Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 12



Thạch phu nhân đang chuẩn bị tiến cung thăm nữ nhi thì thấy nữ nhi đã phái người đến báo cho bà biết hôm nay không thích hợp qua đó, trong đầu lại bắt đầu lo lắng, sai người thưởng tiền cho nhũ mẫu tới đưa tin, mới từ trong miệng các nàng biết được tiểu a ca của Dục Khánh Cung đã chết yểu, phúc tấn lúc này đang bận.

Đây không phải là việc vui gì, bởi vậy đám nô tài cũng không dám lắm miệng truyền ra ngoài, nhũ mẫu là vì thấy Thạch phu nhân chích là ngạch nương của phúc tấn nên mới cân nhắc nói ra một ít.

Chờ nhũ mẫu từ Dục Khánh Cung đi rồi, Thạch phu nhân liền bắt đầu lo lắng, tiểu a ca của Dục Khánh Cung là con trai dòng thứ của thái tử, Thạch phu nhân thầm nghĩ trong bụng không có đứa bé này đối với nữ nhi của mình mà nói cũng là chuyện tốt, bởi vì bà biết ngạch nương của tiểu a ca chính là thái tử trắc phúc tấn Lý giai thị, rất là được thái tử cưng chiều, mà nữ nhi của mình tuy rằng địa vị chính là thái tử đích phúc tấn cao quý, nhưng thái tử lại không thích nàng, nữ nhi còn chưa có con, nếu là có thì với sự cưng chiều của thái tử đối với Lý giai thị hiện giờ thì ngày sau cũng sẽ tạo thành mối uy hiếp đối với nữ nhi và đứa cháu ngoại. Mặc dù bây giờ tiểu a ca đã không còn, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện này của con gái, sợ là sẽ phiền phức hơn bà tưởng, như vậy nó mới cho người đến báo cho mình trước tiên chớ có vào cung, không biết thái tử điện hạ có đúng là bởi vì tiểu a ca mất đi mà đối với nữ nhi của mình giận chó đánh mèo hay không?

Thạch phu nhân nghĩ đến đây thì lòng nặng trĩu, trước mắt chỉ có một nữ nhi dòng thứ đang chờ kỳ tuyển tú sắp tới ngoài ra còn có một đứa con gái ruột thịt còn đang quấn tã lót, trượng phu thì đã vào triều, nhi tử cũng không có ở bên người, chỉ có mấy nhũ mẫu bên cạnh nhưng nói với các nàng cũng không phải là ý hay. Càng nghĩ lại càng cảm thấy sốt ruột, lo lắng nữ nhi ở trong Dục Khánh Cung chịu thiệt thòi bị ức hiếp, chỉ có thể một lòng chờ trượng phu bãi triều trở về thương lượng với ông ấy vậy.

Thái tử cũng sẽ không để một trắc phúc tấn làm chuyện gì không tốt với phúc tấn đấy chứ, nữ nhi nhà Thạch gia bọn họ có chỗ nào thua kém chứ, Thạch gia cũng là chỗ dựa của nữ nhi, dù đến thánh thượng cũng là rất thích thái tử phúc tấn cái đứa con dâu này. Thạch phu nhân một mặt lo lắng nữ nhi chịu khổ bị ức hiếp, một mặt lại tự khích lệ trấn an mình.

Nếu như Thạch Tuấn Nham biết ngạch nương mình suy nghĩ nhiều như vậy, không chừng đầu sẽ đầy vạch đen, nhưng mà sự tình căn bản không có nghiêm trọng như bà đang nghĩ, nhưng mà cũng không nhẹ.

Khi hắn hạ lệnh xong, cung nữ liền đem nhũ mẫu và cung nữ trông nom tiểu a ca đều mang tới, kết quả cũng không phải vì các nàng chăm sóc không chu toàn, mà là tối hôm qua trắc phúc tấn Lý giai thị bởi vì nhớ tiểu a nên muốn đến phòng tiểu a ca đang ở nhìn một lúc, bởi vì khí trời lạnh giá, trắc phúc tấn Lý giai thị đi tới cũng là mang theo khí lạnh, các nàng những cung nữ nhũ mẫu này đều ngăn cản trắc phúc tấn tới gần tiểu a ca, miễn cho nhiễm hàn khí.

