Sau đó chứng hậm hực của Úc Lâm Phi tốt lên, chỗ trống trong đầu không hề còn tảng lớn nữa, mà xuất hiện một ít ý tưởng khách quan.
Bởi vậy, Úc Lâm Phi bắt đầu dùng lượng thời gian lớn quan sát cái người giống Tiểu Hắc khi biến thân như đúc trước mắt, nam nhân cũng tên là Văn Trình.
Nhìn cậu đặc biệt thích ngủ, nhìn cậu tham ăn các loại, nhìn cậu ở trước mặt mình làm nũng xấu xí, trong lòng Úc Lâm Phi không thể không thừa nhận một sự thực — Văn Trình cùng Tiểu Hắc, giống nhau kinh người.
Không chỉ diện mạo, mà còn ngôn ngữ, thậm chí một ít cử chỉ nhỏ, Úc Lâm Phi đều có thể nhìn ra bóng dáng Tiểu Hắc bên trong, Úc Lâm Phi cũng từng nghiêm túc tự hỏi này có phải do mình suy nghĩ quá độ nên lỗi giác hay không, nhưng khi hắn từng chút lấy ví dụ cử chỉ giống nhau giữa Văn Trình và Tiểu Hắc, Úc Lâm Phi rất khó có thể cho ra kết luận Văn Trình và Tiểu Hắc không có quan hệ gì.
Nhưng nếu giữa hai người họ có quan hệ, vậy sẽ là quan hệ như thế nào? Úc Lâm Phi mang nụ cười ôn nhu trên mặt, nhưng trong lòng như đông lại một tầng sương mỏng, chẳng lẽ vụ tai nạn xe cộ của Văn Trình có cái gì kỳ quái, chẳng lẽ nam nhân mất trí nhớ trước mặt hắn này kỳ thật chính là Tiểu Hắc hắn tâm niệm đã lâu…?
Úc Lâm Phi không phải không có hoài nghi, nhưng hoài nghi như vậy có năng lực nào chứng thật được? Hắn đã điều tra vụ tai nạn xe cộ của Văn Trình, tuy cảm thấy nguyên nhân gây ra tai nạn phi thường kỳ quái, nhưng không có người động tay chân qua.
Thế giới chính là kỳ quái như vậy, ngồi ở bên giường Văn Trình gọt táo cho cậu, biểu tình Úc Lâm Phi thực an tĩnh, hiện tại hắn phải nắm chắc cong rơm cứu mạng duy nhất này, cho dù hiện tại có người đến nói với hắn, cọng cỏ hắn nắm trong tay có độc, hắn cũng tuyệt đối không muốn buông tay.
Văn Trình đối với Úc Lâm Phi ngược lại không có thái độ đặc biệt gì, tuy rằng từ sâu trong nội tâm Văn Trình vẫn rất thích nam nhân mang thức ăn cho mình này, nhưng không biết vì sao, trong lòng cậu luôn có loại cảm giác không thoải mái, giống như không thích Úc Lâm Phi quá tốt với cậu, quá tốt sẽ… Sẽ như thế nào? Văn Trình nhét một khối táo vào miệng, giống như bé chuột đồng nhóp nhép nhóp nhép nhai.
Thời điểm Hà Dịch đến bệnh viện thăm Úc Lâm Phi, nhìn thấy chính là một bức tranh hài hòa như vậy.
Úc Lâm Phi ngồi bên cạnh một nam nhân trẻ tuổi nằm trên giường bệnh, trong tay cầm một con dao gọt táo, hắn cắt quả táo thành mấy cánh hoa, sau đó từng khối từng khối đưa cho người trên giường.
Hà Dịch là lần đầu tiên nhìn thấy Văn Trình, y nghi hoặc nhìn cái nam nhân có diện mạo miễn cưỡng được cho thanh tú đích, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chẳng lẽ y nên hô to một tiếng — Úc Lâm Phi, đây là anh đích biền đầu sao?
