La Tố thực sự nổi tiếng, sự kiện phát sinh ở căn tin làm danh tiếng La Tố
lan truyền khắp học viện Thú Hoàng, trước kia còn có người không biết La Tố gọi là gì, hiện tại chỉ cần La Tố đi trên đường sẽ có người tới chào hỏi, hơn nữa còn trêu chọc gọi cậu là ‘anh trai của hoa khôi học viện’
hoặc ‘em trai của người máy’.
Ngay cả lúc La Tố tới phòng thí
nghiệm, nhóm á thú bình thường căn bản không nói chuyện cũng lặng lẽ tới bên người cậu, hỏi về chuyện ngày đó ở căn tin.
Lúc này tính
cách âm trầm của La Tố rốt cuộc có hiệu quả, cậu chỉ cần nhếch khóe môi, bày ra bộ dáng phớt lờ, nhóm á thú bình thường sẽ thức thời lui đi, bất quá cũng có ngoại lệ, chính là Uy Nặc.
“Chúc mừng người nổi tiếng.” Uy Nặc nhìn La Tố đang vùi đầu vào mớ thiết bị thực nghiệm, cười khẽ.
La Tố xác định Uy Nặc đang vui sướng khi thấy người gặp họa, vì thế cậu
không nâng đầu lên mà tiếp tục điều phối thức ăn, bất quá Uy Nặc đương
nhiên không bỏ qua dễ dàng như vậy, anh đẩy gọng kính: “Vì thế mới nói…. giống cái đều là những sinh vật kiêu căng tùy hứng, đúng không?”
La Tố lúc này có chút kinh ngạc, động tác trên tay không hề ngừng lại, bất quá lại mở miệng: “Nếu em nhớ không lầm, lão sư tựa hồ là giống đực.”
“Phốc——” Uy Nặc không ngờ La Tố lại nói một câu hài hước đến vậy, anh buồn cười: “Không ai quy định giống đực nhất định phải thích giống cái a?”
“Đây là bản năng của sinh vật.” La Tố không chút biến đổi nói.
“Vì thế nếu có thể khống chế bản năng này, hơn nữa có sự lựa chọn thích
đáng nhất mới là sinh vật cao cấp nhất trong thú nhân.” Uy Nặc nói tới
đây, có chút tự giễu: “Tuy nhiên phần lớn thú nhân đã bị bản năng này
che mờ đôi mắt.”
“…….” La Tố không tiếp tục tranh luận với Uy Nặc nữa, bởi vì ý tưởng của hắn và cậu không giống nhau, bất quá theo lời
của Uy Nặc, đối phương tựa hồ có khuynh huống muốn lập gia đình với
giống đực hơn giống cái, đơn giản mà nói, không sinh dục được đứa nhỏ
không phải vấn đề mà Uy Nặc để ý.
Buổi chiều, La Tố mang theo số
bùn đất làm tốt tiến vào rừng nhân tạo, những học trò khác cũng vậy, Uy
Nặc là lão sư đương nhiên đi tuốt phía trước để dẫn đầu, bất quá nhóm
học trò lựa chọn bất đồng, nên thức ăn điều phối cùng khu vực lựa chọn
đều bất đồng.
Uy Nặc rất nhanh liền có quyết định, khu 1, 2 thì
tạm thời không để ý, hắn cùng hai học trò khác lưu lại khu 5, bởi vì so
với La Tố hắn càng lo cho hai tên ngu ngốc này hơn.
Vì thế La Tố
một mình tới khu 10, đây không phải lần đầu tiên cậu tới đây, vì thế
cũng không khẩn trương, Tiểu Hoàng quen thuộc nhún nhảy tới đại bản
doanh của nhóm la mật khâu, bộ dáng như ‘vương giả trở về’, Tiểu Hoàng
chống nạnh đứng trên bãi cỏ, cái đầu be bé hếch lên cao, chỉ tiếc là
nhóm la mật khâu không thèm để ý tới Tiểu Hoàng mà nhào tới vây quanh La Tố, đồng loạt phát ra tiếng kêu ‘thu thu~’ làm nũng.
La Tố bật
cười, đối mặt với nhóm khế ước thú, tâm tình của cậu luôn mềm mỏng hơn,
đây cũng có chút quan hệ tới chức nghiệp kiếp trước, La Tố lấy bùn đất
đặc biệt ra phân cho nhóm la mật khâu, bọn nó bắt được thức ăn ‘thơm
ngào ngạt’ xong lập tức hé cái miệng nhỏ mà gặm cắn.
Tiểu Hoàng
thấy một màn này, nhất thời có nguy cơ chủ nhân bị đoạt đi, nó bất chấp
tất cả đột nhiên nhảy lên bả vai La Tố, hướng về nhóm la mật khâu công
khai chủ quyền của mình, chỉ tiếc Tiểu Hoàng một lần nữa bị bỏ lơ, bởi
vì mọi người đang mải mê hưởng dụng mĩ thực đâu có ai thèm để ý.
