Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 99



Thái tử phi nghe ngữ điệu của thái tử thì rõ ràng là lại nổi tính ngang ngược lên, cần phải bắt một tây họa sư vẽ cho hai người một bức tranh mới bằng lòng bỏ qua, liền trên mặt mang cười hỏi đùa: “Dận Nhưng, ngươi thật sự muốn một bức họa?”

“Cô chẳng lẽ sẽ nói chơi với ngươi?” Thái tử tà nghễ nói, lại thấy thái tử phi cười có ẩn ý khác, ngón trỏ gõ nhẹ trên mặt bàn, “Tĩnh Nghiên, ngươi đã có dự tính gì trước rồi sao?”

“Ta có cái dự định gì đâu chứ.” Thái tử phi nở nụ cười, “Ta hiện tại mang thai, ngươi muốn tìm họa sĩ vẽ lại bức tranh hai chúng ta, ngươi là có ý gì?” Nói rồi thái tử phi chỉ vào cái bụng đã to như cái trống cho thái tử xem, thái y còn nói, bên trong rất có thể là song sinh mà, cái bụng lớn hết sức, thân hình thái tử phi cũng ngày càng mập mạp, hiện tại thái tử đột nhiên muốn vẽ tranh lưu niệm, đây không phải là chơi người sao.

“Ha ha.” Thái tử lúc này mới hiểu ý, thái tử phi thích chưng diện nên không muốn vẽ tranh lúc còn đang mang thai, nhưng thái tử phi không muốn, vậy hắn càng muốn, “Tĩnh Nghiên, nếu giờ vẽ bức tranh này xuống tương lai sau này hải tử lớn lên nhìn thấy bức họa, cũng sẽ càng thêm kính yêu ngươi vị ngạch nương này.”

“Thôi khỏi, muốn vẽ thì chính ngươi vẽ đi, đừng kéo theo ta!” Thái tử phi bất nhã mà liếc mắt, thái tử còn không biết phiền phức, nếu thật sự vẽ, đến lúc đó Hoằng Thăng Hoằng Tích khẳng định cũng muốn được vẽ tranh, bằng không sẽ nói người ngạch nương này thiên vị em bé trong bụng hơn, đó là không thể tránh khỏi. Bởi vậy khó chịu thế nhưng chỉ có một mình mình.

“Tĩnh Nghiên, ngươi xem một chút, trong cung nhiều người như vậy đều muốn vẽ, chỉ có chúng ta Dục Khánh Cung một chút động tĩnh cũng không có, hoàng a mã sẽ cho rằng cô đối với chuyện ông làm này một chút để ý cũng không thèm, cái này không thể được.” Thái tử tiếp tục khuyên bảo.

Khang Hi cái lão già này bị ấm đầu sao! Thái tử phi trong ngực thầm nghĩ, thẳng thắn nhắm mắt không để ý tới thái tử, “Dù sao bây giờ mình cũng không vội, chờ đi, chờ ta sinh rồi hãy nói.” Tây họa sư vẽ một bức bức tranh có thể nhanh đến thế nào, trong cung nhiều người chờ như vậy, chờ tất cả đều vẽ xong, mình cũng đã sinh xong.

Thái tử nghe thái tử phi không muốn tiếp tục nói, chỉ đành bất đắc dĩ ngồi xuống, “Hiện tại không vẽ, chờ sang năm hoàng a mã lại phải nam tuần, cô nhất định phải đi theo, sao có thể ở lại cung với ngươi mà vẽ tranh. Không bằng vẽ bây giờ, lúc cô không ở đây thì ngươi cũng có thể nhìn bức họa mà giải buồn.”

“Dận Nhưng, ngươi thật sự nghĩ như vậy.” Thái tử phi nghe câu này của thái tử, đôi mắt đang nhắm khẽ động, trong lòng khẽ cảm động, mở mắt cười xấu xa mà kéo thái tử qua, “Kỳ thực nếu ngươi thật sự muốn vẽ tranh, cũng không cần phải đi tìm tranh tây họa sư. Ta từ trước đã vẽ rất nhiều, ngươi có cần phải xem không?”

