Trọng Sinh Chi Thủy Tựa Lưu Niên

Chương 18: 18: Mách Lẻo





Bốp! Ai quen biết cái tên lắm tật như mày chứ?Bà Dương sao cứ nhắm vào ba đứa bọn họ thế không biết, sau lưng ngấm ngầm đáp trả lại hết.

Kết quả, cái tên nhát gan Dương Kim Vĩ này lúc bị bắt nạt thì thành thật ngoan ngoãn lắm cơ, nói gì nghe đó.

Nhưng vừa chớp mắt cái đã chạy đi mách lẻo, còn đặc biệt chạy đi mách cho Đường Thành Cương, Tề Quốc Quân nữa.

Hai người này đều từng ở trong bộ đội một thời gian, nên đúng là không thích hợp để làm phụ huynh cho con em.

Bởi vì tên Dương Kim Vĩ kia, mà mấy đứa trẻ bọn họ đã phải ăn không ít trận đòn roi.

Nhưng ba đứa bọn họ đều tuổi lừa cả, càng đánh bọn họ, thì bọn họ lại càng đến tìm Dương Kim Vĩ, khiến cho hắn ta không được thoải mái.

Trong một thời gian dài lại thật sự đã kết thù oán với nhau.


Hồi tưởng lại những chuyện cũ hồi thiếu niên, Tề Lỗi liền cảm thấy bất mãn:- Đợi thêm một chút nữa đi, trò hay còn ở phía sau cơ!Đường Dịch và Ngô Ninh sửng sốt:- Là sao?Tề Lỗi bật cười:- Sắp có trò hay để xem rồi chứ sao.

Kế tiếp liền nói ra một bí mật mà tại vào thời điểm này đáng ra cậu tuyệt đối không thể biết được.

Hai anh em kia nghe xong liền kinh ngạc.

Đường Dịch ngoác mồm ra:- Cái mặt xấu xí của thằng đó mà lại… với Trịnh Tiểu Yến? Mày đang đùa đó hả?Trịnh Tiểu Yến là con gái nhà dì Vương.

Ngô Ninh cũng bày ra bộ dạng chó xù lông:- Bà nó, không thể tin được! Cái thằng đó dám yêu sớm sao? Không được, hôm khác tao sẽ tìm cơ hội tẩn nó một trận!Ngô tiểu tiện hắn còn đang ế chỏng chơ đây!Thấy thế, Tề Lỗi chỉ cười cười.

Về mặt tình cảm nam nữ, Dương Kim Vĩ đúng là nhanh chân hơn bọn họ.

Thật ra, từ hồi lớp 9, hắn ta và Trịnh Tiểu Yến đã yêu nhau rồi.

Nhưng mà cũng giấu giấu giếm giếm suốt.

Sau này, hai người bọn họ trở thành bạn cùng lớp với Tề Lỗi.

Không sai, chính là bạn cùng lớp ở trường nghề với Tề Lỗi.

Hai đứa bọn họ bởi vì yêu sớm, về cơ bản là chẳng có tâm tư học hành gì, thành tích thi chuyển cấp thảm không thể tả, nên đành học trường nghề chung với Tề Lỗi.

Nếu không, Tề Lỗi làm sao có thể nói là sắp có trò hay được cơ chứ?Mà lúc học lớp 11, Dương Kim Vĩ làm cho Trịnh Tiểu Yến to bụng, náo động một trận khắp xóm làng, đoạn thời gian yêu đương vụng trộm ba năm của bọn họ mới bị Tề Lỗi biết được tường tận như thế.

Hơn nữa, sau này Dương Kim Vĩ vì muốn trốn tránh hình phạt của nhà trường mà một mặt nhờ cậy người trong nhà tìm quan hệ, một mặt lại nói là do Trịnh Tiểu Yến chủ động, là Trịnh Tiểu Yến dụ dỗ hắn ta.


Bà Dương thậm chí còn kéo thân già lên đến trường học vừa khóc vừa náo, mắng Trịnh Tiểu Yến là hồ ly tinh, dụ dỗ Kim Vĩ nhà bà ta, lúc này mới không bị nhà trường đuổi học.

