Cái người đánh đàn dưới cây kia, càng chính là bản thân nàng, chỉ là chẳng biết vì sao, lại tựa hồ có chỗ nào đó không giống nhau lắm.
Hoa anh đào khắp cây, đình nhỏ yên tĩnh, cảnh tượng bốn phía quen thuộc như thế, càng là Tử Tiêu Cung mà nàng từ nhỏ đến lớn lên!
Người này.
.
.
Đi qua Tử Tiêu Cung?
Tình Sương tâm tình có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời càng là quên mất ý đồ đến lần này.
Nhưng khi nàng chạm được vòng sáng kim sắc thì tay khẽ run, ký ức tựa như ảo mộng ở đằng kia xung quanh tạo thành một tầng vi ba trong trẻo.
Ký ức quan trọng nhất bị người dò xét, Lương Cẩm trong ngủ mê mãnh liệt thức tỉnh lại, nàng mở mắt liền thấy Tình Sương đứng yên ở ngoài vòng sáng, mắt lộ ra nghi hoặc cùng mờ mịt, Lương Cẩm trong lòng run lên, Sương nhi e rằng đã phát hiện cái gì đó!
Lương Cẩm trong lòng phức tạp, nàng có chút chờ mong Sương nhi nàng có thể nhớ lại được tình cảm kiếp trước, nhưng lại có chút không muốn nàng nhớ lại, nàng tình nguyện Sương nhi nàng liền như vậy quên hết tất cả, nàng có thể bắt đầu lại, thì đau khổ cùng đau đớn nàng cũng đồng ý chịu đựng.
Kiếp này ở bên trong Tiên Nhân di tích, thời điểm lần đầu tiên gặp được Tình Sương, nàng biết Sương nhi nàng quên mất nàng, khi đó trong lòng nàng mặc dù đau đớn, nhưng cũng có chút có một tia vui mừng, bởi vì Sương nhi nàng, chí ít kiếp này cho đến hiện tại, cũng không có đau buồn cùng đau đớn.
Nàng không ngốc, nàng rõ ràng rõ ràng, thế gian tuyệt không có chuyện tốt nào mà không phải trả cái giá thật lớn, Sương nhi nàng chân thân chính là Thiên giới Linh hoa, nàng sống lại toàn bộ bởi vì mình mà thành, nếu nàng có thể nhớ được ngọn nguồn của bản thân, như vậy mười có □□, kiếp trước các loại đau khổ, đều sẽ bị hồi tưởng lại, đây là một nút thắc không cách nào miêu tả được, không phải chỉ cần nàng không nghĩ đến, là có thể tránh được mở ra hồi ký ức kia.
Kiếp trước Sương nhi trong lòng quá đau khổ, nàng cũng không không hiểu được, bây giờ chính là bởi vì đã hiểu, mới sẽ đau lòng, mới không muốn nàng hồi tưởng lại sầu bi kiếp trước, nàng tình nguyện lấy kiếp này của nàng bảo đảm người kia từ lúc sinh ra sẽ mang theo linh động cùng ngông nghênh, nàng vốn là lạnh lùng cùng kiêu ngạo như vậy, không nên vì ai mà đem trái tim của chính mình vùi sâu vào trong trần bi.
Cho dù Lương Cẩm nhìn giống như hào hiệp bất kham, cho dù tất cả đã bắt đầu lại, nhưng nếu Sương nhi hồi tưởng lại các loại sự tình kiếp trước, nàng biết bản thân nàng chỉ cần đưa tay, Sương nhi nàng sẽ không chút do dự nào mà tha thứ cho tất cả sai lầm cùng hai trăm năm lạnh lùng của nàng.
Nhưng là, nàng lại không thể dễ dàng như thế tha thứ cho chính mình, cũng không có thể yên tâm thoải mái đi chấp nhận sự tha thứ của Sương nhi.
Thời khắc Lương Cẩm ngây người, Tình Sương mãnh liệt đem tay rút về, khϊế͙p͙ sợ cùng nghi hoặc từ trêи dung nhan tuyệt mỹ của nàng chợt lóe lên, sau đó liền yên tĩnh lại, nàng mặt mày hơi rủ xuống, ánh mắt nội liễm, không đi nhìn thẳng vào tâm thần của Lương Cẩm bên trong vòng sáng, chỉ nói:
“Tà ma này cùng cái Thi Quỷ môn Kết Đan tu sĩ kia đã cắt đứt liên hệ, thực lực giảm mạnh, ngươi và ta liên thủ, có thể đem tiêu diệt.”
Nàng không có truy hỏi thân phận của Lương Cẩm, cũng không có mở miệng hướng về nàng thắc mắc việc nhìn thấy ký ức lúc nãy, nàng đem tất cả nghi hoặc vùi vào trong lòng, chỉ đợi việc nơi này hoàn thành rồi, liền về Tử Tiêu Cung, từ đây cũng sẽ không bao giờ đặt chân tới Lâm Phong.
