Tâm tình Úc Lâm Phi thật không tốt, phi thường… không tốt.
Hắn mặt không biểu tình nhìn Văn Trình ngồi ở ghế sô pha hướng hắn bán manh, không nói một lời ăn nồi lẩu của mình, lí cũng không lí Văn Trình ở bên người bán manh có ý đồ hấp dẫn chú ý của hắn.
Hung tợn cắn một miếng cá viên, răng nanh trắng trắng của Úc Lâm Phi lại khiến cho Văn Trình mạc đánh rùng mình một cái.
“Meo.” Từ trên ghế sô pha nhảy xuống, Văn Trình nịnh nọt cọ lấy ống quần Úc Lâm Phi, ý đồ dùng đôi mắt to vàng của mình mềm hoá Úc Lâm Phi… Thế nhưng mà… Cậu đã thất bại.
Úc Lâm Phi nguyên bản đối với Văn Trình bán manh không hề có sức chống cự lúc này lại hoàn toàn thờ ơ, so với Văn Trình trừng lớn mắt, tựa hồ cá viên trong chén càng hấp dẫn sự chú ý của hắn hơn.
“Meo ô, Meo ô…” Không nên tức giận á…, tuy nhiên ta cũng không biết tại sao đột nhiên biến thành mèo, nhưng nếu như ta không biến thành mèo, cúc hoa của ta liền thảm rồi… Văn Trình lại trừng lớn hai mắt của mình thêm một chút, cậu mới không tin cậu hiện tại không manh nha!
Thế nhưng Úc Lâm Phi lại giống như quyết tâm quyết định không để ý tới Văn Trình, hắn ăn tươi cá viên vừa vớt lên, lần nữa đem mục tiêu đặt ở trong nồi, bắt đầu kiếm mực ống Văn Trình thích ăn nhất…
“Meo, Meo…” Đi lòng vòng vây quanh chân Úc Lâm Phi, Văn Trình ghé vào trên đùi Úc Lâm Phi, con mắt tỏa ánh sáng nhìn vào Úc Lâm Phi trên chiếc đũa kẹp lấy mực ống.
“Muốn ăn?” Úc Lâm Phi mỉm cười mở miệng, hắn nhìn Văn Trình, lại nhìn mực ống trên tay mình, ngữ khí nhu hòa hỏi.
“Meo meo.” Meo ô Meo ô kêu, ánh mắt khao khát của Văn Trình minh xác nói cho Úc Lâm Phi đáp án.
Nghe thanh âm Văn Trình khát khao meo meo, Úc Lâm Phi không chút do dự một ngụm nuốt xuống mực ống Văn Trình yêu thích.
“…” Văn Trình.
“…” Úc Lâm Phi.
Mắt to trừng mắt nhỏ một lát, Văn Trình bị vô tình đùa bỡn liền tạc mao, cậu phát động móng vuốt của chính mình, hung dữ cào cho Úc Lâm Phi một phát, sau đó liền nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường gây án bằng tốc độ ánh sáng, thẳng hướng phòng ngủ mà đi.
“… Làm ta sợ muốn chết.” Úc Lâm Phi trong miệng nhai mực, nhìn cảnh tượng Văn Trình che mặt đầy nước mắt chạy đi, trong miệng nhẹ giọng thì thào: “Nhìn thế nào thấy cậu ta hình như không khống chế nổi… Quá kỳ quái đi nha.”
Được rồi, từ loại trình độ nào đó mà nói, sự kiện phát sinh đùa giỡn không thành vừa rồi tổn thương không chỉ có Văn Trình tâm linh nho nhỏ, còn có bạn học Úc Lâm Phi cái trái tim làm từ thép bê tông kia.
Úc Lâm Phi đã vô số lần cảm thán, hoàn hảo trước khi đùa giỡn Tiểu Hắc người này liền biến trở về rồi, đậu má nếu đang trên đường làm mèo nhà hắn lại biến trở về nguyên hình… Úc Lâm Phi dám khẳng định, hắn từ đó về sau tuyệt đối sẽ không gượng dậy nổi… Nhân thú cái gì cũng khẩu vị quá nặng rồi… (Nếu thế thật chắc Tiểu Hắc chết tại chỗ quá…)
Cũng không biết suy nghĩ trong nội tâm Úc Lâm Phi, Văn Trình còn đang đắm chìm ở bên trong thế giới nhỏ của chính cậu, cậu nhìn thấy Úc Lâm Phi không truy tới, liền một mình lẻ loi trơ trọi ngồi sau lưng cửa, vừa cọ xát móng vuốt vừa nghĩ tới chuyện phát sinh vừa rồi, cả người đều u buồn thành lam sắc.
