Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 20



Lý Duệ không phải người thích nói chuyện, Quách Vân Đình vẫn rối rắm chuyện với Triệu Bân, bởi vậy mà bữa cơm của ba người trôi qua dị thường yên lặng. Lý Duệ vẫn nghĩ đây là chuyện bình thường, ngược lại đến khi hai người kia khôi phục tinh thần còn kinh ngạc há hốc mồm.

Sau khi ăn xong, Lý Duệ cẩn thận từ trong quyển sách ngữ văn lấy ra một chiếc lá phong đưa tới trước mặt Quách Vân Đình, cậu cúi đầu ngượng ngùng nói: “Này, đây là quà tớ đưa cho cậu, tớ không có gì hay ho đưa -”

Cậu còn chưa nói xong Quách Vân Đình đã hét chói tai lấy lá phong ra nhìn kĩ. Cũng khó trách Quá9ch Vân Đình như vậy, đến Lạc Thư cũng cảm thấy nó thật xinh đẹp, có thể thấy rõ đường gân lá, một mặt có một bài thơ được viết bằng bút lông, tinh tế nho nhỏ, lại xinh đẹp. Rất khó nghĩ tới học sinh hiện tại có thể viết được chữ xinh đẹp như vậy. ( kêu Tiểu Duệ Tử làm mình nghĩ ngay đến mấy bạn thái giám quá =))~)

Quách Vân Đình đắc ý lắc lắc món quà trước mặt Lạc Thư, vỗ lưng Lý Duệ:”Tiểu Duệ tử, cảm ơn!” Giọng nói ấy khiến Lạc Thư có chút ghét bỏ, nhưng Lý Duệ lại ngẩng đầu kinh ngạc nhìn, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười.

“Đi thôi”. Lạc Thư dọn dẹp hộp cơm, bọn họ là đến trường trung học thực nghiệm, bởi vì biết Lý Duệ thực sự chăm chỉ học tập, bình thường sẽ không lãng phí thời gian, Lạc Thư cũng không hi vọng Lý Duệ đi cùng bởi cậu xem Lý Duệ như bạn bè, việc gì cũng sẽ suy nghĩ cho bạn của mình.

Quách Vân Đình đuổi theo, còn quay đầu cầm món quà phất tay với Lý Duệ, cô thực thích món quà này, đứa trẻ giống như cô món quà phần lớn đều là trọng về vật chất. Cứ như vậy, Quách Vân Đình thực chờ mong sinh nhật lần tới, chỉ khổ Lý Duệ mỗi năm, bất quá Lý Duệ lại vui vẻ chấp nhận.

Hôm nay đến buổi chiều đột ngột có mưa to, ba người Lạc Thư đều không mang ô, nghĩ mưa sẽ không lâu nên lựa chọn chờ mưa tạnh mới trở về.

Ba người ngồi ở gần phòng bảo vệ, nơi đó cũng có vài học sinh khác ngồi chờ mưa tạnh hoặc chờ cha mẹ đến đón. Ba người lại không chịu gọi điện về nhà, Lạc Thư là vì trong nhà không có ai, Quách Vân Đình thì hoàn toàn không nghĩ đến việc này.

Ba người cùng nhau làm bài tập, Lạc Thư ngẩng đầu phát hiện Lý Duệ nhìn cửa sổ ngẩn người, chọt chọt cánh tay của Lý Duệ, cậu hỏi, “Làm sao vậy?”

Lý Duệ lắc đầu, trở lại làm bài tập.

Tới khi mưa tạnh đại khái qua hơn nửa giờ. Sau cơn mưa, không khí tốt lắm, Lạc Thư thoải mái hít thở không khí trong lành, vùng này hiện tại đang tiến hành xanh hóa, đến mùa xuân hoa nở vô cùng xinh đẹp.

Một đoạn đường cả ba người đều đi chậm rãi, Lạc Thư và Quách Vân Đình đi tới một khúc cua sẽ tách ra, còn Lý Duệ thì như thường lệ đi tới dưới nhà Lạc Thư mới về nhà mình, Lạc Thư đi đến dưới lầu định chào tạm biệt lại thấy Lý Duệ chạy vội đi mất.

