Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 34



Cuộc thi lại tiếp tục tiến hành trong không khí hừng hực khí thế, La Tố cũng làm hết phận sự của mình, bất quá mấy ngày này cậu vẫn cảm thấy cơ thể có chút khó chịu, cậu không thể làm việc một thời gian dài trong hoàn cảnh có đầy máu, tuy không tới mức thấy máu là choáng nhưng cơ thể quả thực có cảm giác bài xích máu.

“Bạn thân, cậu không sao chứ? Mấy ngày nay sắc mặt cậu khó coi quá.” Hải Nhân Tư và bọn Phân Địch có chút lo lắng, ít khi thấy sắc mặt La Tố tái nhợt như vậy.

“Không sao.” La Tố nằm trên sô pha, suy nghĩ xem có nên xin nghỉ phép không? Bất quá vòng loại đã xong, công tác kế tiếp không cần cậu và Uy Nặc phụ trách nữa. Vì tiến vào vòng bán kết số lượng khế thú đã giảm rất nhiều, lúc đó trường sẽ sắp xếp để các bác sĩ chuyên nghiệp tiến hành trị liệu, dưỡng viên như cậu và Uy Nặc có thể xem là hoàn thành nhiệm vụ rồi.

“Thu thu~~” Tiểu Hoàng nằm trên vai La Tố, không ngừng dùng gương mặt nhỏ nhắn cọ cọ cậu, tựa hồ hi vọng chủ nhân của mình sớm lấy lại tinh thần.

A Phấn cũng leo lên bụng La Tố, vì cơ thể bé vô cùng co dãn hệt như một quả bóng nên nó cứ lăn qua lăn lại, hệt như đang mát xa cho cậu.

Về phần Tiểu Ngốc, nó cũng rất quan tâm tới tình huống của La Tố, bình thường nó luôn nhìn trần nhà ngẩn người nhưng lần này nó phá lệ nhắm thẳng vào La Tố, tuy đôi mắt dại ra kia làm người ta không nhìn ra chút cảm xúc lo lắng nào, nhưng mọi người tin tưởng đi, đối với loại khế ước thú ngoại trừ ăn cùng ngủ chỉ biết ngẩn người mà nói, có thể chuyển đầu mình qua một hướng khác đã rất cố sức.

“Bạn thân, cậu quả thực rất được khế ước thú hoan nghênh, A Phấn nhà mình mấy hôm trước thấy mình bị thương cũng không tốt với mình như vậy a.” Hải Nhân Tư hâm mộ.

“Bởi vì khế ước thú nhớ rõ người uy nó ăn cơm là ai.” La Tố hiếm có dịp phun tào một câu.

“Không phải chứ, bạn thân, cậu vẫn còn giận chuyện lần trước sao?” Hải Nhân Tư cào cào mái tóc đỏ au của mình.

“Tôi không thể thay các cậu chăm sóc khế ước thú cả đời, cậu nên thử ở chung với khế ước thú nhiều một chút.” La Tố ngày đó kỳ thực cũng không phải thực sự tức giận, cậu chỉ hi vọng bọn Hải Nhân Tư hiểu ra điều này mà thôi.

“Biết mà, bạn thân, mình với A Phấn hiện giờ rất tốt.” Hải Nhân Tư xoa xoa đầu A Phấn.

Phân Địch lúc này cũng mở miệng: “Mình với Tiểu Ngốc cũng tốt lắm, Tiểu Ngốc rất nghe lời.”

Được chủ nhân khích lệ, Tiểu Ngốc dường như không hề nghe thấy, nó vẫn duy trì tư thế ngẩn người đầy ‘thâm trầm’ như trước, làm người ta dở khóc dở cười.

Buổi chiều, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch đều ra ngoài, vì lão sư phụ trách sẽ huấn luyện bọn họ cách chiến đấu theo đội nhóm, vì thế ký túc xá chỉ còn La Tố và Milan.

Nói tiếp thì cũng kỳ lạ, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch không biết vì sao cứ gặp phải vận cứt chó, rõ ràng thực lực không có bao nhiêu lại đi tới tận vòng bán kết. Đoàn đội còn chưa tính bởi vì còn có Khuê Đế, ngay cả giải cá nhân cũng không thể tin nổi. Nhất là Phân Địch, cậu ta đấu 5 ván, trong đó hết 4 ván là đối thủ không thể tham gia với đủ lí do, cứ vậy không chiến mà thắng.