Úc Lâm Phi nhất định là thầm nghĩ muốn thân thể của ta, ván cửa bị mài đến phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Văn Trình không ngừng tưởng tượng ra cuộc sống bi thảm của chính mình về sau, Úc Lâm Phi nhất định sẽ không bao giờ cho cậu ăn ngon nữa rồi, không gan gà, không có bắp ngô, ngay cả mực cũng không có… Về sau cậu chính là một cái người đau khổ đến cả rau cải bẹ cũng không có… Cậu cần đi tìm Cơm, nếu như bị Úc Lâm Phi đuổi đi rồi, cậu còn có thể lang thang đây đó cùng một chỗ với Cơm… Ô ô ô ô, thật thương tâm.
Trong phòng khách Úc Lâm Phi một mình ăn sạch sẽ nồi lẩu, hắn biết rõ mèo nhà hắn hiện tại khẳng định lại ngạo kiều rồi, nhưng cũng không có đi hống, mà sau khi ăn cơm tối xong, thu dọn nồi cùng bát sạch sẽ, nhàn nhã ngồi xuống phòng khách đọc báo,
Một chủ nhân thông minh đều tinh tường, dù yêu thích đến mức nào đi nữa, cũng phải lại để cho thú cưng biết rõ cái gì là không đúng, dù sao… Úc Lâm Phi không bao giờ muốn gặp lại loại chuyện khủng bố như gặm một miệng đầy lông loại thế này nữa.
Sau đó một đêm cứ như vậy trôi qua, Văn Trình đằng sau cánh cửa cọ xát móng vuốt cả đêm, Úc Lâm Phi trong phòng khách đọc báo cả đêm, đợi đến lúc Văn Trình nằm rạp trên mặt đất mơ mơ màng màng ngủ mất, Úc Lâm Phi mới buông tờ báo trong tay xuống, đi tới phía cửa bế mèo của hắn cho dù ngủ rồi vẫn còn tỏ vẻ bi phẫn lên.
Nhẹ nhàng đặt Văn Trình lên trên giường, Úc Lâm Phi ngồi bên giường trong chốc lát, nghĩ nghĩ vẫn là gọi điện thoại cho Tô Duy Hi. Trước tiên hỏi rõ tình trạng bọ chét trên người Văn Trình lúc nào mới có thể hoàn toàn tốt [được rồi, cái này vĩnh viễn vẫn là một trong vài sự tình tối trọng yếu nhất trong sinh mệnh Úc Lâm Phi] sau đó mới nhắc tới Mạnh Bạch Tình.
Sau khi Tô Duy Hi nghe rõ Úc Lâm Phi đến cùng đã làm gì với Mạnh Bạch Tình, y trầm mặc thật sâu, trầm mặc tới tận khi Úc Lâm Phi đều cho rằng Tô Duy Hi đã ngủ rồi, y mới thở dài nói: “Được rồi đó, Lâm Phi, kỳ thật chuyện này cũng không thể trách cậu ta toàn bộ.”
Úc Lâm Phi đương nhiên hiểu rõ tính cách của Tô Duy Hi, nếu không bị bức tới cực điểm, tuyệt đối trong lòng vẫn sẽ còn một tia thiện ý, nhưng thường thường chính cái thiện y nho nhỏ ấy lại khiến y càng ép gần đường cùng.
“Tôi biết rõ cậu dễ tính.” Đứng trên ban công hút thuốc, trên mặt Úc Lâm Phi chỉ còn lại lạnh lùng: “Nhưng có một số việc không phải cậu nhượng bộ cũng có thể có kết quả, Mạnh Bạch Tình cái loại người này, chỉ có bị chỉnh cho sợ mới biết được cái gì là vàng thật bạc trắng.”
“Cậu thật sự gọi người…” Tô Duy Hi vẫn là đem câu nói kia nuốt xuống.
