“Bọn họ lăn từ trên xuống, hẳn là đi không xa, đại nhân có lệnh, không được để bất kì ai sống sót! Giết!” Hắc y nhân thủ lĩnh quát lên.
“Vâng!” Hai mươi hắc y sát thủ nhanh chóng tản ra bốn phía.
Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy trốn ở giữa sườn dốc, lúc bọn họ lăn xuống, Phong Hàn Bích bắt được bụi gai, hai người dừng lại, sau đó ẩn núp trong cỏ rậm rạp. Đợi sát thủ đi xa, lại đợi gần nửa canh giờ, Phong Hàn Bích mới ôm Chung Như Thủy từ từ trượt xuống sườn dốc.
“Thừa dịp bọn họ rời đi, nhanh chóng tìm nơi an toàn ẩn thân, nếu không, chúng ta thật sự phải xuống dưới đất làm một đôi quỷ phu thê.” Phong Hàn Bích quay đầu, thoái mái nói với Chung Như Thủy. Chung Như Thủy trầm mặt không nói một lời, dùng sức xé vạt áo băng bó vết thương nơi tay của Phong Hàn Bích. Một tay Phong Hàn Bích vì ngăn cảo lưỡi đao cứu Chung Như Thủy nên bị thương, sâu đến thấy xương, tay kia vì bắt lấy bụi gai nên huyết nhục mơ hồ, mà đương sự lại cứ hời hợt, khiến Chung Như Thủy vừa đau lòng vừa tức giận.
Chung Như Thủy xoa nước mưa trên mặt, nhàn nhạt nói: “Tìm nơi ẩn nấp đã.” Sau đó cầm nhuyễn kiếm của Phong Hàn Bích đi trước, Phong Hàn Bích bị thương, hắn không thể tiếp tục tránh sau y, chờ y bảo vệ!
Phong Hàn Bích cười, đau đớn trên lưng và chất lỏng ấm áp chảy ra làm y khẽ nhíu mày, nhanh chóng giãn ra, vẻ mặt thản nhiên theo sau Chung Như Thủy, cảm giác được người bảo vệ thực tốt.
Trốn trốn tránh tránh nửa canh giờ, rốt cục Chung Như Thủy tìm được khe đá, trong lòng kinh hỉ, đi dọc theo suối, quả nhiên tìm được khe đá nhỏ kín đáo! Trước kia, lúc còn ở Túy Long thôn, sông suối tại đó, cứ cách một đoạn là có một khe đá, lão nhân thường nói, chỉ cần nước chảy trên núi, tự nhiên hình thành khe hở.
“Tìm được rồi!” Chung Như Thủy quay đầu, cao hứng nói với Phong Hàn Bích, sắc mặt Phong Hàn Bích tái nhợt, khẽ cười lên tiếng: “Ân.” Chung Như Thủy sững sờ, thấy Phong Hàn Bích không đúng, nhìn cả người, dưới chân Phong Hàn Bích có vết máu, dù mưa to cũng không rửa trôi hết!
“Hành Chi!” Chung Như Thủy kinh hô một tiếng, tiếp được thân thể ngã xuống của Phong Hàn Bích. “Hành Chi!” Chung Như Thủy đỡ y, trong mắt tràn ngập lo lắng. Phong Hàn Bích cười nhạt một tiếng, miễn cưỡng chống thân thể: “Đi vào trước.”
Chung Như Thủy ôm thắt lưng y, chạm được chất lỏng ấm áp không lạnh lẽo như nước mưa, toàn thân chấn động! Đầu hiện lên tình cảnh lúc Phong Hàn Bích ôm hắn xoay người lăn xuống sườn núi, là khi đó! Chung Như Thủy gắt gao cắn môi dưới, gian nan đỡ Phong Hàn Bích vào khe núi hẹp âm u.
Tuy khe núi hẹp, nhưng rất sâu, Chung Như Thủy tin chắc trốn ở đây tĩnh dưỡng một hai ngày sẽ không bị người phát hiện! Cẩn thận đỡ Phong Hàn Bích ngồi xuống, Chung Như Thủy nương theo ánh sáng yếu ớt tìm kiếm củi có thể nhóm lửa chung quanh. Bình thường, khi thủy triều dâng sẽ có nhánh cây khô bị đẩy vào trong khe, Chung Như Thủy lục lọi thật lâu mới tìm được năm sáu cành củi khô, nhưng có còn hơn không. Từ túi nhỏ bên hông móc ra một hỏa chiết, Chung Như Thủy hướng lên trời cầu nguyện nó còn có thể dùng, nếu không Phong Hàn Bích thật sự phải chết ở đây! May mắn lão thiên gia không nguyện bạc đãi Phong Hàn Bích, chiết tử còn có lửa, Chung Như Thủy nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nhóm lửa, bốn phía sáng lên, nhiệt độ cũng cao hơn. Chung Như Thủy mừng rỡ xoay người nhìn về phía Phong Hàn Bích, liền sợ hãi: “Hành Chi!” Chung Như Thủy nhào đến, nâng Phong Hàn Bích đã hôn mê bất tỉnh, vì có lửa, Chung Như Thủy thấy rõ ràng máu tươi chảy không ngừng sau lưng y.