Còn một trận thì đặc biệt thú vị, đối phương cũng có khế ước thú không có sức chiến đấu, kết quả hai người lao vào vật lộn để phân thắng bại, trong ván này Tiểu Ngốc cũng có công. Tiểu Ngốc tuy vẫn ngẩn người như bình thường nhưng khế ước thú của đối phương không chịu buông tha nó, tuy không có sức chiến đấu nhưng bum người ta một cái cái vẫn được, kết quả bé khế ước thú kia lao vút tới, Tiểu Ngốc thì vẫn tiếp tục ngẩn người, nhưng ngay lúc đó một chuyện không thể tin nổi đã xảy ra, bé khế ước thú kia vì lao tới quá mạnh kết quả bị ngã ụp mặt! Nhưng ngã thôi thì không nói, chuyện kì quái nhất chính là không biết sân thi đấu làm bằng loại gỗ gì, bé khế ước thú bị đập đầu đến chảy máu, vì thế chủ nhân của bé vô cùng hoảng hốt, bật người tuyên bố bỏ quyền thi đấu rồi ôm khế ước thú nhà mình chạy đi trị liệu. Phân Địch cứ thế mà ù ù cạc cạc tiến vào vòng bán kết.

Phân Địch cũng vì các trận đấu luôn phát sinh đủ loại tình huống mà bắt đầu nổi tiếng, đám xưng hô ‘nhóc thối may mắn’ ‘cậu bé được thần may mắn chiếu rọi’ bắt đầu trở thành biệt danh của Phân Địch.

La Tố cũng suy đoán được một chút năng lực của Tiểu Ngốc, trước khi ký khế ước, vận may của Phân Địch không được tốt cho lắm, như vậy năng lực của Tiểu Ngốc kỳ thực chính là mang lại vận may cho chủ nhân sao?

La Tố cũng tra qua một ít tư liệu, tỷ như các thú nhân trước kia từng ký khế ước với Ngốc Ngốc thú, kết quả cậu phát hiện những thú nhân này thực lực tuy không mạnh nhưng vận may lại rất tốt, tuy không liên tục trúng giải thưởng lớn như Phân Địch, bất quá cuộc sống của họ cũng rất hạnh phúc cũng đủ chứng minh phán đoán của cậu.

“Chiều nay cậu không tới bệnh xá sao?” Milan định đi xem bọn Hải Nhân Tư huấn luyện, bất quá vì sắc mặt La Tố quá kém nên lưu lại chăm sóc cậu, nói là chăm sóc chứ cậu cũng làm gì đâu, chỉ ngồi nói chuyện với La Tố mà thôi.

“Không, tôi xin phép nghỉ rồi.” La Tố biết với tình trạng hiện tại của mình, nếu còn cậy mạnh đi trị liệu cho khế ước thú căn bản là hại người hại mình, không bằng dưỡng khỏe rồi tính sau, tựa như lúc trước học trị liệu với Uy Nặc vậy.

“Ngày mai là vòng bán kết, không biết bọn Hải Nhân Tư có làm nên chuyện không nữa.” Milan cũng đang có cảm giác lâng lâng, phòng bọn họ trước đây luôn bị khinh thường, kết quả lần này Hải Nhân Tư cùng Phân Địch lại cố gắng vượt mức như vậy, đánh một phát liền vào tận bán kết, điều này làm đám người xung quanh mở rộng tầm mắt.

“Có lẽ kết quả sẽ ngoài dự đoán của mọi người.” La Tố lẩm bẩm.

“Ngoài dự đoán? Ý cậu là bọn họ có thể tiến vào trận chung kết sao?” Milan kinh ngạc, cậu rất tin lời La Tố, vì trên vấn đề khế ước thú La Tố thường nói rất chuẩn xác.

“Có lẽ.” La Tố cũng không thể xác định, bởi vì cậu không biết vận may của Tiểu Ngốc có thể phát huy tới mức nào, thứ ‘may mắn’ này dù sao cũng không nhìn thấy không sờ tới được, nó giống như ‘vận khí’ vậy, vì thế cậu không nắm chắc lắm.

“Đúng là dự đoán đáng kinh ngạc.” Mi Lan không ngờ La Tố lại xem trọng bọn Hải Nhân Tư đến vậy, cậu đi rót nước uống, vừa rót xong còn chưa kịp cầm về sô pha đã thấy bên chân có một sinh vật vàng chóe cản đường.

“Thu thu~~” Tiểu Hoàng nhảy lên bả vai Milan, vươn móng vuốt bé xíu của mình chụp lấy ly nước trong tay cậu.