“Không có làm đến mức độ kia.” Úc Lâm Phi nhổ một bãi nước miếng: “Chỉ là dọa cậu ngất đi, sau đó chụp vài tấm ảnh mà thôi.” Đương nhiên, lời này đến cùng có phải sự thật hay không chỉ sợ chỉ có Úc Lâm Phi mới rõ ràng.
“Nga.” Tô Duy Hi không biết vì cái gì trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, y nói: “Thiện ác đến cùng đều có báo, Lâm Phi, tôi không hi vọng cậu làm quá mức.”
“Được rồi.” Trong giọng nói Úc Lâm Phi chứa bực bội: “Đừng lải nhải chỗ này với tôi nữa, rốt cuộc cái tình huống hiện tại với Bạch Tùng Trạch tên kia là như thế nào.”
“Hắn a.” Tô Duy Hi bình tĩnh nói: “Tôi cùng hắn đã không có quan hệ gì nữa rồi.”
“Thật sao.” Úc Lâm Phi vẫn có chút không tin: “Hắn dễ đối phó như vậy?”
“Tôi nói rõ cho hắn rồi.” Tô Duy Hi nói: “Cậu đừng lo lắng nhiều như vậy, đã trễ thế này còn không đi ngủ?”
“…” Nghĩ tới cái con mèo lười nằm trên giường, khóe miệng Úc Lâm Phi gợi lên vui vẻ nhợt nhạt: “Duy Hi, cậu nói mèo có biến thành người không?”
“Cậu không phải là có ý định nhân thú a?” Tô Duy Hi trêu đùa: “Bất quá Tiểu Hắc xác thực cũng đáng yêu, tôi sẽ chúc phúc các cậu đấy.”
“…” Tô Duy Hi cảm giác của cậu lần này thật đúng là chuẩn được một lần, Úc Lâm Phi nghe được lời nói của Tô Duy Hi… cười cười xán lạn: “Nếu tôi thật sự chuẩn bị nhân thú, cậu có muốn đưa tôi thứ gì đó không?”
“Cậu nghĩ muốn cái gì, tôi sẽ đưa cái đó.” Tô Duy Hi hiển nhiên không đem những lời này của Úc Lâm Phi để trong lòng, cho rằng Úc Lâm Phi đang nói đùa: “Chỉ là khổ Tiểu Hắc, phải theo cái đồ khẩu phật tâm xà như cậu.”
“Ha ha ha.” Úc Lâm Phi rốt cục nhịn không được cười ha ha, cười đến lúc rớt cả nước mới nói: “Tôi trước tiên cám ơn cậu.”
“Khách khí.” Tô Duy Hi nói: “Tôi đi ngủ đây, cậu cũng đi ngủ sớm một chút a.”
“Ừ.” Cúp điện thoại, thuốc lá của Úc Lâm Phi vừa vặn hết.
Hắn đi vào phòng khách ném đầu thuốc lá vào cái gạt tàn, sau đó mắt nhìn lên đồng hồ trên tường, kim đồng hồ vừa vặn chỉ vào vị trí 23 giờ, trong phòng khách một mảng yên tĩnh.
“…” Không biết thế nào, Úc Lâm Phi cảm thấy trong nội tâm một trận không thoải mái, trực giác nói cho hắn biết… Sắp tới sẽ có chuyện phát sinh. Thế nhưng mà là chuyện gì đây? Nhìn về phía phòng ngủ, Úc Lâm Phi có chút híp mắt.
Cùng Văn Trình ngủ một chỗ là sự kiện rất khiêu tính chiến kiên nhẫn của Úc Lâm Phi… Thời điểm không có bọ chét cũng may, hiện tại Văn Trình có bọ chét, dùng từ ngữ phổ biến bây giờ để mô tả chính là — từ khi Văn Trình có bọ chét, hết thảy đều thay đổi.
“… Ngươi nói cái bọ chét này thực sự sẽ không cắn người sao.” Hoàn toàn không rõ Văn Trình rốt cuộc làm thế nào lăn ra khỏi đống chăn bọc lấy cậu chen đến bên cạnh người hắn, Úc Lâm Phi còn đang nhìn tài liệu bất đắc dĩ thở dài.
