Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 86: Tỉnh ngộ



Cố Du bày ra tư thế thăm dò rõ ràng như thế̀, Cố Thái hậu nào có không hiểu, chỉ là sẽ không nói với vãn bối.

Cố An Chi biết tất cả mọi chuyện, nhưng chỉ nhàn nhạt cười cười, căn bản không để ý. Làm sao có thể chứ, Tiêu Minh Xuyên sao có thể là con mình. Cố Du sao tin tưởng lời nói vô căn cứ như vậy, ta không tin.

Bởi vì năm đó, chính tai Cố An Chi nghe lén được cuộc nói chuyện của Tiêu Duệ cùng Quân Diệu. Tiêu Duệ nói nếu như đứa bé kia là của Cố An Chi, Tiêu Duệ sẽ không lưu lại. Cố An Chi tin tưởng Tiêu Duệ không cần phải lừa dối Quân Diệu.

Cố An Chi bình tĩnh mà liếc nhìn Cố Du một cái. Cố Du đang giúp Tiêu Lĩnh cởi áo choàng, đem nó ôm đặt lên giường, nhét vào tay nó cái ấm lô cho nó ôm.

Cố An Chi lơ đãng nhíu nhíu mày:

"Du Nhi, con sao còn tự mình ôm Lĩnh Nhi?"

Cố Du mờ mịt ngẩng đầu lên, không hiểu nói:

"Con chỉ là đem Lĩnh Nhi đến giường..."

Cố Du cũng không phải lần đầu tiên mang thai, đương nhiên biết mang thai không nên dùng lực trên lưng. Cho nên lúc thường cũng không ôm Tiêu Lĩnh, hôm nay cũng chỉ là đem nó ôm lên giường, cũng không dùng nhiều sức.

Cố An Chi cho đến cùng không có kinh nghiệm phương diện này, cũng hiểu được Cố Du không phải làm bừa, thấy Cố Du không có việc gì liền không cần phải nhiều lời nữa.

Thấy Cố Thái hậu hoàn toàn không có nói ra sự kiện kia, Cố Du cắn cắn môi, lấy hết dũng khí nói:

"Bá phụ, con có lời muốn nói với ngài."

Cố An Chi biết Cố Du muốn nói gì, nên phất phất tay cho cung nữ thái giám trong phòng lui ra hết.

"Bá phụ, ngày ấy con và Tiêu Hà nói chuyện bí mật, ngài đã biết rồi phải không?"

"Các người như vậy cũng gọi là bí mật sao?"

Cố An Chi nghe vậy bật cười, bọn họ chỉ thiếu chút nữa ở ngay trước mặt hắn thảo luận.

Cố An Chi thản nhiên gật đầu nói:

"Nghe được. Hai đứa trẻ mà lại học đòi nghị luận chuyện của trưởng bối."

"Con giống đứa trẻ sao? Lĩnh Nhi nhà con cũng sắp làm ca ca rồi."

Cố Du theo bản năng cãi lại, không hề hay biết đã bị Cố An Chi chuyển hướng đề tài, chốc lát phản ứng lại, vội la lên:

"Bá phụ không tin chúng con nói? Không tin... Bệ hạ thật là con của ngài sao?"

So với Cố Du rõ ràng nôn nóng, Cố An Chi thần sắc vẫn là sóng lớn không sợ, hắn không có trực tiếp trả lời Cố Du, mà là hỏi ngược lại:

"Du Nhi, con là từ đâu nghe được những chuyện này?"

Trước mặt Cố An Chi, Cố Du căn bản là không có bí mật, hỏi liền thành thật đáp:

"Lão Tấn Dương Vương, còn có mẫu thân con."

Cố Du vốn còn muốn hỏi ngoại tổ phụ nữa bất quá còn chưa kịp.

"Các người tin tưởng lời nói của ông ta đều là thật?"

Cố An Chi gọi "Các người" dĩ nhiên là chỉ Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du.

Cố Du ngạc nhiên, trầm mặc chốc lát mới nói:

"Con cảm thấy lão Tấn Dương Vương không cần thiết đem chuyện này gạt chúng con."

Cố Du nói chuyện ngữ khí bình bình, Cố An Chi lại sững sờ, kinh ngạc nói:

"Con thật là nghĩ như vậy?"

Cố Du không chút nghĩ ngợi, thản nhiên nói:

"Bá phụ, con nghĩ như thế nào không phải quan trọng, nhưng mà bệ hạ.... thật cho là như vậy."

