Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 47



La Tố cùng Ôn Tư Đặc không hề lên tiếng, La Tố cũng không tin tưởng câu chuyện của Bì Cừu cho lắm, vì quyển sách do Phỉ Lạp Nhĩ biên soạn cậu củng từng đọc qua, tựa của nó hình như có tên là 《 sơn hải kinh 》, trong đó ghi lại tất cả những câu truyện thần thoại, dù sao cũng là truyện vạn năm trước không ai có thể kiểm chứng, chỉ có thể xem là thần thoại lưu truyền.

“Đám nhóc hư hỏng! Không thích nghe thì cút hết ta ngoài cho tôi, kế tiếp mới là đoạn quan trọng!” Bì Cừu vì quá kích động, ông thở phì phì tới mức râu cũng bị thổi dựng ngược, bộ dáng vô cùng buồn cười.

“Hừ!” Tuy bên dưới không ngừng có âm thanh xùy xùy, nhưng không có bao nhiêu người bỏ đi, nói trắng ra thì mọi người cũng không tin lắm, chỉ muốn nghe chút chuyện bát quái mà thôi.

“Được rồi, nếu không ai có ý kiến thì tôi tiếp tục!” Bì Cừu thấy đám nhóc đáng ghét đã bỏ ra ngoài, nước miếng lại tiếp tục tung tóe: “Thao Thiết dùng hết mọi cách nhưng Kì Lân vẫn không chịu đáp ứng, chỉ quyết định bắt đầu làm bằng hữu của nhau, Thao Thiết cũng đồng ý phương án này.”

“Bởi vì Kì Lân cùng Thao Thiết cuối cùng cũng hòa thuận ở chung nên cuộc đấu tranh kéo sài suốt mấy ngàn năm cuối cùng cũng ngừng lại, thời đại vạn thú phải tiến thêm một bước, các loại linh thú ùn ùn xuất hiện, thuần thú mới cũng xuất thế, tỷ như Huyền Vũ cùng Chu Tước. Thiên địa dựng dục ra thần thú mới, Kì Lân cùng Thao Thiết không còn là duy nhất, vận mệnh thời đại vạn thú có biến hóa rõ rệt.”

“Huyền Vũ cùng Chu Tước là thần thú tân sinh, tự nhiên sẽ có tâm tư độc chiếm thiên hạ, Kì Lân cùng Thao Thiết là thần thú từ thời thiên địa khai sinh, bọn họ đương nhiên không để nhóm tiểu bối kiêu ngạo, vì thế bọn họ liên thủ tiêu diệt đối phương, từ đó Huyền Vũ thuần phục Thao Thiết, còn Chu Tước lại thần phục Kì Lân.”

“Chuyện xưa phát triển tới đây vốn nên kết thúc tốt đẹp, nhưng sau đó viên thần đan do thiên địa linh khí tích tụ rơi xuống vạn thú đại lục, Kì Lân cùng Thao Thiết nếu nuốt viên thần đan này có thể tiến hóa một bước nữa, trở thành thần thú bất diệt, Kì Lân biết tâm tư của Thao Thiết dành cho mình, vì thế Kì Lân nói với Thao Thiết, nếu Thao Thiết vì Kì Lân mà dâng thần đan Kì Lân sẽ nguyện ý kết thành bầu bạn với Thao Thiết.”

“Thao Thiết đấu tranh dữ dội, một phần muốn trở thành thần thú cực mạnh, một phần lại muốn Kì Lân, do dự mãi cuối cùng Thao Thiết vẫn tìm thần đan, đưa tặng cho Kì Lân.”

Bì Cừu nói tới đây lại kích động, không ít đám học trò bắt đầu thảo luận diễn biến của câu chuyện cẩu huyết này.

“Ta thảo! Tên Thao Thiết này bị ngốc à?”

“Tuyệt đối là đần độn, như vậy mà cũng tin! Thần thú gì nữa, đúng là xuẩn thú!”

La Tố nhất trí với suy nghĩ của đại đa số đồng học, tuy chỉ là một truyện thần thoại nhưng Thao Thiết kia quả thực đã quá ngu ngốc rồi.

“Yên lặng! Tôi biết tâm tình các trò! Phải biết lúc trước tôi tra tư liệu, biết được chuyện này cũng mắng như các trò bây giờ vậy! Người này rõ ràng đã phá nát hình tượng lãnh khốc vô tình của Thao Thiết! Nhưng phần phấn kích nhất vẫn còn ở phía sau!” Bì Cừu kích động, nước miếng tung bay khắp nơi.

