Tô Mạt và Lý Trăn Trăn trở về phòng ngủ đã là 12:30 rồi, Tần Hộ Sinh không có ở trong phòng ngủ, Dương Viện vẫn đang ngồi đọc sách.
Tô Mạt tẩy lớp kem chống nắng trên mặt, rửa mặt xong thì đắp mặt nạ bùn để se khít lỗ chân lông, ngồi dựa vào ghế, thành thạo bật máy tính lên.
Thời điểm này máy tính vẫn còn tương đối cồng kềnh, rất lớn, nhưng mà cũng may máy tính đều là máy mới, tốc độ khởi động máy không chậm lắm.
Trên máy tính chỉ có vài biểu tượng đơn giản, Tô Mạt mở một trình duyệt. Taobao được mở vào tháng 5 năm nay, mới bốn tháng trước, trang web còn chưa hoàn thiện lắm.
Tô Mạt xem qua một chút, đồ rao bán không nhiều, cũng không đặc biệt hấp dẫn người mua. Ai mà biết sau này Taobao lại hot thế, Alibaba kiếm được rất nhiều tiền!
Tô Mạt chưa nghĩ đến chuyện mở tài khoản bán hàng trên taobao, cho nên tạm thời cô chỉ mở một tài khoản, còn việc mở shop bán hàng thì để học quân sự xong rồi tính.
Kiếp trước Tô Mạt dù đã chơi máy tính nhiều, nhưng mà cũng chỉ chơi mấy trò chơi nhỏ, đến QQ cũng không dùng.
Hai năm trước đăng kí QQ vẫn phải trả tiền, khi đó tin tức về QQ rất hot, cho nên cô có chút ấn tượng. Mãi đến tháng tám năm nay QQ mới cho người dùng đăng kí miễn phí, nhưng quy định là phải dùng liên tục nếu không sau 7 ngày sẽ thu hồi tài khoản.
Tô Mạt tải ứng dụng xuống sau đó đăng kí một tài khoản miễn phí.
Tô Mạt nhớ thời điểm này năm sau, số lượng người dùng QQ đã vượt qua con số mười triệu rồi. Người ta nói nếu chọn đúng nơi là mấu chốt của việc buôn bán, hơn nữa còn có nhiều người dùng như vậy. Nếu biết cách nắm bắt, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn.
May là cô trở về không sớm cũng không muộn, vừa đúng lúc phát triển phần mềm chat rồi.
Tô Mạt nhớ ra mình đang đắp mặt nạ, cô sờ sờ mặt, cảm giác mặt nạ đã khô rồi, thì đứng lên. Đúng lúc Dương Viện đi ra từ thư phòng, trong tay còn đang cầm một quyển sách từ vựng, miệng lẩm nhẩm đọc theo. Lúc Dương Viên vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Tô Mạt, vốn chuẩn bị cúi đầu đọc sách, thế nhưng cô ta có cảm giác là lạ. Cô ta ngẩng đầu nhìn Tô Mạt, mắt trợn tròn.
Mặt Tô Mạt vốn dĩ vừa trắng vừa mềm, hai loại màu sắc tương phản mãnh liệt trên mặt cô làm cho Dương Viện tưởng cô đang đắp cao dược gì đó.
Dương Viện muốn hỏi cô bị bệnh gì, lại không muốn làm cho Tô Mạt tưởng là mình quan tâm cô, cho nên cô chỉ há to miệng nhưng lại không lên tiếng.
Dương Viện nhỏ giọng lải nhải: “Thuốc gì mà còn bôi trên mặt.” Giọng của cô ta, Tô Mạt cũng nghe thấy.
Tô Mạt đã sớm quen thái độ của cô ta rồi, cũng không sao cả, Tô Mạt đi thẳng đến toilet, rửa mặt nạ bùn trên mặt đi.
Lúc Tô Mạt đi ra Dương Viện vẫn còn lề mề trước bàn cô ta, nếu bình thường cô ta sẽ không lãng phí thời gian như vậy. Cô ta muốn xem Tô Mạt đang làm gì, cô ta chưa từng thấy qua loại thuốc mỡ như vậy, cũng không thấy trên mặt Tô Mạt có bệnh gì.
Tô Mạt cũng không kiêng kị, lấy thêm một miếng mặt nạ đắp lên mặt, sau đó lên giường nằm.
Tuy rằng chín giờ tối đến hai giờ sáng mới là lúc làn da hấp thụ mỹ phẩm tốt nhất, nhưng mà cô mặc kệ, buổi sáng vừa phơi nắng, da cũng nên phục hồi. Hơn nữa vừa dùng mặt nạ bùn xong đắp mặt nạ dưỡng da là tốt nhất.
Mặc dù thành tích của Dương Viện tốt, nhưng cô ấy chỉ biết rất nhiều về việc học của mình. Loại mỹ phẩm dưỡng da này cô ta chưa từng thấy lại càng chưa từng thử. Cô ta là từ vùng nhỏ đỗ trường thành phố, cô ta chỉ muốn trở nên nổi bật, nếu không thì sẽ không nỗ lực như vậy. Đồ Tô Mạt dùng cô ta không biết là gì, nhưng mà cô ta lại ngại hỏi, sợ lộ ra vẻ nhà quê.