“Thu~ thu~” Tiểu Hoàng uể oải cúi đầu, khó lắm nó mới có dịp về nhà một lần,
thế mà không ai thèm để ý tới nó, Tiểu Hoàng cọ cọ gò má La Tố, muốn tìm an ủi.
La Tố cùng Tiểu Hoàng ở chung khá lâu, đương nhiên dễ
dàng cảm nhận được tâm tình của Tiểu Hoàng, cậu xoa xoa đầu nó, lấy một
cục bùn đất đặc biệt cho Tiểu Hoàng, khối này rất to, còn tản mát ra mùi hương đậm đặc, làm nhóm la mật khâu đang ăn cơm đồng loạt ngẩng đầu,
đôi mắt đen láy tràn ngập hâm mộ chăm chú nhìn về hướng Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng lập tức khôi phục tinh thần, nó cầm thức ăn của mình, phát ra
tiếng ‘thu thu~’ đắc ý, nếu biết nói tiếng người như vậy câu này nhất
định là ‘xem xem, chủ nhân thích nhất vẫn là Tiểu Hoàng ta!’
Kế
hoạch uy thực tiến hành thực thuận lợi, La Tố lần này điều chỉnh một ít
tỉ lệ bùn đất, theo cậu cảm giác thì nhóm la mật khâu thích thức ăn lần
này hơn, La Tố làm bản ghi chép chi tiết trên bản thực nghiệm, thấy thời gian vẫn còn sớm nên quyết định kiểm tra cơ thể cho nhóm la mật khâu.
La Tố bảo Tiểu Hoàng làm mẫu, cậu lấy ra tai nghe, không ngừng di động
trên người Tiểu Hoàng, mà Tiểu Hoàng theo yêu cầu mà giơ hai móng vuốt
lên để tiện cho La Tố chuẩn đoán hơn.
“Chính là như vầy, mọi
người hiểu chưa?” Âm thanh la tố vừa phải, nhóm la mặt khâu nghiên đầu,
gương mặt nhỏ nhắn mê mang, nếu bây giờ có hình ảnh minh họa, như vậy
trên đầu nhóm la mật khâu nhất định là một dấu chấm hỏi thật to.
“Không sao, từ từ sẽ hiểu.” La Tố kiên nhẫn khám sức khỏe cho nhóm la mật
khâu, nếu còn kéo dài chỉ sợ không kịp vì sắp tới giờ tập trung.
“Cơ thể mày cũng thực khỏe mạnh.” La Tố sờ sờ đầu tiểu la mật khâu cuối
cùng, đối phương tựa hồ thích cảm giác này, vì thế nó dùng lỗ tai dài
của mình cọ cọ lòng bàn tay La Tố vài cái, La Tố không khỏi bật cười,
cùng nhóm khế ước thú một chỗ, tâm tình cũng trở nên ấm áp hơn.
La Tố thu thập mọi thứ, sau đó mang theo Tiểu Hoàng chuẩn bị rời đi, ngay
lúc này cửa điện tử thông qua khu 11 đột nhiên mở ra, khu vực của la mật khâu rất gần khu tiếp theo nên cửa điện tử được thiết lập ngay đây.
La Tố quay đầu nhìn lại, con ngươi cậu đột nhiên co rút, vì đi qua cánh
cửa chính là con cự lang đó, lần trước vì quá khiếp sợ nên cậu không
nhìn kĩ hình dáng cự lang, hôm nay cậu đặc biệt quan sát.
Đây là
một con ngân lang, tông mao toàn thân rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời, đôi mắt ngân lang có màu xám tro thâm trầm, da lông dày rậm bọc kín cơ thể
rắn chắc, theo chiều cao cùng hình thể có thể phán đoán đây là một con
lang trưởng thành, cơ thể đang trong thời kì cường tráng nhất.
La Tố cảm giác con lang này không có ác ý với mình, có lẽ cự lang trước
mắt thực sự rất giống lang khuyển đẫm máu kiên cường chiến đấu trong kí
ức, nên La Tố so với bình thường lại càng ôn hòa thêm một ít.
“Lạc đường sao?” La Tố nhìn ngân lang hỏi.
Cự lang không trả lời mà đi tới một nơi đầy ánh sáng mặt trời nằm úp sấp
xuống, sau đó dùng đôi ngươi như bàn thạch kia chăm chú quan sát La Tố.
La Tố ngẩn đầu nhìn mặt trời trên rừng rậm nhân tạo, sau đó lại nhìn cự
lang đang đắm chìm trong ánh nắng, trong đầu không khỏi dâng lên một ý
tưởng buồn cười, chẳng lẽ con cự lang này đang phơi nắng?
“Thu~~
thu thu~~” Tiểu Hoàng tựa hồ rất sợ con cự lang này, hai lỗ tai vốn dựng đứng cũng cụp xuống, cả người cuộn tròn trong túi áo La Tố.
Nhóm la mật khâu cũng vậy, run rẩy trốn phía sau cậu, cự lang tựa hồ cũng
phát hiện vấn đề này, nó nhìn chằm chằm biển la mật khâu vàng chóe một
lát, sau đó đứng dậy, bắt đầu lùi về sau, bởi vì dáng người nó rất lớn,
vì thế mỗi lần cự lang bước đi, mặt cỏ có cảm giác bị chấn động.