Có lẽ câu chuyện cẩu huyết này cũng khá hấp dẫn, tất cả mọi người nghe Bì Cừu nói vậy lập tức im bặt.

“Kì Lân nuốt thần đan, trở thành thần thú thực sự có sinh mệnh sánh ngang thiên địa, lúc này Kì Lân bắt đầu trở mặt hơn nữa còn xé bỏ ước định sơ khai, Thao Thiết phẫn nộ, tính toán dùng võ lực bức hiếp, nhưng lúc này Thao Thiết đâu còn là đối thủ của Kì Lân đã nuốt thần đan? Vì thế Thao Thiết thua, hơn nữa còn thua rất thảm, trong cảnh chỉ mành treo chuông Thao Thiết liều mạng trốn khỏi đại bản doanh của Kì Lân.”

“Thao Thiết bị Kì Lân đùa giỡn trong lòng bàn tay, dấy lên ngọn lửa hận mãnh liệt, đấy chính là càng yêu lại càng hận, đáng tiếc lúc này Thao Thiết đã không còn là đối thủ của Kì Lân, ngày qua ngày hận ý không ngừng tăng lên, Thao Thiết lúc đó thực vô lực, chỉ biết căm hận.”

“Thao Thiết ở địa bàn của mình chán nản một thời gian thật dài, ngay lúc Thao Thiết nghĩ mình không còn cách nào để báo thù thì thiên địa lại sinh ra một thần đan mới, Thao Thiết biết đây là cơ hội ngàn năm một thuở của mình, Thao Thiết hi sinh không biết bao nhiêu thủ hạ rốt cuộc cướp được thần đan từ tay Kì Lân, hơn nữa cũng giống như Kì Lân trở thành thần thú chân chính, con đường báo thù của Thao Thiết rốt cuộc cũng có tia sáng!”

“Sau đó Kì Lân cùng Thao Thiết lại không ngừng tranh đấu, nhưng lại bất phân thắng bại, bởi vì thực lực bọn họ ngang nhau, đến tận hôm nay chúng ta cũng không biết cuối cùng ai thắng, bởi vì 《 Tuyển tập Phỉ Lạp Nhĩ》 cùng 《 Thế Giới Vạn Thú 》 cùng các điển tích khác đều không có phần xác minh, mà lúc này thời không đại biến, không ai biết thời đại đó đã xảy ra chuyện gì, chúng ta chỉ biết sau thời đại đó, thần thú cùng tất cả linh thú đã biến mất, tiếp đó là sự xuất hiện của tổ tiên thú nhân chúng ta.”

Chuyện xưa của Bì Cừu tới đây cơ bản đã kết thúc, không ít học trò lục đục ra ngoài, La Tố cũng có ý như vậy, bất quá Ôn Tư Đặc vẫn ngồi yên nên La Tố chỉ đành ngồi lại với đối phương.

“Tóm lại, Kì Lân cùng Thao Thiết mỗi thế luôn cùng nhau xuất hiện, hơn nữa quy luật là Kì Lân thức tỉnh trước sau đó là Thao Thiết, thoạt nhìn hệt như Thao Thiết vẫn không chịu từ bỏ Kì Lân. Mặc khác mọi người cũng biết, hồn thú sau khi thức tỉnh sẽ có thói quen cùng suy nghĩ vốn có của mình, mà Thao Thiết mang theo thù hận rất sâu nên lần nào nó cũng làm kí chủ chìm vào điên cuồng, sau đó giết chết Kì Lân. Cũng vì thế cấp trên luôn hạn chế không muốn Kì Lân tiếp xúc với Thao Thiết.”

Bì Cừu nói xong, đám học trò lập tức ồ lên nghi ngờ: “Lão sư, không đúng a, lần này là Thao Thiết tỉnh lại trước!”

“Đúng vậy, Kì Lân tới bây giờ vẫn không thấy tung tích mà! Nói tới thì Tạp Kì Ân kia thực là Kì Lân sao?”