Thái tử thoáng nhìn nét cười xấu xa trên mặt thái tử phi, biết chắc là không phải chuyện gì tốt, muốn cự tuyệt, nhưng lại hiếu kỳ thái tử phi vẽ tranh thế ra sao, còn nói vẽ rất nhiều, liền không có trả lời vội, chuẩn bị chờ thái tử phi tự mình chủ động đem tranh lấy ra.

Thái tử phi sao có thể không biết thái tử do dự, lại thúc giục, “Thật không muốn xem sao, ta chuyên môn vẽ cho ngươi, bên trong tất cả đều là tranh của ngươi, đương nhiên còn có ta, ta biến nó thành một tập tranh, có cả phác hoạ của ngươi, ta biết ngươi sẽ không hiểu cái gì gọi là phác hoạ, không sao cả, nhưng ngươi nhất định sẽ thích, đương nhiên còn có một số tranh vẽ kỷ niệm chuyện đáng giá giữa chúng ta. Có muốn xem không?” Thái tử phi nói xong đuôi lông mày cũng đắc ý dương lên, cho tới nay mình vẽ nhiều thứ tốt như vậy đều chỉ có tự mình thưởng thức, tìm một cá nhân đến chia sẽ cũng là chuyện rất thỏa mãn.

“Thực sự? Ngươi thế mà lại vẽ rất nhiều tranh cho cô? Thầm thích cô như vậy?” Thái tử nghe được vừa hoài nghi lại vừa thích ý đến khóe miệng kéo dãn ra, nhưng thấy thái tử phi chủ động tích cực như thế, cũng không giống như tính cách của nàng thường ngày, rốt cuộc trong tập tranh có cái gì khiến thái tử phi đắc ý như vậy? “Vậy làm phiền thái tử phi của cô đem tập tranh trình lên.”

Thái tử phi tất nhiên là đứng dậy, xoay người đến cái giá trưng bày thư tịch lật lên một cái, sau đó từ trong không gian xuất ra một tập tranh tên là hồ sơ bí mật của hoàng thái tử, cười híp mắt đi trở về bên người thái tử, đưa tới trước mặt thái tử, “Thái tử điện hạ thỉnh xem qua.”

Thái tử đưa tay tiếp nhận tập tranh, thấy tập tranh có tên “Hoàng thái tử nhất cấp bí mật hồ sơ” thì mí mắt khẽ co giật, giương mắt nhìn vẻ mặt đầy nhiệt tình của thái tử phi, vừa hỏi vừa mở, “Bên trong thật là tập tranh, vì sao viết là hồ sơ bí mật?”

“Không phải mở nhìn là biết sao?” Thái tử phi cười nói, “Ta cũng không ghi lại chuyện khác, bên trong chỉ ghi lại chuyện giữa hai chúng ta mà thôi. Ngươi trước tiên nhìn, ta đi ra ngoài trước.” Bản thân thừa lúc thái tử chưa thẹn quá thành giận liền rời khỏi hiện trường trước, nói rồi không đợi thái tử giữ lại, liền chạy ra khỏi nội thất, đưa tay đóng cửa lại.

Thái tử mở tập tranh ra, bức họa thứ nhất đó là bức họa chân dung màu sắc rực rỡ, vẽ là ở thời gian lễ mừng vạn thọ mình đang ăn mặc triều phục hoàng thái tử, thấy mặt mày người trong bức họa cùng mình giống nhau như đúc, kỹ thuật vẽ tranh so với kia tây họa sư cao hơn nhiều lắm. Phía bên phải tập tranh thái tử phi có viết mấy hàng chữ nhỏ, hoàng thái tử i Tân Giác La Dận Nhưng, ghi nhớ lễ mừng vạn thọ, kèm theo còn có một cái con dấu thái tử phi.

Thái tử vuốt ve bút tích thái tử phi, nhẹ giọng nói, “Không phải nói hai người đều ở bên trong sao, thế nào cũng chỉ có một mình cô.” Nghĩ, lại lật một tờ, là một bức họa vẽ hắn ngủ say, thấy bức tranh trông rất sống động, thái tử cảm giác mình vẫn luôn rất coi thường thái tử phi, nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu mặt mà mình không biết?

