Tiêu Minh Xuyên xử lý xong chính vụ trở lại Khôn Ninh cung, nghe nói Cố Du còn ở thư phòng, không khỏi có chút buồn bực.
Mang theo chút nghi ngờ cùng một chút xíu không vui, Tiêu Minh Xuyên đến thư phòng Khôn Ninh Cung. Kết quả phát hiện Cố Du vừa không viết chữ cũng không đọc sách, ngồi ở trên giường trong trạng thái sững sờ.
"A Du, đang suy nghĩ gì đấy? Nghĩ đến nhập thần như thế?"
Cố Du vẫn không nghe, vẫn cứ đắm chìm trong thế giới của chính mình. Tiêu Minh Xuyên bất đắc dĩ, cất cao giọng kêu:
"A Du, A Du..."
Cố Du bỗng nhiên tỉnh hồn lại, vỗ ngực kinh hô:
"Nhị ca đến đây lúc nào, làm người ta sợ muốn chết!"
"Thật sự bị dọa sao?"
Cố Du lòng vẫn còn sợ hãi gật gật đầu:
"Tim cũng nhảy tới cổ họng, ngài nói có phải thật hay không?"
Thấy Cố Du sắc mặt thật sự hơi trắng bệch, Tiêu Minh Xuyên nắm tay Cố Du cũng ngồi trên giường, ân cần nói:
"Có nghiêm trọng không? Có muốn truyền thái y hay không?"
Cố Du lắc đầu một cái, hướng đến bả vai Tiêu Minh Xuyên dựa vào một chút, nhẹ giọng nói:
"Cũng không cần thiết, đã không sao."
"Là trẫm không tốt, lần sau sẽ không đột nhiên nói chuyện như vậy."
Tiêu Minh Xuyên nói xong cúi đầu hôn nhẹ lên mặt Cố Du, ôn nhu hỏi:
"A Du mới vừa rồi đang suy nghĩ gì vậy? Trẫm gọi vài lần cũng đều không nghe."
Cố Du liền nhớ tới mình bị Tiêu Minh Sở nói những lời kia, không khỏi buồn phiền nói:
"Nhị ca, thần có phải là ngốc rồi không?"
Tiêu Minh Xuyên nháy mắt mấy cái, đột nhiên ngồi ngay ngắn người lại, một mặt biểu tình hoài nghi. Hắn hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Cố Du hỏi vấn đề quỷ gì vậy, hắn hoàn toàn không biết là chuyện gì xảy ra, làm sao trả lời đây.
Cố Du thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêu Minh Xuyên phát hiện ánh mắt của hắn là một mảnh mờ mịt, liền tự nói:
"Nhị ca cái gì cũng không cần nói, thần biết rồi."
Hoàng đế phỏng chừng là không muốn đả kích mình, cho nên mới có thể tránh không đáp, Cố Du tự biết rõ.
Lời vừa nói ra, Tiêu Minh Xuyên càng thêm mờ mịt, hắn cũng không biết Cố Du là có ý gì.
Tiêu Minh Xuyên duỗi tay nắm chặt vai Cố Du, cưỡng bách nhìn thẳng vào mình, sau đó nghiêm túc nói:
"A Du, nói rõ ràng ra, khanh nói đến cái gì, trẫm hoàn toàn không hiểu là chuyện gì đã xảy ra."
Cố Du nghe vậy ngạc nhiên, liền rầu rĩ không vui nói:
"Thần hỏi Nhị ca có phải là thần thành ngốc rồi không? Nhị ca không nói lời nào, đây không phải là ngầm thừa nhận sao?"
Tiêu Minh Xuyên trong phút chốc có loại cảm giác không có gì để nói, hắn nghĩ một chút mới nói:
"A Du thông minh nhất, ai dám nói khanh dốt nát, trẫm sẽ giáo huấn hắn ngay."
Cố Du là rất thông minh, điểm ấy không thể nghi ngờ, chỉ là từ nhỏ được cưng chìu, tính tình có chút đơn thuần.
"Không có người nói, chỉ tự thần cảm thấy như vậy."
