Tính cách dịu ngoan, đặc biệt hiếu động, nhưng lại kế thừa bản chất thích phá hủy và tố chất thần kinh của Husky. Việc thích làm nhất chính là vụng trộm tiến vào WC cắn giấy vệ sinh nát nhừ.
Mấy vấn đề này hiển nhiên Đằng Phong Vũ đã nói cho Úc Lâm Phi, cho nên Úc Lâm Phi đã chuyên môn đi đóng hết cửa nhà vệ sinh nhà mình lại, tuy nhiên hành vi kiên quyết không cần cát vệ sinh cho mèo của Văn Trình khiến hắn thật bất đắc dĩ, nhưng tổng thể mà nói, Hami cũng không mang tới cho hắn cái gì đặc biệt phiền toái.
Ở trên (以上?), đó là suy nghĩ của Úc Lâm Phi trước khi về nhà.
Nhưng trong nháy mắt hắn đẩy cánh cửa kia ra… Phản ứng đầu tiên là… Nhà hắn có phải hay không bị người cướp.
Trên mặt đấy rơi lả tả đầy đủ loại đồ vật, ngăn kéo cũng bị lục lọi thất loạn bát tao, trên sô pha còn có vài cái dấu chân nhỏ, Úc Lâm Phi nhìn rõ ràng hình dạng dấu chấn, mặt liền đen, phân nộ hô to một tiếng: “Tiểu Hắc!!!”
Vài giây sau, từ trong phòng ngủ truyền tới tiếng meo ô quen thuộc, Úc Lâm Phi lắc lắc đầu đi vào phòng ngủ của mình.
Được rồi, nếu so sánh với thảm trạng ở phòng khách thì phòng ngủ có tốt hơn một chút…, trừ bỏ gối đầu cùng chăn rơi xuống dưới đất, đồ vật trong ngăn kéo ngược lại không bị động đến.
Thế nhưng mà, ai đến nói cho hắn biết, tình huống trước mắt rốt cuộc là như thế nào?
Chỉ thấy Văn Trình cư nhiên trèo lên trên nóc tủ cao của hắn, lông mao toàn thân đều bị làm cho thất loạn bát tao, miệng còn không ngừng kêu meo meo một cách thê thảm, mà Hami lúc này hai con mắt nhìn chằm chằm vào Văn Trình ở trên nóc tủ, bộ dáng vô tội kia khiến Úc Lâm Phi thực không biết nên nói cái gì cho phải…
“Hai người các ngươi làm sao?” Úc Lâm Phi vịn vào khung cửa, vô lực hỏi: “Tiểu Hắc, ngươi làm Hami phát bực rồi hả?”
“Meo meo!” Văn Trình nghe xong lời này của Úc Lâm Phi thiếu chút nữa nhảy thẳng từ trên nóc tủ xuống, cậu hung hăng trợn mắt liếc Hami, hận không thể một ngụm cắn chết cái con chó ngu xuẩn này, nó cư nhiên dám làm vậy với mình!! Cư nhiên dám làm như vậy với mình a a a a a!!
“… Rốt cuộc là làm sao.” Úc Lâm Phi thở dài: “Tiểu Hắc… Ngoan, trước theo ngăn tủ trèo xuống, ca ca đỡ ngươi.”
“Meo.” Hừ, ai cần ngươi đỡ, thời điểm cẩn ngươi lại không có, hiện tại xuất hiện có cọng lông cần a! Văn Trình nhìn thoáng qua Hami, thấy Úc Lâm Phi trở lại đại khái đã an toàn, con chó ngu xuẩn này chắc sẽ không còn dám làm vậy với mình đi!
Làm tốt công đoạn chuẩn bị tâm lý, Văn Trình cẩn thận theo ngăn tủ từ trên cao đi xuống dưới.
Nhưng sự thật đã chứng mình… cậu quá ngây thơ rồi.