Không chờ Lương Cẩm mở miệng đáp lại, nàng liền dẫn đầu xoay người, ngự linh thức làm kiếm, hướng hắc khí cách xa bên kia nhào tới, một chiêu kiếm lay động, ánh kiếm chạm đến sương mù màu đen, nó giống như tuyết sợ ánh mặt trời, nhanh chóng tan rã.
Lương Cẩm không biết Tình Sương ở trong biển ý thức của nàng thấy được cái gì, nhưng thấy cử chỉ của nàng lúc này, không khỏi thở dài trong lòng, con đường này, tiền đồ thực sự là dài đằng đẵng, không có giới hạn a.
.
.
Nàng thu hồi tâm tình thất vọng trong lòng, nhảy lên một cái, vòng sáng kim sắc toả sáng, nơi đây vốn là biển ý thức của Lương Cẩm, tà ma chính là đồ vật ở ngoài xâm nhập vào, không thể chiếm ưu thế, lại có Tình Sương từ bên cạnh phụ tá, dù cho linh thức của Lương Cẩm lúc này so sánh với linh thức tầm thường yếu hơn một chút, cũng có thể đem tà lực chèn ép.
Rất nhanh, hắc khí bay nổi chịu đến hai đạo ánh kiếm tuyệt nhiên không giống xung kϊƈɦ tới, không ngừng tán loạn, quỷ ảnh kia ý thức được nguy hiểm, lúc này thu nạp cuộn thành một đoàn, muốn tích tụ phóng xuất một đòn mạnh, chiếm lại thế cuộc hòa nhau.
Nhưng mà không đợi nó phản công, Tình Sương chợt xuất ra một chiêu kiếm kinh thiên, trực tiếp đem quỷ ảnh kia chém thành hai đoạn, nương theo đó nó rít gào một tiếng thống khổ cùng không cam lòng, triệt để tiêu tán đi.
Tình Sương một chiêu kiếm đánh giết quỷ ảnh tà ác, nàng thu kiếm mà đứng, quay đầu liếc mắt nhìn Lương Cẩm, sau đó không chờ nàng lên tiếng nói cám ơn, liền không nói một lời xoay người, rời đi biển ý thức của người kia.
Ở bên ngoài biển ý thức, Tình Sương nhắm mắt tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt, nàng nhìn về phía Lương Cẩm, người kia còn chưa tỉnh lại.
Tình Sương trầm mặc chốc lát, hồi tưởng lại hành động của người này ngày hôm nay, cùng với cảnh tượng lúc nãy ở trong ký ức của người kia nhìn thấy, nỗi lòng của nàng thật lâu khó có thể bình tĩnh.
“Nàng có phải là người mà cung chủ nói tới.
.
.”
Lông mày nàng cau lại, biểu hiện thất vọng, giữa lông mày ẩn hiện giãy dụa, bỗng nhiên than khẽ, từ trong túi chứa đồ lấy ra một quả Tử Tiêu đan, cho Lương Cẩm ăn vào.
Tử Tiêu đan chính là Linh Đan Tử Tiêu Cung bí mật chế tạo, tuyệt hảo dược chữa thương, ở trêи Trung Châu, thiên kim khó cầu.
Mặc dù không đến nỗi làm người chết sống lại, nhưng đối với thương thế trêи người Lương Cẩm mà nói, cũng xem như là đại tài tiểu dụng* rồi.
(*đại tài tiểu dụng: giống như bị đứt ngón tay mà lại dùng dược liệu ngàn năm hiếm có để bôi lên trêи á)
Lương Cẩm bởi vì nàng mà thương tổn, nàng không muốn nợ ân tình này, vì nguyên do đó mà ra tay chính là Linh Đan tốt nhất trêи người.
Đan dược đi vào cơ thể, qua trong giây lát hóa thành một luồng năng lượng ấm áp, xuôi theo kinh mạch quanh thân vì Lương Cẩm nhanh chóng lưu chuyển, uẩn nhưỡng ngũ tạng bị thương của nàng, bất quá chỉ trong chốc lát, trêи mặt của nàng liền tái hiện màu máu, khôi phục một chút sinh khí.
Liền ngay cả vô số vết thương nứt vỡ trêи người nàng cũng dưới tác dụng của viên dược này, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng khép lại! Ý thức của nàng từng điểm từng điểm khôi phục, thời điểm nàng mở hai mắt ra, vết thương trêи người nàng dĩ nhiên đã khỏi gần bảy phần mười rồi, Tử Tiêu đan không hổ là thánh dược chữa thương tốt nhất Trung Châu!