Ngày hôm sau, giữa trưa đến trường trung học thực nghiệm tìm Lý Duệ, Lạc Thư lại bị báo cho biết Lý Duệ xin nghỉ phép.

“Vì sao cậu ấy xin nghỉ phép, bị cảm lạnh sao?” Lạc Thư hỏi một nam sinh ngồi cạnh cửa sổ.

“Không rõ.”

Lý Duệ không nói chuyện với mọi người nhiều, Lạc Thư không hỏi được điều gì, Quách Vân Đình cũng không hơn. Lạc Thư muốn đến nhà Lý Duệ cũng không biết nhà Lý Duệ ở đâu, chạng vạng về nhà lại thấy Lâm Tĩnh Minh đang đứng ở cách tiệm sửa xe đạp không xa. Sơ trung tuy rằng có thể không cần trọ ở trường nhưng nhất định phải có giờ tự học vào buổi tối, Lâm Tĩnh Minh hiển nhiên là sẽ không trở về đi học.

Lạc Thư sớm đã quên sự kiện lần trước, chạy đến trước mặt Lâm Tĩnh Minh, ngây ngốc hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Nhớ em, nên đến”. Lâm Tĩnh Minh nhẹ nhàng trả lời.

“Nha, Lạc Thư, cậu đỏ mặt làm cái gì?” Quách Vân Đình chạy chậm hơn Lạc Thư, không nghe thấy hai người nói chuyện.

Lạc Thư không nhìn Quách Vân Đình, chỉ nói với Lâm Tĩnh Minh: “Lý Duệ hôm nay không đến học, em cùng Quách nữ hiệp muốn đến nhà cậu ấy!”

“Anh biết rồi”. Lâm Tĩnh Minh quay đầu nói với Quách Vân Đình, “Hôm nay em về trước đi”.

“Vì sao? Em không về, hai người chắc chắn sẽ đến nhà Lý Duệ, em cũng phải đi”. Quách Vân Đình vốn xem Lý Duệ là bạn bè, sao có thể không đi cùng được?

“Em không thể đi, đối với Lý Duệ sẽ không tốt”. Lâm Tĩnh Minh thản nhiên trả lời, kéo Lạc Thư bảo cậu ngồi đằng sau.

Quách Vân Đình còn muốn mở miệng nói tiếp, Lâm Tĩnh Minh đã chở Lạc Thư rời đi, Lạc Thư nhìn cô dùng sức đá một tảng đá, quay đầu hỏi Lâm Tĩnh Minh: “Vì sao không cho cậu ấy đi cùng?”

“Mỗi người đều có lòng tự trọng của mình, có một số chuyện không thể kể ra với người khác”.

Lạc Thư không trả lời, sự thật là như vậy. Lý Duệ hẳn là báo cho Lâm Tĩnh Minh cho nên anh mới biết để nghỉ học buổi hôm nay.

Đợi cho Lạc Thư đến nhà Lý Duệ mới biết được Lý Duệ phải có dũng khí lớn tới đâu mới có thể cho người khác biết nhà mình.

Tuy rằng sớm chuẩn bị tâm lý nhưng Lạc Thư không ngờ sẽ là vậy. Bị Lâm Tĩnh Minh nắm tay đi trên hàng hiên, Lạc Thư lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là khu nhà nguy hiểm.

Nơi này hết thảy đều cũ nát, cửa bị tróc sơn, cửa thủy tinh bị vỡ, hàng hiên hẹp… còn có mùi rác rưởi tràn ra từ trong phòng.

Lâm Tĩnh Minh gõ cửa, rất nhanh cửa đối diện màu xanh lục mở ra, một gã say rượu mặc áo bẩn thỉu màu cháo lòng hiện ra trước mắt.

“Mẹ kiếp, bày đặt gõ cửa làm cái gì?” Nói xong thở phì phì đóng cửa lại. Nơi này cách âm không tốt, tiếng gõ cửa nhà này đều có thể nhầm thành gõ cửa nhà kia. Lâm Tĩnh Minh hiển nhiên là thấy nhưng không thể trách.