“Ách, mày muốn uống nước à?” Milan đưa ly nước cho Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng bắt được, hưng phấn kêu một tiếng sau đó đặt ly nước lên đầu, cẩn thận bò từ trên người Milan xuống, Milan thấy vậy trực tiếp bế bé xuống đất.

“Thu thu~~” Tiểu Hoàng đứng vững xong thì liền dùng móng vuốt bé xíu của mình cầm ly nước, loạng choạng chạy tới sô pha, sau đó đưa ly nước cho La Tố, còn giống như tranh công mà run run hai lỗ tai thật dài của mình.

Milan trợn mắt há hốc: “Tiểu Hoàng nhà cậu sắp thành tinh rồi, cư nhiên cướp nước của mình cho cậu!”

La Tố cười khanh khách, cậu cầm ly nước, xoa xoa đầu Tiểu Hoàng: “Cám ơn.”

“Thu thu thu thu~~” Tiểu Hoàng ưỡn ngực, bộ dáng như đang nói ‘đừng khách sáo’.

La Tố uống ngụm nước, cảm thấy cơ thể đỡ hơn một chút, cậu đứng dậy định trở về phòng nằm nghỉ, kết quả thấy Milan chỉ ra cửa sổ nói: “Cậu nhìn kìa, ngoài cửa ký túc xá bọn mình có một con lang đang ngồi chồm hổm! Là khế ước thú hình lang sao? Nhìn thế nào thì cơ thể nó cũng quá lớn, chẳng lẽ là Lang Vương?”

La Tố nghe vậy lập tức ló đầu ra cửa sổ xem thử, giống như lời Milan, một cự lang xám tro đang ngồi xổm trước ký túc xá, đầu khẽ ngẩng, đôi mâu thâm thúy dường như đang tìm kiếm gì đó, lúc nó nhìn thấy bóng dáng La Tố thì hai lỗ tai đang dựng đứng vô thức run run.

“A Tố, nó là khế ước thú gì?” Milan tò mò, không thể trách được, bộ dáng cự lang quả thực rất phong cách, có được một khế ước thú như vậy là giấc mộng của tất cả thú nhân.

“Tôi xuống lầu một chút.” La Tố không trả lời vấn đề Milan hỏi mà trực tiếp đi xuống, bất quá lúc cậu xuống tới nơi thì không thấy cự lang đâu nữa, chỉ thấy nơi nó ngồi lúc nãy có một hộp thuốc bổ.

Tới đưa thuốc sao? Chính là vì sao cự lang biết hôm nay cậu xin phép nghỉ bệnh? Chẳng lẽ Uy Nặc nói? La Tố nhíu mày, lúc trở về ký túc xá, Milan lập tức nhào tới truy hỏi: “A Tố, cậu quen con khế ước thú hồi nãy à?”

“Có thể nói vậy, tôi về phòng nghỉ chút.” La tố nói xong thì đi thẳng về phòng mình.

“Nga, có gì thì cứ gọi mình.” Milan không quấy rầy La Tố, bởi vì sắc mặt cậu ta quả thực rất kém.

Trở về phòng xong, chuyện đầu tiên La Tố làm là gọi cho Uy Nặc, bất quá Uy Nặc không bắt máy, có thể vì công việc quá bận rộn, hoặc thầy ấy cố tình không nghe máy.

Rơi vào đường cùng La Tố chỉ có thể gửi tin nhắn hỏi về chuyện cự lang, nếu cậu không đoán nhầm thì tỷ lệ cự lang kia chính là Tư Lôi Tạp lên tới 90%, tuy cậu có thể trực tiếp hỏi bọn Milan, bất quá vẫn chưa biết mục đích đối phương thì không nên làm lớn chuyện.

Uy Nặc nhận được tin xong, lập tức gọi qua Tư Lôi Tạp: “Trò sắp làm lộ chuyện rồi.”

“Vô phương.”

“Trò lại tới thăm học trò của tôi sao?”

“……..”

“Ngu xuẩn, làm vậy không phải nói thẳng vào mặt người ta là trò biết cậu ta hôm nay không khỏe mới chạy tới thăm sao?” Uy Nặc khẽ đẩy gọng kính.

“………”

Uy Nặc trầm mặc, ngay cả người nhanh mồm nhanh miệng như anh mà còn không tìm được đề tài để nói chuyện, như vậy Tư Lôi Tạp thực sự không có vấn đề gì sao?

