Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 22



“Vậy em dự định sau này sẽ làm gì?” Mục Thiên Chương tiếp lời hỏi Tô Trạm.

Dự định làm gì hả? Chính Tô Trạm cũng không biết, chỉ lắc lắc đầu: “Chưa nghĩ tới.” Hắn nếu như thật sự là một đứa con nít chạy nhảy lung tung thì ngược lại có thể nói ra vô số nguyện vọng, nhưng Tô Trạm đã từng sống qua một lần, chết qua một lần, hắn biết, cái thế giới này hoàn toàn không phải là bạn muốn nó tròn, thì nó chính là tròn.

Sở khó cầu người, theo tâm nguyện mà thôi.( 所难求者, 唯心愿而已: Ai biết dịch sao chỉ Mã với!!!)

Mà nay, hắn chỉ muốn sống thật tốt như bao người, bất kể là tiếp tục vùi trong ổ độc Tam Giác Vàng ở Miến Điện này, hay là vượt qua ngọn núi này, đi ra thế giới bên ngoài.

“Vậy em đợi làm vợ của anh đi, anh lớn lên sẽ cưới em.” Mục Thiên Chương vẻ mặt vênh váo mà nói.

Bất quá, nhất thời liền đưa tới cái nhìn xem thường của Tô Trạm và sự giận dữ của Tô Phiếm.

“Mày nếu như thật sự dám cưới em trai tao, lão, lão tử cũng không đi Mỹ học nữa, tao, tao sẽ cầm súng bắn mày!” Tô Phiếm vốn là cho rằng Mục Thiên Chương lần đầu tiên nói chỉ là đùa giỡn mà thôi, không nghĩ đến cái tên gia hoả này vậy mà năm lần bảy lượt mà nhắc tới, đã sắp đi rồi, vậy mà còn nói đến chuyện cái gì để em trai đợi y cưới về làm vợ chứ.

Quân tử có điều có thể nhịn được, có điều không thể nhịn được. Tô Phiếm không thể nhịn được nữa cuối cùng cũng kích thích trong lòng, thừa hưởng một mặt lỗ mãng di truyền của Tô Chính Cương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ngay cả lão tử cũng nói ra khỏi miệng. Chỉ có điều y dưới sự dạy bảo của Chung Ý Ánh làm một tiểu thiếu gia có tri thức hiểu lễ nghĩa, một từ “lão tử” nói đến lắp ba lắp bắp, rất không thuận miệng.

Chọc cho Mục Thiên Chương và Tô Trạm ha ha cười to, hai đứa con nít cười đến uốn éo thành một đoàn. Mà bởi vì Tô Phiếm vừa nói lời thô tục cả mặt đỏ bừng, ngược lại thản nhiên mà đứng bên đó, gật gật đầu xì xào thì thầm nói: “Anh nói thật …”

Ba đứa nhỏ vui đùa trong chốc lát, Chung Ý Ánh liền kéo tay Trần Nghi Lan ra, người làm đi theo phía sau mang hành lý. Hai người sớm đã lưu luyến chia tay, Tô Trạm nhìn mẹ của mình và mẹ của Mục Thiên Chương hai mắt đều đỏ đỏ, trong lòng phỏng chừng là nói cả đống lời từ biệt.

Theo Tô Trạm thấy, tĩnh hữu nghĩ của phụ nữ khiến hắn không thể hiểu rõ. Chỉ có điều ở cùng nhau một chỗ mười mấy ngày, trò chuyện vài ngày, đi dạo phố vài lần mà thôi, liền có thể thắm thiết đến nỗi dường như là muốn sinh ly tử biệt.

Trái lại điều khiến hăn nghĩ không ra là, Mục gia vậy mà chính Mục Bách tự mình đến đây đón vợ con về, chỉ có điều thay đổi ý nghĩ, ông ta bây giờ vẫn chỉ là một thổ ty nhỏ, không phải là Mục tướng quân hô mưa gọi gió của tương lai. Nói chuyện với cha mình còn mang theo một chút khúm núm, hơi có ý tứ nịnh hót, một tiếng “ai nha nha, Tô tướng quân…” gọi đến vừa thân thiết vừa sùng bái. Ai có thể tưởng tượng được ông ngày sau chứ?

