Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 45: Ngọc Bội



Thì ra ngọc bội kia có hai cái, một có khắc “Long Phượng trình tường”, một cái khắc “Muôn đời Vĩnh Xương”.

Hai cái hợp lại bên nhau chính là một thể hoàn chỉnh. Trong đó “Long phượng trình tường” cho Đan Dương Công chúa, mà “Muôn đời Vĩnh Xương” cho Cảnh Cùng Hoàng đế.

Trên cổ Thanh Loan mang chính là “Long Phượng trình tường”, đây không phải ý nghĩa…… rất có khả năng là con Ôn Huyền, dù không phải, cũng có quan hệ nào đó cùng Ôn Huyền.

Bởi vì căn cứ Nội Vụ Phủ ghi lại, hai ngọc bội này lai lịch phi thường trân quý. Chưa nói chất ngọc, quan trọng chính là Đoan Kính Hoàng hậu tự viết, và Vạn Xương Hoàng đế tự mình khắc lên, tuyệt đối không thể có cái khác.

Biết được “Long Phượng trình tường” là ở Ôn gia, Cố Du không tự giác mà thở phào một hơi, thấy thật may mắn.

Tiêu Minh Xuyên vội vàng tới Khôn Ninh Cung, chỉ thấy Cố Du ngồi ở sau án thư, trước mặt một chồng sổ sách do Nội Vụ Phủ mới vừa đưa tới, không khỏi hiếu kỳ nói:

“A Du, đang tra cái gì gấp như vậy? Lĩnh Nhi là mỗi ngày đếm ngón tay đợi cha nó trở về, trẫm sắp chống đỡ không nỗi nữa.”

Tiêu Minh Xuyên không nói quá. Từ hôm trước trở về cung, một ngày ba bữa cơm đều chạy đến Từ Ninh Cung dùng bữa chung Tiêu Lĩnh. Kết quả hễ thấy hắn một lần là Tiêu Lĩnh hỏi hắn một lần, cha khi nào trở về. Tiêu Minh Xuyên nhiều lần nói khoảng hai ngày cha nó về, nhưng nó không vui.

Tiêu Lĩnh ủy khuất mà chạy tới hướng Cố Thái hậu cáo trạng. Nó nói là phụ hoàng lừa nó. Rõ ràng hôm qua nói cha hai ngày liền trở về, sao hôm nay vẫn là hai ngày, không phải nên là một ngày sao.

Tiêu Minh Xuyên không lời gì để nói, chỉ phải hướng Cố Thái hậu xin giúp đỡ. Cố Du lưu lại Mai Sơn Trang là để dưỡng bệnh, Trần thái y nói nghỉ ngơi hai ngày chưa chắc là thật, ba ngày bốn ngày cũng là có khả năng.

Sau đó Tiêu Minh Xuyên đã bị Cố Thái hậu giáo huấn. Nói chuyện với trẻ nhỏ không nên dùng "khoảng", chúng chỉ biết con số chính xác. Giống như bọn họ trước khi đi ra ngoài, hắn nói cho Tiêu Lĩnh ngày mười bốn cha nó về, Tiêu Lĩnh liền không hỏi nhiều.

Tiêu Minh Xuyên trợn tròn mắt, sau liền cam đoan với Tiêu Lĩnh đúng hai ngày sau cha nó sẽ trở về.

Tiêu Lĩnh đối với Tiêu Minh Xuyên nửa tin nửa ngờ, hắn khuyên can mãi mới trấn an được con mình.

“Bệ hạ, chúng ta…… đã về cung.”

Cố Du hảo tâm mà nhắc nhở Tiêu Minh Xuyên, bọn họ đã về cung nên đổi lại cách xưng hô cho đúng.

Tiêu Minh Xuyên tức khắc bị nghẹn, dừng một chút mới nói:

“Hoàng hậu đang tra cái gì? Tra gấp đến như vậy?”

Nếu Cố Du không quen, hắn vẫn là kêu Hoàng hậu vậy. Dù sao Hoàng hậu của hắn chỉ có Cố Du, cái xưng hô này cũng coi như là độc nhất vô nhị.

Tiêu Minh Xuyên biết nghe lời sửa lại xưng hô, Cố Du có chút mất mát cũng có chút an tâm, cảm giác mọi thứ đã trở lại quỹ đạo.