Nhìn bộ dáng ngủ say của Văn Trình, Úc Lâm Phi nghĩ nghĩ vẫn không có gọi mèo nhà hắn dậy trong lúc mơ ngủ… mà do dự trong chốc lát, nhẹ nhàng đem Văn Trình bỏ trở về chăn của cậu.
“Đợi bọ chét trên người ngươi tốt rồi ta liền để cho ngươi nằm sấp trên người ta.” Úc Lâm Phi như là nói với Văn Trình, càng giống như tự lầm bầm lầu bầu, hắn đem tài liệu rốt cục đã sửa lại tốt đặt ở đầu giường, sau đó đắp chăn nhắm nghiền hai mắt.
Văn Trình là trực tiếp bị đánh thức.
Cậu mê mang mở mắt ra, bên tai còn có thể nghe được tiếng Úc Lâm Phi kiềm chế tức giận tranh cãi: “Tôi hiện tại bề bộn nhiều việc, không rảnh đi.”
Úc Lâm Phi đang cãi nhau với ai? Văn Trình hơi chút thanh tỉnh một chút, cậu lặng lẽ nhìn qua hướng Úc Lâm Phi ngoài ban công, phát hiện biểu lộ của Úc Lâm Phi dị thường khó coi.
“Tôi biết rõ ngài có ý tứ gì, chẳng lẽ ngài lại không rõ tôi có ý gì?” Giờ phút này Úc Lâm Phi hiển nhiên đã mất tỉnh táo, hắn vẫn còn mặc đồ ngủ, đầu tóc đều rối bời.
Tranh chấp giằng co thật lâu, ngay tại thời điểm Văn Trình nghe đã rất nhanh muốn ngủ, mới nghe được tiếng Úc Lâm Phi chấm dứt.
“Được rồi.” Ngữ khí ác liệt đánh gãy lời nói đầu người đầu kia điện thoại… Úc Lâm Phi rốt cục thỏa hiệp: “Tôi sẽ đến.”
“Tôi đã nói là tôi sẽ đến.” Không biết người đối diện lại nói gì, Úc Lâm Phi lập lại một lần nữa sau đó trực tiếp dùng thái độ không tốt ngắt điện thoại.
“Con mẹ nó.” Hiếm thấy mắng câu thô tục, Úc Lâm Phi đẩy cửa vào, nhìn mèo con Văn Trình trốn ở trong chăn lặng lẽ rình coi hắn.
“Nhìn cái gì.” Đi đến bên giường, Úc Lâm Phi vươn tay ra làm cho bộ lông Văn Trình lộn xộn, sau đó nhìn vẻ mặt Văn Trình chịu khổ lăng nhục, tâm tình cứ như vậy hơi tốt hơn một chút: “Có thể biến thành người sao, vậy thì đi theo ta ra ngoài đi.”
Câu trả lời của Văn Trình là một cái mông mượt mà đối diện với Úc Lâm Phi.
“Ngươi muốn tạo phản rồi.” Vỗ nhẹ mông Văn Trình một phát, Úc Lâm Phi tốn hơi thừa lời: “Ta cho ngươi biết, ngươi không đi cũng phải đi, chủ nhân của ngươi là ta đi chịu khổ, ngươi cho rằng ngươi có thể sống khá giả sao…”
… Úc Lâm Phi ngươi đây là cái tâm tính gì a, này! Nội tâm Văn Trình rưng rưng.
“Tốt rồi, cứ quyết định vui sướng như vậy đi.” Úc Lâm Phi cười ha hả: “Đến lúc đó ta mang ngươi đến, nhìn xem sắc mặt lão gia tử đến cùng có thể có bao nhiêu đặc sắc…”
… Nguyên lai là ngươi cùng lão cha cãi nhau muốn bắt ta ra chắn a!! Bắt được chân tướng, Văn Trình khó chịu meo ô một tiếng.
“Lại kêu, lại kêu liền ăn ngươi luôn.” Úc Lâm Phi hung dữ tỏa ra uy hiếp, sau đó một tay túm Văn Trình từ trong ổ chăn ấm áp chui ra.
“Meo ô.” Đáng thương kêu, Văn Trình như một tức phụ đáng thương bị bỏ tới sơn trại, ủy khuất đều muốn khóc lên rồi.