưa nói nàng ở trong cung chứng kiến đều sinh hoạt phú quý đệ nhất thiên hạ. “Có điều, dần dần quen thuộc thì ta vẫn phải đi.”

Huệ phi nghe xong, khóe miệng hơi nhếch một chút, rất là tiếc rẻ kéo tay của Ô Nhật Na, “Ai, vốn dĩ ta cũng nghĩ ngươi và Dục Khánh Cung có duyên, vậy mà cũng chỉ là hiểu lầm một hồi. Nếu như không có chuyện này, vậy ngươi liền có thể ở lại, cũng có thể thường đến Chung Túy Cung chơi.”

Ô Nhật Na thấy Huệ phi tiếc hận thay mình, đối với thái tử phi ghen ghét cản trở con đường phú quý của nàng lại nói, “Hừ, nếu không phải là có những người này dụng tâm kín đáo hại ta, ta làm sao khổ…”

“Cách cách nói cẩn thận.” Huệ phi ngắt lời, “Không ai lại muốn hại cách cách, cho dù là thật sự làm chuyện xấu, vậy cũng là có nỗi khổ trong lòng. Cách cách ngươi a, cho dù trong lòng ủy khuất cũng không thể tùy tiện nói ra, miễn cho người khác nghe được thì không tốt.”

Ô Nhật Na nghe được càng tỏ ra ủy khuất, nước mắt lại bắt đầu ngưng tụ, “Cũng chỉ có nương nương người mới là thật tâm suy nghĩ cho ta.”

“Ngươi biết điều lại đáng yêu như vậy, ta làm sao sẽ hại ngươi?” Huệ phi cầm khăn tay lau nước mắt cho Ô Nhật Na.

Ô Nhật Na dần dần ngừng khóc, mới chịu nói tiếp, chợt nghe được cung nhân thông báo, “Nương nương, đại a ca tới.”

Huệ phi nghe được, mắt liền hướng ra ngoài nhìn lại, Ô Nhật Na và đại a ca đem so sánh với nhau, bên nào nặng bên nào nhẹ vừa xem liền hiểu ngay, Ô Nhật Na lúc này cũng rất là nhanh trí, “Huệ phi nương nương, ta hôm nay đi ra ngoài cũng đã được một lúc lâu, nên trở về Từ Nhân Cung.”

Huệ phi nghĩ Ô Nhật Na thật là hiểu chuyện, ngoài miệng lại nói, “Ai, vốn dĩ hôm nay nên nói chuyện nhiều một chút, dù sao ngày mai ngươi đã phải đi rồi, đại a ca cũng thật là, thế nào sớm không đến muộn không đến lại nhằm đúng lúc này tới chứ?”

“Đại a ca hiếu thuận với Huệ phi nương nương, nương nương làm sao có thể oán giận vậy chứ.” Ô Nhật Na nghe được nâng lên khuôn mặt tươi cười, cũng không tiện ở lại thêm, Lâm ma ma đã tiến đến thúc dục.

Ô Nhật Na lúc rời đi thì cùng đại a ca mặt đối mặt, nói cũng không nói một câu, Huệ phi nghe xong cung nữ hồi báo, thoả mãn Ô Nhật Na biết điều, thầm nghĩ nếu như không phải đại a ca đã sớm có vợ, cưới một Ô Nhật Na như vậy cũng dễ dàng thao túng, nếu không phải Ô Nhật Na không thể làm tiểu thiếp của đại a ca, nàng thật đúng là muốn cho đại a ca và Ô Nhật Na kết duyên, tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Huệ phi cũng chỉ là muốn tìm cho đại a ca thêm một phần trợ lực, nếu thật để cho đại a ca cùng Ô Nhật Na có quan hệ, nàng sợ Ô Nhật Na gây rắc rối đến lúc đó đi giải quyết hậu quả lại càng mệt mỏi hơn. Đại phúc tấn thân thể không khỏe, căn bản không ước thúc được Ô Nhật Na.