“Yên lặng! Yên lặng!” Bì Cừu vuốt râu, bộ dáng thần bí: “Các trò hỏi rất hay, cũng vì thế mà tôi rất chú ý nguyên nhân Kì Lân thức tỉnh lần này! Phải biết Thao Thiết thức tỉnh trước Kì Lân là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử! Đây có lẽ là một dấu hiệu, biểu hiện thời đại mới đã sắp tới! Mặc khác về nguyên nhân Kì Lân tới giờ vẫn chưa thức tỉnh tôi cũng suy đoán, chính là……”

Bì Cừu vẫn còn kích động diễn thuyết, Ôn Tư Đặc đột nhiên đứng lên: “Đi thôi.”

“Không nghe tiếp sao?” La Tố nhíu mày, cậu nghĩ Ôn Tư Đặc hứng thú như vậy nhất định sẽ nghe tới cuối cùng.

“Không, tôi chỉ có hứng thú với chuyện xưa thôi.” Ôn Tư Đặc mỉm cười, sau đó dẫn đầu ra ngoài.

Rời khỏi phòng học, Ôn Tư Đặc mang La Tố tới nhà ăn quân bộ, La Tố ngồi vào ghế lô có chút buồn cười hỏi: “Tôi nghĩ hành trình đã xong, hóa ra ngoài bồi nghe còn bồi ăn nữa?”

“Thế nào? Không vui?” Ôn Tư Đặt bảo bồi bàn dọn đồ ăn.

“Không có, chỉ là hôm nay anh có chút khác thường, lại thấy gì nữa sao?” La Tố chỉ nghĩ ra lí do này.

“Cậu nghĩ loại gà mờ như tôi có thể nhìn thấy được gì giữa rừng đại sư tiên tri như vậy a?” Ôn Tư Đặc phủ nhận cách nói này, anh bưng tách cà phê nhấp một ngụm.

“Nhưng chính là tên gà mờ này gián tiếp tiên đoán quỹ tích vận mệnh cho tôi a.” La Tố cũng bưng cà phê lên làm một ngụm.

Ôn Tư Đặc xoa nhẹ nốt ruồi bên khóe mắt, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó: “Tôi chỉ loáng thoáng có dự cảm xấu mà thôi.”

“Dự cảm gì?” La Tố có chút hứng thú, cậu biết giác quan thứ 6 của Ôn Tư Đặc rất chuẩn.

“Dự cảm cậu sẽ bị cuốn vào chuyện này.” Ôn Tư Đặc nhìn thẳng vào mắt La Tố.

“……..” La Tố trầm mặc, đúng lúc này bồi bàn bưng đồ ăn vào, như trước là cơm tây, bất quá bồi bàn không dọn thịt bò mà đặt một phần salad trái cây và rau.

La Tố chưa từng dùng cơm với Ôn Tư Đặc, lần trước chỉ cùng nhau uống trà chiều mà thôi nên cậu khá ngạc nhiên khi Ôn Tư Đặc biết thói quen không thích ăn thịt của mình.

“Sao anh biết chuyện này?” La Tố ngẩng đầu hỏi.

“Khuê Đế thường xuyên nhắc tới chuyện của cậu, tự nhiên sẽ biết.” Ôn Tư Đặc cười đáp.

“Anh thực chu đáo.” La Tố cảm thán thực lòng.

“Đối đãi với bằng hữu tôi luôn như vậy, còn nữa, hôm nay đừng giành phần trả tiền đấy, là tôi mời cậu vì thế không thể để cậu trả.” Ôn Tư Đặc dùng lí do lần trước của La Tố, làm cậu không có cách nào cự tuyệt.

La Tố đối với thái độ kiên quyết của Ôn Tư Đặc ít nhiều có chút kinh ngạc, bất quá cậu nhanh chóng trở lại bình thường, tựa như lời Ôn Tư Đặc vậy, có lẽ bọn họ là cùng một loại người, có một số việc cậu không thể nói với bọn Hải Nhân Tư nhưng lại có thể nói với Ôn Tư Đặc, bởi vì Ôn Tư Đặc có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, tựa như cậu có thể hiểu ý anh ta vậy.

“Đúng rồi, ngày mốt là trận đấu của anh trai cậu đi?” Ôn Tư Đặc đột nhiên mở miệng hỏi.

“Ừ, sao vậy?” La Tố có chút ngoài ý muốn khi nghe Ôn Tư Đặc hỏi chuyện về trận đấu.

“Tôi cũng đi, hơn nữa trường học còn chỉ định tôi làm trọng tài kiêm chủ trì cho trận này.” Ôn Tư Đặc nói ra một tin tức làm La Tố khá kinh ngạc.