Trong nháy mắt cậu rơi xuống đất, Hami một bước dài vọt tới bên người Văn Trình, gắt gao áp cậu dưới thân… Sau đó bắt đầu khoái hoạt… kích thích thân thể.(Aaaaaa!!!!!)
“…” Úc Lâm Phi.
“…” Văn Trình.
“MEOW!!” Tiếng mèo thê lương đã cắt đứt trạng thái ngây người của Úc Lâm Phi, hắn nhìn Văn Trình bị ức hiếp không hề có lực chống lại, vội vàng đem Văn Trình ở dưới thân Hami cứu vớt ra.
Cái con chó ngu xuẩn này!! Cư nhiên đối với cậu động dục!! Cư nhiên dám đối với cậu động dục!! A a a a a a còn dám ở trước mắt Úc Lâm Phi làm như vậy với cậu! Còn có Úc Lâm Phi tên ngu ngốc này cũng không có tới cứu cậu, thật đáng giận a a a a… Văn Trình triệt để tạc mao.
Biểu tình của Úc Lâm Phi thực phức tạp.
Hắn nhìn Văn Tình trên tay mình không ngừng kêu meo meo, lại nhìn tới Hami mặt đầy vô tội… Trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Nếu như hắn vừa rồi không có hoa mắt hay xuất hiện ảo giác thì… là nhìn thấy Hami đối với mèo con nhà mình động dục đi? Còn có ý đồ *** loạn không thành… Đằng Phong Vũ… Ngươi rốt cuộc là làm thế nào mà nuôi ra được con chó thần kỳ thế này.
“Ngao… ô.” Hami trừng ánh mắt vô tội hoàn toàn không hiểu được nỗi thống khổ của Văn Trình và Úc Lâm Phi.
“… Tiểu Hắc…” Đem ánh mắt hướng về phía Văn Trình đang điên cuồng tạc mao trong lòng mình, Úc Lâm Phi an ủi nói: “… Không có việc gì… Điều này chứng minh mị lực của ngươi rất lớn.”
Lớn cái muội nhà ngươi! Úc Lâm Phi! Để ta chặt con chó ngu xuẩn này! Văn Trình cũng mặc kệ Úc Lâm Phi có nghe hiểu cậu nói hay không, chỉ không ngừng kêu meo meo, bộ lông trên người cậu nguyên bản chỉnh tề bởi vì nguyên nhân Hami làm cho thất loạn bát tao, trên làn da còn có thể cảm giác được độ ấm của cái con chó ngu xuẩn kia! A a a a Thật đáng giận a!! Cậu cư nhiên thiếu chút nữa bị một con chó *** loạn! Nếu không cho cậu công đạo Úc Lâm Phi đừng bao giờ mơ tưởng cải thiện!!
“…” Úc Lâm Phi đau đầu, tuy rằng hắn thực đối với mèo con nhà mình đau lòng, cũng đối với Hami làm những chuyện như vậy xuất hiện thái độ mâu thuẫn nghiêm trọng… Nhưng hắn có thể làm cái gì? Cùng với một con Husky không hiểu chuyện so đo…?
Suy nghĩ thật lâu, Úc Lâm Phi rốt cuộc nghĩ được phương pháp giúp Văn Trình báo thù, hắn ngồi ở trên cái sô pha đã thất loạn bát tao, dùng ngữ khí bình tĩnh nói với Văn Trình: “ Ta bảo Đằng Phong Vũ thiến Hami được không…” (Ai ya…)
“…” Văn Trình, CMN, phương pháp này quá độc ác đi?
“…” Hami, di, người này cười thật là đẹp mắt, a, nhất định là người tốt…
Tiếp, tại Anh Quốc xa xôi, Đằng Phong Vũ nhận được một cuộc gọi quốc tế đường dài, dãy số hiển thị trên điện thoại là của… Úc Lâm Phi.
“Uy? Úc Lâm Phi, chuyện gì a?” Ăn bữa sáng, quan tâm của Đằng Phong Vũ hiển nhiên là cái con chó đần nhà mình: “Hami nhà tôi ở nhà anh tốt đấy chứ?”