Nghĩ lại cảm thấy may mắn khi chuyện của thái tử cùng Ô Nhật Na không thành, còn đắc tội với người, nếu không phải vậy với thủ đoạn của thái tử phi hoàn toàn có thể áp chế Ô Nhật Na ở trong lòng bàn tay, hiện nay muốn tìm một đứa con dâu ngây thơ mà nhà mẹ vợ lại có thế lực như thế không dễ dàng, vị trí thái tử chỉ sợ càng vững hơn.

Các loại tâm sự Huệ phi tạm thời bỏ qua một bên, nhi tử đã đến trước mắt, quan tâm còn không kịp, Ô Nhật Na sắp quay về Mông Cổ có thể để ý tới nhiều sao.

Vậy mà đến ngày hôm sau, Huệ phi chuẩn bị đi đến Từ Nhân Cung tiễn đưa Ô Nhật Na, lại phát hiện Ô Nhật Na không trở về Mông Cổ, thái hậu ở trước mặt nàng nói để nàng mang Ô Nhật Na đến Trực quận vương phủ cho đại a ca phúc tấn chỉ giáo, Huệ phi nhất thời nghĩ có chút không đúng.

“Thái hậu, thần thiếp cùng Ô Nhật Na hữu duyên, không bằng để thần thiếp giáo dưỡng cách cách một phen, thần thiếp không có nữ nhi, nhưng thật ra mong có một cách cách có thể ở bên cạnh bầu bạn.” Huệ phi chủ động nói.

Thái tử phi nghe được Huệ phi nói như vậy, cười nói, “Huệ phi nương nương thích Ô Nhật Na cách cách, đó là cách cách phúc khí, nhưng mà ngài là người đứng đầu một cung, Ô Nhật Na cách cách ở trong cung của người lâu sẽ không tốt.” Huệ phi thế nào không suy nghĩ một chút, tuy rằng ngươi bây giờ già rồi không thế nào được sủng ái, nhưng cũng là phi tử của Khang Hi a, Ô Nhật Na lại không phải nữ nhi của Khang Hi, coi như là cháu gái cũng không sợ đụng phải chuyện xấu a, huống gì là ở trong cung cùng với phi tử, không phải là chuyện đáng xấu hổ sao.

Huệ phi vừa mở miệng đã cảm thấy chính mình nóng nảy lỡ lời, liền vội hỏi, “Cũng là ta nghĩ hơi kém. Bất quá thân thể đại phúc tấn không tốt, Bổn cung sợ nàng không kham nổi trách nhiệm chỉ giáo cách cách.”

Lời này vừa nói ra, ai có thể nói nàng cái gì? Ngay đến Nghi phi cũng đều gật đầu, “Thân thể đại phúc tấn đúng là không tốt, cũng đã lâu chưa gặp nàng.”

Thái hậu thấy chủ ý của mình bị từ chối, cau mày, thái tử phi lại nói, “Tây tam sở chỗ ở của các cách cách cũng không dư nhiều sân viện, việc học của Ô Nhật Na cách cách lại không giống với các cách cách, điều này cũng hơi rắc rối. Vốn dĩ ta cũng muốn nhận Ô Nhật Na cách cách đến Dục Khánh Cung ở một đoạn ngày, nhưng Ô Nhật Na cách cách ở không quen, cũng chỉ có thể quên đi. Đại phúc tấn không được, vậy cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.”

Nhóm phi tần tuy rằng cảm thấy kỳ quái khi Ô Nhật Na cách cách rõ ràng nói phải quay về Mông Cổ, thế nào đột nhiên lại muốn ở lại kinh thành chịu giáo dưỡng chứ, thế nhưng hiện tại cũng không có thời gian để cho các nàng hỏi nhiều, thái tử phi vừa lên tiếng, Đức phi, Vinh phi, Nghi phi các nàng thì có cảm giác nguy cơ, Dục Khánh Cung không tiếp thu Ô Nhật Na, Huệ phi cũng không chịu, vậy có khả năng tìm phúc tấn của con trai các nàng giáo dưỡng, nếu cứ ném qua ném lại không ai muốn nhận lại càng phiền phức.