“Hành Chi.......” Chung Như Thủy run rẩy cởi bỏ y phục Phong Hàn Bích, để y tựa vào người hắn, vết thương sau lưng hoàn toàn lộ ra.
“Ngô......” Chung Như Thủy cắn môi, nước mắt rơi xuống. Vết thương trên lưng Phong Hàn Bích dài ba tấc theo vai trái đến giữa lưng, máu nhuộm đỏ một vùng. Từ lúc bị thương đã một canh giờ, Phong Hàn Bích không nói, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại, là vì muốn mau chóng tìm nơi an toàn để hắn ẩn nấp.
Tay Chung Như Thủy run rẩy chạm vào vết thương thật dài, rồi lại sợ hãi rút tay về. Có lẽ là cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Chung Như Thủy, hoặc có lẽ nghe được tiếng khóc của hắn, Phong Hàn Bích khẽ mở hai mắt, khôi phục chút ý thức.
“Nương tử, vi phu còn chưa chết, hiện tại khóc quá sớm, khụ khụ......” Phong Hàn Bích vừa mới dứt lời liền ho khan. “Hành Chi! Ngươi đã tỉnh!” Chung Như Thủy lau đi nước mắt, lại vì tay dính máu Phong Hàn Bích mà cả mặt nhiễm máu. “Son trên mặt nương tử thật đúng là đặc biệt......” Phong Hàn Bích nhẹ nhàng cười, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu chẳng hề có một tia chật vật, ngược lại, thong dong bình tĩnh, đầy khí phách đế vương!
“Lúc nào ngươi còn như vậy!” Chung Như Thủy quên cả khóc, thấy Phong Hàn Bích thản nhiên, hắn tức giận đến mức muốn đánh cho y một trận! Nếu không phải thương thế của y rất nặng, chắc chắn đã nhận một cái tát!
“Đừng khóc, mỗi lần thấy ngươi khóc, tâm đều đau chết.” Khí tức của Phong Hàn Bích có chút yếu ớt, vẫn cố gắng chống đỡ. Chung Như Thủy sững sờ, hốc mắt lại đỏ hồng, căm hận nói: “Không muốn ta khóc, thì tỉnh cho ta! Sống qua cửa ải này!” Chung Như Thủy hung ác xoa mặt, lấy ra bình dược Đào Như Lý đưa lúc trước, vừa rồi hắn quá sợ hãi, đã quên dược cứu mạng Đào Như Lý cho hắn. Ngươi nói, có phải lão thiên gia đặc biệt chiếu cố Phong Hàn Bích không? Tựa như biết y sẽ xảy ra chuyện, ngay cả dược cũng chuẩn bị trước!
“Ăn!” Chung Như Thủy để y nằm trong lòng mình, đem dược nhét vào miệng y. Phong Hàn Bích trực tiếp nuốt xuống dưới, sau đó nói: “Dù ăn dược cứu mạng này, lát nữa ta cũng mất máu mà chết.”
“Nói vớ vẩn gì đó!” Chung Như Thủy lớn tiếng quát, thấy Phong Hàn Bích uống dược nhưng sắc mặt không có chuyển biến, càng thêm bối rối, “Đây là dược cứu mạng, ta nghiền thành phấn bôi lên vết thương của ngươi, chắc chắn sẽ có hiệu quả!” Nói xong định đổ hai khỏa còn lại ra, Phong Hàn Bích giữ tay hắn: “Dược này đừng dùng loạn, kết quả ngược lại thì sao? Trong y phục của ta có dược trị thương, dùng cái kia là được.” Đương nhiên y sẽ không để Chung Như Thủy dùng hết dược lên người mình. Nếu vạn nhất Chung Như Thủy xảy ra chuyện gì, dược này giữ lại mạng hắn tốt hơn!
Chung Như Thủy không biết Phong Hàn Bích suy nghĩ vì hắn, chỉ cảm thấy Phong Hàn Bích nói cũng đúng, cất kỹ bình dược, lục lọi y phục của Phong Hàn Bích, lấy ra một bình ngọc nhỏ.