Úc Lâm Phi rất nhanh liền chú ý tới Hà Dịch cứng đơ ngoài cửa, hắn hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hà Dịch một cái, rất nhanh lại đem ánh mắt bỏ vào quả táo trong tay mình: “Cậu đã đến rồi?”
“Ừm.” Hà Dịch không đi vào, y đứng ở ngoài cửa chần chờ nhìn Úc Lâm Phi.
Úc Lâm Phi buông quả táo trong tay xuống, trực tiếp đi ra ngoài. Mà Văn Trình hiển nhiên đối với người tới thăm Úc Lâm Phi này không quan tâm, ngay cả đầu cũng không có nâng.
“Cậu ta là?” Trong ánh mắt Hà Dịch thực phức tạp, y không biết nên mở miệng như thế nào.
“Một bằng hữu.” Trên mặt Úc Lâm Phi đích không có nhiều lắm đích biểu tình, hắn trầm mặc một lát nói: “Bạch Tùng Trạch đâu?”
“… Hắn.” Hà Dịch cắn chặt răng: “Hắn điên rồi…”
“Thật không.” Khóe miệng Úc Lâm Phi gợi lên nụ cười: “Chuyện khi nào?”
“Chính là đoạn thời gian trước.” Hà Dịch mím môi: “Hắn… Anh…”
“Tôi biết cậu muốn hỏi tôi cái gì.” Ngữ khí Úc Lâm Phi thực đều đều: “Mặc kệ cậu tin hay không, kỳ thật tôi cái gì cũng chưa làm.”
“Thật sự?” Hà Dịch rõ ràng không tin.
“Thật sự.” Úc Lâm Phi dựa vào tường, nhìn thoáng qua Hà Dịch: “Cho tôi điếu thuốc.”
Hà Dịch muốn khuyên nhủ Úc Lâm Phi, chính là cái gì cũng không nói ra, yên lặng rút bao thuốc lá trong túi áo, đưa cho Úc Lâm Phi một điếu.
“Tôi mơ thấy Tô Duy Hi.” Úc Lâm Phi bật lửa lên: “Cậu ấy nói cho tôi biết cậu ấy không chết.”
“Cái gì??” Hà Dịch không nghĩ tới Úc Lâm Phi có thể nói ra lời này: “Anh là…”
“Tôi biết cậu muốn nói tôi điên rồi.” Úc Lâm Phi một hơi một hơi hút thuốc, ánh mắt trong màn sương khói lượn lờ có vẻ có chút ái muội không rõ: “Tôi ban đầu cũng cho là mình điên rồi, sau đó làm thực nghiệm mới phát hiện… Tôi không điên, nhưng Tô Duy Hi kỳ thực đã chết.”
“…”Sắc mặt Hà Dịch trở nên có chút trắng bệch.
“Cậu ấy a, biến thành một con quỷ.” Biểu tình của Úc Lâm Phi có chút buồn cười: “Cậu ấy nói cậu ấy không có biện pháp đi đầu thai, bởi vì quá hận.”
“… Lâm Phi anh.” Hà Dịch thấy bệnh của Úc Lâm Phi lại nặng thêm.
“Tôi không bệnh.” Trên mặt Úc Lâm Phi có chút mệt mỏi: “Tuy rằng điều này thực bất khả tư nghị, nhưng chính là sự thật a.” … Giống như việc Tiểu Hắc của hắn có thể biến thành người, trên thế giới tổng có một vài sự việc khó có thể làm người ta tin tưởng, sau đó rất khó để tin rằng, nó cũng là sự thật không ai có thể thay đổi.
“Quên đi…” Hà Dịch cười khổ lắc đầu: “Chúng ta không nói chuyện này nữa, anh thích người bên trong kia?”
“Tôi không biết.” Úc Lâm Phi tuy trong miệng nói không biết, nhưng biểu tình nhu hòa của hắn đã nói cho Hà Dịch đáp án.