“Khá tốt.” Úc Lâm Phi dùng ánh mắt ôn nhu khiến Văn Trình đang xem nổi một thân da gà: “Tôi có việc muốn nói cho cậu.”
“Cái gì?” Đằng Phong Vũ uống một ngụm sữa, nhưng không đợi y uống ngụm sữa kia xuống, thời điểm nghe tới câu tiếp theo của Úc lâm Phi liền ‘Phốc’ một tiếng phun ra: “Cái gì? Úc Lâm Phi anh nói cái gì?”
“Tôi nói.” Thái độ Úc Lâm Phi rất tốt: “Tôi quyết định ngày mai mang Hami nhà cậu đi thiến.”
“Hả!!!” Đằng Phong Vũ vừa nghe xong nháy mắt trở nên nóng nảy: “Anh điên rồi sao!! Tôi còn chờ con trai nhà tôi cho tôi ôm cháu trai đấy, anh lại mang nó đi thiến!!”
“Chó nhà cậu động dục rồi.” Úc Lâm Phi tiếp tục bình tĩnh nói.
“Sau đó?” Đằng Phong Vũ mới không tin Úc Lâm Phi sẽ mạc danh kì diệu muốn đi thiến chó của y.
“Sau đó, nó thượng mèo của tôi.” Úc Lâm Phi nói ra những lời này, không nhịn được nở một nụ cười.
“…” Đằng Phong Vũ trầm mặc thật lâu, sau đó yếu ớt nói: “Mèo của anh là mèo cái?”
“Đực.” Úc Lâm Phi ho khan một tiếng, sau đó mắt nhìn sang Văn Trình vẫn đang ở trạng thái tạc mao.
“Đậu má.” Trong nội tâm không hiểu sao khẽ thở phào nhẹ nhõm, giọng nói Đằn Phong Vũ tự tin lên: “Đều là đực nha, kia sợ cái gì? Ai nha, coi như là pháo hữu (?)trao đổi lẫn nhau thôi… Úc Lâm Phi anh không thể nhỏ mọn như vậy a.”
(*: là loại quan hệ giải quyết giúp nhau à?)
“Nga.” Úc Lâm Phi rất bình tĩnh hỏi lại Đằng Phong Vũ: “Cậu là đang ám chỉ, chờ cậu từ Anh Quốc trở về, tôi cường thượng cậu cũng không có vấn đề gì? Dù sao chúng ta cũng đều là pháo hữu…”
“… Úc Lâm Phi anh nhất định phải so đo cùng một con chó sao?” Ngữ khí của Đằng Phong Vũ nghe thực chột dạ.
“Vậy cậu cũng nên cho cái biện pháp giải quyết đi, Tiểu Hắc nhà tôi lần này chịu ủy khuất lớn như vậy.” Úc Lâm Phi thời điểm nói ra câu này tâm lý không hề chịu một chút gánh nặng nào, giống như đã hoàn toàn quên mất sự việc Văn Trình khi dễ Hami…
“… Được, lần sau nếu cha anh bức anh đi thân cận, tôi sẽ giúp anh đi.” Đằng Phong Vũ thỏa hiệp.
“Thành giao.” Úc Lâm Phi trả lời vô cùng dứt khoát, bất quá ánh mắt cẩn thận nhìn mèo nhà mình đang đầy mặt khó chịu, vẫn là quyết định nói thêm hai câu: “Bất quá lần sau tôi sẽ không giúp cậu nuôi chó nữa, hôm nay may mà tôi về sớm, nếu tôi về trễ…”
“Nếu anh về trễ thì tôi bảo Hami cưới cái con mèo tinh quý nhà anh về!” Đằng Phong Vũ thẹn quá hóa giận.
