Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 62: Có chút mất mát



Hoàng hậu về nhà mẹ, Hoàng đế hằng ngày thiếu người yêu hạng nhất, hắn đem con về Càn An Cung. Thời điểm Tiêu Lĩnh tới lại không quên đem Chu Nhan và Tiêu Ý Hành theo. Vì thế Hoàng đế lượng công việc hằng ngày không những không có giảm bớt, ngược lại còn gia tăng không ít.

Phê duyệt tấu chương đối với Tiêu Minh Xuyên không tính là cái gì, làm việc mấy mươi năm đã sớm thuần thục. Thời gian đã lâu lắm, ký ức hắn đối với những sự việc phát sinh ở năm Thừa Khánh thứ mười đã rất mơ hồ, bất quá qua hơn hai tháng cũng một lần nữa quen thuộc.

Trước đây thời điểm sinh nhật Cố Du ở trong cung đều là tự mình xử lý. Hiện giờ, Tiêu Minh Xuyên cho Cố Du về nhà, những cái Cố Du phải làm cũng liền rơi xuống trên đầu của hắn.

Chỉ còn có hai ngày, quy chế khẳng định không đổi được, Tiêu Minh Xuyên liền bỏ chút công phu thêm vài chi tiết làm Cố Du vừa lòng, còn không thể nói hắn ăn xài phung phí loạn tiêu tiền.

Hai ngày này, tốc độ phê tấu chương của Tiêu Minh Xuyên nhanh xưa nay chưa từng có, cũng không định ngày mà hẹn đại thần nói chuyện phiếm. Có thời gian nhàn hạ đều chuẩn bị sinh nhật cho Cố Du. Trừ cung yến, bọn họ còn có hành trình đi ra ngoài, hắn muốn lên kế hoạch tốt nhất để có thể cho Cố Du một kinh hỉ.

Khi Tiêu Minh Xuyên còn đang cân nhắc xem có nên dẫn Cố Du đi ăn đậu hủ Lý Ký ở Vân thôn, bỗng truyền đến tiếng khóc vang dội của Tiêu Ý Hành.

Là Tiêu Ý Hành không phải Tiêu Lĩnh, tiếng khóc phi thường lảnh lót, cách xa cũng có thể nghe thấy, làm người ta căn bản không thể xem nhẹ. Cũng may đứa bé này ngày thường cũng không hay khóc nháo, ngẫu nhiên khóc chỉ cần nhũ mẫu dỗ dành một chút rất nhanh là có thể dừng lại.

Nhưng hôm nay tình huống có chút khác thường, Tiêu Ý Hành càng khóc càng lớn. Cùng tiếng khóc Tiêu Ý Hành còn truyền đến giọng Tiêu Lĩnh, nó tựa hồ cùng nhũ mẫu dỗ dành Tiêu Ý Hành, đáng tiếc là không hiệu quả.

Tiêu Minh Xuyên buông giấy bút, bất đắc dĩ mà thở dài, đi ra ngoài nhìn xem là chuyện như thế nào.

“Hành Hành ngoan, đừng khóc, ca ca không làm cho đệ được chưa? Hành Hành, cầu xin đệ, đừng khóc được không, đệ khóc làm ta cũng muốn khóc……”

Tiêu Lĩnh nói chuyện giọng mềm mại.

Tiêu Ý Hành không biết là nghe có hiểu Tiêu Lĩnh nói gì hay không, hay là bị làm cho sợ mà không để ý tới, chỉ lo khóc. Nhũ mẫu cũng ở bên vỗ về Tiêu Ý Hành, nàng còn muốn đem Tiêu Ý Hành bế lên nhưng Tiêu Lĩnh lại không cho.

Tiêu Minh Xuyên nghe xong Tiêu Lĩnh nói thì dở khóc dở cười, trầm giọng hỏi:

“Lĩnh Nhi, con đối với Hành Hành làm cái gì?”

Hắn biết Tiêu Ý Hành sẽ không vô duyên vô cớ khóc thành cái dạng này, hơn phân nửa là do Tiêu Lĩnh lại có ý tưởng kỳ lạ, kết quả biến khéo thành vụng.