Lại lật tiếp, có bức vẽ hắn tức giận cau mày, còn có bức vẽ trong lúc hắn cưỡi ngựa, thái tử thấy thực sự rất thỏa mãn, mỗi một trang vẽ đều có ghi chép chuyện phát sinh lúc đó, thái tử lật xem như lại một lần nữa ôn lại chuyện xưa. Nhưng mà tiếp tục lật xem xuống phía dưới, nụ cười trên khóe miệng thái tử có chút cứng, những bức tranh sau này lật xem, phần nhiều là lúc thái tử phi vừa mới gả vào Dục Khánh Cung, ghi lại những chuyện phát sinh lúc đó khi hai người vẫn còn nhìn nhau không thuận mắt.

Thái tử thấy một bức vẽ theo phong cách chibi, thái tử phi ghi là bản manga áp phu còn tiếp, ghi lại rõ ràng cảnh hai người lúc động phòng, chuyện mình bị thái tử phi áp đảo vô cùng mất mặt. Không thể nhịn được nữa, “Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên! Ngươi mau vào đây cho cô!”

Thái tử phi đã chạy trốn mất thân ảnh từ lâu.

Ở Dục Khánh Cung ngày trôi qua rất sung sướng ấm áp, nhưng ở hậu cung lại có chút không khí trầm trọng, cửa ải cuối năm vừa qua, rất nhanh liền tới đến năm Khang Hi thứ ba mươi chín, một ngày đầu năm hoa tuyết bay múa đầy trời, hậu cung Mẫn phi Chương giai thị mất. Thái tử phi nhận được tin tức thì cả kinh, đối cung nữ truyền tin nói, “Mẫn phi nương nương thân thể hôm kia không phải đã khỏe lại sao?” Rõ ràng lần trước ở đại yến tất niên hoàng cung thì khí sắc Mẫn phi đã chuyển biến tốt, thế nào bỗng nhiên lại truyền ra tin chết bệnh, chẳng lẽ khi đó là hồi quang phản chiếu?

Thái tử phi cùng Mẫn phi cũng không có bao nhiêu giao tình, nhưng thái tử phi đối với thập tam a ca còn là thật thích, cho nên khi Mẫn phi bệnh nặng cũng coi như là quan tâm, nhưng ở hậu cung, cho dù giao tình tốt cũng không thể tùy tiện tặng đồ qua đó, miễn cho xảy ra chuyện bị hãm hại hoặc hoài nghi dính líu đến. Bởi vậy thái tử phi có lòng muốn giúp đỡ lại cũng không có cơ hội, bởi vì còn đang mang thai, cũng không có khả năng đích thân đến trong cung Mẫn phi vấn an, lần này lại trơ mắt nhìn một hồng nhan biến mất.

“Hồi bẩm thái tử phi, nô tỳ không biết, hôm nay sáng sớm Mẫn phi nương nương cảm thấy không được khỏe, mau chóng truyền thái y, không bao lâu thập tam a ca cũng chạy tới, sau đó đám nô tỳ chợt nghe được bên trong có tiếng khóc, Mẫn phi nương nương đã mất.” Tiểu cung nữ mắt đỏ hồng trả lời.

“Ngươi trở về đi.” Thái tử phi khoát tay nói, ngồi ở trên ghế, thắt lưng có chút đau, sắp tới sáu tháng, cái bụng càng lớn, lăn qua lăn lại không được, tiểu cung nữ trước mắt cũng không biết nhiều, có hỏi thêm cũng như không.

“Vâng, thái tử phi nương nương.” Tiểu cung nữ đáp, đi xuống.

“Trữ ma ma, mau đổi cho bổn cung một thân đồ trắng cùng phục sức đi. Các ngươi cũng đều mặc đồ tang đi.” Một phi tử mất, là thứ ngạch nương của thái tử hoăng thệ, Dục Khánh Cung cũng phải theo quy củ làm cho tốt chuyện này. “Đợi lát nữa theo bổn cung đến trong cung Mẫn phi một chuyến.”

“Vâng, chủ tử.” Trữ ma ma đáp, nhưng trong lòng nàng lại không muốn thái tử phi đang mang thai còn đi qua đó, tuy rằng mặt mũi rất quan trong nhưng càng không quan trong bằng hài tử trong bụng thái tử phi.