“… Cậu muốn cưới tôi còn không gả đâu.” Nhỏ giọng nói thầm, Úc Lâm Phi thuận tay cúp điện thoại. (Quả thật là không gả:)))
“Meow ô.” Sắc mặt Văn Trình phi thường không tốt, cậu đương nhiên biếtt Hami sẽ không bị thiến, Úc Lâm Phi tên lừa đảo đáng giận! Cậu muốn cào mặt hắn! Cắn đứt ngón tay hắn! Meo Meo Meo Meo!
“… Tiểu Hắc.” Úc Lâm Phi nghiêm túc nói: “Ngươi có muốn thiến Hami thật hay không? Nếu ngươi thật sự muốn làm như vậy… Vậy kêu hai tiếng, ca ca giúp ngươi tự tay đem nó…”
Hami nhìn vẻ mặt mỉm cười của Úc Lâm Phi, không hiểu sao rùng mình một cái…
“…” Tuy cái con chó ngu xuẩn kia đã làm chuyện quá phận với cậu, nhưng cứ như vậy mà thiến, tựa hồ cũng rất vô nhân đạo… Văn Trình nhìn nhìn biểu tình ngây thơ vô tội của Hami… quyết định… Nhịn.
“Ta biết Tiểu Hắc nhà ta rất thiện lương mà.” Úc Lâm Phi che dấu một mạt giảo hoạt trong mắt, lấy tay vuốt đám lông bị Hami áp loạn thất bát tao của Văn Trình, tiếp tục an ủi nói: “Hôm nay ca ca mang đồ ăn ngon về, buổi tối liền cho Tiểu Hắc ăn nga, Tiểu Hắc ngoan nhất ~~”
“…” Ngươi cho là cứ đồ ăn ngon liền có thể thu mua ta sao? Ngươi quá ngây thơ rồi nhân loại! Văn Trình lãnh khốc nói trong lòng, sau đó bắt đầu vui vẻ liếm ngón tay Úc Lâm Phi, ai nha cái gì này nọ a, là đồ hộp hay gan gà hoặc cái gì khác nha, cho ta thêm muối với không cần cho thức ăn cho mèo nga meo ô ~ >▽<
“Ngươi đừng làm nũng… Ta trước hết đi dọn dẹp lại phòng một chút.” Úc Lâm Phi bất đắc dĩ thở dài, sau đó đem Văn Trình bỏ trên ghế sô pha, sờ sờ vào cọng lông vểnh lên trên đầu cậu: “Tiểu Hắc, đừng có chạy lung tung nga.”
“Hami, Tiểu Hắc là mèo đực, không phải là chó… Lại càng không phải giống cái đấy…” Sau khi buông Văn Trình, Úc Lâm Phi đối với Hami nói lời khuyên giải thấm thía: “Đến khi Đằng Phong Vũ trở lại, ta sẽ bảo y tìm cho ngươi một con chó cái xinh đẹp nga.”
“Oẳng oẳng.” Hami trừng ánh mắt ngập nước của nó, tự hồ nói cho Úc Lâm Phi biết nó đã hiểu.
“Được rồi.” Vỗ vỗ đầu Hami, Úc Lâm Phi nói: “Ta trước đi thu dọp nhà cửa… Ngươi ngoan ngoãn ở yên đó, không được đi gây sự với Tiểu Hắc nha.”
“… Ngao… ô.” Hami vẫn vẻ mặt vô tội như trước.
Úc Lâm Phi thỏa mãn gật đầu, đi về hướng WC.
Thế nhưng ngay trong nháy mắt hắn bước vào WC, hắn lại nghe được một tiếng mèo kêu thê thảm, thời điểm hắn cứng ngắc quay người lại… chỉ nhìn thấy Hami ở trên sô pha sung sướng kích thích thân thể…
Về phần Văn Trình, đã sớm bị nó đặt dưới thân.
“Hami… Lần này ta thật sự không cứu được ngươi… Tiểu Hắc tuyệt đối sẽ giữ vững ý định đem ngươi đi thiến.” Úc Lâm Phi thống khổ thì thào.