Thế nhưng Lý giai trắc phúc tấn lại tức giận mắng các nàng không hiểu quy củ, muốn ngăn cắt tình cảm mẹ con của nàng và tiểu a ca, đám nô tài không dám phản bác, bởi vì phúc tấn có dặn dò nên các nàng cho dù bị chửi cũng ngăn cản trắc phúc tấn tiến vào, muốn để cho trắc phúc tấn sưởi ấm rồi mới được ôm tiểu a ca. Sau đó Lý giai trắc phúc tấn nổi giận đùng đùng rời đi, vốn cho là không có việc gì, không ngờ thể trạng tiểu a ca yếu ớt, có lẽ là trong lúc tranh chấp dẫn theo một ít gió lạnh, thổi vào tiểu a ca, nửa đêm tiểu a ca phát sốt, lúc thái y đến thì đã không còn cứu chữa được nữa.

Thạch Tuấn Nham nghe xong sắc mặt cũng trầm xuống, Lý giai thị làm như vậy là có ý gì đây! Nhũ mẫu và cung nữ được phái đi trông nom tiểu a ca tất cả đều là hắn tỉ mỉ lựa chọn, thái y cũng thường ở ngoài cung điện Dục Khánh Cung chờ sẵn, thân thể tiểu a ca mắt thấy sẽ tốt, kết quả bị nàng đi xem một hồi, ngược lại liền chết yểu! Còn nói cái gì mà bọn nô tài muốn ngăn cắt tình cảm mẹ con của nàng và tiểu a ca chứ! Rõ ràng chính là mắng xéo hắn ngăn cản nàng nhìn tiểu a ca!

Thạch Tuấn Nham nhìn nhũ mẫu và cung nữ đang quỳ phía dưới, lạnh lùng nói, “Rốt cuộc vẫn là các ngươi coi chừng không chu toàn, tất cả đều lui xuống phía dưới lãnh phạt! Đánh năm mươi trượng, không khoan nhượng! Người đâu, đi nói với Lý giai trắc phúc tấn là ta mời nàng ấy tới đây!”

Trữ ma ma thấy cả người phúc tấn đều toát ra vẻ lạnh lùng, ngực có chút không yên, khuyên nhủ, “Phúc tấn, lúc này nếu đi trách phạt Lý giai trắc phúc tấn, chỉ làm thái tử điện hạ mất hứng a, dù sao Lý giai trắc phúc tấn là mẹ ruột của tiểu a ca, ai cũng sẽ không tin là nàng hại tiểu a ca nhiễm hàn khí a.”

Thạch Tuấn Nham mắt lạnh nhìn về phía Trữ ma ma, vẫn hạ lệnh như trước, “Còn không mau đi mời trắc phúc tấn đến!” Người trông chừng tiểu a ca là do hắn chọn từ phủ nội vụ, nhưng thái tử cũng đã thấy qua, Lý giai thị tưởng muốn dùng thủ đoạn qua mặt cấp trên cũng phải nhìn xem hắn có đồng ý hay không! Để bày tỏ sự bất mãn đối với vị phúc tấn là hắn này, lại có thể không để ý đến sức khỏe con trai mình, dám ở trong phòng tiểu a ca làm ầm ĩ, nếu nàng còn có mặt mũi đến trước mặt thái tử điện hạ khóc lóc, cẩn thận lại hại thái tử điện hạ bị hắn đánh!

Không qua bao lâu Lý giai thị đã được mời đến, vừa vào trong điện, nước mắt giống như là không cần phải trả tiền vậy thi nhau chảy xuống, “Tỷ tỷ, tiểu a ca bị chết oan a, đều là do đám nhũ mẫu và cung nữ này coi chừng tiểu a ca không chu toàn! Tỷ tỷ, muội muội biết tỷ là người nhân hậu, thế nhưng tiểu a ca đã mất, ta đây người làm mẹ tâm tư đều tan nát, tiểu a ca là không quay về được nữa thế nhưng mà đám nô tài này lại chỉ bị đánh, tỷ tỷ, người không thể bất công như thế với tiểu a ca a!”

“Câm miệng!” Thạch Tuấn Nham cả giận nói, quả nhiên còn có mặt mũi khóc. Trước đây cũng không an phận, chỉ có thời gian ở cữ mới an tĩnh được chút, hiện tại hết ở cữ, Lý giai thị lại bắt đầu quấy phá, kết quả còn muốn chơi đùa trên đầu hắn! “Tự ngươi nói đi, tối hôm qua vì sao phải đi nhìn tiểu a ca, biết rõ trời giá rét nếu đi qua thì cả người sẽ mang khí lạnh, còn cãi nhau cùng đám nô tài trong phòng tiểu a ca! Hiện tại tiểu a ca xảy ra chuyện, ngươi mới nghĩ đến khóc tang, đánh giết nô tài thì thế nào? Còn ngươi, ngươi cái người đã làm ngạch nương này sáng sớm sẽ không nên đi gây sự!”