“Không phải trận chung kết mới làm trọng tài sao?”

“Bởi vì trận này ngoại lệ, nghe nói hai đội này rất mạnh, có thể xem là hai đội đứng đầu, hơn nữa cũng là vòng bán kết cuối cùng, có thể trường học muốn tôi làm không khí náo nhiệt một chút.” Ôn Tư Đặc đáp.

“Tôi cũng tới bất quá sẽ ngồi ở khán đài, thực mong chờ biểu hiện của anh.” La Tố khó có dịp mỉm cười, Ôn Tư Đặc làm trọng tài? Chỉ sợ ngày đó người xem không biết đặt ánh mắt ở đâu a?

“Ngàn vạn lần đừng chờ mong, tôi đóng phim thì còn được chứ chủ trì thì….” Ôn Tư Đặc vội vàng khoát tay áo.

“Chính vì không được mới chờ mong, không phải sao?” Biểu tình La Tố thoạt nhìn khá bình tĩnh, một chút cũng không có ý tứ châm chọc, nhưng chính vì vậy mới làm Ôn Tư Đặc cảm thấy dở khóc dở cười.

“Đột nhiên phát giác ra cậu thực xấu xa.” Ôn Tư Đặc bất đắc dĩ làm ra tổng kết.

Dùng cơm xong, Ôn Tư Đặc lại kéo La Tố đi xem phim, cái này cũng không tính đi, nhưng xem phim còn vào công viên dạo, tới tận khuya Ôn Tư Đặc vẫn không chịu thả La Tố đi, La Tố cảm thấy Ôn Tư Đặc hôm nay rất kì lạ, bởi vì bọn họ đã chèo thuyền hết mười vòng trong công viên trường.

“Phát sinh chuyện gì?” La Tố nhíu mày.

“Không có việc gì, chỉ là hành trình hẹn họ mà tôi luôn mơ ước thôi.” Ôn Tư Đặc đặt một tay lên trán, nhìn hồ nước đã bị ánh trăng nhuộm thành màu bạc.

“Hóa ra hành trình của chúng ta hôm nay là hẹn hò sao?” La Tố bị Ôn Tư Đặc bắt làm cu li, lúc này đang cố sức chèo thuyền, kì thực cậu có chút hối hận, sớm biết đã không nghe theo lời đề nghị của Ôn Tư Đặc, thuê cái thuyền nhỏ tự động không phải tốt hơn sao. Tiểu Hoàng vì chăm sóc cho chủ nhân, nó dùng năng lực tạo thành một cái mái chèo nhỏ để ở đuôi thuyền, sau đó cố sức quơ mái chèo nhỏ trong tay, miệng còn không ngừng phát ra âm thanh ‘thu thu’.

Ôn Tư Đặc nhìn Tiểu Hoàng đang cố sức khẽ mỉm cười: “Yên tâm, tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi thấy thời gian nhàn nhã hẹn hò như vậy, sau này chắc không bao giờ….. có nữa.”

“Sao không kêu Khuê Đế đi cùng anh?”

“Nó không được.” Ôn Tư Đặc chuyển ánh mắt qua người La Tố: “Hẳn cậu hiểu được.”

“……” Trầm mặc vài giây, La Tố mở miệng: “Nếu cần bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi hỗ trợ.”

“Cám ơn, tới bến thuyền rồi, chúng ta lên bờ đi.” Ôn Tư Đặc nói xong liền dẫn đầu đứng lên, La Tố cũng theo Ôn Tư Đặc leo lên bờ, lúc La Tố đang bận rộn làm thủ tục trả thuyền, Ôn Tư Đặc đột nhiên hô lên: “A Tố, có người quen của cậu này.”

Người quen? La Tố làm xong thủ tục, lúc ngẩng đầu lên ngoài ý muốn thấy một nam nhân âm trầm mặc quân trang, Tu Lôi Tạp tới đây với Lô Tạp, bởi vì Lô Tạp nói có chuyện muốn nhờ anh. Tư Lôi Tạp đang đứng trước căn phòng cho thuê thuyền tự động, anh nhìn chữ ‘cho thuê thuyền’ trên màn hình ánh sáng mà trầm mặc thật sâu.

“Em trai đồng học…… Ôn Tư Đặc? ?Hai người mới chèo thuyền về à?” Lô Tạp cảm thấy pho tượng bên cạnh mình bắt đầu phát ra hàn khí, vì để ngày sau có thể thoải mái một chút, Lô Tạp chỉ có thể chủ động giúp Tư Lôi Tạp hỏi.

