Trọng Sinh Chi Tích Mạt Như Kim (Hoa Nhài Của Tạ Thiếu)

Chương 1: Trở lại sơ trung



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor + Beta: Mèo

“Chị, chị mau dậy đi. Đã hơn 6 giờ rồi, nếu chị còn không chịu dậy, sẽ trễ học đó, không phải chị muốn đi sớm để tự học sao?”

Tô Mạt mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt thanh tú non nớt của em trai Tô Lê. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, em trai cô như thế nào lại trẻ như vậy, không đúng, khuôn mặt này giống như đúc lúc cậu học sơ trung.

Tô Mạt còn có chưa có tỉnh táo, theo bản năng mà trả lời: “Đi trường học cái gì hả? Chị đâu cần phải tự học.”

“Chị hỏi đi trường học gì sao, không phải chị nói tiết tự học chủ nhiệm lớp sẽ kiểm tra sao? Nếu chị không dậy, em sẽ mặc kệ chị, dù sao em còn phải đến lớp lúc 8 giờ!” Tô Lê liếc cô một cái.

Tô Mạt lập tức không còn buồn ngủ, mở to hai mắt nhìn, đi học? Sao có thể, cô đã sắp 30 tuổi rồi, còn lên lớp cái gì, nói giỡn! Chắc là cô còn đang nằm mơ.

“Chị mau đứng lên, mẹ đã làm xong bữa sáng rồi.” Tô Lê nói xong, liền xốc chăn của cô lên. Không để cho cô tiếp tục ngủ.

Khi ngủ Tô Mạt chỉ mặc một cái áo ba lỗ, khi chăn bị xốc lên, liền có một cơn gió lạnh thổi tới, lúc này cô mới nhìn thấy thân thể của mình, cô như thế nào lại như vậy? Ngực phẳng lì!

Tô Mạt kiềm chế khiếp sợ trong lòng, nhìn bốn phía, đây không phải chung cư của cô. Đây là phòng của cô ở quê! Cô nhớ rõ tối hôm qua cô còn làm việc đến 1 giờ rưỡi sáng, vậy sao bây giờ cô sao lại thức dậy ở nhà?

Tô Lê thấy cô còn đang ngẩn người, đẩy đẩy cô, “Chị, rửa mặt đánh răng đi. Mẹ nói, phải đợi chị cùng ăn sáng.”

“Ồ, đi liền.” Tô Mạt theo bản năng trả lời. Cô mang dép lê, đi vào WC.

Tô Mạt ở trong WC nhìn chằm chằm bản thân trong gương mười lăm phút, hung hăng nhéo mình một phen, đau đến mắt đỏ lên, lúc này mới xác định cô không phải đang nằm mơ, mà cô đã trở lại năm cô 15 tuổi!

Trong gương là một gương mặt quen thuộc mà đã lâu không thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú dù còn non nớt.

Tô Mạt cười cười với mình trong gương, ngây ngốc mà nói: “15 tuổi, xin chào!”

“Chị, chị còn ở trong WC làm gì, mà không ra? Chị mau lên không muộn!” Ngoài cửa truyền đến âm thanh thúc giục của Tô Lê.

Tô Mạt lại thấy khổ, đã nhiều năm cô không đi học rồi. Cô nhanh chóng rửa mặt xong, khi đi ra ngoài thì vừa vặn nhìn thấy mẹ Tô đang cởi bỏ tạp dề, từ phòng bếp đi ra.

“Mạt Mạt, mau tới ăn sáng đi.” Mẹ Tô cười giúp cô kéo ghế dựa.

Trong lòng Tô Mạt ấm áp, ngọt ngào nói: “Cảm ơn mẹ.”

Mẹ Tô sửng sốt một giây, vui mừng nói: “Đứa nhỏ này, nhanh tới uống sữa đậu nành.”

Tô Mạt cầm sữa đậu nành mẹ Tô đưa đến, uống một ngụm xong thì lộ ra biểu tình thỏa mãn. Đã rất lâu cô không được uống sữa đậu nành mẹ Tô tự làm, thật tốt.

