Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 5



“Tí nữa thì quên mất”. Hà Thục Phương cười nói, dù đã cố gắng nhưng vẫn lộ ra sự hưng phấn. “Ba được thăng chức, sáng nay vừa nhận được thông báo. Cơ quan người ta cho nhà ở mới, nhà cũ thì phân cho người khác, hôm nay nhà mình vừa dọn ra, thật vất vả mới dọn nhà xong, mẹ là đến đón con để con khỏi phải về nhà cũ”. Đây là việc vui, Hà Thục Phương vừa biết tin đã vội vàng thu dọn nhà cửa, cả một ngày mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn tốt lắm.

“Chuyển nhà?” Lạc Thư biết nhà cũ chính là của cơ quan phân cho nhân viên ở tạm, tiền thuê rất thấp. Bởi vì giấy chứng nhận bất động sản không thuộc về Lạc Dũng, mẹ cũng không thể sửa sang lại nhà nên trông rất xấu xí. Nhưng thật ra vài năm sau cơ quan sẽ xây chung cư phân cho nhân viên thuê với giá thấp. Lạc Thư còn nhớ việc chuyển nhà là chuyện của năm, sáu năm sau. Cũng may ba mẹ có tiền dành dụm nên không phải vay mượn tiền.

Cậu liếc mắt nhìn Lâm Tĩnh Minh đang đứng yên bên cạnh, có quan hệ với hắn sao? Mặc kệ là như thế nào, nhà hẳn là gần nhà Lâm Tĩnh Minh.

Thấy Lạc Thư đang nhìn mình, Lâm Tĩnh Minh vui vẻ cong khóe miệng. Lạc Thư rất nhanh vứt suy nghĩ ra sau đầu, quên đi, khẳng định sau này sẽ gặp Lâm Tĩnh Minh càng nhiều, trước kia cũng là anh ta muốn giúp đỡ lão ba, anh cùng ba mẹ mình quan hệ tốt lắm, Lạc ba vẫn từ chối thăng chức, nhưng cậu biết ba vẫn luôn có lòng cầu tiến, không muốn làm một nhân viên nhỏ.

Ông là bộ đội xuất ngũ, luôn hi vọng có thể được nơi ở thích hợp, cả ông và cậu đều có điểm giống nhau kinh lịch qua nhiều hoàn cảnh khó khăn, về phần chỗ ở lãnh đạm hơn người khác rất nhiều.

Lạc Thư cũng biết ba là bộ đội đặc chủng, được huy chương hẳn hoi nhưng hình như do bị thương hay gì đó mà lưu lạc đến mức phải bán sức mà kiếm sống, những người khác nhìn đều khó chịu huống chi là bản thân ông. Coi như là Lâm Tĩnh Minh cung cấp chi phí nhưng Lạc Thư muốn dẫn Lâm Tĩnh Minh theo con đường “chính đạo”, không hi vọng lần trọng sinh này Lâm Tĩnh Minh lại như trước, tuy mới đầu hai người sống rất vui vẻ. Nghĩ như vậy Lạc Thư thấy an tâm hơn rất nhiều.

Khi biết “bạn” của Lạc Thư ở cùng khu, Hà Thục Phương vô cùng cao hứng, về sau Lạc Thư cũng có bạn. Nhà mới dù tốt nhưng mà lại có phần xa trường học, hiện tại có bạn lớn tuổi hơn một chút, cô cũng yên tâm hơn nhiều. Hà Thục Phương gần đây đang cố để làm tổ trưởng nên sẽ bận hơn trước.

Lâm Tĩnh Minh vô cùng nghe lời, hỏi gì đáp nấy, Hà Thục Phương cười càng rạng rỡ, cậu bé này bộ dạng tốt, tính tình tốt, thành tích cũng tốt, còn yêu cầu gì nữa? Đáng thương cho Lạc Thư đi giữa hai người, mỗi người kéo lấy một tay, nghe Hà Thục Phương một bên hỏi Lâm Tĩnh Minh ngoan ngoãn trả lời, khóe miệng cậu run run. Cứ hỏi tiếp có khi cũng đào ra mười tám đời tổ tông nhà người ta.

Lâm Tĩnh Minh ở cùng khu nhưng kì thực vẫn có sự chênh lệch, nhà Lạc Thư là một phòng trong khu chung cư bốn tầng, còn nhà Lâm Tĩnh Minh là căn biệt thự rộng lớn ở trong Đại viện có bảo vệ hẳn hoi.

Lâm Tĩnh Minh định rủ Lạc Thư đến nhà mình chơi nhưng bị Lạc Thư trừng mắt một cái nên có phần ủy khuất nói về trước nếu không gia gia sẽ lo lắng. Nhìn Lâm Tĩnh Minh ủy khuất lưu luyến không rời, Hà Thục Phương chờ Lâm Tĩnh Minh đi xa lập tức gõ đầu Lạc Thư.