Tiêu Lĩnh nghe được giọng Tiêu Minh Xuyên quay đầu nhìn hắn, ủy khuất nói:

“Phụ hoàng, con không có làm cái gì, con chính là làm tóc cho Hành Hành, sau đó đệ ấy liền khóc……”

“Chính con làm?”

Tiêu Minh Xuyên trong lòng nói khó trách. Trẻ con vốn mẫn cảm, mỗi ngày những cung nữ chải đầu đều là tay nghề tinh vi. Tiêu Lĩnh xuống tay không nhẹ Tiêu Ý Hành không khóc mới là việc lạ.

Tiêu Lĩnh gật gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đen bóng rực rỡ lấp lánh:

“Là con làm, con còn làm cho Nhan Nhan, ma ma cũng khen con làm đẹp. Đáng tiếc Hành Hành tóc quá ngắn, chỉ có thể cột một chùm nhỏ, căn bản không xinh.”

Tiêu Minh Xuyên sợ ngây người, Lĩnh Nhi của hắn có sở thích quá kỳ lạ như vậy. Hắn vừa nghĩ vừa nhìn hướng Chu Nhan.

Chu Nhan trước kia ở tại Vân Phù Trai, bọn ảnh vệ cũng không phải biết chiếu cố người khác, tóc của nó vẫn luôn là cột cái đuôi ngựa liền xong việc, đơn giản thuận tiện. Sau khi tới Khôn Ninh Cung, nhũ mẫu Tiêu Lĩnh muốn bới tóc cho Chu Nhan, nó ngại phiền toái cũng không cho.

Ai ngờ hôm nay, Tiêu Minh Xuyên nhìn thấy tóc Chu Nhan cột đuôi ngựa, hai bên còn tếch thành mấy cái bím nhỏ, không khỏi hiếu kỳ nói:

“Chu Nhan, đây là Lĩnh Nhi làm cho con sao?”

Đúng là Tiêu Lĩnh tay nghề khá hơn Cố Du nhiều.

“Thưa bệ hạ, là tiểu điện hạ làm cho con.”

Chu Nhan cười gật đầu, chỉ là nụ cười sao lộ ra một chút bất đắc dĩ. Tiêu Minh Xuyên có thể tưởng tượng được là Tiêu Lĩnh quấn lấy Chu Nhan khiến nó đáp ứng, nó không cho người khác cơ hội cự tuyệt mà.

Chiêu làm nũng này đối với Chu Nhan sử dụng được. Về tuổi tác Tiêu Lĩnh nhỏ hơn, lại là tiểu chủ nhân, đương nhiên Chu Nhan sẽ không cự tuyệt. Nhưng Tiêu Ý Hành quá nhỏ, lại chưa biết cái gì, nó chỉ hiểu được Tiêu Lĩnh làm đau nó, khẳng định muốn khóc muốn kháng cự Tiêu Lĩnh tiếp cận mình.

Tiêu Lĩnh hoàn toàn không cảm thấy mình có chỗ nào làm không đúng, còn khờ dại hỏi Tiêu Minh Xuyên:

“Phụ hoàng xem con làm đẹp không?”

Tiêu Minh Xuyên kéo Tiêu Lĩnh ngồi trên giường, nghiêm túc nói:

“Lĩnh Nhi, con nên hỏi trước Chu Nhan có đau hay không?”

Cố Du ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào, cũng đem Tiêu Lĩnh ra chải tóc, mỗi lần đều khiến cho Tiêu Lĩnh nhe răng trợn mắt. Tiêu Lĩnh xuống tay cũng không thể nhẹ hơn so với Cố Du.

“Sao lại vậy? Con rõ ràng thực nhẹ.”

Tiêu Lĩnh nhăn mày, lầm bầm lầu bầu, ngay sau đó lại hỏi Chu Nhan:

“Nhan Nhan, ngươi nói thật đi, ta đem ngươi làm đau sao? Chúng ta là bạn tốt, ngươi không được gạt ta.”

“Không đau.”

Chu Nhan lập tức lắc đầu, nó thấy Tiêu Minh Xuyên không tin, lại tăng thêm ngữ khí.