“Ừ, hai người cũng tới chèo thuyền à?” Ôn Tư Đặc mỉm cười tươi rói hỏi.

“Không có! Tuyệt đối không có!” Lô Tạp lắc mạnh đầu, nếu để em trai đồng học hiểu lầm, anh tuyệt đối sẽ bị Tư Lôi Tạp xử tử! Vì thế anh phải dùng thái độ kiên quyết để tỏ rõ sự trong sạch của mình!

“Phong cảnh công viên cũng không tệ lắm, tôi với La Tố vừa đi vài vòng a.” Thái độ Ôn Tư Đặc thực bình dị, gần gũi.

“Vài…… vài vòng…….” Lô Tạp cảm thấy hàn khí của ai đó lại tăng lên, anh không có dũng khí hỏi tiếp nữa, lỡ như em trai đồng học thực sự đang hẹn hò với tình nhân đại chúng Ôn Tư Đặc thì những ngày sau này của anh sẽ thực khó khăn. Cứ thử tưởng tượng đi, trong kí túc xá lúc nào cũng có một pho tượng không ngừng phóng ra khí lạnh, cuộc sống như vậy ai chịu nỗi!

Lô Tạp nghĩ như vậy, ho khan vài tiếng: “Thật không ngờ một người xinh đẹp như cậu lại thân thiết với em trai đồng học như vậy, không biết cậu có ngại cùng tôi qua bên kia tâm sự một chút không?”

“Thật xin lỗi, cũng không còn sớm, tôi phải trở về.” Ôn Tư Đặc có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn về phía Tư Lôi Tạp, ánh mắt của nam nhân trầm mặc này thực đáng sợ, bất quá có lẽ như vậy cũng tốt, ít nhất A Tố cũng không giống như anh trước đây nữa…… một thân một mình.

Ôn Tư Đặc xoa nhẹ nốt ruồi bên khóe mắt, sau đó mỉm cười: “Tôi đi trước, A Tố, cậu bồi bọn họ một chốc đi.”

“Đúng đúng, em trai đồng học, chúng ta tâm sự một chút đi.” Lô Tạp vì vị đại thần bên cạnh, chỉ có thể cố sức dụ người.

“Thật xin lỗi, tôi cũng có chút việc.” La Tố lo lắng cho Ôn Tư Đặc, hôm nay anh ta khá khác thường, bất quá trước khi đi cậu vẫn cám ơn Tư Lôi Tạp: “Cám ơn vé của anh.”

“…….” Tư Lôi Tạp cúi đầu chăm chú nhìn La Tố, anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ lâm vào trầm mặc, Lô Tạp lúc này đã tự giác ly khai, bởi vì làm bóng đèn sẽ bị báo ứng a.

“Cáo từ trước.” La Tố thấy Tư Lôi Tạp trầm mặc vì thế liền gật đầu chào, sau đó xoay người rời đi.

Tư Lôi Tạp dùng đôi ngươi xám chăm chú nhìn theo bóng dáng La Tố, cho dù là hình người thì bộ dáng của anh vẫn hệt như một chú trung khuyển cô độc.

***

Buổi tối lúc trở lại ký túc xá, Tư Lôi Tạp mang theo hơi thở cường đại ngồi trên sô pha, chìm vào trầm mặc thật sâu, Lô Tạp không dám đi nhổ lang mao nên chỉ có thể thức thời im lặng ngồi một bên.

“Làm thế nào để thắng một giống cái?” Qua một lúc trầm mặc thật lâu, Tư Lô Tạp rốt cuộc mở miệng, âm thanh trầm thấp vẫn cứng ngắc như trước.

“Ách?” Lô Tạp ngây ngốc hết nửa ngày, rốt cuộc cũng kịp phản ứng Tư Lôi Tạp đang nói chuyện gì: “Vấn đề này….. khó đây.”

Ai bảo cậu lại đi thích một giống đực, người ta còn đang hẹn hò với tình nhân đại chúng Ôn Tư Đặc nữa chứ? Cậu căn bản không có phần thắng a! Những lời này đánh chết Lô Tạp cũng không dám nói! Trừ phi anh ngại mệnh mình quá dài a.

Cuối cùng Tư Lôi Tạp cũng không có được đáp án từ Lô Tạp, đêm đó, khó có dịp anh bị mất ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.