Một lát sau cửa mới hé ra. Lý Duệ nhìn Lâm Tĩnh Minh sau đó đến Lạc Thư, hiển nhiên sửng sốt, nhưng vẫn mở rộng cửa cho hai người đi vào.

Trong phòng đồ đạc rất ít, trừ bỏ hai cái giường thì còn một cái bàn với hai cái ghế dựa, Lý Duệ thực sự không còn cách nào khác nên mới đến bốt điện thoại công cộng gọi cho Lâm Tĩnh Minh, cậu có cảm giác, nếu lúc này không được cứu, về sau sẽ không còn cơ hội sửa chữa nữa.

Lạc Thư nhìn thấy vết bầm trên mặt Lý Duệ, lại thêm quần áo rách nát. Sau một khắc kinh ngạc ngắn ngủi, cậu lập tức bình tĩnh lại, cậu không chỉ muốn Lý Duệ cảm thấy ấm áp mà còn muốn cậu ấy có được tự tôn. Tình cảnh của Lý Duệ khiến Lạc Thư nhớ đến người kia, người mà cậu không thể quên, người bạn mà cuối cùng bị Lâm Tĩnh Minh vô tình bóp chết.

Lạc Thư nhìn thoáng qua Lâm Tĩnh Minh, tuy rằng anh không tham dự, nhưng người cũng vì anh mà chết. Kiếp này, cậu tuyệt đối sẽ không để cho chuyện ấy xảy ra.

“Anh nghĩ hiện tại em không thích hợp ở đây, hiện tại thu dọn một chút đến nhà anh đi”. Lâm Tĩnh Minh đánh vỡ sự yên lặng.

Này nha chưa gì đã ra lệnh rồi? Quả nhiên vẫn là không ai bì nổi, Lạc Thư cảm thấy mình nên nói lại, cậu cười hì hì nói: “Lý Duệ, nếu cậu không thích nhà của Lâm Tĩnh Minh thì đến nhà tớ đi, cha mẹ tớ đều rất muốn gặp cậu, ai bảo cậu vừa đến liền quay đầu về luôn, ăn một bữa cơm cũng không chịu”.

“Thu dọn đồ đạc đi, thời gian không còn sớm”.

Lý Duệ gật gật đầu, đồ đạc của cậu không nhiều lắm, chủ yếu là sách vở mà thôi. Cuối cùng lời mời của Lạc Thư không đạt thành, Lý Duệ đi theo Lâm Tĩnh Minh đến Lâm gia, Lạc Thư bị đưa về nhà trước. Bởi vì muốn hóng chuyện, Lạc Thư ăn xong bữa tối liền vội vội vàng vàng đi Lâm gia, chính là gặp lúc Lâm lão gia tử tức giận.

“Sao có thể có loại người làm cha như vậy? Đánh bạc uống rượu, lại còn hút thuốc phiện! Lại bởi vì không thu dọn chăn đệm khiến chăn ướt mà đánh con”, Lâm gia gia hít thở mấy ngụm để thuận khí, “loại người này nên đưa vào nhà tù mới đúng!”

“Gia gia, người ta cũng đã vào tù rồi”, Lâm Tĩnh Minh bổ sung, nhìn Lý Duệ cúi đầu sắp khóc, lại bỏ thêm một câu, “Dù sao cũng là cha của Lý Duệ, gia gia vẫn là nói giúp cho chú ấy vào trung tâm cai nghiện được không”.

“Đúng vậy, hẳn là nên đưa vào trung tâm cai nghiện, có thể cai được là tốt nhất, như vậy mới là tốt nhất”. Lạc Thư chen chân vào.

“A, Lạc Thư đến đây, lại đây ngồi cạnh gia gia. A Quế, lấy bát hạt sen ra đây”.

“Đã sớm đem ra rồi”. Dì Quế cười hì hì đi ra từ phòng bếp, biết Lạc Thư thích ăn nên vừa thấy Lạc Thư dì đã đi vào phòng bếp.