La Tố lúc đầu còn không hiểu cự lang làm gì, chính là chờ nó lùi ra khoảng 10 thước, sau đó một lần nữa nằm xuống cỏ, dùng đôi mắt xám tro kia
chăm chú nhìn bọn họ, La Tố nhịn không được muốn mỉm cười, tuy nhìn có
vẻ rất hung hãn, bất quá con cự lang này lại rất thiện lương, bởi vì đám la mật khâu sợ hãi nên lùi ra sau sao?
La Tố định tiến thêm một
bước tiếp xúc với cự lang, bất quá đồng hồ đột nhiên phát ra ánh sáng
làm cậu từ bỏ ý niệm trong đầu, vì nụ cười của Uy Nặc trên màn hình có
chút ‘nguy hiểm’.
‘Nếu tôi không nhớ lầm, tôi đã nói giờ tập trung cho trò rồi a? Thế nào, muốn lão sư yêu dấu đích thân tới đón à?”
“Thật xin lỗi, em lập tức ra ngoài.” La Tố tắt màn hình, không phát hiện ánh
mắt cự lang lúc nhìn thấy hình ảnh trên màn hình có chút biến hóa.
“Lần sau gặp vậy.” La Tố cảm thấy có chút đáng tiếc, bất quá cũng đành chịu, chỉ cần cậu còn học hệ dưỡng khế ước thú, ngày nào đó sẽ lại có cơ hội
thấy cự lang này.
Sau khi La Tố mang Tiểu Hoàng rời đi, nhóm la
mật khâu mất đi chỗ dựa bắt đầu túm tụm dựa sát vào nhau mà lạnh run,
sao lang lang lớn như vậy lại tới chỗ tụi nó a…… chẳng lẽ chúng nó sắp
bị ăn thịt a? Ô ô~
Cự lang dùng đôi mắt xám tro chăm chú nhìn
nhóm la mật khâu đã run như cái sàng kia, nó đứng dậy, chuyển động tứ
chi lui về sau, quá trình như vậy lập lại khoảng 10 lần, cự lang bất đắc dĩ phát hiện, tuy nhóm la mật khâu không còn run nữa, nhưng mà trước
mặt nó lại xuất hiện sinh vật khác đang run rẩy……
Trường hợp của cự lang cho chúng ta một bài học sâu sắc, diện mạo hung ác….. đúng là chuyện vô cùng bi thảm.
***
La Tố trở về phòng thí nghiệm liền thấy gương mặt cười lạnh của Uy Nặc,
cậu không để ý tới Uy Nặc mà tiếp tục chỉnh lí thùng dụng cụ của mình.
“Tôi nói này…. có ai nói với trò, tốt nhất đừng có coi khinh lão sư của mình như vậy chưa?” Uy Nặc nhíu mi.
“………” La Tố im lặng
“Được rồi, trong rừng nhân tạo phát sinh chuyện gì?” Uy Nặc biết La Tố không
phải người không tuân thủ quy tắc, chuyện gì có thể níu kéo cước bộ cậu
chứ?
“Lang….. khế ước thú hình lang ở khu 11 có thể trực tiếp tiến vào khu 10 không?” La Tố hỏi vấn đề mình thắc mắc.
“Sao có thể, trò đang kể chuyện cười à?” Uy Nặc vừa nói xong, dường như nghĩ tới gì đó, hắn vuốt cằm: “Cũng không phải không có, những khế ước thú
đặc biệt trên người có một con chíp đặc biệt, có thể mở phần lớn các
cánh cửa điện tử, bất quá số khế ước thú này đều nằm từ khu 80 trở lên,
chúng nó đã sinh ra trí tuệ vì thế đều tự nguyện ở lại rừng rậm nhân
tạo, bất quá chúng nó có yêu cầu là được tự do xuất nhập các khu vực
khác, một chuyện nhỏ như vậy, chính phủ cùng học viện đương nhiên sẽ đáp ứng.
Uy Nặc giải thích xong, hào hứng hỏi: “Xem ra trò gặp khế
ước thú cấp S, vận khí không tồi, năm đó tôi làm việc rất nhiều năm mới
gặp được.”
Khế ước thú cấp S….. La Tố vẫn có chút để ý, con cự
lang kia là khế ước thú cấp S sao? La Tố hoàn tất hết công việc liền li
khai phòng thí nghiệm, bởi vì chương trình học hôm nay đã xong.
Lúc trở về kí túc xá, Milan là người đầu tiên bắt chuyện với La Tố, tuy vẫn còn uể oải cùng mất tự nhiên, nhưng vẫn có thể nhìn ra, dưới sự an ủi
của Hạ Nhân Tư cùng Phân Địch hắn đã dần dần thoát khỏi bóng ma thất
tình.
Buổi tối, La Tố nhận được tin tức từ Ngải Địch, nội dung rất ngắn, chỉ có vài từ.