Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 35: Dã ngoại



Ở Mai Sơn ngày thứ ba, thời điểm dùng bữa sáng, Tiêu Minh Xuyên nói cho Cố Du biết bọn họ hôm nay đi ra ngoài chơi không mang theo người, đỡ phải có người quấy rầy, phá hư hứng thú. Cố Du nghe mà không có chú ý, vừa ăn vừa gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Mai Sơn có loại rau dại đặc sản, dân bản xứ gọi là Hoa Cúc Nhỏ, làm thành rau muối có một hương vị đặc biệt. Cố Du hôm qua đã nếm liền thích, hôm nay cố ý lại muốn một phần.

Trong suy nghĩ của Cố Du, không mang theo người ý tứ chính là không mang theo người hầu hạ, thị vệ vẫn là không thể thiếu. Tiêu Minh Xuyên là thân phận gì, xảy ra chuyện gì, toàn bộ Đại Chu triều đều sẽ chao đảo, ai cũng gánh vác không nổi hậu quả.

Cho nên thời điểm ra cửa, phát hiện ngoài mình cùng Tiêu Minh Xuyên không còn có những người khác đi theo, Cố Du có chút ngây ngẩn cả người.

Hoàng đế là muốn làm cái gì? Thật sự cải trang vi hành sao? Có thể quá nguy hiểm hay không? Mình nên khuyên nhủ hắn hay không?

Từ xưa đến nay, cải trang đi ra ngoài đều là tối kỵ với các vị đế vương. Bởi vì thân phận Hoàng đế thật sự là quá quan trọng. Phàm là bị người có ác tâm biết hành tung họ cải trang đi ra ngoài, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.

Cũng may cái gọi là cải trang, cũng chỉ là Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du đi từ trong cung đến Mai Sơn. Bên ngoài chưa nói ra thân phận hoàng đế, công tác bảo vệ ngầm tuyệt đối không có thiếu.

Thấy Cố Du vẻ mặt lo lắng nhìn mình, Tiêu Minh Xuyên cười hỏi:

"A Du, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

"Đây là đi hai người sao?"

Tiêu Minh Xuyên cong khóe môi, mỉm cười nói:

"Ta cũng nói không mang theo người, sao sẽ có người khác?"

"Chính là, có thể hay không......"

Cố Du thực lo lắng, Tiêu Minh Xuyên có phải muốn hoàn toàn tự do bay nhảy hay không.

Tiêu Minh Xuyên liếc mắt một cái liền hiểu thấu tâm tư Cố Du, cất giọng an ủi nói:

"A Du chớ có lo lắng, chúng ta chỉ là ở trên núi đi dạo, sẽ không có việc gì. Hơn nữa, dưới chân núi còn có cấm quân đóng giữ, A Du cảm thấy ai có khả năng dễ dàng vượt qua vòng vây lên núi như vậy."

Mai Sơn Trang là tài sản riêng của Định Quốc Công phủ, không phải biệt viện hoàng gia, cho nên khi Tiêu Minh Xuyên quyết định muốn tới sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ. Đầu tiên là phái cấm quân đến đây, đem cả vùng Mai Sơn tra xét ba lần rồi bao vây kín mít, xác định không có người nào có thể tự ý trực tiếp lên núi. Sau đó những người hầu của Mai Sơn Trang cũng được dời đi, chỉ để lại một vị năm đó hầu hạ qua Đan Dương Công chúa ở lại để giới thiệu cho người trong cung lại đây biết đại khái tình huống của sơn trang. Cuối cùng khi Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du đến đây, còn mang theo trên dưới một trăm đại nội thị vệ. Nếu như vậy Mai Sơn Trang còn có thể bị người ngoài tùy tiện trà trộn vào, phỏng chừng hoàng cung cũng không an toàn đâu.

Ngoài ra, bên cạnh Tiêu Minh Xuyên có tứ đại ảnh vệ luôn âm thầm bảo vệ. Người của Chu Huyền võ công phi thường cao, Tiêu Minh Xuyên miễn cưỡng còn có thể cảm giác được bọn họ tồn tại, Cố Du căn bản là không có phát hiện, như vậy đi chơi mới có thể tự tại, không cảm thấy bị theo dõi.