Cố Du không cảm thấy Cố Thái hậu nghe lời của bọn họ liền nhất định tin tưởng. Cố Thái hậu và Tiên đế khẳng định tồn tại một hiểu lầm nào đó. Nếu không phải Tiên đế sẽ không bỏ ngôi vị Hoàng đế cùng con mình, cũng không cần phải chạy trốn. Nhưng tốt xấu gì Thái hậu cũng nên kiểm chứng một chút, chứ không thể giống như bây giờ thờ ơ không động lòng.

"Con cảm thấy được Hoàng đế sẽ tin tưởng lời nói như vậy?"

"Đã tin."

Lão Tấn Dương Vương nói rất có lý. Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du chính là như thế mới bị thuyết phục.

"Nếu như bệ hạ thực sự là con Tấn Dương Vương Tiêu Thù, phụ hoàng sẽ không để bá phụ nuôi nấng bệ hạ đâu. Chính lão Tấn Dương Vương đã nói như thế với chúng con."

Trong phút chốc, trong mắt Cố Thái hậu loé ra vẻ kinh ngạc, tuy rằng không rõ ràng, nhưng đủ để bị Cố Du nhận ra được.

Cố An Chi nhớ lại lúc trước, khi đem Tiêu Minh Xuyên ôm đến Khôn Ninh Cung, thời điểm đó Tiêu Duệ đã nói với mình như thế nào. Tiêu Duệ vẻ mặt lạnh nói:

"Hoàng hậu chính là chủ sáu cung, nuôi dưỡng Hoàng tử là việc nằm trong phận sự. Đinh Tiệp dư phần vị không đủ, cho nên Xuyên Nhi xin nhờ Hoàng hậu chăm sóc."

Đinh Tiệp dư bất quá là bình phong, Tiêu Minh Xuyên là ai sinh trong lòng Cố An Chi biết rất rõ.

"Bệ hạ đối với thần yên tâm như thế sao?"

"Khanh là Hoàng hậu của trẫm mà, trẫm đương nhiên yên tâm."

Tiêu Duệ nói xong để Minh Xuyên lên mặt bàn, quay người bước đi.

Nghe nói trẻ con chưa tròn tháng không nhìn thấy bao xa. Nhưng có thể vì Tiêu Minh Xuyên sinh ra liền theo Tiêu Duệ, từ lâu quen thuộc hơi thở của phụ hoàng, phát hiện không có phụ hoàng lập tức cao giọng khóc lớn, giọng rất to, suýt chút nữa đem nóc nhà Khôn Ninh Cung lật ngược.

Cố An Chi chưa từng giữ trẻ, đối với việc Tiêu Duệ ngang ngạnh nhét Tiêu Minh Xuyên ở đây cũng không nhiều hứng thú, chỉ đứng xa xa nhìn đứa bé khóc nháo không ngớt, ra hiệu nhũ mẫu đem Minh Xuyên ôm xuống, thần sắc bình tĩnh trở nên âm trầm không ít.

Cho tới nay, Cố An Chi đều cảm thấy Tiêu Duệ là cố ý, cố ý kín đáo đưa cho mình một đứa bé thấy liền chướng mắt.

Lời Cố Du nói làm thức tỉnh Cố An Chi. Tiêu Duệ muốn trả thù thì có thủ đoạn gì không thể xuất ra.

Thế nhưng.....

"Diệu, ngươi đùa gì thế, tại sao có thể là Hoàng hậu, trẫm không có ý tưởng như vậy."

Đây là câu Tiêu Duệ chính miệng nói. Chính là vì câu nói này mà Cố An Chi xem Tiêu Minh Xuyên không vừa mắt.

Bây giờ nghĩ lại, khi bản thân mình đối với Tiêu Minh Xuyên lạnh nhạt, ánh mắt Tiêu Duệ đều có thâm ý.

Lão Tấn Dương Vương nói đúng. Nếu như Minh Xuyên đúng là con Tiêu Thù, Tiêu Duệ làm sao cam lòng dùng nó để làm công cụ trả thù, phải đặt ở lòng bàn tay thương yêu còn không kịp. Chỉ có là con mình, hắn mới có thể không kiêng dè chút nào.

Nhìn phụ tử bọn họ xa cách Tiêu Duệ chắc là rất đắc ý, có lẽ đây mới là cách Tiêu Duệ trả thù.

