“Bổn cô nương đối với cái vị trí môn chủ chó rắm này không có hứng thú!”
Lương Cẩm một chiêu kiếm xuyên thủng vai của Lương Kinh Phong, đồng thời ung dung nói ra.
Lời vừa nói ra, người ở tràng này đều sợ hãi.
Vô Sinh Ma Tôn càng là tức giận đến suýt chút nữa phun ra một miệng máu, hai người Lương Kinh Phong cùng Lương Huyền Nhạc tranh chấp đến chết đi sống lại cũng là vì cái vị trí môn chủ này, ở trong mắt nàng thật chả là cái thá gì, thậm chí ngay cả hứng thú đều nhất lên không nổi!
“Ngươi! Ngươi phải nghĩ kỹ! Không nên hối hận!”
Vô Sinh Ma Tôn bị Lương Cẩm mạnh mẽ sặc cho một cái, tức giận đến sắc mặt đỏ lên, nhưng một câu phản bác cũng không nói ra được.
Người này nói không hề hứng thú với vị trí môn chủ, hắn tổng cũng phải cứng rắn đem tông môn nhét lên cao, có thể không chiếm được cái sắc mặt tốt sao?
Lương Cẩm hai mắt đảo một phen, tâm tình không hề chập trùng, hờ hững nói:
“Có cái gì tốt mà nghĩ kỹ, cái môn chủ của các ngươi ai muốn làm thì làm, ta hôm nay là tới đòi nợ!”
Vô Sinh Ma Tôn phí hết đại sức lực mới đưa tâm tình tức giận bình phục lại, hắn thấy Lương Cẩm sắc mặt kiên định, trong mắt nửa điểm sóng lớn cũng không có, chợt cảm thấy chính mình thật giống như già rồi, người tuổi trẻ bây giờ, hắn càng ngày càng xem không thấu rồi, nhưng trước mắt cái tiểu hậu bối này thiên phú thực sự trác tuyệt, coi như nàng không muốn làm môn chủ, Vô Sinh Ma Tôn cũng muốn đem nàng ở lại Vô Sinh môn, chí ít, không nên trở thành kẻ thù lẫn nhau mới tốt, liền nói:
“Ngươi tới lấy khoản nợ gì?”
Lương Cẩm “xùy” nở nụ cười:
“Ngươi nên hảo hảo hỏi một chút hắn!”
Nàng nói xong, trường kiếm trong tay đột nhiên rút lên, Lương Kinh Phong rêи lên một tiếng, máu tươi từ vết thương trêи vai hắn tràn ra, trong nháy mắt đem vạt áo nhuộm đỏ hơn một nửa.
Trong kiếm của nàng ẩn chứa một vệt ám kình, từ ngoài vào trong xông vào kinh mạch trong cơ thể của Lương Kinh Phong, khiến tứ chi hắn tê dại, không cách nào nhúc nhích, cũng không có cách nào phản kháng!
“Chiêu kiếm này, là vì bá mẫu đã qua đời, gặp phải cạn bã, ngậm oan mà chết!”
Lương Cẩm dứt tiếng, Lương Huyền Nhạc ngồi quỳ trêи mặt đất thân thể run lên, kinh ngạc nhìn phía bóng lưng của Lương Cẩm, nàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến, câu nói đầu tiên của Lương Cẩm, càng là vì mẫu thân của nàng kêu oan!
Không đợi Lương Kinh Phong lên tiếng phản bác, kiếm trong tay Lương Cẩm liền tiếp tục hạ xuống!
“Chậm đã!”
Mắt thấy Lương Cẩm còn muốn hại người, Vô Sinh Ma Tôn vội vã gấp giọng quát lên.
Lương Kinh Phong dù sao cũng là hậu nhân Lương thị, dù cho Lương Cẩm rõ ràng là vì Lương Kinh Phong mà đến, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Lương Cẩm ở trước mắt hắn tàn ngược Lương Kinh Phong!
Lương Cẩm đối với Vô Sinh Ma Tôn vội vã la lên “mắt điếc tai ngơ”, trường kiếm trong tay không chút do dự hạ xuống, mạnh mẽ đâm vào một bên khác vai của Lương Kinh Phong!
Lương Kinh Phong cả người đột nhiên run lên, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại oán phẫn trừng Lương Cẩm, gắt gao cắn răng không chịu kêu lên thảm thiết.
“Làm càn!”
Lương Cẩm cử động không chút nào cho cái mặt liền chọc giận tới Vô Sinh Ma Tôn, hắn quát mắng một tiếng, liền muốn động thủ ngăn cản Lương Cẩm! Dù cho Lương Kinh Phong có ác độc, lưng đeo nhiều kẻ thù cùng khoản nợ hơn nữa, Lương Cẩm cũng không nên đem hắn cái lão tổ tông này không để vào mắt, ngay sau khi hắn hô dừng tay, vẫn tiếp tục thực thi bạo hành!
Trong hai mắt của Lương Huyền Nhạc hiện ra hàn quang, lúc nãy lời nói của Lương Cẩm đã lần thứ hai khơi dậy thù hận trong lòng nàng, thêm nữa Tỏa Hồn bình phong cấm oan hồn của mẫu thân lúc này đã không còn ở trong tay Lương Kinh Phong, bực cơ hội tuyệt hảo để trả thù Lương Kinh Phong này, nàng tuyệt đối không thể buông tha!
Lúc này nàng đứng dậy, vung tay lên, quát:
“Ảnh Tôn tiền bối, ngăn cản hắn!”