“Tôi đã biết.” Hà Dịch rốt cục tính toán buông tha: “Hôm nay tới là để thăm anh, bánh bao đâu…?”
“Tôi để ở bệnh viện sủng vật.” Úc Lâm Phi đã hút xong điếu thuốc, hắn thở dài nói: “Hà Dịch, tôi biết hiện tại tôi trong mắt cậu chính là bệnh thần kinh, tôi cũng không có gì muốn nói, cứ như vậy đi.”
“…Người bên trong kia.” Hà Dịch thực muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống: “Anh thật sự cùng với cậu ta một chỗ sao?”
“Nếu cậu ấy là người mà ta muốn tìm.” Úc Lâm Phi thản nhiên nói.
Chính là trong tai Hà Dịch, định nghĩa người muốn tìm trong lời của Úc Lâm Phi cùng định nghĩa của y hiển nhiên bất đồng, y rất muốn nói cho Úc Lâm Phi gi đó, nhưng nhìn đến sắc mặt Úc Lâm Phi như trước có chút tiều tụy, vẫn lại nhịn xuống… Mà thôi, Hà Dịch cười nhạo trong lòng, bất quá chỉ là một con mèo mà thôi, đã mất liền mất, cuối cùng còn không phải trở lại cuộc sống bình thường sao.
“Tôi đi đây.” Hà Dịch mệt mỏi nhìn Úc Lâm Phi: “Anh bảo trọng.”
“Sẽ.” Úc Lâm Phi ném tàn thuốc vào thùng rác: “Cậu cũng vậy.”
“Ừ.” Hà Dịch không nói thêm gì nữa, y xoay người, đang chuẩn bị rời đi lại như đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Nếu… Anh không muốn Bánh bao, trả nó lại cho tôi đi.”
“Được.” Úc Lâm Phi trả lời thực rõ ràng, Bánh bao không có giá trị tồn tại trong cuộc sống của hắn, Tiểu Hắc của hắn là độc nhất vô nhị, ai cũng đừng nghĩ thay thế được.
Hà Dịch đi rồi, Úc Lâm Phi về phòng bệnh của Văn Trình, hắn nhìn Văn Trình ăn sạch sẽ táo hắn gọt, lúc này ở trên giường đã sắp ngủ mất.
“Thích ăn như vậy.” Úc Lâm Phi đứng ở bên giường nhìn Văn Trình, ngữ khí có chút sủng ái cùng bất đắc dĩ: “Thích ngủ như vậy.”… Nếu tên của ngươi là Tiểu Hắc, không phải Văn Trình, sẽ tốt bao nhiêu?
Hắn ngồi xuống bên người Văn Trình, ghé vào bên giường, cứ như vậy nhắm nghiền hai mắt.
Văn Trình sau khi tỉnh lại thấy đầu tiên chính là bộ dáng Úc Lâm Phi ngủ say, không biết vì sao, thấy như vậy một màn, Văn Trình dị thường cảm thấy lòng chua xót, cậu đưa tay sờ sờ lông mi nhíu lại của Úc Lâm Phi, cảm giác trong lòng có cái gì đó nháy mắt nổ tung.
“Úc Lâm Phi.” Văn Trình yên lặng rũ mắt xuống, biểu tình có vẻ dị thường đau thương: “Ngươi rốt cuộc là ai?” Vì cái gì ta lại cảm giác ta biết ngươi? Nếu vậy thì tại sao ta lại không nhớ rõ ngươi… Văn Trình đã hỏi qua người bên cạnh cậu, bọn họ đều nói trước kia Úc Lâm Phi chưa bao giờ xuất hiện qua.
“Chẳng lẽ đây là vận mệnh?” Văn Trình nhìn cái chân gãy xương bị bó thạch cao của mình, ngữ khí có chút không chút để ý: “Kỳ thật kiếp trước chúng ta đã biết nhau rồi đi? Ai nha… Nói không chừng ngươi kiếp trước thầm mến ta thật, kết quả ta lại không thích ngươi, kiếp này ngươi đến đây tìm được ta, còn muốn chúng ta có thể tiếp tục…”
Chính là làm sao có thể có nhiều kiếp trước như vậy, Văn Trình dừng lời cằn nhằn liên miên của mình, bắt đầu lay lay Úc Lâm Phi: “Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, ngươi ngu ngốc tỉnh lại đi.”