“Quên đi, tùy cậu vậy, bất quá dù thất bại hay thành công thì cũng không được quên đã nợ nhân tình của tôi.” Uy Nặc nói tới đây thì nhớ ra một chuyện, nhíu mày: “Có chuyện quên nói cho cậu biết.”

“Chuyện gì?”

“Học trò của tôi có năng lực cảm nhận tâm tình khế ước thú, vì thế chuyện cậu bị lộ từ sớm cũng rất có thể.” Uy Nặc rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện quan trọng nhất.

“……..” Tư Lôi Tạp không nói nữa, anh nghĩ tới ngày đầu tiên gặp La Tố, đối phương bị vây giữa bầy la mật khâu, bộ dáng kia…. giống như có thể nghe thấy lời nhóm khế ước thú vậy.

“Đúng rồi, người dẫn đầu học viện kia có năng lực đồng dạng, cậu định thế nào?” Uy Nặc có chút tò mò hỏi.

“Đánh bại cậu ta.”

“Được sao? Cậu nghĩ mình có phần thắng?” Uy Nặc cảm thấy mình không thể bắt kịp lối suy nghĩ của Tư Lôi Tạp.

“Không ai chiến đầu mà lại hi vọng thất bại.”

“A? Đúng là làm người ta không nắm bắt được.” Uy Nặc không nói chuyện phiếm với Tư Lôi Tạp nữa, chủ động ngắt liên lạc.

“Lão sư, thầy gọi điện thoại xong chưa ạ? Tụi em bận sắp chết rồi đây!” Nhóm học trò hỗ trợ gào to.

“Đến đây.” Uy Nặc khẽ thở dài, học trò không có tố chất, anh làm lão sư áp lực rất lớn a…..

***

Buổi huấn luyện của Hải Nhân Tư cùng Phân Địch diễn ra khá thuận lợi, Phân Địch tuy không có thực lực cao, nhưng chỉ cần có Ngốc Ngốc thú bên cạnh, tỷ lệ chiêu thức tổ hợp của Hải Nhân Tư và Khuê Đế thành công lên rất cao, điều này làm lão sư chỉ đạo cũng phải tấm tắc khen ngợi, thuận tiện nhắc tới thì, tên chiêu kết hợp kia là ‘Đại pháo kim cương’. [Song trọng kim cương đại pháo]

“Bạn thân, có muốn đi ăn tối chung không?” Hải Nhân Tư hợp tác với Khuê Đế khá lâu nên đã sớm quên chuyện Khuê Đế và La Tố, vì thế lúc Khuê Đế xoa xoa bàn tay to, dùng âm thanh như muỗi hỏi: “Cậu ta….. cậu ta cũng đi hả?”, Hải Nhân Tư có chút sững sờ.

“Bạn thân! Không phải chứ? Cậu vẫn còn thích…….” Hải Nhân Tư có chút không nói nên lời, cậu nghĩ Khuê Đế lâu như vậy không liên lạc với La Tố, hẳn là đã quên đi mối tình này.

Khuê Đế lập tức gật gù, vì ngại ngùng, đầu cậu ta suýt chút nữa đã cúi thấp tới mức chạm vào lồng ngực. Hải Nhân Tư và Phân Địch nhìn Khuê Đế như vậy, cảm thấy có chút khó xử, theo lương tâm thì Khuê Đế tuyệt đối là người tốt, nhưng vấn đề là La Tố đã cự tuyệt thẳng thừng, nếu bọn họ dám an bài mấy bữa tiệc linh tinh, La Tố còn không giết bọn họ sao? ! Hơn nữa khế ước thú của bọn họ đều nằm trong tay La Tố, nếu đắc tội thì bọn họ không dám nghĩ tới hậu quả đâu.

“Khụ khụ, bạn thân, không phải tụi này không giúp, cậu không thấy hai người không phải không có duyên phận sao? Vì thế làm bạn bè được không? Nếu làm bạn bè mình nhất định ủng hộ.” Hải Nhân Tư cố dụ dỗ Khuê Đế, nhưng cậu không ngờ bộ dáng Khuê Đế dũng mãnh như thế nhưng nội tâm lại mong manh như thủy tinh.

“Yêm……. Yêm thực sự không có hy vọng sao?” Bộ dáng Khuê Đế hệt như sắp khóc tới nơi.

Hải Nhân Tư cảm thấy mình giống như một tên khốn khiếp vô cùng hung ác, lương tâm cứ như bị chém một đao, áy náy vô cùng……

“Bạn thân, đừng khổ sở, mình không…. không phải……” Hải Nhân Tư cùng từ, bên nào cũng là bạn, làm thế nào cũng không xong a! Làm người, không đúng, làm thú nhân sao khó tới vậy a!