Cố Du mất hứng bĩu môi, đem lời Tiêu Minh Sở đã nói thuật lại cho Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên nghe vậy thoáng thở phào nhẹ nhõm. Thái y đã nói với hắn, người mang thai cảm xúc tương đối mẫn cảm, rất dễ dàng nghĩ bậy nghĩ bạ. Người chung quanh phải khuyên bảo, miễn cho không cẩn thận chui vào ngõ cụt.
Tiêu Minh Xuyên rất tình nguyện dụ dỗ, cưng chìu Cố Du, hắn vẫn là sợ Cố Du vô duyên vô cớ mà không vui. Nếu có nguyên nhân sẽ có thể hóa giải, gặp núi phá đường, gặp sông xây cầu, không có gì là không qua được.
"Nói là trao đổi tin tức lẫn nhau, kết quả thần đem Nhị ca bán đứng sạch sẽ mà cái gì cũng không nói cho thần."
Càng bi ai chính là khi Tiêu Minh Sở xin cáo lui Cố Du hoàn toàn không có ý thức đến điểm này, đây cũng là chỗ khiến Cố Du buồn bực nhất.
"Khanh gọi Minh Sở là Tiêu Hà sao?"
Tiêu Minh Xuyên biết Tiêu Minh Sở nhũ danh là Tiêu Hà, hắn cũng biết Tiêu Minh Sở không thích người khác gọi như vậy cho nên hắn đều gọi là Minh Sở, miễn cho chọc Minh Sở không vui.
Ở kiếp trước, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du quan hệ trường kỳ không mặn không nhạt. Tiêu Minh Sở cùng Tiêu Minh Xuyên thân cận, cùng Hoàng hậu tự nhiên là quen biết hời hợt. Hai người tình cờ gặp mặt, một người gọi Hoàng hậu điện hạ, một người liền gọi Thế tử, khách khí căn bản không như là người một nhà.
Bây giờ, phu phu Hoàng đế như keo như sơn, Tiêu Minh Sở đối với Cố Tương có ý đồ, có thể trở nên thân thiết cùng Cố Du.
Cố Du nhíu mày, hơi hơi mang theo điểm đắc ý nói:
"Ai bảo hắn gọi thần là Nhị tẩu?"
"Ha ha ha!"
Tiêu Minh Xuyên không nhịn được cười, cười ra tiếng. Hắn trước đây làm sao không phát hiện, Cố Du cùng Tiêu Minh Sở đều ấu trĩ, cả hai cãi nhau như trẻ con, thực sự là cười chết người.
Cố Du liếc mắt nhìn Tiêu Minh Xuyên đang cười đến không ngậm miệng lại được, ngược lại cũng không nói gì.
Không dễ dàng ngưng cười, Tiêu Minh Xuyên nghiêm mặt nói:
"A Du không vui vì Minh Sở gọi như vậy, vậy khanh cũng gọi hắn như vậy đi."
"Nhị ca muốn làm như thế?"
Cố Du khó có thể tin, lẽ nào Hoàng đế thật muốn lấy lại vương vị Tấn Dương cho con mình.
Tiêu Minh Xuyên không đùa Cố Du, ôm lấy bờ vai nghiêm túc nói:
"A Du, Minh Sở cùng Nhị ca khanh sẽ như thế nào, chúng ta thật ra là không nên nhúng tay, thuận theo tự nhiên đi."
Tiêu Minh Xuyên xem ra trở ngại trong mối quan hệ của Tiêu Minh Sở và Cố Tương không do bất luận người nào, mà là do bản thân Cố Tương.
Tuy rằng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, Tiêu Minh Xuyên vẫn cảm thấy, không chỉ do có Ôn Huyền mà bọn họ nhiều năm như vậy dây dưa không rõ. Trong đó nhất định còn có nguyên nhân khác, nếu như bọn họ không giải quyết được cái vấn đề này, chuyện sau này căn bản không thể nào nói tới.
Cố Du suy nghĩ một chút, nhất thời hiểu ý Tiêu Minh Xuyên. Tiêu Minh Sở cùng Cố Tương có thể đi tới bước nào, hoàn toàn do vận mệnh của bọn họ. Nếu người ngoài nhúng tay vào sự tình sẽ trở nên phức tạp hơn.
"Chuyện đơn giản như vậy thần còn không thông, quả nhiên là biến ngốc."