Còn Trịnh Tiểu Yến cho dù có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được, không còn mặt mũi đến trường nữa, liền xin nghỉ học.

Tuy rằng không có dính dáng liên quan gì đến Tề Lỗi, nhưng chuyện này quả thực đã khiến cho người ta phải ghê tởm như đã nuốt phải ruồi bọ vào miệng.

Hơn nữa, thù hận của cái nhà này với gia đình nhà Tề Lỗi không chỉ có một chút xíu như thế thôi.

Ba năm sau, kho lương cải cách, cha của Dương Kim Vĩ là Dương Đại Cường chen chân cướp mất chức vụ của mẹ Quách Lệ Hoa của Tề Lôi, từ phó trưởng kho, lắc mình một cái đã biến thành phó tổng giám đốc chi nhánh con Thượng Bắc.

Đây cũng là lý do trực tiếp khiến cho Quách Lệ Hoa mất hết hy vọng, chưa đến 50 đã phải xin nghỉ hưu sớm.

Cho nên, khi nhìn thấy bà Dương, Tề Lỗi không thể khách khí được.

Muốn thách thức ông đây sao? Năm đó cũng là do chửi nhau qua lại mà luyện được ra được cái tuyệt chiêu võ mồm không thua kém ai.


…Mẹ nó, khó chịu quá đi mất!Tề Lỗi thì ổn rồi, nhưng Ngô tiểu tiện vẫn còn đang bức bối không nguôi!Khi biết được bí mật lớn như vậy, trong lòng thầm nhủ, bản thân cũng phải sung sướng mới được!Khều khều Đường Dịch:- Mày có cảm tưởng như thế nào với chuyện của Dương Kim Vĩ?Bạn học Đường Tiểu Dịch suy nghĩ vô cùng cẩn thận, cả mặt đều toát lên sự chăm chú:- Cảm tưởng của tao chính là, phải khiến cho cái thằng đó khó chịu, thì anh đây mới thoải mái!Ngô tiểu tiện giơ ngón tay cái lên:- Đúng là anh hùng, suy nghĩ không lệch đi đâu được!Nói xong lời này, hai người ôm lấy ghi ta đi vào trong viện, vừa phơi nắng, vừa cất giọng hát những ca từ đau thương.

Chân Tề Lỗi gác trên bàn, đung đưa theo giai điệu của hai người.

Qua một hồi lâu sau, cách vách truyền đến tiếng động, tiếng đàn bên này cũng đột ngột dừng lại.

Ngô tiểu tiện dán tai vào tường nghe ngóng một trận, xác nhận là bà Dương cùng với dì Vương đã quay về từ nhà Đường Dịch.

Đường Dịch còn chưa kịp phản ứng lại, trừng mắt nhìn Ngô Ninh, không biết cậu ta đang muốn làm trò gì.

Liền nghe thấy Ngô tiểu tiện đột ngột thốt lên một câu:- Á? Nghe nói cái gì chưa? Tiểu Vĩ nổi tiếng ở Tam Trung rồi đấy!Đường Dịch cũng ngây ngốc, nhìn nhìn Ngô Ninh, lại nhìn vách tường, lại nhìn nhìn Tề Lỗi đang xem diễn kịch ở trong phòng, trong chớp mắt liền hiểu hết mọi chuyện.

Bắt đầu hắng giọng, mở thanh quản:- Nghe nói cái gì thế? Chuyện Tiểu Vĩ và Trịnh Yến Nhi ở bên nhau đó sao?Ngô Ninh:- Trời đất ơi! Mày cũng biết sao? Chuyện này cũng nổi quá nhỉ?Đường Dịch:- Sao tao có thể không biết được cơ chứ? Nghe anh em ở Tam Trung đều đồn ầm cả lên, ngấu nghiến nhau ở trong xe nữa cơ, không ít người đều đã nhìn thấy rồi! Nghe nói, cũng có vẻ kích thích phết!Ngô Ninh:- Tao thấy chuyện này chắc không phải là thật đâu chứ hả, Tiểu Vĩ học hành tốt biết bao nhiêu cơ mà!Đường Dịch:- Thật đấy! Còn thật hơn cả vàng!Tề Lỗi:!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.