Lý giai thị vừa nghe, nước mắt thế nào cũng không ngừng được, khóc lóc như lê hoa đái vũ mà kể lể, “Đáng thương, tiểu a ca là một miếng thịt từ trên người muội rớt xuống a, từ lúc sinh nó ra, tổng cộng cũng chỉ gặp qua hai lần, nghĩ đến chợt muốn đi xem một chút còn bị đám nô tài ngăn ở ngoài cửa. Tỷ tỷ, muội biết trên người mang theo hàn khí, phải chờ thân thể ấm áp mới tiến vào trong phòng tiểu a ca, nhưng không nghĩ đám nô tài này lại liều mạng ngăn cản, ngay cả mặt tiểu a ca muội cũng chưa nhìn thấy, làm sao có thể gây ra chuyện gì chứ? Muội muội thật là oan uổng mà.” (*lê hoa đái vũ là chỉ hoa lê tắm dưới mưa ý nói người con gái khóc mà vẫn trông xinh xắn và còn có cái gì đó làm người khác thấy thương cảm)

“Ngươi có oan uổng hay không, trong lòng ta đều biết. Từ hôm nay trở đi, ngươi xác định cứ ở trong Thuần Hoa Viện không cho phép lại ra ngoài, hảo hảo vì tiểu a ca sao chép kinh Phật, cầu cho chính ngươi được an lòng!” Thạch Tuấn Nham nghe được lời Lý giai thị nói càng không nhịn được đối với người nữ nhân này, một lòng muốn đem trách nhiệm đổ hết lên trên người đám nô tài, ngay cả hắn cũng muốn kéo vào, rõ ràng chính là nàng không an phận, lo lắng nhi tử bị hắn giám sát chặt chẽ, tình cảm mẹ con nàng sẽ không sâu đậm, hiện tại xảy ra chuyện chỉ biết khóc lóc kêu oan! “Chính ngươi tự kiểm điểm lại thật kỹ, ở lúc tiểu a ca còn chưa xinh ra thì bản cung cho ngươi nghỉ dưỡng an thai cho tốt, ngươi hết lần này tới lần khác muốn đi tới hoa viên trượt chân té lộn mèo một cái, sinh hạ tiểu a ca cả người gầy yếu chính là lỗi của ngươi cái người ngạch nương này, hiện tại lại làm ra chuyện tình bực này, ngươi thật sự còn có mặt mũi khóc sao?”

Lý giai thị chỉ khóc không nói gì, nét diễm lệ trên mặt hình như còn có vô số ủy khuất, thấy phúc tấn muốn cấm túc nàng, lắc đầu không dám tin, thì thào to nhỏ, “Gia sẽ xét rõ một li một tí, tỷ tỷ, ta phải đợi gia cho ta công đạo.”

Thạch Tuấn Nham đến nhìn cũng không muốn nhìn gương mặt này của nàng, phất tay để người đem nàng dẫn đi.

Hậu sự tiểu a ca rất nhanh đã được làm, chỉ là ghi nhớ thái tử có một người con dòng thứ, không tên không tuổi, trong cung lúc này yên ả đến không ngờ, Khang Hi ngay đến một câu nói cũng chưa từng nhắc tới, hoàng thái hậu chỉ là để Thạch Tuấn Nham hảo hảo quản lý Dục Khánh Cung cho tốt, hậu sự của tiểu a ca tự nhiên là do Thạch Tuấn Nham làm chủ, về phần đám nô tài chiếu cố chủ tử không chu toàn này, Thạch Tuấn Nham sau khi trở về từ Từ Nhân Cung, cũng không có thể để cho bọn họ tiếp tục ở lại Dục Khánh Cung, mà sự trừng phạt đối với Lý giai thị, cũng không có thay đổi.

Thạch Tuấn Nham không biết là, lúc Khang Hi biết được người con trai thứ nhất của thái tử qua đời, trên mặt vẫn có một nét biểu cảm, con nối dòng của thái tử tương đối ít, hiện nay đã mười bảy tuổi mà mới có một a ca, tiểu a ca mất đi đối với thái tử ảnh hưởng rất lớn, mà thái tử phúc tấn lại còn chưa mang bầu, chỉ khi thái tử có hậu duệ của chính mình, mới có nghĩa là vị trí thái tử của hắn mới bền vững, nhưng bây giờ tiểu a ca đã không còn, quan lại hạ thần đối với việc con nối dòng của thái tử chắc chắn có chút bàn tán.