“Chính là cái này.” Phong Hàn Bích nhàn nhạt nói. Chung Như Thủy vội vàng cởi ngoại sam của mình, để y dựa vào trước ngực, hai tay xuyên qua nách y, cẩn thận giúp y chùi đi vết máu xung quanh, nhưng chùi xong lại có máu tươi chảy ra, khí tức Phong Hàn Bích càng ngày càng yếu ớt.
“Phong Hàn Bích, Hành Chi! Đừng ngủ, nói chuyện với ta.” Chung Như Thủy run rẩy vứt ngoại sam dính máu sang một bên, mở bình sứ.
“Như nhi...... Đừng đi......” Ý thức Phong Hàn Bích bắt đầu mơ hồ, hai tay ôm sát Chung Như Thủy, nỉ non.
“Ta ở đây, luôn ở. Hiện giờ ta giúp ngươi sát dược, ngươi nhịn một chút, rất nhanh sẽ xong......” Chung Như Thủy bắt buộc chính mình trấn định lại, đổ dược trong bình sứ ra, sát lên vết thương!
“Ngô!” Phong Hàn Bích chấn động, ôm chặt Chung Như Thủy, mồ hôi lạnh chảy xuống, toàn thân kịch liệt run rẩy, trong cổ phát ra tiếng rên thống khổ như dã thú. Chung Như Thủy mới phát hiện dược trong bình không phải thuốc bột mà là chất lỏng, hương vị hắn rất quen thuộc, hắn từng bị thương cổ họng, dùng ba lần dược này, dược tính mãnh liệt khiến thân thể đau đớn đến mức muốn chết đi, hắn vĩnh viễn không quên!
“Dược này là Quỳnh Ngọc Lộ......” Chung Như Thủy ôm chặt Phong Hàn Bích, Vì sao không nói cho hắn! Chung Như Thủy nhẹ giọng nức nở, Phong Hàn Bích vùi vào cổ hắn, khàn giọng nói: “Như nhi! Như nhi! Vì sao năm đó người cứu ngươi không phải ta...... Vì sao ngươi không chết lại không đến tìm ta...... Không phải ta không cần ngươi! Không phải...... Ta nhảy xuống...... Nhưng ta tìm không thấy...... Ngươi.......” Phong Hàn Bích đau đến mất đi ý thức, trong tay ôm chặt Chung Như Thủy, nỉ non “Như nhi”, âm thanh lưu luyến, nghẹn ngào.
“Ta ở đây...... Ta ở đây....... Ta tại......“ Nước mắt Chung Như Thủy rơi như mưa, chỉ có thể ôm thật chặt đầu Phong Hàn Bích, để y dựa vào mình, cần cổ sớm ướt một mảnh, không biết đó là nước mắt hay mồ hôi của nam nhân đang yếu ớt tột cùng.
Trong khe núi nhỏ hẹp, chỉ có ánh lửa mờ mờ, hai người ôm chặt lấy nhau, yếu ớt khiến người ta tan nát cõi lòng. Trời tối đen, mưa lại càng nặng hạt, giống như ông trời đang rơi nước mắt vì vận mệnh trái ngang của đôi tình nhân.
Bên kia, đoàn người Đào Như Lý thoát khỏi truy binh, tạm nghỉ ngơi ở một nông gia bỏ hoang. Ngoại trừ Tiểu Trùng, Đào Như Lý, Chung Như Phong, Hồ Đồ và Mạc Hoan, chỉ còn lại Trình Viễn cùng tám thị vệ. Một ngày trước, bọn họ vẫn là đội ngũ hơn trăm người, hôm nay chỉ còn lác đác, chẳng những chật vật không chịu nổi, hoàng đế của bọn họ còn rơi xuống không rõ!
Đào Như Lý ôm Chung Tiểu Trưng luôn trầm mặc không khóc không nháo từ sau khi Chung Như Thủy rơi xuống, quan tâm hỏi: “Tiểu Trùng, đói không?”
Chung Tiểu Trùng lắc đầu, mắt vẫn nhìn ngoài cửa, phảng phất như sau một khắc có thể thấy cha nó xuất hiện trước cửa. Đào Như Lý sững sờ, đau lòng ôm nó: “Muốn khóc thì khóc đi......”
“Ta sẽ không khóc!” Trên khuôn mặt non nớt của Chung Tiểu Trùng hiện lên ổn trọng không phù hợp với tuổi, “Khóc không giải quyết được vấn đề, muốn cứu cha và Phong Hàn Bích, phải kiên cường.” Mọi người đang ngồi đều sững sờ, Trình Viễn nhìn khuôn mặt tám phần giống Phong Hàn Bích của Chung Tiểu Trùng, lòng tràn đây vui mừng, Quỷ Tà có một thái tử xuất sắc như thế, thật sự là phúc của người trong thiên hạ!