“Bệ hạ, thật sự không đau.”

Tay Tiêu Lĩnh mềm mại, cũng không nhiều sức lực, sao có thể làm đau nó, hơn nữa Tiêu Lĩnh xuống tay xác thực phi thường nhẹ.

Tiêu Minh Xuyên bỗng nhiên ý thức được, Chu Nhan từ nhỏ bị quăng qua đánh lại, chút sức lực của Tiêu Lĩnh đối với nó bất quá là cào ngứa, nên kiên nhẫn giải thích:

“Lĩnh Nhi, Hành Hành quá nhỏ, dùng sức lực như vậy làm cho Chu Nhan không cảm thấy đau, nhưng Hành Hành sẽ cảm thấy đau, hiểu chưa?”

Tiêu Lĩnh nghĩ nghĩ, thái độ thành khẩn nói:

“Phụ hoàng, con hiểu rồi, con không cột tóc cho Hành Hành nữa.”

Tiêu Minh Xuyên vừa lòng mà cười cười, đang muốn khen ngợi con, liền nghe Tiêu Lĩnh nói thêm:

“Chờ Hành Hành lớn lên một chút, con lại làm tóc cho đệ ấy, sẽ tếch bím tóc, dù sao cột cũng khó coi.”

Tiêu Minh Xuyên không biết nên nói gì chỉ nhìn trời.

Không thể lại trì hoãn nữa, muộn nhất là sang năm, hắn phải đem Tiêu Lĩnh đóng gói đưa đến chỗ Cố Thái hậu. Một người tương lai làm Thái tử lại yêu thích chuyện của nữ nhi, không tương xứng cùng thân phận của nó, cả ngày chỉ nghĩ làm tóc cho đệ đệ thì giống cái gì.

Tiêu Ý Hành lúc đầu có một đám người vây quanh dỗ dành, nó càng khóc càng hăng hái. Sau đó Tiêu Minh Xuyên cùng Tiêu Lĩnh nói chuyện, chỉ có nhũ mẫu nhẹ nhàng dỗ dành. Nó gào một hồi, cảm thấy không ai để ý nên dứt khoát dừng lại, hai mắt chớp chớp.

“Phụ hoàng xem Hành Hành không khóc nữa.”

Tiêu Lĩnh không biết tính toán của Tiêu Minh Xuyên. Nó thấy Tiêu Ý Hành không khóc nên vui vẻ vỗ vỗ tay, còn đi qua hôn hôn mặt béo của nó.

Tiêu Minh Xuyên thấy mấy đứa trẻ không có vấn đề gì, lại dặn dò nhũ mẫu và cung nữ vài câu. Nói Tiêu Lĩnh không hiểu chuyện, các nàng không thể chuyện gì cũng chìu nó, nếu làm không đúng thì phải nói, nói không được liền hướng hắn bẩm báo. Một đám người không dám ngẩng đầu, vâng vâng dạ dạ lĩnh lệnh.

Nhìn đến ba bạn nhỏ lại hi hi ha ha hợp thành một nhóm, Tiêu Minh Xuyên trở về tiếp tục nghiên cứu hành trình ra cung.

Cố Du nói thực giữ lời, nói trước bữa tối về cung, quả nhiên đúng hạn đã trở lại.

Tiêu Minh Xuyên trước tiên phân phó ngự trù chuẩn bị một bàn thức ăn Cố Du thích ăn, nhưng Cố Du nhìn thấy những thứ đó, trên mặt biểu tình cũng không phải rất đẹp.

“Hoàng hậu về nhà chơi vui vẻ không?”

Tuy rằng chỉ là hai ngày không gặp, Tiêu Minh Xuyên lại có loại cảm giác một ngày không thấy như cách tam thu. Nếu không phải vì thân phận, hắn cũng muốn đi theo Cố Du về nhà hai ngày. Bất quá nói vậy thôi chứ Cố gia đại khái cũng không chào đón hắn.

Cố Du mỉm cười nói:

“Thực vui, tạ ơn bệ hạ ân điển.”