Đức phi, Vinh phi, Nghi phi đều có chủ ý, đều tự bắt đầu đánh trống lảng sang chuyện khác, nhưng sự tình chưa được giải quyết, thái hậu cũng không cho phép trọng tâm câu chuyện dời đi, “Ô Nhật Na a, ai gia luôn lo lắng hài tử này.” Thái hậu bắt đầu kể lại thân thế mệnh khổ của Ô Nhật Na, ngạch nương mất sớm, vì giữ đạo hiếu nên không đi tuyển tú, hiện giờ tiền đồ không rõ.

Thái hậu nói tới đây, ai cũng không có cách nào khác chỉ có đặt trọng tâm câu chuyện xoay quay trên người cô gái mệnh khổ. Nói tới nói lui, tất cả mọi người điều cố tình không muốn giải quyết vấn đề, dù sao giúp nữ hài mệnh khổ giải quyết vấn đề thì người mệnh khổ sau cùng cũng chỉ có các nàng.

Cuối cùng vẫn là một câu nói vô tình của Nghi phi đem câu chuyện kết thúc quang minh viên mãn. “Ô Nhật Na cách cách để cho Trực quận vương phi giáo dưỡng, cũng không phải bắt nàng học cái gì, chỉ là để Ô Nhật Na cách cách có thể ở ngoài cung khoái hoạt một đoạn thời gian, dù sao nàng vẫn phải về Mông Cổ.”

Thái hậu bật người nói, “Không sai, chính là cái ý này.” Tiếp theo giải quyết dứt khoát, vẫn để cho Trực quận vương phủ tiếp nhận Ô Nhật Na.

Huệ phi tâm khổ, miệng khổ, muốn nói Ô Nhật Na cách cách đi ra ngoài cung chơi thì chọn phủ nào chẳng được, vì sao hết lần này tới lần khác là Trực quận vương phủ, đại phúc tấn thân thể bất hảo a! Kết quả một đám người bắt đầu đánh đoàn kết.

Nghi phi nói, “Đại a ca là huynh trưởng, đại phúc tấn là trường tẩu, Ô Nhật Na đến Trực quận vương phủ ở một đoạn thời gian, các a ca phúc tấn khác mới có cơ hội đến chơi mấy ngày a.”

“Lớn bé có thứ tự.” Đức phi lời ít mà ý nhiều.

Vinh phi dùng khăn tay ngăn trở tiếu ý nơi khóe miệng, cũng hùa theo nói, “Huệ phi và Ô Nhật Na cách cách là hữu duyên, nghĩ đến chắc Ô Nhật Na cách cách cũng sẽ thích đại phúc tấn.”

Thái tử phi ở một bên chỉ có thể liều mạng bưng biểu tình nghiêm trang của mình, rất sợ để cho mình cười ra thành tiếng phá hỏng đại sự.

Trở lại Dục Khánh Cung, chờ thái tử trở về đem chuyện nói lại với hắn, thái tử cũng không nhịn được vui vẻ, “Chung Túy Cung vị kia thế nhưng hiền lành quá nhỉ, việc này vậy mà cũng chịu được.”

Thái tử phi sau khi cười xong, lại nhịn không được hỏi, “Ngươi nói một chút, để ta kích động thái hậu đem Ô Nhật Na đưa tới Trực quận vương phủ, cấp cho đại phúc tấn giáo dưỡng rốt cuộc muốn làm gì?”

Thái tử tuy rằng ngoài miệng nói là bởi vì hai người hợp lực giúp đỡ Ô Nhật Na, thiện tâm giúp người ta khôi phục danh tiết, nhưng thái tử phi cũng biết thái tử không phải dạng người tốt như vậy, mỗi lúc nghe được mật thám báo cáo Ô Nhật Na cách cách cùng Huệ phi nói xấu bọn họ như thế nào, thái tử lại một bộ muốn đem các ngươi đặt lên thớt gỗ xả hận.

“Chúng ta không phải nói Ô Nhật Na đến Dục Khánh Cung là chịu sự dạy dỗ của ngươi sao, nói như vậy hà tất người ta đã tin, không bằng để Ô Nhật Na đến chỗ các a ca phúc tấn khác mỗi nơi học một ít, nếu đều đi qua hết, cũng sẽ không còn người bàn tán chuyện của Ô Nhật Na nữa, mà chỉ nghĩ là thái hậu từ ái, để Ô Nhật Na cùng các a ca phúc tấn tạo quan hệ tốt, để cho nàng sau này có thể ở trong kinh sống một cuộc sống yên bình.” Thái tử trả lời.