Nàng ngồi dậy, vết thương trêи người đã không hề đau đớn, liền ngay cả thương tích của phủ tạng bên trong, cũng đã bình phục.
Nàng giương mắt nhìn hướng bốn phía, mênh ʍôиɠ cảnh tượng phản chiếu trong hai con ngươi, xa xa bia đá đứng vững phảng phất đâm thẳng vào mây trời.
Nàng thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, liền thấy Tình Sương ngồi khoanh chân, chính là đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận được ánh mắt của Lương Cẩm, người kia chậm rãi mở mắt:
“Sau khi ngươi hôn mê, chúng ta bị lệnh bài bên trong di tích cuốn vào nơi đây, lệnh bài kia dính vết máu của ngươi, đối với việc này, ngươi có biết nguyên do hay không?”
Thanh âm của nàng không phập phồng chút nào, thanh thanh thản thản, liền ngay cả kinh ngạc cùng cảm thấy kỳ lạ ban đầu đều đã thu lại, Lương Cẩm chỉ cảm thấy Lãnh Phong đập vào mặt, nàng càng ngày càng vững tin Tình Sương ở trong biển ý thức của chính mình phát hiện cái sự tình gì đó cực kỳ khủng khϊế͙p͙, chỉ là liền ngay cả bản thân nàng, cũng không rõ ràng ký ức bị Tình Sương nhìn thấy đến tột cùng là gì.
Lương Cẩm nghi hoặc mà nhíu mày, nàng kiếp trước vẫn chưa đạt chân tới Tiên Nhân di tích, nàng chính mình cũng không biết máu của nàng có thể khởi động lệnh bài bên trong di tích, việc này thực sự không thể tưởng tượng nổi, vì vậy nàng cũng không có bất kỳ manh mối nào.
Tình Sương thấy nàng cau mày, ánh mắt nhẹ nhàng lấp lóe, chợt ống tay áo bào vung lên, cái lệnh bài tạo hình đặc biệt kia hướng Lương Cẩm bay tới.
Lương Cẩm giơ tay tiếp được, lệnh bài ôn nhuận trêи tay, bên trêи điêu khắc ấn ký cực kỳ phức tạp.
Lương Cẩm đem nó cầm trong tay, lăn qua lộn lại kiểm tra, nhưng không có bất kỳ phát hiện nào, nhưng nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy, tấm lệnh bài này phảng phất như không trọn vẹn.
Nàng đem lệnh bài trả lại, đem suy nghĩ trong lòng mình nói cho Tình Sương, Tình Sương nghe vậy, trầm ngâm chốc lát, sau đó nói:
“Vật ấy vừa nãy lấy ngươi máu tươi dẫn động, đem ta và ngươi truyền vào nơi đây, chắc hẳn cũng không ngẫu nhiên.”
Lương Cẩm gật đầu, giơ tay chỉ về cái bia đứng thẳng lên trời kia:
“Vùng thế giới này vật nổi bật nhất chính là nó, chúng ta từ nơi đó thu thập, cố gắng có thể có phát hiện.”
Hai người ý nghĩ bất mưu nhi hợp*, Tình Sương trước tiên đứng dậy, không cùng Lương Cẩm nhiều lời, thân hình hơi động, liền đã phóng đi cách hơn trượng xa.
(* bất mưu nhi hợp: không hẹn mà giống nhau)
Lương Cẩm nhìn bóng lưng của Tình Sương càng lúc càng đi xa, trong lòng khá là phức tạp trầm trọng, nguyên tưởng rằng lần hành trình Tiên Nhân di tích này gặp được Sương nhi nàng, có thể ít nhiều gì rút ngắn một ít quan hệ của hai người, nhưng trước mắt xem ra, thật giống như hoàn toàn ngược lại rồi.
Nàng bất đắc dĩ thở dài, tự nhủ:
“Không vội vàng được a, không vội vàng được.
.
.
Sương nhi, tương lai sau khi biệt ly, ngươi còn có thể nhớ tới ta?”
Nàng nói xong, chân đạp khinh công hết sức đuổi theo Tình Sương, mà lời nàng lúc nãy nói tới, liền tan theo gió.
Cho dù bia đá kia thoạt nhìn hơi có chút xa, nhưng Lương Cẩm hai người dùng hết tốc lực mà đi, cũng chỉ tiêu tốn không tới nửa canh giờ, liền tới bên dưới tấm bia đá.
Lúc cự ly cách bia đá còn khoảng trăm bước, Tình Sương bỗng nhiên dừng bước lại, Lương Cẩm cũng theo đó dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tình Sương:
“Tiên tử có phát hiện gì?”
Đối với Lương Cẩm xưng hô, Tình Sương không hề bị lay động chút nào, nói:
“Dưới tấm bia có người.”