“Mẹ không phải đã khen con phải biết lễ phép sao lại làm vậy với người ta? Về sau không được như vậy với anh, nhớ chưa?” Hà Thục Phương giận giữ nhìn Lạc Thư. Trước kia giáo viên mầm non nói Lạc Thư bị chiều chuộng, cô còn không nghe, hiện giờ xem ra là có phần bị chiều thật, giờ cũng không thể tiếp tục như vậy, cũng không phải con gái.

“Có phải kia là cái thằng nhóc nhà họ Lâm không?” Lạc Dũng từ trong phòng xách rác ra chuẩn bị đi đổ liền nhìn thấy hai mẹ con, còn cả một bóng người nho nhỏ.

“Người nào nhà họ Lâm cơ? Thì ra là họ Lâm, tên cũng thật dễ nghe, Tĩnh Minh, Tĩnh Minh, nghe cũng có chút ý vị”. Hà Thục Phương nói.

“Thật sự là thằng bé. Lạc Dũng trong lòng xoay chuyển, nhưng cảm thấy một đứa nhỏ không thể có sức ảnh hưởng như vậy, hơn nữa mấy năm gần đây mình vẫn luôn cố gắng, vì thế bĩu môi nói: “Chính là đứa cháu Lâm lão gia tử tự mình nuôi”.

“Anh là nói Lâm xx! Thằng bé vừa nói là gia gia nuôi, còn nói tên gia gia của mình nhưng em thực sự không nghĩ đến? Sao lại như vậy? Hà Thục Phương kinh ngạc nhìn Lạc Thư: “Sao con lại biết cậu ta?” cả đời này cô cũng không nghĩ đến có thể nhìn thấy những người đấy. Tuy nói là nơi ở không xa nhưng bọn họ đều là đi đường riêng biệt, cơ bản mà nói là không thể gặp được. [Tác giả: Lâm xx, *gào gào gào* tên thật buồn cười. Lạc Thư: Lé mắt]

“Tiệc tối hôm Quốc khánh”. Lạc Thư nói xong liền lên lầu, Hà Thục Phương có chút khẩn trương, còn Lạc Dũng thì vứt hết rác rưởi rồi ôm hôn lão bà nhà mình, “Không có việc gì, chỉ là trẻ con mà thôi. Có bạn bè cũng tốt, anh nghe nói đứa nhỏ kia cũng khổ, tuy rằng nhà giàu có nhưng cha mẹ không ở bên cạnh, con chúng ta nói chuyện làm bạn cũng cũng không sai”.

Nghe thế Hà Thục Phương cũng bình tĩnh lại, hơn nữa từ yêu thích Lâm Tĩnh Minh liền thêm một phần thương tiếc, tình mẫu tử lập tức bộc phát, rồi lại thấy đứa nhỏ Lâm Tĩnh Minh này thật gầy, sau này có đồ ăn ngon gì cũng nên đưa cho nó một phần, cuối cùng lại kéo Lạc Thư đến hỏi: “Con gặp Lâm Tĩnh Minh hỏi hộ mẹ xem anh thích ăn gì, mẹ thấy Tĩnh Minh rất gầy, cần phải bồi bổ”.

Vì thế mà Lạc Thư ăn dấm chua, không dám ăn vạ với mẹ nên oán khí hướng hết về người Lâm Tĩnh Minh, nhóc con kia lại vui vẻ chịu đựng khiến Lạc Thư cảm giác mình đánh vào cục bông, hậm hực thật lâu. Bất quá nhờ thế mà thức ăn của Lạc Thư cũng ngon hơn trước rất nhiều.

Có nhà mới cũng nên mời người nhà đến ăn cơm một bữa. Mọi người nghe tin tức này vô cùng cao hứng, tất cả đều đi. Lạc Dũng vốn suốt ngày thắt lưng buộc bụng lần này một phen mạnh tay, mời mọi người đi ăn cua, vừa lúc được đồng sự ưu đãi, có thể tính chiết khấu cho. Bất quá vẫn có chút đắn đo không biết có nên đi mời nhà bác cả không, việc này cũng không do Lạc Thư quyết định, hôm nay cũng không phải là thứ bảy mà là thứ sáu. Trường học yêu cầu đến năm lớp năm mới phải đi học ngày thứ bảy dẫn đến một đám học sinh đỏ mắt ghen tị.

Thật không may, có lẽ là vì hưng phấn chuyển nhà mới nên nhà Lạc Thư ai nấy đều dậy muộn, vô cùng lo lắng ăn bữa sáng, Lạc Thư chuẩn bị xong cơm trưa nghĩ chắc kiểu gì hôm nay mình cũng đi học muộn, mà Lạc ba thì ngược lại nhà mới ở gần nơi làm việc hơn, có điều ông lại còn phải cạo râu, không có thời gian đưa Lạc Thư đi học.

Lạc Thư vội vàng xuống lầu, ngày hôm qua cậu đã đi rất chậm, cũng coi như là nhớ được đường đi. Chỉ là không biết phải nói với giáo viên thế nào thì thấy cách đó không xa một người đi tới.