Xe của Mục gia đang vào núi và đang ở cổng chính khám xét một lần, lúc này mới có thể lái đến trước chủ trạch. Những người lớn chào hỏi nói lời từ biệt chưa nói được bao nhiêu, Mục Bách ngược lại ưỡn mặt nhắc tới chuyện cùng Tô tướng quân luyện binh — Ông muốn mời người huấn luyện binh của mình, gần đây ông mới được một nhóm vũ khí, binh lính người Miến Điện dưới tay đều là nhóm cặn bã quê mùa, hoàn toàn không dùng được, lại nói, một chút kỷ luật nhà binh cũng không có, rất không ra thể thống gì.

Tô Trạm trong lòng nghĩ, quả nhiên, mục đích lớn nhất của việc đón vợ con là ở chỗ này. Mà mục đích của Trần Nghi Lan phí hết tâm tư để kết giao cùng mẹ con Tô gia cũng đã đạt được — Nàng có thể cùng phu nhân tướng quân của Tô gia trở thành bạn bè, địa vị trong nhà Mục Bách thì tất nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên, khó trách Mục Bách tự mình đến đây đón mẹ con bọn họ.

Chỉ có điều cha của mình ngược lại cũng không phải hồ đồ, đánh cái thái cực đem lời nói quanh co, nhưng thấy vợ của mình và Trần Nghi Lan bộ dáng rưng rưng từ biệt, ngược lại cũng không nói gì quá đáng.

Mục Thiên Chương ôm máy bay nhỏ của Tô Trạm tặng cho mình ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, rất là khéo léo cùng vợ chồng Tô thị nói tạm biệt, cám ơn sự chiêu đãi của bọn họ, thậm chí còn thái độ vô cùng ôn hoà cáo biệt với Tô Phiếm. Mặc dù vừa nãy bọn họ ở ngoài cửa, Mục Thiên Chương bị Tô Phiếm hung hăng mà cảnh cáo rồi. Tô Trạm một lần nữa bội phục bản lĩnh làm bộ làm tịch của đứa nhỏ này.

Chỉ có điều đến phiên Tô Trạm, Mục thiếu gia đem máy bay nhỏ đưa cho người khác, thình lình đem Tô Trạm ôm vào trong lòng, đứa nhỏ dáng vẻ vẫn chưa tính là cao, lại không nghĩ đến ôm vào ngược lại khiến cho Tô Trạm lùn hơn người ta một cái đầu, cảm thấy rất thoải mái, rất ấm áp. Tô nhị thiếu cũng đại nhân không nhớ tiểu nhân mà không so đo, tuỳ ý cho y ôm.

Vừa nghĩ đến con người nhỏ bé sinh động nhiệt tình này cũng không biết khi nào thì tắt, may mà Tô Trạm không tim không phổi nhưng mà cùng người ta chơi đùa mười mấy ngày nảy sinh ra chút cảm tình cũng nảy sinh sự thương tiếc và khổ sở.

“Anh phải sống tiếp.” Tô Trạm đột nhiên nhón chân lên đến gần tai của Mục Thiên Chương nói nhỏ. Hắn cảm thấy Mục Thiên chương nếu như chết rồi, kết cục đời trước của mình cũng không có gì khác. Đại khái đã chết một lần, nhìn thấy sinh mệnh của Mục Thiên Chương vừa mới bắt đầu cũng cảm giác sự thương xót sâu sắc.

Mà thân thể của Tiểu Mục cứng lại lại rất nhanh hồi phục lại bình thường, y cũng cuối thấp đầu xuống, ánh mắt đuổi theo lông mi dày đặc của Tô Trạm che đi hơn phân nửa tầm nhìn, mặc dù vẫn là cười đến rất không đứng đắn, hời hợt nói: “Chết không được, anh còn lớn để cưới em a, đợi nhé!”

Tô Trạm không nói gì mà tức giận, giơ chân ra chính là một đạp, không nghĩ đến Mục Thiên Chương lại nhẹ nhàng khéo léo mà nhảy ra, theo sự thúc giục của Mục Bách mà lên xe, quay đầu lại hướng Tô Trạm mỉm cười phất tay: “Đợi nhé, lần sau lại đến thăm hai người!”

Khuôn mặt của y đã dần dần lộ ra sự khôi ngô tuấn tú cao nhất, không giống bộ dáng con nít non nớt của mình và Tô Phiếm. Trong con ngươi hẹp dài mang theo chút sâu sắc là thuộc về sự tự tin và giảo hoạt của Mục Thiên Chương. Tô Trạm nhìn chiếc xe đã lái đi trong lòng nghĩ, đứa nhỏ này nếu như thật sự chết, ngược lại cũng đáng tiếc.