Cố Du nghe đến bữa tối liền cau mày, lấy tay che ngực, bộ dạng như muốn nôn lại không nôn được, so với nôn ra càng khó chịu hơn. Cố Du khoát tay nói:
"Nhị ca, vào lúc này không muốn ăn, ngài đói bụng liền đi trước đi, thần nằm một chút."
Tiêu Minh Xuyên làm sao có khả năng bỏ lại Cố Du không lo, hắn đỡ Cố Du nằm trên giường xong, liền đắp kín chăn.
"A Du, thật sự không có chuyện gì sao? Không phải là bị Minh Sở chọc tức chứ?"
"Thần có hẹp hòi như vậy sao?"
Cố Du tức giận vứt cho Tiêu Minh Xuyên một ánh mắt khinh thường.
"Chốc lát nữa là không sao, ngài đừng lo lắng."
Ba tháng đầu vốn là thời điểm phản ứng lớn nhất, tình cờ buồn nôn tính là gì, so với lần trước mang thai lần này đã tốt lắm rồi.
Cố Du không lừa gạt Tiêu Minh Xuyên, qua giờ trưa lại nói đói bụng rồi, còn nói muốn ăn sủi cảo và rau Tề Thái (một thứ rau có hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng để làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu)
May nhờ trong cung có lều trồng rau nếu không phải vào mùa đông chạy đi đâu tìm cây Tề Thái. Ngự thiện phòng gấp vội vội vàng vàng nấu sủi cảo đưa tới. Cố Du nếm thử một miếng nói dấm chua không đủ chua. Tiêu Minh Xuyên một bên dặn dò người đổi dấm chua, một bên tự mình nếm một chút.
"Ui..."
Còn nói không đủ chua, răng hắn cũng sắp rụng, Tiêu Minh Xuyên oán niệm nhìn Cố Du, buồn bực nói:
"A Du, khanh trước đây không phải không ăn chua sao?"
"Đại khái là nó thích ăn."
Cố Du cúi đầu liếc nhìn bụng mình.
Tiêu Minh Xuyên cũng lại gần xem, trong miệng thầm nói:
"Không phải nói chua là nữ cay là nam sao. Khang hôm nay thích ăn chua, hôm trước thích ăn cay, chẳng lẽ là long phượng thai?"
Ngẫm lại Cảnh Cùng Hoàng đế cùng Đan Dương Công chúa, hắn có chút động tâm.
Cố Du vỗ vỗ lưng Tiêu Minh Xuyên nói bổ sung:
"Quý thái y đã nói chỉ có một."
Tiêu Minh Xuyên lập tức cười nói:
"Một cũng tốt, song thai quá cực khổ, ta không nỡ."
Quãng thời gian trước Cố Du ăn cái gì ói cái đó, hắn thực sự là sợ hãi. Cũng may phương thuốc của Hoa đại phu có chút công dụng, Cố Du uống thuốc tuy rằng vẫn ói, lại không đến nỗi ăn không vô đồ ăn.
Quý Nghi trước đã nói với hắn, Cố Du thể chất mẫn cảm, lần trước hoài thai chính là từ khi mang thai nôn ói đến lâm bồn, đó cũng là một trong những nguyên nhân làm Tiêu Lĩnh yếu ớt. Lại đẻ non một tháng, Tiêu Lĩnh sinh ra không đủ cân nặng rõ ràng cho thấy dinh dưỡng không đủ.
Quý Nghi cũng nói, thời gian mang thai phản ứng cùng tâm tình có quan hệ. Nói cách khác, Cố Du lần trước phản ứng nghiêm trọng như vậy là do tâm lý tác dụng. Bây giờ không có như vậy phản ứng dĩ nhiên là nhẹ một chút.
Chờ Cố Du ăn no, Tiêu Minh Xuyên đột nhiên kéo tay, nhẹ giọng nói:
"A Du, xin lỗi!"
E rằng Cố Du không thèm để ý, nhưng đã nhiều năm như vậy, hắn thật sự nợ Cố Du một câu xin lỗi.
Cố Du bị Tiêu Minh Xuyên đột nhiên hành động như vậy làm cho sững sờ, lập tức cười nói:
"Bổn cung đại nhân đại lượng, không so đo với ngài."