“Lạc Lạc, sắp muộn rồi, nhanh lên.” Lâm Tĩnh Minh đã chạy đến kéo lấy túi xách Lạc Thư, lôi kéo cậu vào trong xe. Lạc Thư ngơ ngác làm theo sắp xếp của Lâm Tĩnh Minh, thẳng đến lúc yên vị trong xe mới phục hồi tinh thần.

Anh là định làm thành thói quen sao? Cậu buồn bực.

“Anh đến lúc nào?” Lạc Thư rầu rĩ, thanh niên 25 tuổi bị một thằng nhóc 9 tuổi… Bản thân ngẫm lại cảm thấy thực dọa người.

“30 phút trước”. Lạc Thư đi rất vội, bên miệng còn dính sữa đậu nành, Lâm Tĩnh Minh lấy khăn tay ra lau, nhẹ nhàng nói.

“Thế sao không gọi

em? Làm em đi muộn!” Lạc Thư chính là có điểm này không tốt, một khi biết người ta chiều chuộng mình thì sẽ cố tình gây sự, trước kia còn có thể khắc chế, mà hiện tại – nghĩ lại, dù sao cũng là đứa nhỏ.

“Lần sau anh sẽ gọi, lần này sợ em sẽ cảm thấy anh phiền toái” Lâm Tĩnh Minh cũng không giận, thành thật trả lời.

Nghe nói vậy, Lạc Thư ngẩng đầu nhìn Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh không được tự nhiên hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó mặt đỏ lên.

“Ha-” Lái xe nhịn không được phụt ra một tiếng, cuối cùng ho khan mấy cái rồi cung kính nói: “Đến trường học rồi”.

Lâm Tĩnh Minh trước đưa Lạc Thư đến dặn dò đến giờ ăn cơm chờ mình rồi mới về phòng học, Lạc Thư buồn bực, tại sao lúc này lại không lo lắng bị cậu làm phiền a?

Lúc này nhà ăn chỉ có cơm, còn thức ăn đều là tự mình mang đến. Lạc mẹ vì nhanh chóng nên luôn làm trứng, còn nói trứng có dinh dưỡng, Lạc Thư không chịu cô liền đổi thành một ngày ăn trứng luộc, ngày hôm sau trộn với xì dầu. Thời tiểu học của Lạc Thư chính là vượt qua với đủ loại món trứng, thế nên từ đó về sau mỗi lần thấy trứng cậu đều buồn nôn.

Bất quá, Lạc Thư mới không nghe lời Lâm Tĩnh Minh, giờ đã như vậy thì về sau như thế nào? Nhưng khi vừa mở hộp cơm ra cậu liền tái mặt. Bởi vậy lúc Lâm Tĩnh Minh đến là thấy Lạc Thư cúi đầu chọt chọt đũa vào bát cơm.

“Không phải nói chúng ta ăn cơm cùng nhau sao? Cơm anh đâu?” Lạc Thư không tuân thủ không có nghĩa là Lâm Tĩnh Minh không tuân thủ, cậu tức giận bĩu bĩu môi.

“Đến phòng học anh ăn đi”, Lâm Tĩnh Minh giúp Lạc Thư thu dọn hộp cơm, Lâm Tĩnh Minh còn tưởng vì mình đến muộn quá nên Lạc Thư đói bụng không nhịn được, nhưng vì tuân thủ lời hứa nên mới ăn chậm như thế, trong lòng cao hứng kéo Lạc Thư hì hì nói: “Hôm nay anh mang thịt gà kho tàu, ngon lắm. Dì Quế biết anh muốn cùng em ăn cơm nên cho nhiều lắm!”

Lạc Thư nghe nói đến thịt kho tàu lập tức thay đổi thái độ, “Đi, ăn cơm đi”. Cứ như vậy, hai người đến lớp của Lâm Tĩnh Minh. Được cái, học sinh các lớp không bị ngăn cấm đến các lớp khác, nhà trường gọi đó là ‘để học sinh có cơ hội giao lưu với nhau’.

Lạc Thư vừa vào cửa liền khiến cho mọi người xôn xao, cậu cũng không quan tâm, chính là vì mình đang bị đói. Tìm đến chỗ ngồi của Lâm Tĩnh Minh, không khách khí mà ngồi vào, cũng không thèm để ý bé trai ngồi đối diện đang nhìn mình.

Bởi vì chỉ có một ghế, hơn nửa mông là để Lạc Thư ngồi rồi, Lâm Tĩnh Minh phải đi tìm một chiếc ghế thừa trong phòng ngồi bên cạnh Lạc Thư sau đó mới cùng nhau ăn cơm.

Lúc ăn cơm cả hai đều không nói gì, Lâm Tĩnh Minh thấy Lạc Thư thích ăn nên gắp cho cậu rất nhiều, Lạc Thư thì lấy trứng trong hộp cơm thuận tiện đưa cho Lâm Tĩnh Minh giải quyết vì không thể đổ và thùng rác, thừa lại thì sẽ bị mẹ mắng.

Lạc Thư biết vừa vào đã có nhiều người nhìn chỗ này, rốt cuộc có người không chịu nổi mở lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.