“Có người!” Chung Như Phong luôn ngưng thần yên lặng nghe động tĩnh ngoài phòng, cảnh giác nắm chặt ngân thương, canh giữ cửa, Mạc Hoan cũng đi tới, chăm chú lắng nghe. Trình Viễn và tám thị vệ vây quanh ba người Đào Như Lý, Trình Viễn nói: “Đại nhân, lát nữa chúng ta sẽ dùng hết biện pháp ngăn chặn địch nhân, các ngươi mang theo thái tử chạy trước!” Tạp âm trong làn mưa to truyền đến, có thể nghe ra nhân số đối phương rất đông, mấy người bọn họ căn bản không địch lại! Dù phải đánh cược tính mạng, chỉ cần có thể bảo vệ thái tử bình an!
“Suỵt!” Mạc Hoan ra hiệu yên lặng, cẩn thận nghe động tĩnh, nghi ngờ nói: “Không phải tiếng bước chân thích khách, tuy mất trật tự nhưng hướng đến gần chúng ta. Nghe thanh âm, hình như là, quân đội?”
“Quân đội?” Đào Như Lý trầm tư một chút, “Trình đại nhân, phái hai người ra ngoài dò xét.”
“Vâng! Hai người các ngươi ra ngoài dò xét, phải cẩn thận!” Trình Viễn nói với hai thị vệ.
“Vâng!” Hai thị vệ còn trẻ, nhưng gan dạ sáng suốt hơn người! Không chút do dự, lặng lẽ ra khỏi nông gia.
Người trong phòng trầm mặc đợi gần nửa khắc, tĩnh lặng tới mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
“Đại nhân!” Ngoài phòng truyền đến thanh âm kinh hỉ, “Là người của chúng ta! Viện quân đến!”
Viện quân đến! Mọi người trong phòng thở dài một hơi.
Tới là U Ảnh quân tiên phong do chính tay Phong Hàn Bích huấn luyện, gồm một vạn người. Bọn họ bắt được kẻ khả nghi ở Xích Sa, thẩm vấn mới biết, hóa ra là người Liễu gia bị lưu vong biên cương bảy năm trước, âm mưu muốn ám sát hoàng thượng cũng bị phát hiện. Thống lĩnh U Ảnh quân – phó tướng Liên Mâu sợ Lang Hiên gian trá khiến hoàng thượng gặp nguy hiểm, liền dẫn một vạn quân xuất phát, đuổi hai ngày hai đêm thì gặp nhóm người Đào Như Lý.
Đào Như Lý nói xong tình hình, vừa định thương thảo cứu Phong Hàn Bích, đột nhiên nghe Tiểu Trùng vẫn ngồi một bên lẳng lặng nhìn bọn họ lên tiếng: “U Ảnh quân, tổng cộng có bao nhiêu người?”
Tướng lĩnh đang ngồi sững sờ, đều kinh nghi nhìn Tiểu Trùng, hài tử này, tại sao giống bệ hạ như vậy? Đào Như Lý khụ một tiếng, giải thích: “Nó, ách, là thái tử điện hạ......”
“Thái tử?” Liền Mâu không dám tin nhìn Chung Tiểu Trùng, muốn nói cái gì, nhưng khuôn mặt này là minh chứng tốt nhất!
“U Ảnh quân tổng cộng có bao nhiêu người?” Chung Tiểu Trùng lạnh lùng hỏi lại một lần, bộ dáng không giận mà uy cực kỳ giống Phong Hàn Bích!
“Hảo, phái một nửa đến Lang Hiên trợ giúp Tiểu Thương thúc thúc.” Chung Tiểu Trùng nói.
“Cái gì?!” Đào Như Lý lắp bắp kinh hãi, Tiểu Trùng đang nói cái gì? Không chỉ Đào Như Lý, mà ngay cả Hồ Đồ và Chung Như Phong đều không thể tưởng tượng nổi! Tiểu Trùng, ra lệnh cho một phó tướng?
“Cái này...... Thái tử điện hạ, thứ cho thuộc hạ không thể tòng mệnh, muốn điều động U Ảnh quân, ngoại trừ hoàng thượng, phải là người giữ ấn soái!” Sắc mặt Liền Mâu bất thiện, chắp tay với Chung Tiểu Trùng, nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Đây là ngọc tỷ, đây là ấn soái, ta có thể điều động chứ?” Chung Tiểu Trùng lấy ngọc tỷ và ấn soái trong nhuyễn giáp ra, lời Phong Hàn Bích nói với cha nó, nó đều nhớ kỹ.