Cố Du nghĩ lại cũng thấy đúng, Tiêu Minh Xuyên làm việc rất chu đáo, cả Mai Sơn đều bị phong tỏa, người phục vụ không trải qua sự cho phép không được ra vào, còn có thể xảy ra chuyện gì, cũng do mình suy nghĩ nhiều. Nên an tâm đi theo Tiêu Minh Xuyên ra cửa.

Tiêu Minh Xuyên nói muốn hai người đơn độc đi dạo trên núi. Cố Du thay đổi thân y phục nhẹ nhàng, vô cùng vui vẻ cùng hắn đi.

Mai Sơn phong cảnh tươi đẹp, địa hình tự nhiên không hề do người tạo nên, không giống trong cung cảnh trí hoàn toàn do người bỏ công xây ra.

Cố Du ít có cơ hội trải qua thiên nhiên bên ngoài, nhất thời xem đến mê mẩn, chỉ lo đi về phía trước, thiếu chút nữa đã quên Tiêu Minh Xuyên.

Tiêu Minh Xuyên thật ra đi ra ngoài không ít, trừ Nam Dương, đông nam tây bắc lãnh thổ Đại Chu hắn đều đến qua. Bất quá khi đó, Tiêu Minh Xuyên phần lớn là có việc trên người, một lòng chỉ nghĩ như thế nào giải quyết vấn đề, nào có nhàn hạ thoải mái đi thưởng thức non sông gấm vóc.

Hôm nay Tiêu Minh Xuyên vốn muốn làm Cố Du vui vẻ, kết quả Cố Du vui vẻ cũng làm bản thân vui theo.

"Chờ Lĩnh Nhi lớn chút nữa, chúng ta có rảnh cũng dẫn nó ra cung nhìn xem. Nam tử không thể luôn ở trong cung, bằng không giống như mẫu hậu nói, thật nuôi thành công chúa."

Kỳ thật công chúa Tiêu gia cũng không mấy người là an phận cả năm ở trong cung.

Cố Du nghe vậy nhíu nhíu mày, không chỉ không có phụ họa Tiêu Minh Xuyên, còn không vui nói:

"Nhị ca đang chê cười ta?"

Tiêu Minh Xuyên mở to hai mắt, vẻ mặt hiện lên oan uổng vô tội, hắn buồn bực nói:

"Ta nơi nào chê cười A Du?"

Hắn chính là nghĩ đến Lĩnh Nhi không thể đồng hành nhất thời cảm thán một câu, nào có chê cười Cố Du.

"Ngài cười ta từ nhỏ ở trong cung, không có ra khỏi cửa, còn nói ta giống nữ tử."

Cố Du ngữ khí nghe có chút buồn bực.

Tiêu Minh Xuyên cho rằng mình là không thích ra ngoài sao? Từ nhỏ bị đem vào trong cung, thời gian ở trong cung còn nhiều hơn so với ở nhà. Cố Thái hậu ở trong cung cũng không có thời gian rảnh rỗi làm sao còn nghĩ đến dẫn mình đi ra ngoài chơi. Căn bản không có cơ hội, đi không được.

Nhưng thật ra thời điểm Tiên đế còn tại vị, mỗi năm có cơ hội đi một chuyến đến Thái Bình Cung hoặc là bãi săn Tây Sơn.

Phụ thân Cố Du là Cố Tố là người điển hình "Một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, không để ý đến chuyện bên ngoài", trông cậy vào ông mang theo mấy đứa con trai ra cửa du ngoạn, càng không hiện thực. Đến nỗi các ca ca của Cố Du, đến khi đi học mới có thể tùy ý ra cửa, lúc đó thì Cố Du đã tiến cung.

Tiêu Minh Xuyên trước kia đối với Cố Du không thân thiện, cũng chưa bao giờ quan tâm, Cố An Chi đối với Cố Du càng phóng túng. Nên nói thật ra Cố Du muốn xuất cung đi chơi cũng sẽ không có người cản trở. Nhưng hai năm đầu tiến cung, Cố Du một lòng quấn lấy Tiêu Minh Xuyên, sao có thể một mình chạy ra ngoài chơi.