“Cảm ơn dì Quế”. Lạc Thư ngọt ngào nói cảm ơn.

“Lý Duệ, cháu thấy thế nào?” Đối với vấn đề Lâm Tĩnh Minh đưa gia, Lâm lão gia tử vẫn muốn nghe ý kiến của người trong cuộc.

“Cháu -” Giọng Lý Duệ có chút nghẹn ngào, “Cha của cháu trước kia không như thế, chính là vì mẹ không thích ở cùng cha, bỏ đi với người khác, cho nên mới – Lâm gia gia, ngài để cha cháu đi cai nghiện đi. Cháu tin cha sẽ thay đổi thành người tốt, cháu sẽ giúp đỡ cha!”

Câu cuối cùng, Lý Duệ nghẹn lại. Từ nhỏ cậu rất sợ cha mình, bởi vì động một chút ông sẽ đánh cậu, nhưng cha thường ôm cậu khóc nhiều hơn, khóc vì chính mình vô dụng. Lý Duệ không nghĩ như vậy, nhưng là cha hút thuốc phiện mà vay nặng lãi, ngày hôm qua đánh mình xong liền có một đám người tiến và, sau đó lại đánh nhau, tiếp đó là tiếng còi cảnh sát chói tai tiến đến bắt hết tất cả đi.

Cậu cũng bị vạ lây, nhưng cha cuối cùng ôm cậu vào trong ngực… mà cậu ngoại trừ khóc ra, cái gì cũng không làm được.

Lâm lão gia tử trầm ngâm một chút, nói: “Là đứa nhỏ tốt! Gia gia lần này sẽ tự mình giúp cháu tìm người giúp cha cháu cai nghiện, nếu dám không cai gia gia liền t

hay cháu đánh gãy chân!”

“Khụ khụ, gia gia, không cần bạo lực như vậy”. Lâm Tĩnh Minh ho khan vài tiếng, “Cháu sợ đám người cho vay nặng lãi sẽ đến làm phiền Lý Duệ cho nên Lý Duệ tạm thời ở nhà chúng ta vài ngày. Gia gia, chuyện vay nặng lãi, giải quyết giúp chúng cháu một chút đi”.

“Không thành vấn đề, hơn nữa ở bao lâu cũng được, dù sao trong nhà còn nhiều phòng”. Lâm lão gia tử vung tay, ngược lại nói với Lạc Thư đang uống canh hạt sen: “Như thế nào, Lạc Thư cũng muốn ở chứ, gia gia không cho con ở, trừ phi -”

“Con sẽ không chơi bài với gia gia, ngài rất xấu!” Lạc Thư không nhanh không chậm hướng về phía Lâm lão gia tử cười.

Uống xong canh hạt sen, Lạc Thư lau miệng sau đó mới kéo Lý Duệ đi tham quan ‘nhà mới’. Lý Duệ dùng ánh mắt cảm kích lóe sáng lấp lánh nhìn mọi người, ngay cả Lạc Thư cũng được tính vào. Nếu không tìm được chuyên khác đánh lạc hướng Lý Duệ phỏng chừng mọi người đều vì cậu mà bi thương.

Ra khỏi phòng Lý Duệ, Lạc Thư cự tuyệt lời mời của Lâm Tĩnh Minh đến phòng anh.

“Vì sao?”

“Hừ, đại gia mới sẽ không bị lừa cùng lăn giường với anh!” Rống xong, Lạc Thư lập tức muốn tự vả vào miệng mình, nói cái gì nha!

Quả nhiên, Lâm Tĩnh Minh nghe được liền cười cười không chút dấu diếm.

“Em, em nói không phải ý đấy, chính là, chính là trên giường, không, là ở trên giường nằm, a, không phải”. Lạc Thư nói năng lộn xộn, rốt cục thức thời nén giận, chạy xuống cầu thang ngẩng đầu lên nói: “Em về tiếp tục sự nghiệp sáng tác”.

“Ừ”. Lâm Tĩnh Minh ngừng cười, nhẹ nhàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.