“Ngươi bán manh cũng không có tác dụng.” Lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, ngữ khí Úc Lâm Phi vô cùng kiên định: “Hơn nữa ta đang có bệnh, nếu lây bệnh cho ngươi thì làm sao được, Tiểu Hắc ngoan ngoãn, ca ca đi tắm rửa một áci, đợi lát nữa lại chơi với ngươi.”
“Meo.” Bán manh không có hiệu quả, mèo con tỏ vẻ đầy mặt tử tướng.
“Ngoan.” Sờ thoáng qua đầu của Văn Trình một cái, Úc Lâm Phi liền cầm quần áo ngủ đi tắm rửa.
Ai nha, thời gian này trôi qua như thế nào a, nằm ở trong giỏ, Văn Trình vừa thê lương lại đau thương, Úc Lâm Phi tên phụ lòng người này rốt cuộc cũng lộ ra bản chất sẵn có của hắn… Ô ô… Ngủ trong giỏ mới không phải là việc mà mèo tinh nhân cao quý nên làm, ô ô… Cậu muốn kháng nghị, cậu muốn khiếu nại, cậu muốn cáo trạng với Tô Duy Hi rằng Úc Lâm Phi ngược đãi!
Thuận tay tắt máy tính, Úc Lâm Phi đi về phía Văn Trình ngủ bên trong phòng ngủ.
“Vẫn còn ngủ này.” Thanh âm nhẹ nhàng mang theo thở dài, Úc Lâm Phi nhìn Văn Trình ngủ say cũng không tính toán đánh thức cậu, hắn ngồi bên giường nhìn Văn Trình nhắm chặt hai mắt, cái bụng nhỏ khẽ phập phồng, trên mặt đầy ôn nhu cùng vui vẻ.
“Ngủ ngon, thân yêu của ta… Tiểu Hắc.” Nằm lên giường, Úc Lâm Phi sau khi uống thuốc cảm rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Một đêm không mộng mị.
Văn Trình thật lâu không có ngủ sâu như vậy, cậu đêm nay cái gì cũng không mơ thấy, cho nên khi bị Úc Lâm Phi lôi từ trong giấc ngủ ra, Văn Trình dị thường táo bạo.
“Meo ô meo ô.” Trực tiếp cho Úc Lâm Phi một móng cuốt, Văn Trình khó chịu meo ô.
“Nhìn ngươi lười chưa này.” Úc Lâm Phi đã thay quần ảo, phỏng chừng điểm tâm cũng đã chuẩn bị xong, hắn nắm lấy lỗ tai mềm mềm của Văn Trình, bất đắc dĩ nói: “Đều đã mười giờ, còn ngủ, ngươi rốt cuộc là heo hay là mèo a.”
“Meo.” Dùng móng vuốt lau mặt một phen, Văn Trình khinh thường liếc mắt nhìn Úc Lâm Phi một cái, mới có mười giờ, kích động như vậy làm cái gì, cứ như ngươi nhân loại mới có thể đại kinh tiểu quái như vậy. (??)
“Tiểu Hắc.” Úc Lâm Phi nhìn động tác thay đổi sắc mặt của Văn Tình, cười dị thường giảo hoạt: “Hôm ta sinh bệnh, ngươi đã gặp cái người nâng ta dậy rồi sao?”
“Meo ô?” Văn Trình trong lúc nhất thời có chút không hiểu ý Úc Lâm Phi.
“Ta cho ngươi xem cái này được không?” Úc Lâm Phi vẫn cười, chẳng qua cái tươi cười kia có điểm khiến Văn Trình kinh hãi lạnh người.
Không đợi Văn Trình có phản ứng, Úc Lâm Phi liền ôm Văn Trình vào trong ngực, đi về hướng thư phòng.
“… Meo.” Ngây ngốc meo một tiếng, Văn Trình đành phải khẩn cầu lần này có thể giống như lần trước, trong đoạn video sẽ không xuất hiện thân ảnh của cậu.
Nhưng lần này cũng có thể khiến Văn Tình như nguyện sao…?
Đương nhiên không có khả năng.
Cho nên khi Văn Trình nhìn thấy cái thân ảnh quen thuộc kia trong video, đầu giống như hỗn loạn thành một đoàn, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, cậu nhìn chính mình trong đoạn phim biến thành ngừoi, lại nhìn động tác chính mình đem Úc Lâm Phi vào phòng ngủ, triệt để phát hoảng.
“Tiểu Hắc, nguyên lai ngươi là quỷ mèo a.” Đem Văn Trình ôm chặt chẽ trong ngực, không để cho cậu một chút khả năng chạy trốn nào, Úc Lâm Phi nhìn con mèo toàn thân cứng ngắc trong lòng mình, thản nhiên nở cụ cừoi: “Đến, biến thành người cho ca ca xem.”
“Meo.” Thanh âm Văn Trình giống như sắp thổ huyết.
“… Meo ô.” Ô ô ô, ta cũng không phải cố ý, nếu không pảhi tại ngươi quá thú tính ta sao có thể dùng gạt tàn đập ngươi. Văn Trình ngậm lấy móng vuốt của mình sắp ủy khuất đến chết.
“Ngoan, biến thành người.” Úc Lâm Phi dụ dộ mèo nhà mình: “Ngươi biến thành người ca ca liền làm cho ngươi nhiều đồ ăn ngon, còn cho nhiều muối nha.”
Ngươi cho rằng cho nhiều muối liền có thể thu phục được ta sao!! Văn Trình cao ngạo ngẩng đầu lên — Nhân loại ngu xuẩn, ngươi quá ngây thơ rồi.
“Còn có thể cho ngươi ăn những món ăn ngon mà mèo không thể ăn nha.” Úc Lâm Phi đương nhiên biết rõ mèo nhà mình đến cùng có bao nhiêu tham ăn.
… Cái gì, Văn Trình dùng ánh mắt hỏi.
“Ngươi muốn ăn cái gì, ta liền làm cái đó.” Úc Lâm Phi cười giống như ông chú quái dị.