Vốn muốn cùng thái tử nói chuyện một chút, đã thấy bảo bối thái tử của mình hôm nay thần sắc có chút buồn bã, biết là trong lòng hắn có tâm sự, Khang Hi trái lại chỉ sợ hắn để ở trong lòng nên lên tiếng khuyên nhủ, “Bảo Thành, con còn trẻ, hài tử luôn sẽ có. Tiểu a ca không còn, là phúc khí của nó quá mỏng, không đảm đương nổi việc làm người hoàng tộc. Con a, sớm ngày làm phúc tấn sinh một đứa con trai trưởng đi, đó mới là chuyện chính.”

Thái tử lặng lẽ gật đầu, sau đó rời khỏi Cung Càn Thanh, gặp phải ánh mắt giễu cợt của đại a ca cũng cho rằng làm như không thấy.

Mà sau đó lúc Khang Hi ở chỗ Đức phi thì nghe được Đức phi nhắc tới chuyện tiểu a ca, ông cũng không nói cái gì, đức phi tự nhiên cũng liền chuyển biến theo hướng tốt, hướng gió của hậu cung cũng bởi vậy mà nhất trí, không ai dám tạo áp lực đối với thái tử phúc tấn.

Thái tử trở về Dục Khánh Cung, không có đi tìm phúc tấn, hắn đối chuyện phúc tấn đánh hắn vẫn còn oán hận, nghe được phúc tấn phạt Lý giai thị cấm túc sao kinh Phật, liền đi đến chỗ Lý giai thị nơi này, lại nghe Lý giai thị khóc lóc kể lể một phen có chút phiền, hắn mặc dù cưng chiều Lý giai thị, nhưng cũng sẽ không mù quáng tin nàng, hơn nữa lúc trước phúc tấn chọn lựa nô tài hầu hạ cho tiểu a ca thì, tất cả đều để hắn xem qua rồi mới chọn, việc này xả không có liên quan gì đến trên người phúc tấn. Lý giai thị bi thống để tang con, phúc tấn để cho nàng sao chép kinh Phật để tâm tĩnh lại cũng là chuyện tốt. Thái tử điện hạ cũng không có tâm trạng nào ngồi đợi ở bển người Lý giai thị, đẩy ngã ra Lý giai thị đang tựa ở trong lồng ngực hắn khóc lóc kể lể, xoay người phải liền đi đến chỗ Trình giai trắc phúc tấn.

Lý giai thị nhìn bóng lưng thái tử rời đi, tức giận đến cắn răng nghiến lợi, thái tử gia vì sao tín nhiệm đối với phúc tấn như vậy, đứa con trai đã không còn, lại làm cho lòng của thái tử càng lệch về phía phúc tấn hơn, đây tuyệt đối không được, nàng phải nhanh chóng vượt qua chuỗi ngày chịu tang tiểu a ca sau đó vùng lên, quay về với sự sủng hạnh của thái tử gia, chỉ cần lại có bầu ở trước lúc phúc tấn sinh hạ a ca, nàng cũng không tin không áp chế được phúc tấn.

Từ sau khi tiểu a ca chết non, cuối năm đã đến, thái tử và phúc tấn cũng bắt đầu bận rộn, phúc tấn là thái tử đích phúc tấn nên phải bận rộn vì chuyện hoàng cung chuẩn bị lễ mừng năm mới, mà thái tử thân là thái tử đại Thanh đầu tiên, phải đi theo Khang Hi làm đủ loại thăm hỏi quan lại nhận phúc lợi lễ mừng năm mới còn có tế tổ tế trời chuyện lớn đến bực này, hai người bận bịu cũng không thường gặp mặt, nhưng thật ra sống yên ổn vô sự.

Để chuẩn bị lễ tân niên cho hoàng cung, Thạch Tuấn Nham hận không thể phân thân ra, nếu trước đây có lẽ hắn còn có thể ứng phó rất nhiều, nhưng gần đây không biết vì sao hắn thường luôn cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, xử lý các hạng mục cung vụ và những nữ nhân trong hậu cung kia, còn có việc giao thiệp với thái tử trắc phúc tấn cùng các thị thiếp trong Dục Khánh Cung thì thường luôn lực bất tòng tâm. Cho dù uống qua nước tăng lực từ trong không gian cũng chỉ có thể khiến hắn tỉnh táo chốc lát.