Tô Phiếm lại không vui vẻ gì mà bĩu môi một cái: “Tao và em trai mới không đợi mày đâu.”

Tô Trạm híp mắt mà nhìn theo chiếc xe chỉ còn một điểm nhỏ trong lòng nghĩ, vậy thì cứ đợi xem thử sao.

Chỉ có điều, ai cũng không nghĩ tới, lần từ biệt này, lần gặp lại lần nữa đã là 10 năm sau.

+++

Theo thời gian trôi qua, thậm chí có lúc còn ngại Mục Thiên Chương và Tô Phiếm hai người ầm ĩ chính mình, đợi mẹ con Mục Thiên Chương vừa đi, Tô Trạm ngược lại cảm thấy có chút vắng vẻ. Cả Tô gia rất lớn, người lại không nhiều, Tô tướng quân mỗi ngày đều có công việc trong quân đội của ông. Phần lớn thời gian là không có rảnh để ở cùng vợ và con trai, có lúc ngay cả cơm cũng không ăn ở nhà.

Ngay cả Tô Phiếm ngẫu nhiên cũng sẽ nhắc tới, không có Mục Thiên Chương sao lại cảm thấy trong nhà có chút vắng vẻ.

Tô Trạm lúc này đang cùng Tô Phiếm ở chỗ đất trống trước cổng của Tô gia chơi đá cầu, chỉ có điều thiếu đi một người thứ ba cướp cầu với bọn họ, hai người chỉ có thể truyền qua truyền lại trái cầu — Hắn kỳ thực càng nguyện ý ngốc trong phòng mình mà chơi ghép tranh, nhưng mà Tô Phiếm nói mẹ sợ hai người bọn họ buồn chán, nếu như rảnh thì ra ngoài đi chơi, như vậy mới càng giống con nít.

Hai đứa con nít lại không thể thi đá cầu, chỉ có thể cứ như vậy mà ngươi tới ta đi mà giết thời gian. Tô Phiếm chơi đến vô cùng vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú đã bị mồ hôi ướt sủng, hơn nữa vừa kích động đem cầu đá đến hơi cao, bang bang bang mà bay đến một bên khác.

Tô Trạm ý bảo người làm không cần động, chính mình chạy qua nhặt cầu. Chỉ có điều Tô Trạm lấy được trái cầu vừa ngẩng đầu lên liền thấy mẹ của mình trong tay đang cầm một cái ly sứ màu trắng, choàng một cái khăn lụa mỏng màu trắng mộc mạc đứng ở cửa sổ của thư phòng, dường như đang nhìn về nơi xa xăm. Chỉ là ánh mắt dịu dàng, dịu dàng đến nỗi khiến cho Tô Trạm không hiểu sao lại có cảm giác có chút bi thương.

Tô Trạm thoáng chốc, bỗng nhiên có thể hiểu được cái sự cô đơn sâu tận xương tuỷ này của mẹ.

Tô Trạm biết mẹ của hắn hoàn toàn không chú ý đến hắn, bởi vì vô cùng chìm đắm, thậm chí không để ý đến hắn đang ở dưới lầu.

Gió nhẹ thổi qua khăn voan mỏng của Chung Ý Ánh, cũng thổi đi sự phiền muộn của nàng, Chung Ý Ánh để ly trà trong tay xuống, giơ tay cúi đầu vuốt vuốt tóc, trên mái tóc đen nhánh lộ ra lỗ tai trắng nõn nhỏ nhắn, đeo một hạt ngọc trai tinh xảo.

Cái cúi đầu này ngược lại khiến cho Chung Ý Ánh chú ý đến con trai của mình, chỉ thấy Tô Trạm trong lòng đang ôm một trái cầu nhỏ, cái đầu nhỏ đang ngước lên nhìn mình chằm chằm. Rõ ràng vẫn chỉ là một đứa con nít mới 9 tuổi, lông mi cong cong vểnh vểnh lộ ra sự ngây thơ, nhưng ánh mắt kín đáo lại giống như là có thể nhìn hiểu được tâm tư của người khác.

Chung Ý Ánh ngược lại rất nhanh điều chỉnh tâm trạng của mình, mỉm cười với Tô Trạm nói: “Đứng ngốc ở đó làm gì? Tiếp tục chơi đá cầu với Tô Phiếm đi. Nhưng mà phải cẩn thận một chút, đừng đập vỡ cái gì, nếu như cảm thấy quá nóng, liền nhanh chóng trở về.”