Cố Du cầm lấy quyển sách, chỉ vào chỗ mình vừa mới tìm được cho Tiêu Minh Xuyên xem:

“Bệ hạ, ngài xem chỗ này, thần tìm được lai lịch ngọc bội của Thanh Loan.”

Tiêu Minh Xuyên cúi đầu vừa thấy, thoáng chốc liền ngây ngẩn cả người.

Làm Tiêu Minh Xuyên kinh hãi không phải “Long Phượng trình tường” đáng ra là thuộc về Ôn Huyền lại trên người Thanh Loan, mà là cái “Muôn đời Vĩnh Xương”, tổ phụ cho phụ hoàng, phụ hoàng lại không có cho hắn. Tiêu Minh Xuyên đã nhớ tới hắn nhìn thấy “Muôn đời Vĩnh Xương” là khi còn nhỏ, khi đó phụ hoàng mang trên người.

“Phụ hoàng, đây là cái gì?”

Tiêu Duệ luôn luôn cưng chiều Tiêu Minh Xuyên. Ở trước mặt Cố An Chi thì luôn quy tắc, gặp phụ hoàng hắn lại làm càn rất nhiều. Khi phụ hoàng nằm ở giường đặt dưới bóng cây Tiêu Minh Xuyên hỏi cũng không hỏi liền trực tiếp bò lên trên, còn lấy ra ngọc bội phụ hoàng đeo ở trên cổ chơi đùa.

Tiêu Duệ lười nhúc nhích, mặc cho Tiêu Minh Xuyên bò tới bò lui ở trên người mình.

Thấy phụ hoàng không phản ứng mình, Tiêu Minh Xuyên cũng không thèm để ý, lôi kéo cánh tay.

“Phụ hoàng đừng ngủ, ngài mau nói cho con biết.”

So với Cố An Chi luôn làm hắn sợ hãi, Tiêu Minh Xuyên đối với Tiêu Duệ là hoàn toàn không sợ còn dám làm nũng.

Tiêu Duệ bị con cuốn lấy cũng phiền, đành phải mở mắt, lười biếng trả lời:

“Đây là Ngọc Hoàng mà Hoàng tổ phụ con cho.”

“Ngọc Hoàng là cái gì?”

Tiêu Minh Xuyên vẫn không hiểu bám riết không buông tha tiếp tục truy hỏi.

Tiêu Duệ lại lười trả lời, duỗi tay ra, trực tiếp đem Tiêu Minh Xuyên giam cầm ở trong lòng ngực, ra lệnh:

“Không cho nói nữa, ngoan ngoãn ngủ, không ngủ liền đi ra ngoài chơi, không được quấy rối trẫm.”

Buồn ngủ cũng sẽ lây, Tiêu Minh Xuyên giãy giụa hai lần không ra liền lười động, ghé vào trên người Tiêu Duệ ngủ.

Chờ hắn tỉnh lại, sớm đem chuyện Ngọc Hoàng quên. Hiện tại nghĩ đến, hẳn là phụ hoàng đem “Muôn đời Vĩnh Xương” cho Tiêu Minh Thanh, Tiêu Minh Xuyên trong lòng có chút chua xót.

Cố Du cũng không biết Tiêu Minh Xuyên đang ganh tị Tiêu Minh Thanh, nhẹ giọng hỏi:

“Bệ hạ, ngài muốn hỏi Ôn Huyền một chút hay không?”

Có thể đem ngọc bội quý trọng như vậy để ở trên người Thanh Loan khẳng định không phải bị vứt bỏ.

Tiêu Minh Xuyên nghĩ nghĩ, trầm ngâm nói:

“Ôn Huyền không ở Thượng Kinh, chuyện này chờ hắn trở về lại nói. Thanh Loan không thể cùng người thường giao tiếp, tạm thời cho nó đi theo Thanh Long. Về sau làm cái gì khi xác nhận lại nói tiếp.”

Cố Du đối với an bài của Tiêu Minh Xuyên không có phản đối. Nếu thật là người nhà Ôn gia khẳng định không thể làm ảnh vệ. Nhưng rốt cuộc có phải hay không, dù sao cũng phải đợi Ôn Huyền trở lại mới có thể biết.

“Bệ hạ, thần muốn đi Từ Ninh Cung, ngài đi không?”

Tảng đá trong lòng bỏ xuống, Cố Du cần gấp gặp con mình.

