Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 77: Do dự



“Tra tất nhiên là tra xét, chỉ là……”

Ôn Huyền bất đắc dĩ mà thở dài, biểu tình có vẻ có chút rối rắm, hắn dừng một chút mới tiếp tục nói:

“Chỉ là kết quả, có chút ngoài dự đoán của mọi người.”

“Ồ.”

Tiêu Minh Xuyên ý vị thâm trường, gật đầu nói:

“Khanh nói xem.”

Tiêu Minh Xuyên cùng Tiêu Minh Thanh từ nhỏ đã bất hòa, phải nói bọn họ quan hệ có bao nhiêu mâu thuẫn, rồi lại không thể nói.

Phó Chiêu nghi là tú nữ Khương Hoàng hậu chọn cho Tiên đế khi còn là Thái tử, khi đó Cố An Chi chưa tiến cung, Thái tử phi cũng chưa có định ra.

Tiên đế là con trai độc nhất của Cảnh Cùng Hoàng đế nên bị hoàng thất đặt áp lực rất lớn. Ai cũng hy vọng Thái tử có thể sớm nạp người sớm có con nối dõi.

Tiêu Minh Thanh là trưởng tử, tuy rằng không phải con chính thê, lẽ ra cũng nên rất được sủng ái. Đáng tiếc Tiêu Minh Thanh không có chọn đúng ngày sinh ra. Hắn sinh đúng ngày quốc tang của Cảnh Cùng Hoàng đế, trong lúc đó người nào còn có tâm tư đi để ý hắn.

Đại Chu giữ đạo hiếu làm đầu. Đối với thường dân bá tánh, chỉ ấn định trong vòng trăm ngày không được tiệc tùng kết hôn. Nhưng chính Hoàng đế theo tiêu chuẩn quy định giữ đạo hiếu ba năm.

Hoàng đế còn như thế, hậu cung cùng triều đình ai dám làm khác. Tiêu Minh Thanh tròn tháng, trăm ngày, một tuổi cứ như vậy một đường bị bỏ qua.

Tiêu Minh Xuyên xuất thân thoạt nhìn không bằng Tiêu Minh Thanh, nhưng là Tiêu Minh Xuyên sinh xong liền ôm đến Khôn Ninh Cung, từ đây được ấn định tiêu chuẩn Thái tử nuôi lớn.

Tiêu Minh Thanh có dã tâm đối phó Tiêu Minh Xuyên hay không cũng không quan trọng, bởi vì thực lực của hắn không xứng với dã tâm.

Kiếp trước, Tiêu Minh Thanh làm Tiêu Minh Xuyên trở tay không kịp. Nhưng Tiêu Minh Xuyên trước sau vẫn tin tưởng nếu thật sự hắn đợi không được Tiêu Minh Sở tiến đến cứu viện, cuối cùng người thắng cũng không có khả năng là Tiêu Minh Thanh.

“Thần đã hỏi qua tất cả mọi người, bọn họ cách nói đều thống nhất. Chính là mới vừa lên Mai Sơn không lâu, Trưởng thị vệ của Huệ An Vương phủ liền phát hiện kẻ thù cũ theo đuôi, hai bên nói không mấy câu liền đánh nhau. Bởi vì là ân oán giang hồ trước đây, bọn họ sợ thương tổn người vô tội, liền đem Đậu Đậu quấn trong tã lót treo lên trên cây. Ai ngờ đánh xong trở về sau đột nhiên phát hiện, Đậu Đậu không thấy, mà mọi vật dụng lại không có thiếu.”

Ôn Huyền là cao thủ thẩm vấn, hắn có vô số loại thủ đoạn có thể từ trong miệng người khác đào ra chân tướng.

Nhưng mà, mặc kệ Ôn Huyền nói như thế nào, cách nói mọi người đều không có sơ hở, vô luận là thị vệ Vương phủ làm mất đứa bé, hay là bị kẻ thù bắt, mọi người đều khẳng định không có những người khác xuất hiện, trước sau chỉ có hai nhóm nhân mã. Tiêu Minh Thanh đối với kết quả này lại tiếp thu không nổi. Hắn cảm thấy lý do quá kỳ quặc.