Úc Lâm Phi bị lay tỉnh rõ ràng có chút mơ hồ, trên mặt cũng vì tư thế ngủ mà để lại dấu hồng.
“Đừng ngủ ở đây, muốn ngủ trở về mà ngủ.” Văn Trình càu nhàu: “Nếu không bị người khác nhìn thấy, còn tưởng chúng ta có quan hệ gì đặc thù đấy…”
Ánh mắt Úc Lâm Phi vẫn mơ hồ, hắn nhìn Văn Trình một lát, đột nhiên đã mở miệng: “Làm bạn trai ta được không?”
“A? Ngươi nói cái gì?” Văn Trình trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
“Làm bạn trai ta được không.” Ngữ khí của Úc Lâm Phi không giống như nói đùa: “Ta sẽ mua cho ngươi tất cả các loại mực khô, tất cả các loại sữa chua, còn có tất cả các loại thức ăn cho mèo đóng hộp nữa.” (Sao lại có thức ăn cho mèo ở đây…?)
“Thật sao?” Văn Trình thừa nhận bản thân động tâm. (Nhanh vậy OvO)
“Thật.” Dường như là nghẹn ngào, hốc mắt Úc Lâm Phi dần đỏ lên: “Được không?”
“Ta… Nếu ngươi nói thật, ta nên đáp ứng ngươi rồi.” Văn Trình vốn muốn lo lắng nói thêm một chút, nhưng một khắc nhìn thấy con mắt phiếm đỏ của Úc Lâm Phi liền luống cuống: “Ngươi đừng khóc a, ta đều đáp ứng ngươi.”
“…” Úc Lâm Phi không nói gì thêm, hắn trực tiếp đứng dậy kéo Văn Trình chặt chẽ đích vào trong ngực, không ngừng đích hôn tóc Văn Trình.
“Ngươi làm sao vậy Úc Lâm Phi?” Văn Trình có chút ngơ ngác: “Ngươi thế nào lại khóc được.”
“Ta là cao hứng, đứa ngốc.” Rốt cuộc có phải cao hứng hay không phải ai cũng biết, Úc Lâm Phi chỉ biết nước mắt của mình rốt cuộc không thể khống chế được, từng giọt từng giọt theo hai má chảy xuống, mặc kệ người trước mắt này không phải Tiểu Hắc của hắn… Hắn đều đau thương đến tận xương tủy, bởi vì không ai sẽ giống Tiểu Hắc hơn cậu … Không ai …
“Đừng khóc nữa.” Văn Trình thấy Úc Lâm Phi khóc, bản thân lại dị thường khó chịu: “Ngươi là đồ ngốc sao? Chỉ biết khóc a khóc a…”
“Được.” Úc Lâm Phi đặt một nụ hôn ôn nhu trên khóe miệng Văn Trình: “Ta không khóc.”
Thực xin lỗi… Tiểu Hắc thân mến của ta, tha thứ cho ta ích kỷ, nỗi đau mất đi ngươi khiến ta không cách nào sống nổi, người trước mắt này là ngươi cũng tốt, không phải ngươi cũng thế, xin hãy cho ta được yêu thương cậu ta giống như ngươi… Xin hãy cho ta một cơ hội đem chính mình ra khỏi địa ngục đồng Lia… Thực xin lỗi Tiểu Hắc… Tiểu Hắc thân mến của ta… Hóa ra, ta lại vô dụng như vậy.
Nếu có thể mà nói, cho ta một giấc mộng đẹp đi, cho dù trong mộng mang theo kịch độc cũng không có vấn đề gì, chỉ cần trong nội dung giấc mộng kia có ngươi.