Sau khi sinh Tiêu Lĩnh, đứa bé từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, Cố Du cũng không dám để nó rời khỏi tầm mắt, dù có về Cố gia cũng là vội vàng quay lại cung, đừng nói đi chơi nơi nào, căn bản không có hứng thú.

Tiêu Minh Xuyên nghe vậy kinh hãi, Cố Du thật sự giận. Nếu Cố Du về sau đều như vậy, hắn làm việc nói chuyện phải cẩn thận một chút.

Tiêu Minh Xuyên hiển nhiên là đã quên, Cố An Chi mấy ngày trước mới nói với Cố Du đem Tiêu Lĩnh nuôi thành công chúa như vậy không được tốt. Mà tối hôm qua hắn lại nhắc tới Cố Du khi còn nhỏ bị nuôi như khuê nữ, khó trách Cố Du sẽ liên tưởng.

"A Du, ta có chút oan!"

Theo nguyên tắc dỗ dành "Mặc kệ có sai hay không, nhận sai rồi tính sau ", Tiêu Minh Xuyên vội nói:

"A Du, ta không phải ý tứ này. Ta thề, ta chưa từng có nghĩ như vậy, tin tưởng ta đi."

Nhìn bộ dáng Tiêu Minh Xuyên làm như vậy, Cố Du đột nhiên có chút không biết nên nói cái gì.

Quả thật, cách nói của Tiêu Minh Xuyên làm Cố Du có chút nho nhỏ không vui. Nhưng mình cũng chỉ là thuận miệng oán giận hai câu, cũng không có để ở trong lòng. Ngược lại là Tiêu Minh Xuyên xin lỗi quá mức thành khẩn, có vẻ giống như hắn chuyện bé xé ra to.

Ở trong núi vận động non nửa ngày, Cố Du có chút mệt mỏi, tùy ý tìm khối đá ngồi xuống, nhẹ giọng nói:

"Nhị ca, chúng ta nghỉ ngơi một lát."

Từ lâu, tâm nguyện lớn nhất của Cố Du là Tiêu Minh Xuyên có thể để ý tới mình, luôn đem mình để ở trong lòng. Hiện giờ, Tiêu Minh Xuyên là làm như vậy, Cố Du lại không hề yên tâm thoải mái mà tiếp thu. Cố Du thấy như đang đi trong khói mù, cảm thấy trước mắt hết thảy như là hoa trong gương, trăng trong nước.

Nói không chừng một ngày nào đó ngủ dậy sẽ phát hiện hết thảy trở về nguyên điểm, thậm chí có khả năng càng tệ hơn.

Lĩnh Nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, Cố Du không dám nghĩ, nếu một ngày nào đó Tiêu Minh Xuyên không hề đối tốt với Lĩnh Nhi như vậy nữa, nó có thể tiếp thu được hay không.

Nhưng mà......

Mặc kệ trong lòng lo lắng như thế nào, Cố Du trước sau không nói qua cái gì với Tiêu Lĩnh, ở tuổi tác này nó sao có thể hiểu. Chưa nói Tiêu Lĩnh, chính bản thân Cố Du cũng không thế nào chống cự được sự tấn công ôn nhu của Tiêu Minh Xuyên. Chính mình cũng làm không được, Cố Du không có khả năng đi cưỡng cầu một đứa bé ba tuổi có thể làm được.

Nhìn Cố Du ngồi xuống, Tiêu Minh Xuyên thực tự giác đi đến dòng suối nhỏ dùng túi nước lấy nước trở về. Hắn đem túi nước đưa cho Cố Du, lại từ ống tay áo móc ra khăn tay đưa tới, giúp đối phương lau mồ hôi trên trán.

Nước suối ngọt mát, vào miệng làm người ta sản khoái, Cố Du có chút khát một hơi uống phân nửa, mới đem nước còn lại đưa cho Tiêu Minh Xuyên:

"Nhị ca cũng uống."

Tiêu Minh Xuyên tiếp nhận túi nước, đặt môi lên vị trí Cố Du vừa rồi uống, đem nước dư lại uống hết.