Tiêu Minh Xuyên gật đầu, cười nhạt nói:

“Tất nhiên là muốn đi, trẫm lại đây chính là vì hỏi khanh sao không đi gặp Lĩnh Nhi mà.”

Cố Du nhoẻn miệng cười, lại không nói lời nào, không thể để Hoàng đế biết mình hoài nghi, tuyệt đối không thể.

Thấy Cố Du không chịu nói, Tiêu Minh Xuyên cũng không miễn cưỡng, hắn khẽ cười nói:

“Chờ lát nữa thấy Lĩnh Nhi, khanh chắc chắn sẽ giật mình.”

“Vì cái gì? Lĩnh Nhi đã nhiều ngày không ngoan? Có hay trộm khóc nhè không?”

Đã xa Tiêu Lĩnh suốt sáu ngày, điều trước nay chưa từng bao giờ có. Cố Du đã chuẩn bị tâm lý tốt Lĩnh Nhi nhìn thấy mình sẽ khóc lớn một hồi.

Tiêu Minh Xuyên nhướng mày, trực tiếp trả lời:

“Lĩnh Nhi nơi nào là trộm khóc, nó thiếu chút nữa đem long bào của trẫm khóc ướt.”

Cố Du nghe vậy có chút nóng nảy, vội hỏi:

“Lĩnh Nhi còn khỏe chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có không có, Lĩnh Nhi mấy ngày này đều khá tốt, uống thuốc vẫn bình thường, không có gì khác.”

Tiêu Minh Xuyên không muốn làm Cố Du lo lắng, nhanh chóng giải thích. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần Tiêu Lĩnh không sinh bệnh chính là đáng được ăn mừng.

Cố Du thoáng yên tâm chút, bước chân lại là không tự giác mà nhanh hơn, Tiêu Minh Xuyên bất động thanh sắc mà đi theo.

Phu phu Hoàng đế chọn thời cơ không tồi, vừa đúng lúc Từ Ninh Cung dọn bữa trưa. Cố An Chi hiển nhiên là đã sớm biết tin tức Cố Du về cung, cơm trưa cũng chuẩn bị món Cố Du thích.

Cố Du vào cửa liền tìm kiếm con trai. Ai ngờ vừa thấy phụ hoàng cùng cha vào cửa Tiêu Lĩnh liền giãy giụa từ trên bàn cơm xuống dưới, một đường chạy chui vào trong lòng ngực Cố Du.

“Cha, sao giờ mới trở về?”

Tiểu Hoàng tử chính là ủy khuất, vừa thấy cha là nước mắt lưng tròng.

Cố Du ngồi xổm xuống, một tay đem Tiêu Lĩnh kéo vào trong lòng ngực, ở trên mặt hôn lên hai cái, ngay sau đó hỏi:

“Lĩnh Nhi, đã quên cha ngày thường cùng con nói gì? Đi đường không cần gấp, càng không thể chạy!”

Tiêu Lĩnh ngượng ngùng le lưỡi, dịu dàng nói:

“Lĩnh Nhi nhớ rõ, chỉ là…… Lĩnh Nhi nhớ cha.”

Cố Du đem Tiêu Lĩnh ôm càng chặt, cũng không nói cái gì nữa. Tiểu bảo bối thật là ngoan.

Tiêu Lĩnh ở trên người Cố Du cọ cọ, vươn tay nhỏ sờ cái trán cha nó, còn hỏi:

“Cha, phụ hoàng nói cha bị bệnh, đã khỏe rồi sao? Lĩnh Nhi lo lắng lại lo lắng, thuốc đắng cha khẳng định không thích uống.”

“Cha khỏe, cám ơn Lĩnh Nhi.”

Nếu không khỏe, Trần thái y chắc chắn sẽ không cho lên đường, Tiêu Lĩnh phỏng chừng lại khóc.

Thấy phụ tử hai người triền miên ôm nhau, sớm quên bữa trưa, Tiêu Minh Xuyên có tâm muốn nhắc nhở bọn họ, lại không biết nên mở miệng như thế nào, sợ phá hư không khí.

May có Cố Thái hậu nhìn không được mà nhắc nhở:

“Du nhi, đồ ăn cũng nguội lạnh rồi.”

Cố Du ngẩn người, kinh ngạc nói:

“Lĩnh Nhi chúng ta ăn cơm?”