Lương Cẩm nghe vậy, hai mắt híp lại, linh thức từ dưới tấm bia đá đảo qua, cũng không có bất luận phát hiện gì.
Nhưng nàng tin tưởng Sương nhi nàng, Tình Sương nói dưới tấm bia có người, cái kia tất nhiên là có, liền cười nói:
“Có người há không vừa vặn? Trước tiên qua xem một chút đi.”
Tình Sương liếc nàng một chút, nhưng chưa lên tiếng phản bác.
Hai người tới bên dưới tấm bia đá, vòng quanh bia đá được nửa vòng rồi, quả thấy dưới tấm bia nằm một người!
Người này bị thương rất nặng, cả người đẫm máu, liền bùn đất ở dưới thân hắn cũng bị máu tươi nhuộm dần, vết máu khô cạn, hiện ra màu sắc đen thui, hiển nhiên người này đã ở đây dừng lại không phải thời gian ngắn.
Hắn khí tức yếu ớt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, hình dáng tướng mạo tiều tụy, một đầu tóc rối bời che đậy nửa bên mặt, khiến Lương Cẩm hai người không thể thấy rõ hình dáng của hắn.
Lương Cẩm lông mày cau lại, trong mắt lộ ra một chút nghi hoặc, lần này xa xa nhìn tới, nàng cảm giác người này có chút quen mắt.
Nhất cử nhất động của nàng, thậm chí một vẻ mặt đều không gạt được Tình Sương, cho dù Tình Sương đưa lưng về phía nàng.
“Ngươi biết người này?”
Thanh âm lành lạnh vang lên, Lương Cẩm có chút do dự lắc lắc đầu:
“Dường như từng thấy, nhất thời nhớ không nổi.”
“Vậy liền qua xem một chút.”
Người này đã bị thương nặng sắp chết, đối với các nàng sẽ không tạo thành uy hϊế͙p͙.
Lương Cẩm gật đầu, bước nhanh hướng người này đi đến, chờ thân hình đập vào mi mắt, tầm mắt nàng đảo qua, thời điểm nhìn tới một khối Yêu Bài đỏ thắm bên hông người nọ, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Tình Sương cũng đi tới gần, nhìn về phía khối Yêu Bài này, trêи mặt cũng không ngừng được thay đổi sắc mặt, hiện ra vẻ kinh ngạc:
“Lăng Vân Tông.
.
.”
Lương Cẩm hít vào một ngụm khí lạnh, trầm giọng kêu:
“Lão tổ!”
Người này càng là Thanh Vân Tử!
Mấy năm trước Lương Cẩm ngẫu nhiên gặp được hắn rời tông mà đi, “kiếp trước khách tử tha hương Lăng Vân Tông lão tổ” Thanh Vân Tử! Lương Cẩm chưa bao giờ nghĩ tới chính mình lại còn có thể gặp lại Thanh Vân Tử vào một ngày nào đó, nàng cho rằng từ mấy năm trước sau khi chia ly, Thanh Vân Tử chắc chắn phải chết! Chưa từng nghĩ càng sẽ ở bên trong Tiên Nhân di tích quỷ dị khó lường này lần thứ hai gặp lại!
Thanh Vân Tử thần thức hoảng hốt, thương thế trầm trọng cùng máu tươi chảy ra từng điểm từng điểm tước đoạt sinh cơ của hắn, hắn nhận thức chính mình sẽ chết đi như thế, duy độc hối hận trong tâm, không cách nào đem một bí mật kinh thiên này mang về tông môn.
Hắn ở đây nằm gần một tháng, bởi vì chấp niệm trong lòng mà thật lâu không nhắm mắt được, mắt thấy liền sắp không kiên trì được nữa, lại vào lúc này cảm nhận được có người tới gần, hắn đã buông bỏ giãy dụa, coi như người đến có muốn lấy tính mạng của hắn, hắn cũng không cách nào phản kháng, chỉ mong người này có thể giúp hắn đem tin tức mang về Lăng Vân Tông.
Ai ngờ không đợi hắn mở mắt, bên tai liền vang lên một âm thanh giống như đã từng quen biết, khϊế͙p͙ sợ kêu một tiếng “Lão tổ” !
Ý thức mờ hồ của hắn đột nhiên chấn động, người có thể như xưng hô hắn như thế này, tất nhiên là môn đồ hậu nhân của hắn, hắn dùng toàn bộ một chút sức lực cuối cùng, nỗ lực mở ra hai mắt, khuôn mặt một tiểu cô nương còn trẻ tuổi đập vào mi mắt, có chút quen thuộc.
“Tiểu oa oa.
.
.”
Càng là tiểu cô nương vào thời điểm hắn rời tông nhiều năm trước, ngẫu nhiên gặp gỡ được, trời xanh có mắt a!.