Đương lúc Hải Nhân Tư cùng Phân Địch không biết nên an ủi Khuê Đế thế nào thì màn hình ánh sáng trên tay Khuê Đế đột nhiên lóe sáng, bóng người xuất hiện làm trái tim Hải Nhân Tư cùng Phân Địch suýt chút nữa đã ngừng đập, đây không phải….. đây không phải……

“Ngày tốt tôi sẽ tới trường, nhớ tới đón tôi.” Trên màn hình là một người có mái tóc màu tro, đôi mắt cũng màu tro, diện mạo hoa lệ có phần kiêu ngạo làm người ta choáng váng, đặc biệt là nốt ruồi bên khóe mắt, phong tình tới mức làm người ta đắm chìm.

Ôn Tư Đặc Ôn Tư Đặc Ôn Tư Đặc Ôn Tư Đặc Ôn Tư Đặc, đại não Hải Nhân Tư cùng Phân Địch đã hoàn toàn tê liệt.

“Không phải trận chung kết mới tới sao?” Khuê Đế tựa hồ không hề bị ảnh hưởng bởi sự hấp dẫn của Ôn Tư Đặc, cậu ta xoa xoa ót hỏi cộc lốc.

“Phim mới quay xong rồi, có chút nhàm chán, thế nào? Không chào đón tôi tới?” Ôn Tư Đặc hơi nheo mắt, tuy khóe môi đang mỉm cười nhưng lại làm người ta có cảm giác nguy hiểm.

“Không có!” Khuê Đế lập tức căng cứng nói, nếu không chiêu đãi anh họ đàng hoàn, cậu nhất định sẽ bị ba ba và phụ thân giết chết!

“Tốt lắm, vậy ngày mốt gặp.” Ôn Tư Đặc nói xong liền ngắt liên lạc, Khuê Đế bên này cũng lau mồ hôi lạnh, từ nhỏ cậu đã rất sợ người anh họ này, tuy người xung quanh đều thích ảnh, nhưng cậu luôn có cảm giác anh họ rất đáng sợ.

Hải Nhân Tư cùng Phân Địch lúc này cũng hồi phục tinh thần, Hải Nhân Tư vừa tỉnh táo đã không ngừng lay bả vai Khuê Đế: “Cậu chính là phản đồ! Nói! Ôn Tư Đặc là gì của cậu? Sao cậu lại quen Ôn Tư Đặc! Còn nữa, biết người ta sao không chịu giới thiệu cho bọn này!”

Biểu tình Hải Nhân Tư vô cùng hung hãn, cứ như nếu Khuê Đế không chịu thẳng thắng thì biết tay. Khuê Đế cũng bị cậu dọa, ấp a ấp úng nói: “Bởi vì….. bởi vì đâu có ai hỏi yêm, kỳ thực Ôn Tư Đặc là anh họ của yêm.”

“Anh…….. họ…….” Hải Nhân Tư nghe thấy đáp án ngoài ý muốn, nhất thời không thể tiêu hóa, bất quá cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Bạn thân, nếu cậu còn xem mình là anh em, vậy giới thiệu anh họ cho mình đi! Cậu đâu nỡ nhìn mình ngày nhớ đêm mong đúng không?”

“Yêm….. Yêm không làm chủ được.” Khuê Đế có chút khó xử cào tóc.

Hải Nhân Tư nghe vậy khẽ nhíu mày một chút, sau đó lập tức quay đầu lại nói với Phân Địch: “Phân Địch, mau gọi điện cho A Tố, bảo cậu ta lập tức ra ngoài ăn cơm tối với tụi mình.”

“Chính là…..”

“Không có chính là gì hết.”

“Nhưng mà…..”

“Không có nhưng mà.”

Hải Nhân Tư làm xong, ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn Khuê Đế: “Bạn thân, như vậy cậu nên giới thiệu anh họ cho mình đi?”

“Yêm…. Yêm sẽ cố hết sức.” Khuê Đế nghĩ tới La Tố sẽ cùng ăn cơm với mình, gương mặt cậu ta lập tức đỏ bừng.

Phân Địch lúc này cũng vừa gọi điện cho La Tố xong, Phân Địch nhìn Hải Nhân Tư đã hoàn toàn chìm vào ảo tưởng, thở dài, bọn họ bán đứng La Tố như vậy, thực sự không có vấn đề gì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.