Mọi người lại cả kinh, Đào Như Lý thầm nghĩ, hoàng thượng giao ngọc tỷ và ấn soái cho Tiểu Trùng khi nào?
Lần này Trình Viễn nhìn Chung Tiểu Trùng, ánh mắt không chỉ là vui mừng, còn có chút kính sợ!
Tương lai, hài tử này chắc chắn là nhân trung long phượng, có lẽ so với phụ hoàng Phong Hàn Bích của nó càng xuất sắc hơn! Đây là ý nghĩ trong lòng tất cả mọi người. Hồ Đồ sờ sờ cằm, chậc chậc, quả nhiên theo hoàng đế lão tử của nó lăn lộn vài ngày liền không giống xưa, trước kia học dáng vẻ lưu manh của Chung Như Thủy, hiện giờ học được khí phách hoàng gia của Phong Hàn Bích!
“Đào thúc thúc, hiện giờ chúng ta có thể đi cứu cha và Phong Hàn Bích chứ.” Chung Tiểu Trùng ôm hai vật tượng trưng cho quyền lực cao nhất, mục quang sáng ngời nhìn Đào Như Lý. Nó không biết hai thứ này có bao nhiêu người mơ tưởng, đối với nó mà nói, so với một khối hoa sinh đường còn không bằng, nó chỉ giúp Phong Hàn Bích và cha hoàn thành nhiệm vụ, giờ đã xong, vậy nó có thể cầu Đào Như Lý đi cứu cha và Phong Hàn Bích! Liền Mâu ngạc nhiên nhìn Tiểu Trùng, điện hạ gọi thẳng tên hoàng thượng? Còn nữa, cha là ai? Trình Viễn mắt sắc kéo hắn, bảo hắn đừng hỏi nhiều. Liền Mâu bĩu môi, thôi, cung đình bí văn, không tò mò thì tốt hơn!
Đào Như Lý ôm lấy Chung Tiểu Trùng, chậm rãi nói: “Hảo, đi cứu hoàng thượng và Thủy Thủy.”
Màn đêm buông xuống, nhóm người Đào Như Lý đã bố trí tốt kế hoạch, trước hết để Chung Như Phong, Hồ Đồ và Trình Viễn đang bị thương mang Tiểu Trùng trở lại Xích Sa, do năm trăm người hộ tống, sau đó điều khiển quân đội xông vào Lang Hiên trợ giúp Thương Giác Trưng và Lê Khổ. Đào Như Lý cùng Mạc Hoan dẫn năm trăm người đi cứu Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy, Liền Mâu mang theo người đến Lang Hiên. Tiểu Trùng vốn muốn đi cùng Đào Như Lý, nhưng Đào Như Lý lại nói điều động quân đội cần ấn soái cùng ngọc tỷ trong tay nó, ai cũng không thể thay mặt, Tiểu Trùng không cam lòng cũng phải trở lại Xích Sa.
Lang Hiên hoàng cung.
Phó Tử Lưu và Thuần Vu Anh đều tràn ngập lo lắng, Thuần Vu Anh nhìn Phó Tử Lưu: “Hoàng thượng, lần này Quyết nhi xông đại họa! Phải làm thế nào đây?”
“Đừng lo lắng, trẫm đã phái người đi ngăn cản Tiểu Quyết, nhưng người hắn phái ám sát Phong Hàn Bích là của Hoàng Diệp, cái này có chút khó khăn, chỉ cần Tiểu Quyết không mở miệng hô ngừng, bọn họ sẽ không nghe lệnh trẫm!” Phó Tử Lưu xoa huyệt thái dương, tin tức Phong Hàn Bích rơi xuống núi, hắn không nói cho Thuần Vu Anh, hiện giờ nàng đang mang thai, không thể để nàng quá mức quan tâm! “Thương Giác Trưng và Lê Khổ đã ra khỏi thành, phỏng chừng ba ngày sau sẽ đến Mẫn Dương thành, hy vọng trước khi bọn họ đến, sự tình có thể cứu vãn.”
Thuần Vu Anh nhìn bầu trời mờ mịt, mưa vẫn không ngừng rơi, gần đây nàng luôn cảm thấy lo lắng, giống như chuyện không tốt sẽ xảy ra. Bảy năm trước, cũng mưa bão như vậy, sau đó truyền đến tin ca ca Thuần Vu Lưu của nàng táng thân dưới sông. Hy vọng, Tiểu Quyết bình an...... Thuần Vu Anh cầu nguyện trong lòng.