Tô Mạt ăn xong một cái bánh quẩy lại ăn thêm một cái bánh bao thịt, cô chưa ăn xong đã lấy thêm một cái bánh bao thịt khác.

Mẹ Tô có chút kinh ngạc mà nhìn cô, thường ngày buổi sáng Tô Mạt chỉ ăn một cái bánh quẩy, uống một chén nhỏ sữa đậu nành là đã không muốn ăn tiếp, thế nhưng hôm nay lại ăn uống tốt hơn mọi ngày.

Tô Mạt chú ý tới biểu tình của mẹ Tô, ngoan ngoãn nói: “Mẹ, bánh bao thịt mẹ làm ăn thật ngon.”

“Lúc trước cũng không có nghe con nói ăn ngon.” Mẹ Tô sủng nịnh mà sờ sờ đầu cô.

Tô Lê vừa ăn vừa nói: “Chị, chị mà còn chậm trễ nữa thì chị sẽ bị muộn!”

Tô Mạt ở trong lòng thở dài, “Con đi trước, mẹ, quả lê, hai người từ từ ăn.”

“Được, con cẩn thận một chút, qua đường lớn đừng quá gấp!” Mẹ Tô gật gật đầu, nhắc nhở cô.

“Dạ, con đã biết.” Tô Mạt đi lấy cặp sách ở trong phòng rồi trả lời.

Tô Mạt đi xuống lầu, dựa theo ký ức để đi đến trạm xe. Nhà cô cách trạm xe buýt không bao xa, Tô Mạt đợi không tới vài phút thì xe đã tới rồi.

Hiện tại còn rất sớm, trên xe không có mấy người, khi Tô Mạt vừa ngồi xuống, thì cô nghe thấy có người kêu cô. “Tô Mạt!”

Tô Mạt quay đầu lại nhìn, người kêu cô là bạn học cùng lớp Thẩm Tình, khi học sơ trung quan hệ hai người cũng khá tốt. Nhưng từ sau khi tốt nghiệp sơ trung, chỉ ngẫu nhiên về nhà thì mới gặp nhau vài lần.

Sau này, cô nghe nói cô ấy kết hôn với một người đồng hương, Tô Mạt cũng chưa từng gặp lại cô ấy. Hiện giờ, đối với Tô Mạt mà nói thì đã 10 năm trôi qua, giờ nhìn thấy cô ấy, Tô Mạt cũng rất vui vẻ.

(*) Sơ trung: Cấp 2

(*) Cao trung: Cấp 3

Thẩm Tình ngồi sau cô hai dãy, thấy cô ngồi một mình, thì đi lên ngồi chung với cô.

Tô Mạt cười cười với cô ấy, “Thẩm Tình, buổi sáng tốt lành nha!”

“Ừ, tối hôm qua tớ ngủ không ngon, thiếu chút nữa sáng nay không dậy nổi, cho nên hôm nay đi hơi trễ.” Mặt Thẩm Tình tròn tròn, có chút trẻ con, cái miệng nhỏ tố khổ với cô.

“Cậu ôn bài đến khuya sao?” Trừ nguyên nhân này ra Tô Mạt cũng không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

“Suy nghĩ điền trường học nào nha! Chẳng lẽ ngày hôm qua cậu không bàn bạc với người nhà sao? Tớ thảo luận với ba mẹ rất lâu, buổi tối cũng gần như mất ngủ.” Thẩm Tình buồn rầu nói.

Tô Mạt nhất thời không phản ứng được việc Thẩm Tình đang nói là việc gì, nên cô đành phải theo ý cô ấy mà lên tiếng: “Vậy cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Tớ tính điền vào Lục Trung. Ba tớ cũng nói, tỉ lệ thi đậu vào Lục Trung hai năm trước cũng không tệ.”