Vốn là Trữ ma ma lo lắng muốn cho thái y bắt mạch, thế nhưng Thạch Tuấn Nham không thích triệu kiến thái y, ngay đến kiểm tra mạch tượng hằng ngày theo thông lệ hắn đều là có thể tránh được thì tránh, dựa vào không gian sử dụng thủ đoạn qua mặt thái y, chỉ sợ bị thái y nhìn ra trong cơ thể hắn có chỗ khác với người thường, ở hiện đại lúc hắn lấy được không gian xong sau đó mới bèn đi đến bệnh viện xem bệnh, quả thật là bị bác sĩ kia nhìn ra có điểm không thích hợp, may mắn là thật sự bị bệnh mới đem sự hoài nghi của vị bác sĩ kia đánh tan, mà bây giờ, nếu như thái y thực sự thần kỳ như vậy, bị chẩn ra chỗ không đúng vậy thì coi như xong đời.

Hơn nữa bây giờ là mùa đông, người dễ buồn ngủ là chuyện rất bình thường, Thạch Tuấn Nham dùng lời này đuổi Trữ ma ma luôn bảo vệ chủ đi rồi.

Thật vất vả mới đến năm mới, hoàng cung Tử Cấm Thành lại khôi phục nhịp sống ngày xưa, Thạch Tuấn Nham mới cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, người cũng không thấy mệt mỏi, vì để khao mỹ thực mà mình thích ăn, thường xuyên sẽ cảm thấy đói, Trữ ma ma Lý ma ma các nàng đương nhiên sẽ không ngược đãi cái dạ dày của phúc tấn, phúc tấn chỉ cần để ý làm xong hết cung vụ, các nàng sẽ đưa lên điểm tâm ăn vặt đã chuẩn bị xong, phúc tấn ngán ăn loại nào, các nàng cũng sẽ phân phó đầu bếp Dục Khánh Cung tốn tâm tư chỉnh sửa ra không ít món ăn đa dạng thỏa mãn phúc tấn, thẳng đến lúc phúc tấn ăn đến mặt có chút tròn, Trữ ma ma mới phát giác được không thể để phúc tấn tập thành thói quen, lỡ đâu phúc tấn ăn quá mập, thái tử điện hạ thấy không thích vậy cũng không được.

Kết quả phúc tấn lơ đểnh không để ý, hắn và thái tử ngoại trừ buổi tối lễ mừng năm mới hôm đó gặp nhau, thì đã có một khoảng thời gian thật dài không gặp, thái tử gần đây rất vất vả cần cù ở hậu viện Dục Khánh Cung gieo giống, Lý giai thị từ sau khi cấm túc đủ ngày được ra ngoài lại nhận được sự sủng ái của thái tử, gần đây nhất trắc phúc tấn thứ phúc tấn cùng các thị thiếp đều được tưới ướt đẫm, nhưng những việc ngầm tranh thủ tình cảm cũng không ngớt, thứ phúc tấn Lâm thị thật vất vả mới mang thai bốn tháng cũng nháo ầm lên. Có điều dù một chút tạp âm cũng không có ảnh hưởng đến phúc tấn ở đây, hắn chỉ thấy, thỉnh thoảng phụ trách việc dập tắt lửa trong viện bị cháy, trấn an mọi người, sau đó tiếp tục ăn ngon ngủ yên, rất khó có thể nhớ tới còn có một người thái tử điện hạ này.

Nếu nhàn rỗi, hắn cũng có ý muốn gặp ngạch nương của mình, kết quả ngày hôm nay mới vừa cho người đến Thạch phủ truyền lời, thái tử lại không mời mà tới, thật sự là khiến kẻ khác kinh ngạc.

Thái tử thật là khó khăn lắm mới muốn bước chân vào nơi ở của phúc tấn, mặt lạnh như tiền, nhưng mà thấy khuôn mặt tròn trịa của phúc tấn lại có chút ngoài dự đoán, châm chọc nói, “Phúc tấn, đã lâu không gặp, ngươi trông vẫn rất tươi tắn, ngay đến mặt cũng đều tròn đi không ít, có thể so với A Phúc mà tiểu thập nuôi.” A phúc chính là một con thỏ mập, nhìn thấy phúc tấn mập ra đối lập với hắn bởi vì bận bịu mà trái lại gầy một ít, trong ngực thái tử điện hạ cảm thấy không công bằng, phúc tấn làm sao có thể sống tốt đến như vậy chứ?

Phúc tấn lâu lắm không gặp thái tử, thấy hắn tới, phất tay cấp tốc đem đám nô tài lui xuống phía dưới, “Đây đều không phải là nhờ hồng phúc của gia sao, nô tì mới có thể ăn ngon ngủ yên, đã lâu không gặp, gia còn có thể nhớ tới nô tì, nô tì thực sự là hài lòng.” Vui vẻ đến trên người của hắn bời vậy bản tính bạo lực lại bắt đầu rục rịch trỗi dậy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lắc lắc lư lư vũ điệu sâu lặng lẽ bò qua, tặng hoa a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.