"Bá phụ, bá phụ..."

Cố Du có chút bất an kêu lên. Tại sao Cố Thái hậu phản ứng cùng suy nghĩ của mình là hoàn toàn khác nhau.

"Hắn ở Ngũ Đài Sơn đúng không?"

Lần trước Tiêu Duệ bỏ đi khỏi Tiểu Thanh Sơn, Cố An Chi kỳ thực chưa hề nghĩ tới lại đi tìm. Tìm được Tiêu Duệ thì làm sao, là lưu được người không giữ được tâm, còn không bằng để hắn đi.

Thế nhưng hiện tại, Cố An Chi thay đổi chủ ý muốn đem Tiêu Duệ trở về, muốn đối mặt chậm rãi tính sổ rõ ràng.

Cố Du vô ý thức gật đầu, nhỏ giọng hỏi:

"Ngài muốn gặp bệ hạ không?"

Cố An Chi im lặng không nói, sau đó lên tiếng:

"Nói sau đi."

Tiêu Minh Xuyên không phải đứa trẻ như Tiêu Lĩnh có thể dễ dàng dỗ dành. Quan hệ của bọn họ đã là như vậy, biết được có quan hệ ruột thịt thì coi như càng thân thuộc hơn một tầng, cũng không chắc liền có thể tốt hơn chút nào.

"Cha, các người đang nói cái gì? Tại sao con nghe không hiểu?"

Tiêu Lĩnh thật biết điều không có quấy rầy Cố Du cùng Cố Thái hậu nói chuyện. Thấy bọn họ không nói nữa, nó mới nhỏ giọng hỏi.

Cố Du đưa tay đem Tiêu Lĩnh kéo vào trong lồng ngực, ôn nhu nói:

"Lĩnh Nhi còn nhỏ, lớn rồi sẽ biết."

"Vậy con thời điểm nào mới có thể lớn?"

Tiêu Lĩnh tiếp tục hỏi, biểu tình ngây thơ mang theo một chút mong chờ.

"Phụ hoàng hai ngày trước còn nói với con, Lĩnh Nhi làm ca ca, sau đó không còn nhỏ, phải làm tấm gương cho tiểu muội."

"Đúng đúng đúng, Lĩnh Nhi không phải trẻ nhỏ, Lĩnh Nhi là trẻ lớn."

Cố Du cúi đầu hôn Tiêu Lĩnh một cái.

Nhìn thấy tình cảnh như thế, sắc mặt Cố An Chi càng khó coi hơn. Bỗng nhớ tới khi Tiêu Minh Xuyên còn rất nhỏ, cũng giống Lĩnh Nhi vậy, nỗ lực thân cận mình, nhưng bị đem đẩy ra. Sau đó không có làm như vậy nữa, đã đi tìm Tiêu Duệ nũng nịu.

Tiêu Duệ! Cố An Chi dùng lực nắm chặc nắm đấm, đầu móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cũng không tự biết.

Dù Cố Thái hậu đã biết chân tướng, thoạt nhìn cũng giống là tin, nhưng đối với Tiêu Minh Xuyên cũng không có trở nên thân cận hơn.

Tiêu Minh Xuyên không để ý chút nào. Hắn đã quen phương thức ở chung Cố Thái hậu trước giờ. Muốn ngày nào đó Cố Thái hậu đối với hắn trở nên thân thiết như là đối với Cố Du vậy, hắn trái lại sẽ chịu không nổi. Duy trì hiện trạng cũng tốt vô cùng.

Cố Thái hậu phái người đi Ngũ Đài Sơn, Tiêu Minh Xuyên không yên lòng, cũng phái người theo sau. Hắn sợ bọn họ nói chuyện năm đó không nói xong, lại sinh ra hiểu lầm mới, có người theo dõi vẫn tốt hơn. Nếu có chuyện gì, hắn cũng có thể khuyên can.

Bất tri bất giác, năm Thừa Khánh thứ mười đi tới cuối năm. Hai mươi sáu tháng chạp Tiêu Minh Xuyên liền phong bút phong ấn, chuyên tâm ở trong cung cùng Cố Du, đem cung vụ đoạt khỏi tay Cố Du, tự mình xử lý. Hoàng đế chỉ sợ làm mệt mỏi Hoàng hậu và tiểu Công chúa của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.