“Suốt ngày làm mấy cái kì dị làm gì không biết? Cả ngày không đọc sách, ai không biết còn tưởng cái danh người đứng đầu của cậu là giả đấy!” Dương Viện giả bộ như sắp xếp lại bàn, quái gở nói.
Tô Mạt trên mặt có mặt nạ nên không tiện nói chuyện. Cô cũng không muốn trả lời cô ta, không cần cùng loại con gái không hiểu chuyện này tranh cãi, chỉ cần Dương Viện không làm chuyện gì quá đáng thì cô sẽ không để tâm lời cô ta nói.
Kiếp trước Tô Mạt sống đến hai mươi bảy tuổi, loại người nào cũng đã gặp, cái dạng gì sha*bi kỳ * ba đều có, loại người chỉ biết khua môi múa mép như Dương Viện chẳng là gì so với người ngoài kia. Tô Mạt vẫn nhớ cô đã đọc một câu —— “Nếu bạn gặp người đáng ghét, bạn chỉ cần nghĩ trong lòng: Thượng Đế lại gửi một kẻ ngu đến kiếm tra mình.”
(*) sha*bi * kỳ ba: Trong bản raw để như vậy nha mọi người. “什么样的sha*bi奇*葩都有”
Tô Mạt không để ý Dương Viện, nằm chơi điện thoại, nghe nhạc. Lý Trăn Trăn nghe thấy lời Dương Viện nói, bỏ tai nghe ra, nhìn sang.
Cô ấy chỉ nhìn thoáng qua Tô Mạt, sau đó cười hì hì nói: “Tô Mạt, cậu cũng dùng cái này à, mẹ mình cũng dùng. Cái này phải đợi mười lăm phút, trong mười lăm phút thì không thể nói chuyện, hơi bất tiện.”
Giọng Tô Mạt hơi hào hứng, mong đời: “Ừ, dùng cái này tốt cho da. Có rất nhiều tác dụng, đặc biệt là đối với những ai phơi nắng, ba ngày thì dùng một lần.”
“Ai da, mình chẳng muốn dùng. Nhưng có tác dụng thật hả?”
“Có tác dụng đấy, cậu thử mấy lần đi, cậu có mang theo không?”
“Không có, mình không có cái đó, mẹ mình không cho mình mang đi.”
“Cậu dùng mình này, cầm cái có thành phần Lavender ấy, ở ngăn kéo giữa.” Tô Mạt chỉ ngăn tủ của mình.
Lý Trăn Trăn rửa mặt xong, vừa xé gói mặt nạ thì Tô Mạt đã bỏ mặt nạ trên mặt ra.
Lý Trăn Trăn luống cuống tay chân, không biết dán thế nào, dán xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có rất nhiều nếp uốn. Tô Mạt không nhìn được, đi tới làm cho cô.
“Cậu chơi một lát, đến giờ thì bỏ ra là được, mười lăm phút đến hai mươi phút.”
Dương Viện thấy mình nói thế rồi Tô Mạt cũng không để ý tới cô ta, có chút tức giận. Nhìn thấy Lý Trăn Trăn biết vật trên mặt Tô Mạt là gì, nghe nói là mặt nạ, thấy họ nói cái này tốt với làn da. Dương Viện chưa bao giờ dùng thử cũng muốn dùng một chút, nhưng cô không thể hạ mình hỏi họ mua ở đâu.
Dương Viện thở phì phì nhìn hai người bọn họ, Lý Trăn Trăn cũng đắp một cái lên mặt, còn là Tô Mạt cho Lý Trăn Trăn. Nhìn thấy cô có nhiều, dùng cũng không hết, cô ta không khỏi bực mình, cô ta cũng ở đây, sao lại không cho cô ta dùng chung. Đúng là không biết cách làm người!
Dương Viện tức cả buổi, tính cách cô ta vốn hiếu thắng, trước kia ở trong thôn chưa bao giờ kém người khác, người khác có cô ta cũng phải có, coi như là trong nhà không cho mua, mua không nổi, cô ta cũng sẽ nghĩ cách có bằng được. Lần này cũng giống vậy, dựa vào cái gì mà cô ta không có để dùng. Con gái đều thích làm đẹp, Dương Viện cũng không ngoại lệ.
Dương Viện bỏ sách xuống, cầm lấy túi của mình rồi đi ra khỏi kí túc xá. Lúc đi ra còn dùng sức kéo một cái, đóng cửa thật mạnh, làm cho Tô Mạt cùng Lý Trăn Trăn im lặng.
“Cô ta bị bệnh à!” Lý Trăn Trăn cau mày nói.
“Ai biết được, mặc kệ cô ta. Chúng ta ngủ trưa đã, buổi chiều còn huấn luyện.” Tô Mạt một bên dùng khăn mặt lau mặt, nói.
“À nhắc mới nhớ, Tần Hộ Sinh đâu? Cũng không thấy cô ấy, không cần huấn luyện quân sự, thích thật.”