Tô Trạm không hề trả lời, chỉ là nặng nề mà gật gật đầu, sau đó ôm lấy trái cầu của mình chạy đi.

Chính mình đời trước, lúc còn nhỏ cũng là vô tâm vô phế mà bướng bỉnh khắp nơi, mẹ rất muốn kéo hắn đi viết vài chữ, đọc vài quyển sách, mỗi khi mình bị nàng bắt được cứ cằn nhằn đến phiền, cũng sẽ ở trong thư phòng làm bộ làm tịch mà ngồi ở bàn giấy tô tô viết viết lung tung, chữ như gà bới, hoặc là thành thật mà đem sách đắp lên đầu ngủ mất tiêu.

Trong trí nhớ ở đời trước của Tô Trạm, mẹ của mình luôn là người thích ngốc trong thư phòng, pha trà lật sách, hoặc là vẽ tranh luyện chữ, không giống như các bà lớn ở của sĩ quan quốc dân đảng khác sau khi yên ổn thế cục xong, tâm tư cũng sẽ lung lay đi Yangon hoặc là Chiang Mai – Băng Cốc. Đặc biệt là vùng đất sản xuất nhiều ngọc thạch phỉ thuý Miến Điện này, càng là như ong vỡ tổ mà chuyển đến trong nhà, hận không thể toàn thân cao thấp ngay cả quần áo cũng đều là làm từ phỉ thuý.

Bây giờ nghĩ lại, hắn mới phát hiện, mẹ của hắn một mình là có bao nhiêu tịch mịch. Không dễ gì mới sinh được một đứa con trai, con trai còn là một con quỷ phá phách khiến người ta đau đầu và không thân thiết với nàng. Chết một lần rồi được sống lại, hắn có phải là nên gần gũi với mẹ hơn hay không?

Tô Phiếm thấy hắn trở lại, vội vàng chạy đến hỏi hắn: “Em trai, sao lại lâu như vậy? Anh còn cho rằng em không chơi nữa.”

Tô Trạm quay đầu lại nhìn y: “Là không muốn chơi. Tôi chuẩn bị đến thư phòng tìm mẹ.” Con nít vẻ mặt rất nghiêm túc, dường như hắn muốn đi xử lý vài chuyện quan trọng.

Tô Phiếm đầu tiên là rất ngạc nhiên, lúc trước muốn Tô Trạm đến thư phòng, quả thực là giống như nửa cái mạng của hắn. Lại do dự một chút: “Vậy anh có thể đi cùng em hay không?” Em trai lúc trước ghét nhất là y cùng cha mẹ thân cận, sợ mình sẽ đoạt đi bọn họ.

Chỉ là không nghĩ đến Tô Trạm lại gật gật đầu, vậy mà ngay cả suy nghĩ cũng không suy nghĩ mà đồng ý, điều này khiến cho nội tâm của Tô Phiếm một trận nhảy nhót. Tô Trạm nghĩ rằng, chính mình lúc trước chỉ cố ham chơi, vẫn không bằng Tô Phiếm hiểu được ý của mẹ. Thế là hai đứa nhỏ vừa đi vừa thì thầm nói chuyện phiếm —

“Anh nói xem mẹ cả ngày đều ngốc trong thư phòng là xem sách gì?” Tô Trạm nhíu mày hỏi.

“Mẹ cả xem nhiều sách lắm, có lúc thậm chí sẽ xem sách tiếng Anh. Còn vẽ tranh nữa, mẹ cả vẽ tranh rất đẹp.”

“Anh nói xem mẹ tại sao mỗi ngày đều ngốc trong thư phòng đọc sách?”

“Người ta nói, trong sách tự có bảo vật, trong sách tự có màu sắc như ngọc. Mẹ cả tìm màu sắc như ngọc là không thể, có lẽ là bảo vật chăng?” Tô Phiếm lắc đầu ảo não mà nói.

Tô Trạm rất là không biết nói gì mà nhìn anh trai của mình — Quả nhiên chỉ là con nít, hỏi cũng chỉ vô ích…

Cửa thư phòng ngược lại không khoá, trên dưới Tô gia ngược lại đều biết thói quen của Tô phu nhân, lúc ở thư phòng nếu như không có chuyện gì lớn thì không có ai đến làm phiền. Hai đứa nhỏ nhẹ nhàng rón ra rón rén mà đẩy cửa, ngó dáo dác mà chui vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.