Bởi vì xảy ra việc hỉ ngoài ý muốn, Cố Tương đem Cố Du trở thành đồ sứ dễ vỡ, thiếu chút nữa buộc người ở trong phòng nằm ở trên giường cả ngày. Dù đi ăn cơm cũng là một tấc không rời mà đi theo, khi ăn cơm cũng muốn đút cho ăn.

Cố Du có lý do tin tưởng, Cố Tương là sợ bị người nhà nhìn ra manh mối, bằng không hắn thật sẽ nơi nơi chốn chốn nắm tay đỡ Cố Du.

Cố Du thấy Cố Tương khẩn trương khiến cho không có biện pháp. Hôm nay Cố Du về cung, Cố Tương vốn là muốn đưa về, Cố Du khuyên can mãi hao hết nước bọt mới đánh gãy ý niệm này.

Tiêu Minh Xuyên không vui mà bĩu môi, kháng nghị nói:

“Hoàng hậu không cần khách khí như vậy, để khanh về nhà sao nói cái gì ân điển.”

Cố Du bật cười, cũng lười cùng Tiêu Minh Xuyên tranh luận. Thật ra quy tắc tổ tông rất nghiêm khắc, phi tần quân hầu vào cung không thể về nhà. Dù là Hoàng hậu muốn thăm nhà cũng phải qua trình tự thực rườm rà, khi được cho phép thời gian ở nhà cũng thực ngắn. Mà quy trình xin phép cũng phi thường phiền toái.

Không giống Cố Du vậy, đơn giản lên xe liền đi trở về nhà, về nhà còn ở được hai ngày. Căn bản không có tiền lệ này, sao không phải là ân điển.

Cố Du lệnh người đem Tiêu Lĩnh tới, lại đưa cho nó mấy búp bê thỏ nói là quà cho nó, còn nhờ nó phân cho Chu Nhan cùng Tiêu Ý Hành.

Tiêu Lĩnh ôm ba con thỏ, ngây thơ chất phác cười đến không khép miệng được:

“Cám ơn cha, cha không ở nhà, Lĩnh Nhi rất nhớ cha.”

Nói xong nhón mũi chân, dùng sức hôn lên mặt Cố Du.

Cố Du cong lưng, cũng hôn lên trán Tiêu Lĩnh:

“Cha cũng nhớ Lĩnh Nhi.”

Tiêu Lĩnh vui vẻ đi tìm Chu Nhan cùng Tiêu Ý Hành chia đồ chơi, Tiêu Minh Xuyên nhìn bóng dáng con nhảy nhót đi, chờ mong nói:

“Hoàng hậu đi dạo phố mua quà cho Lĩnh Nhi, vậy có phần trẫm hay không?”

Cố Du nghe vậy hơi choáng váng. Mới đầu là có cái ý tưởng này, nhưng mà khi biết mình mang thai lại quên mất. Tiêu Minh Xuyên biết tin này khẳng định là thật vui, nhưng mà……

Cố Du ngẩn người, ấp úng nói:

“Bệ hạ, thực xin lỗi, thần……”

Dù trong lòng sớm có giác ngộ, nhưng trơ mắt nhìn địa vị mình trong lòng Hoàng hậu thấp hơn con nhiều như vậy, Tiêu Minh Xuyên vẫn có điểm hụt hẫng. Nhớ trước đây Cố Du cái gì cũng không nghĩ, đầu tiên sẽ nghĩ đến hắn, hiện tại lại không có đãi ngộ như vậy.

Không muốn chọc Cố Du nhớ tới chuyện cũ, Tiêu Minh Xuyên cười cười chuyển đề tài.

“Hoàng hậu, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi dùng bữa trước, Ngự Thiện Phòng đã chuẩn bị, tất cả đều là món khanh thích ăn.”

Cố Du kỳ thật không đói bụng, nhưng vẫn phối hợp Tiêu Minh Xuyên gật đầu. Tiêu Minh Xuyên nói không sai, trên bàn đều là món Cố Du ngày xưa thích ăn. Nhưng Cố Du mới vừa nhìn thoáng qua, mày liền không tự giác mà nhăn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.