Bất quá Trữ ma ma cũng biết, thái tử phi nếu đã quyết định, đó là đơn giản không sửa được, chỉ đành đi tìm Cam Lộ đi bẩm báo thái tử điện hạ.

Thái tử điện hạ vừa mới hạ triêu, sau khi đã biết chuyện Mẫn phi mất, có điều hắn cũng không có cảm giác gì, mẫn phi đã chết, hậu cung lại có thêm một a ca không có mẹ, đây là chuyện tốt. Nhưng hắn từ lâu đã không phải tên thái tử gia trước kia, không có mẹ trong khi thập tam a ca còn quá nhỏ, đối với cái vị thập tam a ca mà hoàng a mã cũng coi như cưng chiều này hỏi thăm một phen đi.

“Tứ đệ, thập tam hiện nay làm sao rồi?” Thái tử vừa đi vừa đồng hành cùng tứ a ca dò hỏi.

Tứ a ca có giao tình tốt với thập tam đệ nên rất là quan tâm, tuy rằng không hiện trên nét mặt, nhưng ở lúc hắn nghe được ngạch nương thập tam a ca mất thì, ý niệm đầu tiên là đi xem thập tam a ca, “Đệ đệ hiện giờ cũng không biết.” Hắn đích xác không biết, hạ triêu thì mới biết mẫn phi mất, thập tam thế nào chưa tận mắt đến xem thì làm sao biết.

Thấy phương hướng tứ a ca đi là sở a ca, thái tử bỗng nhiên dừng bước, hắn đối với tứ a ca nói, “Lão tứ, thập tam hiện tại hẳn sẽ không ở a ca sở, ta và ngươi hiện giờ đến sở a ca cũng không thấy người. Chúng ta lại không thể tùy tiện đến cung Mẫn phi, chỉ có thể chờ đám chị em qua hỏi mới biết, ngươi hay là trước cùng cô quay về Dục Khánh Cung đi.”

“Thái tử nói phải.” Tứ a ca dừng bước, nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng, đi mấy bước lại nhớ tới chỗ cũ, đối với thái tử nói rằng, “Nhị ca, đệ đệ hay là trước đến sở a ca nơi ở của thập tam chờ xem, luôn thấy tận mắt mới có thể trấn an hắn vài câu.”

“Được, cô cùng ngươi đi qua đó.” Thái tử ngẫm lại cũng thấy đúng, quan tâm chính diện còn hơn là phái người hỏi vài câu, nếu làm được sẽ sinh ra tình cảm chân thật.

Lại hướng sở a ca đi, chỉ thấy một tiểu thái giám vội vàng chạy qua, Hà Ngọc Trụ mắt sắc nhìn thoáng cũng biết là người của Dục Khánh Cung, liền đi tới phía trước đối với thái tử nói, “Gia, người Dục Khánh Cung đến.”

Thái tử nghe vậy cước bộ ngừng một lát, hướng tiểu thái giám nhìn lại, “Qua đó hỏi là chuyện gì.” Dứt lời, rồi hướng tứ a ca hất hất cằm, “Lão tứ, đi thôi, đến sở a ca.”

“Vâng, nhị ca.” Tứ a ca cũng từ tiểu thái giám trên người thu hồi đường nhìn, đuổi kịp thái tử bước chân.

Chờ Hà Ngọc Trụ đem lời hỏi xong, lại nói cho thái tử, thái tử phi chuẩn bị đích thân đến trong cung Mẫn phi phúng viếng, chân mày thái tử cau lại, thái tử phi cũng thật là, trước đây Ôn Hi quý phi mất, thái tử phi cũng là vác cái bụng đến đưa tiễn, nhưng vị này là một quý phi, lần này ngạch nương thập tam chết bệnh, không cần phải làm đến trình độ như vậy, chẳng qua là một phi tử, càng chưa nói thái tử phi bây giờ còn đang mang thai, tại trời đông giá rét mà xuất hành, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ!

Vì có tứ a ca ở đây, thái tử cũng không có tức giận, chỉ là để cho người hồi cung truyền lời, bảo thái tử phi trước tiên an tâm đợi ở Dục Khánh Cung, tất cả chờ hắn trở về rồi hãy nói.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sâu tự tiến cử tân văn:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.