Cố Du chú ý tới hành động mờ ám của Tiêu Minh Xuyên, lỗ tai không khỏi có chút nóng lên, đoạt lấy túi nước đã trống không, nhỏ giọng nói.

"Ta đi múc nước".

Liền đỏ mặt chạy mất. Tiêu Minh Xuyên tuyệt đối là cố ý.

Cố Du lấy đầy túi nước, lại ở bên dòng suối rửa mặt, thấy sắc mặt không có gì dị thường mới trở về.

Chính thời gian ngắn ngủn này, Tiêu Minh Xuyên đã ở nhóm lửa nướng thỏ hoang. Cố Du trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói:

"Nhị ca, thỏ hoang nơi nào có? Củi lửa nơi nào có?"

Tiêu Minh Xuyên vừa quay con thỏ trên lửa, vừa rải gia vị, đồng thời ngẩng đầu hướng về phía Cố Du cười giải thích:

"Cái này đều là Huyền Vũ chuẩn bị, ta chỉ phụ trách đem con thỏ nướng chín."

Cố Du nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Minh Xuyên không có khả năng làm việc vặt như vậy.

Tiêu Minh Xuyên nghe được hô hấp Cố Du có biến hóa, có chút không phục. Hắn rất muốn nói cho Cố Du là không có Huyền Vũ nhúng tay, hắn cũng săn được con thỏ, lột da rửa sạch, nhặt củi nhóm lửa, cả quá trình cũng có thể hoàn thành, chính là không nghĩ lãng phí thời gian mà thôi.

Quan điểm Cố Du từ nhỏ là "Quân tử xa nhà bếp", trước nay không đặt chân xuống bếp nửa bước, hôm nay nhìn thấy Tiêu Minh Xuyên nướng thỏ hoang, cảm giác có chút thú vị, không khỏi hiếu kỳ nói:

"Nhị ca, ta làm thử xem được không?"

Công tác chuẩn bị đã xong Tiêu Minh Xuyên đưa con thỏ sang cho Cố Du, còn nói nên như thế nào để trở đều con thỏ trên lửa, miễn cho con thỏ bị nướng khét, nói xong đến bên cạnh giúp Cố Du nhìn lửa.

Sau đó, cũng không ngoài dự kiến Cố Du đem con thỏ nướng khét. Tuy rằng không có khét đến không thể ăn, nhưng phu phu Hoàng đế đều không chấp nhận được. Cho nên bọn họ từ bỏ, chuẩn bị bắt một con mồi khác tới nướng lần nữa.

Dù sao còn sớm, bọn họ cũng chưa đói, Cố Du lại muốn tự mình động thủ, Tiêu Minh Xuyên sao có thể không đi giúp.

Mai Sơn sản vật phong phú, các loại nấm rau dại quả dại đầy khắp núi đồi, với tay là có thể hái. Cố Du cùng Tiêu Minh Xuyên đều phân không rõ nấm rừng có độc hay không, hái xong cũng không dám ăn, kêu ảnh vệ mang về Mai Sơn Trang đi. Vẫn là giao cho ngự trù cùng thái y giải quyết, bọn họ buổi tối trở về lại xem có thể ăn được canh nấm hay không.

Càng đi sâu vào trong rừng, đường càng không dễ đi, Tiêu Minh Xuyên một tay cầm cung tiễn, một tay nắm Cố Du, căn bản không dám buông tay.

Đột nhiên, Cố Du giơ một ngón tay, hạ giọng nói:

"Nhị ca, bên kia có con mồi."

Tiêu Minh Xuyên cũng không thèm nhìn tới, giơ cung lên bắn ra một phát, có thứ gì ngã xuống đất.

"Hình như là trúng rồi. Nhị ca, chúng ta mau đi nhìn xem."

Mai Sơn không có hung cầm mãnh thú, con mồi lớn nhất cũng chính là dã lộc linh tinh, bất quá cũng thực hiếm thấy, cho nên Cố Du mới có thể hưng phấn như vậy.

Tiêu Minh Xuyên trong mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc, gật đầu nói:

"Được, đi."

Cố Du trực giác quá chuẩn, hắn còn chưa có phát hiện, Cố Du liền biết bên kia có con mồi, cũng không biết là con gì, cảm giác cũng không nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.