Ôn Huyền lại không cho rằng như vậy, Hoàng đế có biết quan hệ bọn họ không tạm thời chưa nói, nhưng nếu biết, hắn đem đứa bé đi làm gì. Chẳng lẽ Hoàng đế còn cần một con tin sao? Cái này có cần không, Tiêu Minh Thanh trên tay lại không có binh quyền, Hoàng đế đề phòng Tiêu Minh Thanh làm cái gì.

Nghe xong lý do Ôn Huyền nói, Tiêu Minh Xuyên dở khóc dở cười nhíu nhíu mày, thở dài nói:

“Biểu huynh cùng trẫm đi gặp Thanh Loan, khanh ngắm nó trong chốc lát liền biết năm đó vì cái gì đột nhiên không thấy.”

Nghĩ đến Tiêu Minh Thanh đối với mình hiểu lầm là do một đám khỉ tạo thành, Tiêu Minh Xuyên hoàn toàn hết chỗ nói. Đứng ở góc độ Tiêu Minh Thanh, hắn hoài nghi Hoàng đế là có thể lý giải. Nhưng Tiêu Minh Thanh vì trả thù mà có thể cấu kết ngoại bang, Tiêu Minh Xuyên căn bản không tha thứ được.

Kiếp trước, nguyên nhân Tiêu Lĩnh cùng Diệp Tranh chết đều do Tiêu Minh Thanh dựng lên. Chẳng sợ kiếp này sẽ không lại phát sinh sự tình như thế, muốn Tiêu Minh Xuyên quên trước kia, xem hết thảy đều không có phát sinh, hiển nhiên là không có khả năng.

Nhưng trước mắt, Tiêu Minh Thanh cái gì cũng còn chưa có làm. Tiêu Minh Xuyên cũng không có lấy cớ, hắn không thể không suy xét tâm tình Ôn Huyền, càng không thể không suy xét cảm thụ của Cố Du.

Ôn gia là hậu duệ Đan Dương Công chúa, đối với hoàng thất trung thành và tận tâm. Ôn Huyền dù có quan hệ với Tiêu Minh Thanh nhưng vẫn lựa chọn trung với Hoàng đế. Tiêu Minh Thanh phản quốc, Ôn Huyền có thể đối với hắn không chút nào khoan dung. Nếu Tiêu Minh Xuyên một hai phải cùng Tiêu Minh Thanh tính rõ ràng, nội tâm Ôn Huyền há có thể không hề dao động.

Còn nữa Cố Du rất thích Thanh Loan, vẫn luôn muốn giúp nó tìm được người nhà. Tuy nói Cố Du cũng không thích Tiêu Minh Thanh, bất quá vì Ôn Huyền cùng Thanh Loan, khẳng định Cố Du cũng sẽ hy vọng bọn họ có thể một nhà đoàn viên.

Lại nói Thanh Loan từ Vân Phù Trai vào Khôn Ninh Cung, bị an bài ở cùng một chỗ với Chu Nhan, bởi vì chỉ có Chu Nhan tương đối có thể trấn áp được nó.

Hai đứa đều thích ăn, Cố Du hiện tại thích nhất xem bọn nó ăn, nhìn cũng cảm thấy muốn ăn theo. Nhưng Tiêu Lĩnh cùng Tiêu Ý Hành tương đối đáng thương, Chu Nhan cùng Thanh Loan ăn đến náo nhiệt, bọn nó cũng bị ảnh hưởng, đáng tiếc bọn nó không thể ăn như vậy.

Tiết Di lúc vào Thượng Kinh, một lần nữa bắt mạch cho Tiêu Lĩnh, cũng điều chỉnh thực đơn. Tiêu Lĩnh càng lúc càng lớn, Tiết Di cho nó thêm không ít rau dưa và trái cây cùng chút ít thịt, chỉ là số lượng đưa ra tương đối khắt khe.