Lúc trước Tiêu Lĩnh mỗi bữa đều là nhũ mẫu đút ăn, khó trách Tiêu Minh Xuyên nói Cố Du sẽ chấn động. Thật là quá ngoài ý muốn, hoàn toàn không giống Cố Du tưởng tượng.

Tiêu Minh Xuyên gật đầu, trên mặt không biểu hiện nhưng trong lòng đối với Cố Thái hậu lại cực bội phục. Ngày hôm trước hắn vừa trở về, lần đầu tiên cùng Tiêu Lĩnh dùng bữa, muốn tự mình đút cho nó, ai ngờ Tiêu Lĩnh không chịu một hai phải kiên trì tự mình ăn.

Tuy nói Tiêu Lĩnh còn chưa thuần thục, làm rớt còn nhiều hơn cho vào trong miệng, nhưng dù sao cũng muốn tự mình ăn. Tiêu Minh Xuyên lúc ấy liền ngây người, kinh ngạc tuyệt không thua Cố Du ngày hôm nay, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Có Tiêu Lĩnh một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ mà dùng cơm trưa, trong bữa ăn không khí phi thường hòa thuận.

Sau khi ăn xong, Cố Du mang theo Tiêu Lĩnh về Khôn Ninh Cung ngủ trưa. Tiêu Minh Xuyên phải về ngự thư phòng xử lý tấu chương chồng chất như núi. Cố An Chi cam đoan triều đình vận hành không ra sai lệch, nhưng Hoàng đế làm việc, hắn tuyệt không sẽ không can thiệp.

Tiêu Minh Xuyên đi Mai Sơn Trang bốn ngày, trở về nhìn thấy án thư cũng chấn kinh rồi, sao có nhiều tấu chương như vậy chứ.

Suy xét đến mặt mũi hoàng tộc Tiêu thị, Tiêu Minh Xuyên đối với vụ án Vinh Thân Vương phủ tiến hành điều tra bí mật.

Mặt ngoài, tang lễ Vinh Thân Vương phi vẫn tiến hành như thường nhưng vẫn tiến hành điều tra âm thầm.

Vào buổi chiều, Tiêu Minh Xuyên điều tra thu được tiến triển mới nhất. Tiêu Tuyển không có nói sai, Vinh Thân Vương phi thật là chết do dùng quá liều Tức Hồn Thảo, nhưng mà……

Lai lịch Tức Hồn Thảo lại không giống Tiêu Tuyển nghĩ đơn giản như vậy.

Nội Vụ Phủ mỗi năm phân cho Vinh Thân Vương phủ Tức Hồn Thảo bao nhiêu đều có ghi chép. Nếu muốn dùng đưa người ta vào chỗ chết ít nhất yêu cầu một phần ba lượng. Nhưng Vinh Thân Vương phủ cũng không thể dùng tùy tiện. Phải dùng theo đơn thuốc, thái y mỗi lần phối dược dùng nhiều hay ít đều ghi lại, mà có dư cũng đem vào kho. Số lượng sử dụng và còn lại có thể kiểm tra được.

Tiêu Minh Xuyên nhíu nhíu mày nói:

“Tiếp tục điều tra, nhất định phải tra được Tức Hồn Thảo là từ đâu tới.”

Nếu không phải Tiêu Nghiên Đường cung cấp Tức Hồn Thảo, thì Trắc phi Bạch thị là từ đâu có được. Dùng độc có thể dùng Tì Sương, Hạc Đỉnh Hồng, càng hợp lý hơn so với Tức Hồn Thảo.

Nếu là Tiêu Nghiên Đường thì số lượng Tức Hồn Thảo lớn như vậy trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ cũng rất khó gôm đủ. Bởi vì Tức Hồn Thảo là loại dược liệu bảo tồn không dài, nhiều nhất không vượt qua hai năm, nếu đem Tức Hồn Thảo bao năm qua tích lũy lại căn bản là không thể được.

Trễ một chút, Tiêu Minh Xuyên đến Khôn Ninh Cung ngủ lại, tới còn chưa có kịp cùng Cố Du nói một câu, Vinh Thân Vương phủ lại truyền đến một tin tức.

Tiêu Tuyển cùng Tiêu Chuẩn ở trước linh vị Vinh Thân Vương phi nổi lên xung đột, trong hỗn loạn Tiêu Tuyển không cẩn thận giết Trắc phi Bạch thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.