Bây giờ thì Tô Mạt đã nhớ lại được một chút, là chuyện điền nguyện vọng vào cao trung. Kiếp trước cô điền nguyện vọng vào trường Nhị Trung. Thế nhưng khi có kết quả, thì điểm của cô còn cao hơn điểm chuẩn 20 điểm, quả thực là phát huy vượt xa ngày thường.

Thẩm Tình thấy Tô Mạt không nói chuyện thì hỏi lại cô: “Cậu chuẩn bị điền trường nào?”

Tô Mạt nghĩ nghĩ, nói: “Tớ còn chưa có suy nghĩ kĩ nữa.”

“A? Tuần sau đã phải viết giấy nguyện vọng mà cậu còn chưa có suy nghĩ kĩ sao? Bất quá, thành tích của cậu tốt hơn tớ, đúng là phải suy nghĩ cho thật kỹ. Dù sao việc này cũng không phải việc nhỏ.”

Tô Mạt chỉ cười cười cũng không nói tiếp. Đột nhiên, cô biết mình sắp phải điền nguyện vọng, cô có chút bối rối. Nhưng có một chuyện làm cô bối rối hơn là cô trở về như thế nào?

Sau khi trọng sinh, cô biết mình phải tham gia trung khảo, cô cũng không phải Tô Mạt khi đó, những kiến thức sơ trung đó cô cũng không biết là cô còn nhớ hay không.

(*) Trung khảo: Thi tốt nghiệp sơ trung

Hiện tại cô muốn đến phòng học nhanh một chút để xem là cô còn nhớ được bao nhiêu.

Xuống xe, Tô Mạt chạy như điên theo Thẩm Tình đến phòng học. Mỗi buổi sáng, 7 giờ rưỡi chủ nhiệm lớp sẽ đúng giờ đến phòng học điểm danh, hiện tại đã là 7 giờ 22, nếu không chạy nhanh, chắc chắn sẽ bị bắt.

Tuy nói là sắp tới trung khảo, lão sư sẽ không phạt hai cô đứng, nhưng sẽ khos tránh khỏi việc hai người sẽ bị mắng một trận.

Thật ra, Tô Mạt không cảm giác có gì, sự khẩn trương, sợ hãi của cô đối với chủ nhiệm lớp đã không còn. Nhưng Thẩm Tình sẽ không để cô đi chậm rì rì như vậy, mà trực tiếp lôi cô cùng chạy.

Tới cửa phòng học, Thẩm Tình nhanh chóng nhìn vào bên trong, thấy chủ nhiệm lớp còn chưa tới, lập tức nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực nói: “May mắn, may mắn. Tô Mạt cậu thật may mắn khi gặp tớ, bằng không với tốc độ này của cậu thì cậu cứ xác định là cậu sẽ đến trễ nha.”

Tô Mạt gật gật đầu, cười nói cảm ơn. Thẩm Tình cười hì hì lôi kéo tay cô đi vào phòng học. Chỗ ngồi của Thẩm Tình và cô không cùng một tổ, nên cô ấy tự đi đến chỗ ngồi. Mà Tô Mạt lúc này đã quên chính mình ngồi ở đâu, vẻ mặt mờ mịt nhìn một vòng quanh phòng học, nhưng cô chỉ thấy mọi người ai cũng đang vùi đầu vào đọc sách.

Bỗng nhiên cô nghe được có người lớn tiếng kêu cô, “Tô Mạt! Cậu còn đứng đó ngẩn người làm gì? Mau tới đây, Tần lão sư đã đi đến hành lang rồi!”

(*) Tần lão sư: Do truyện không để rõ Tần lão sư là nam hay nữ nên Mèo vẫn sẽ để là lão sư nhé.

Tô Mạt nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thì thấy một khuôn mặt ngây ngô, khẩn trương, Tô Mạt chỉ chần chờ một giây, lập tức vui sướng chạy tới, đó là bạn bè tốt nhất ở sơ trung của cô, Triệu Nhã Nam.

(*) Bánh quẩy: Chắc ai cũng biết 😀

 Bánh quẩy Chắc ai cũng bit D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.