Với thực đơn này cho Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du ăn, nhiều nhất là ba ngày, phu phu Hoàng đế khẳng định sẽ không chịu nổi. Nhưng Tiêu Lĩnh trước kia chỉ là ăn dược thiện, ngẫu nhiên bổ sung đồ ăn, thực đơn mới với nó mà nói đã xem như thực phong phú.

Tiêu Ý Hành vấn đề không giống Tiêu Lĩnh, nó đồ ăn nào cũng có thể ăn, nhưng do còn nhỏ không nhai được, nên chỉ xem mà ăn không được. Mà Thanh Loan là đứa trẻ bướng bỉnh thích nhất cầm thịt lắc lư trước mặt Tiêu Ý Hành làm cho em bé cứ kêu oa oa.

Lúc này đến thời gian dùng cơm trưa, Tiêu Minh Xuyên mang theo Ôn Huyền đi Ngự Hoa Viên gặp người.

Tiêu Lĩnh cùng Tiêu Ý Hành được nhũ mẫu đặt ngồi ở trên nệm dày. Tiêu Lĩnh xung phong nhận việc đút Tiêu Ý Hành ăn hoa quả nghiền nát. Động tác Tiêu Lĩnh thực không thuần thục, thường làm dính trên mặt Tiêu Ý Hành, bất quá Tiêu Ý Hành không thèm để ý, ăn ngon lành.

Thấy tình hình vậy, Tiêu Minh Xuyên mỉm cười không nói, hắn cảm thấy Lĩnh Nhi chính là lấy Tiêu Ý Hành luyện tập, tương lai đút cơm cho muội muội ăn.

Thanh Loan cùng Chu Nhan không yên ổn như vậy, hai đứa tranh giành đồ ăn, đuổi theo nhau chạy loạn. Có thể thấy được Chu Nhan ở cùng Tiêu Lĩnh là khắc chế như thế nào, đổi thành Thanh Loan, nó liền cho mình tự do.

Ôn Huyền âm thầm quan sát một lát, phát hiện Chu Nhan tuy rằng tuổi nhỏ, võ công lại không kém, dù là cùng bạn nhỏ chơi đùa, bước chân cũng không loạn chút nào, thêm một thời gian nữa nhất định sẽ là cao thủ.

Thanh Loan thì không bằng. Bước chân nó vô quy luật, nhìn ra được không căn bản võ học, nhưng di chuyển lại dị thường linh hoạt, đánh không lại liền chạy trốn thực mau, Chu Nhan có chút theo không kịp.

Ôn Huyền còn chú ý tới, Thanh Loan ít nói chuyện, khi nói cũng rất ngắn gọn. Chu Nhan nói chuyện rất có trật tự, khi cùng Thanh Loan giao tiếp còn sẽ lấy tay ra dấu, dường như sợ nó nghe không hiểu.

Ôn Huyền có chút không hiểu, thấp thỏm nói:

“Bệ hạ, Đậu Đậu đây là……”

Tiêu Minh Xuyên không có thừa nước đục thả câu, đem câu chuyện nhặt được Thanh Loan trước sau cùng suy đoán đều nói cho Ôn Huyền.

Ôn Huyền nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, cả người đều không tốt. Sao lại là con khỉ chứ, sao có thể……

“Biểu huynh à, nếu là người khác sinh Thanh Loan, trẫm hiện tại đã cho khanh lãnh đi rồi.”

Tiêu Minh Xuyên thâm ý mà tạm dừng một lát mới nói:

“Nhưng người kia là hoàng huynh, trẫm liền phải suy xét, khanh chờ trẫm cùng Hoàng hậu thương lượng, sau đó lại nói cho khanh kết quả.”

Hắn đối với Tiêu Minh Thanh thái độ khách quan không được, nhưng Cố Du có thể. Tiêu Minh Xuyên quyết định để Cố Du giúp hắn tìm ra chủ ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.