“Ngươi đừng nói cái này, đây là lời của ta hôm nay nói với thái hậu, còn để con cháu hoàng gia trong kinh thành yêu mến Ô Nhật Na, nhớ đến nàng phải không, ta đều cùng thái hậu phân tích qua, không phải vậy Ô Nhật Na hôm nay đã ở trên đường hướng về Mông Cổ rồi.” Thái tử phi một điểm cũng không tin lí do của thái tử.

Thái tử cười hì hì ôm chầm thái tử phi, hung hăng hôn một cái, “Thái tử phi của cô quả là thông minh, chuyện này làm được thật bén ngọt.”

“Đừng giả bộ ngớ ngẩn qua mắt ta, đem Ô Nhật Na ném tới Trực quận vương phủ, chẳng lẽ thật muốn đem đại phúc tấn tức chết, làm cho đại a ca tái giá?” Thái tử phi nghiêng đầu liếc thái tử nói.

“Không được sao? Huệ phi và Ô Nhật Na thân nhau như mẹ con a, đại phúc tấn so ra kém một chút.” Thái tử cười nói.

“Ngươi biết rõ là dù đại phúc tấn tức chết rồi, hoàng a mã cũng sẽ không đem Ô Nhật Na chỉ hôn cho đại a ca, hà tất dùng tới chiêu này.” Thái tử phi bắt lấy bàn tay hư đốn đang sờ soạng khắp nơi, cố sức ngắt một cái, “Nói mau.”

Thái tử bị đau mà rút tay về, nhân cơ hội ở trên mặt thái tử phi cắn một cái, “Ngươi đừng vội a, chờ ít ngày xem kết quả a. Về phần đại phúc tấn, cô cũng sẽ không đụng chạm đến nàng ta, mà là a mã của nàng ta, nếu đại a ca muốn bỏ vị trí phúc tấn thì muốn tìm trợ lực từ phía nhà mẹ đẻ phúc tấn đều khó khăn, cô còn phải tạ ơn nàng ta đây.”

“Ha hả, ” thái tử phi khẽ động gương mặt, cấp cho thái tử một biểu cảm tựa cười nhưng không cười, “Không nói thì không nói, chớ đợi đến lúc có kết quả rồi khi đó lại khiến cho ta cười chê.”

“Làm sao có thể không tin tưởng cô như thế, phải hảo hảo dạy dỗ lại một trận.” Thái tử quay người đem thái tử phi đè xuống, “Cô đã từng đánh trận mà không nắm chắc phần thắng chưa?”

“Tín, ta làm sao sẽ không tin thái tử điện hạ.” Thái tử phi cố sức đem thái tử đè ngược lại, kéo lấy vạt áo thái tử, chậm rãi nâng lên, “Nói thừa, muốn dạy dỗ ta ngươi còn phải luyện nhiều một chút.”

“Ai, Tĩnh Nghiên, ngươi phải ôn nhu dịu dàng.” Thái tử bị áp trở lại, tự biết khí lực không sánh bằng thái tử phi, nhưng thật ra rất vô lại cởi áo ngoài, làm ra một bộ dáng để mặc thái tử phi chà đạp, “Tới giáo huấn cô đi, khí trời nóng bức, mau cởi xiêm y ra miễn cho giáo huấn xuất mồ hôi a.”

“Học được diễn xuất ở đâu vậy.” Thái tử phi bị lời thái tử nói chọc cho cười không ngừng.

Thái tử cũng vừa cười vừa lôi kéo tay của thái tử phi chủ động cởi quần áo, trong miệng còn giả vờ cảm thán: “Cô cho ngươi chiếm tiện nghi, chớ được tiện nghi còn khoe mẽ a.”

“Ngươi thôi đi.” Thái tử phi cúi đầu đích thân hôn lên môi thái tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.