Ảnh Tôn theo tiếng mà động, người nhẹ nhàng ngăn trở ở trước mặt Vô Sinh Ma Tôn, Vô Sinh Ma Tôn trước mắt thực lực đã giảm mạnh, cũng không phải đối thủ của Ảnh Tôn, lúc này đang trong trạng thái nghỉ chân dừng bước, liền không vào được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lương Cẩm lần thứ hai rút kiếm ra:
“Chiêu kiếm này, là vì đường tỷ mười mấy năm qua chịu đựng oan ức chua xót cùng thống khổ!”
Vừa dứt lời, Lương Cẩm liền nhất kiếm lên đâm thủng chân trái của Lương Kinh Phong:
“Chiêu kiếm này, là vì lão môn chủ dưỡng tử như lang*, ôm nỗi hận ngã xuống!”
(* dưỡng tử như lang: nuôi con lại nuôi nhầm lang)
“Chiêu kiếm này, là vì vô số tu sĩ bị ngươi thiết kế mà chết!”
“Chiêu kiếm này, là vì phụ thân ta bị huynh đệ phản bội, khách tử tha hương!”
“Chiêu kiếm này, là vì mẫu thân ta bị ly thân* lại bị phản bội, tráng niên chết sớm!”
(*ly thân: ly xa người thân)
“Chiêu kiếm này, là vì bách tính Lão Hòe thôn vô tội bị hại!”
“Chiêu kiếm này, là vì ngoại tổ phụ ta người đã đầu bạc tiễn người đầu xanh lương tâm dằn vặt đau khổ!”
Âm thanh vang ra theo từng nhát kiếm, truyền khắp toàn bộ mỏ quặng Thanh Ngọc, khiến hộ vệ Luyện Thể tu sĩ ở bên cạnh Lương Kinh Phong dồn dập bị khí thế này chấn nhϊế͙p͙, không tự chủ được đi đứng như nhũn ra, hướng về sau rút lui!
“Chiêu kiếm này, là vì sư tôn ta tích tụ đau buồn trong thân tâm hơn mười năm vì bằng hữu thân cận đã qua đời! ! ! !”
Câu cuối cùng, Lương Cẩm cả người run lên, dùng sức đem kiếm trong tay vung xuống, khàn cả giọng rít gào!
Trường kiếm từ đỉnh đầu của Lương Kinh Phong chém xuống, thẳng đem cả người hắn từ trong chẻ ra làm hai!
[Trans: tưởng tượng cái cảnh này nghe “phập phập” thấy đã tai ghê~]
Hắn cho đến lúc chết cũng không thể hô lên một chữ.
Máu tươi tung toé, lây dính áo bào của Lương Cẩm, khiến nàng phảng phất như ác quỷ từ trong địa ngục đi ra!
Hai vị lão tổ Vô Sinh môn trợn mắt ngoác mồm, Lương Huyền Nhạc cũng một mặt dại ra, tất cả mọi người ở đây sửng sờ nhìn Lương Cẩm, nhìn thấy nàng từng điểm từng điểm tỉnh táo lại, nhẹ nhàng lau đi vết máu trêи thân kiếm, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thu kiếm mà đứng.
[Trans: ngầu lòi xuất ra rồi a~~~]
Mãi đến tận âm thanh “leng keng” thu kiếm vào vỏ của Lương Cẩm vang lên, Vô Sinh Ma Tôn mới đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, hắn nhìn cặp mắt yên tĩnh giống như Vô Tận Thâm Uyên trêи khuôn mặt bình tĩnh lãnh đạm của Lương Cẩm kia, chợt trong lòng cảm thấy rét run.
Hắn liếc nhìn Lương Kinh Phong đã bị chém thành hai khúc chết đến mức không thể chết thêm nữa, bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn cũng không bởi vì cái chết của Lương Kinh Phong mà cảm thấy tiếc hận, Lương Kinh Phong làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, thực sự thì chết cũng chưa hết tội, nhưng Lương Cẩm tự tay chấm dứt tính mạng của Lương Kinh Phong, muốn kêu nàng làm môn chủ của Vô Sinh môn, thật sự là không thể nữa.
Trước mắt người còn có thể kế vị trí Nhâm môn chủ này, ngoại trừ Lương Huyền Nhạc, liền chỉ còn dư lại một Lương Thiên Sơn.
Lương Cẩm sau khi đem kiếm thu hồi, không cùng Vô Sinh Ma Tôn đám người nhiều lời, mà là xoay người hướng Lương Huyền Nhạc đi tới.
Tu sĩ hộ vệ ở bên cạnh Lương Huyền Nhạc vốn muốn ngăn trở, nhưng bởi vì cái cổ kinh khủng sát khí trêи người Lương Cẩm mà không tự chủ được lùi về sau, tránh thành một con đường rộng.
Lương Cẩm không coi ai ra gì, ung dung không vội mà đi đến trước mặt Lương Huyền Nhạc, Lương Huyền Nhạc không trốn không né, cũng bình tĩnh lạnh nhạt nhìn lại nàng, chỉ dựa vào Lương Cẩm lúc nãy thay mẫu thân nàng kêu oan xử sai, báo thù rửa hận, nàng sẽ không đối với người trước mắt có bất kỳ phòng bị nào, vì Lương Cẩm lúc nãy, vẻn vẹn chỉ để chính mình thay nàng chống cự Vô Sinh Ma Tôn.
Lương Cẩm nghiêng thân mình tới gần, trêи mặt chợt hiện một nụ cười, dùng âm thanh chỉ có Lương Huyền Nhạc mới có thể nghe thấy, nhỏ giọng nói:
“Ta dẫn ngươi đi báo thù.”
[Trans: AAAAAAA~ Ngầu quá mức quy định rồi >v.