Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 41



Tô Trạm và Tô Phiếm phải ở Yangon một đêm, sau đó sáng sớm ngày hôm sau mới khởi hành về nhà, Mục Thiên Chương cũng phải ở lại Yangon một đêm, chỉ có điều y phải chuyển về nhà của y, cách Tô gia cũng không xa lắm, nhưng không cùng đường, ba người ngày mai lại phải mỗi người đi một ngả.

Xe vừa tiến vào cửa lớn Tô gia, lập tức liền có người đi ra mở cửa, chỉ thấy người đó vừa mở cửa xe vừa hơi khom người nói một cách cung kính: “Hoan nghênh nhị thiếu gia trở về.” Toà nhà của Tô gia so với 10 năm trước thoạt nhìn cũng không có thay đổi gì lớn, Tô Trạm híp mắt đánh giá người này, cư nhiên là Chu Phong Niên đã già rồi. Mặc dù lúc hắn còn nhỏ không có cách nào thích Chu Phong Niên, nhưng mà Chu Phong Niên chăm sóc mình một đoạn thời gian ở nhà cũ và vẫn luôn quản lý toà nhà cũ này, bất tri bất giác mà nghĩ đến câu nói “cảnh còn người mất”, bởi vậy nên ngay cả đối với thái độ của Chu Phong Niên cũng tốt lên không ít, ra khỏi xe, giống như lúc còn nhỏ nói với ông: “Chú Chu.”

Chu Phong Niên nhìn thiếu niên cao ngất thanh tú trước mắt này, lễ phép khiến người ta yêu thích, hoàn toàn không có cách nào liên hệ với nhị thiếu bá đạo bất đồng của mười năm trước được, vì thế mà sửng sốt một chút, lúc này mới vẻ mặt tràn đầy ý cười trả lời: “Vâng, nhị thiếu gia, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, chú Chu đã chuẩn bị phòng cho cậu rồi.”

Tô Trạm nhìn Chu Phong Niên vẫn khúm núm vâng vâng dạ dạ như cũ, chợt nhớ tới một chuyện lý thú lúc còn nhỏ, “Chú Chu, răng giả lúc trước của chú đều bị con và A Phiếm ném vào trong ao ở vườn hoa.”

Hắn nhớ đến lúc còn nhỏ ở trong căn phòng này, Chu Phong Niên đối với mọi chuyện cẩn thận tính toán, khắp nơi tính toán, lúc đối mặt với mình và tướng quân liền lộ ra bộ dáng của nô tài, nhìn cực kỳ không thuận mắt, liền cùng Tô Phiếm cùng nhau đem răng giả của người ta dùng vải bố bao lại, liền vứt vào vườn hoa phía sau. Chu Phong Niên răng lợi không tốt, vì vậy mà nhiều năm phải mang răng giả, hơn nữa, ông rất quý trọng răng giả của mình. Cứ như thế, liền ném ba lần, khiến cho Chu Phong Niên rất là khổ sở không thôi, thậm chí chạy đến trước mặt mẹ mình nơm nớp lo sợ bẩm báo có phải là toà nhà này có chút có vấn đề hay không. Khiến cho Chu Phong Niên vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ kinh sợ rất lâu.

Chu Phong Niên lau lau mồ hôi trên trán, nhớ đến chuyện răng giả của nhiều năm trước  khiến cho mình rất là sợ hãi, nhìn nhìn nhị thiếu, nhìn sang đại thiếu, trong lòng nghĩ, sao lại đều nhìn không ra hai đứa nhỏ này năm đó sao lại bướng bỉnh thế này chứ. Tô Phiếm nghe thấy Tô Trạm đột nhiên nói ra chuyện này, cũng mỉm cười một cái: “Năm đó là tôi và A Trạm không hiểu chuyện, ngược lại khiến cho chú Chu lo lắng sợ hãi rồi.”

Mục Thiên Chương nghĩ đến dáng vẻ của đứa nhỏ tinh ranh quái đản giấu răng giả của người ta, cảm thấy Tô Trạm lúc còn nhỏ thật sự là quá đúng với khẩu vị của y. Chính mình lần đầu tiên ở Tô gia gặp được hắn, quả nhiên không nhìn lầm người.

Vừa vào cửa, Tô Phiếm liền nhận được cuộc điện thoại đến từ Mạnh Quả, nghĩ đến là công việc trong quân đội, liền mang theo Nghiêm Tòng Gia vào thư phòng, mặc dù vạn phần không muốn, y vẫn còn muốn nhìn Tô Trạm thêm nhiều nữa, còn có rất nhiều lời chưa nói với hắn.

Tô Trạm bị sắp xếp đến gian phòng vốn thuộc về Tô Phiếm, phòng con nít lúc ban đầu đã được sửa chữa lại, màu sắc trang trí ngược lại phù hợp với sở thích của Tô Phiếm. Trên tủ đầu giường đặt một quyển sách lật được một nửa, trên tường treo một bức tranh chữ Khải, phần đề chữ là Tô Phiếm, đóng con dấu của Tô gia đại thiếu, trên sofa còn có một bộ đồ ngủ của nam được thay ra, nơi nơi đều lưu lại dấu vết sinh hoạt của Tô Phiếm. Trong lòng nghĩ sao lại mang mình đến phòng của Tô Phiếm làm chi?

Chu Phong Niên thấy Tô Trạm đánh giá gian phòng, ông thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của Tô Trạm rồi cung kính đứng ở một bên giải thích rằng: “Nhị thiếu, đây là phòng của đại thiếu. Phòng kia của cậu đại thiếu nói không thể đụng vào, cho nên bây giờ không thể vào ở.”

Tô Trạm nhướng mày: “Không sao đâu, tôi ngủ ở khách phòng cũng được.” Toà nhà này lớn như vậy, thứ không thiếu nhất chính là phòng ở.

Chu Phong Niên càng thêm cung kính ở phía sau Tô Trạm giải thích: “Phòng trống cũng có, nhưng mà đại thiếu đi gấp không hề nói trước thông báo cho chúng tôi xử lý, tạm thời chỉ mới thu dọn được một phòng để cho Mục thiếu gia ở. Nếu như bây giờ mới bắt đầu dọn dẹp, e là sẽ không kịp, hơn nữa máy nước nóng trong phòng trống chưa lắp.”

Thấy Tô Trạm không trả lời, Chu Phong Niên thăm dò đề nghị rằng: “Đại thiếu gia nghĩ rồi, cũng chỉ ở một đêm, nói là để cậu cùng ở một phòng, ngược lại cũng thuận tiện.” Mặc dù không biết vì cái gì đại thiếu không cho ông dọn dẹp phòng trống, chỉ dặn dò ông nói như thế với nhị thiếu, Chu Phong Niên cũng không dám nghĩ nhiều, làm người hầu, chỉ cần làm tốt bổn phận của chính mình là đủ rồi.

Toà nhà ở Yangon này, phần lớn thời gian đều để không, ngoại trừ Chu Phong Niên và người định kỳ đến dọn dẹp, ngay cả người hầu đều tạm thời gọi đến. Tô Trạm nghĩ dù sao ngủ ở phòng của ba mẹ cũng không tốt, vừa nghĩ đến căn phòng này và giường bên trong rất to, chính mình lúc còn nhỏ cũng không phải là chưa từng ngủ cùng với Tô Phiếm, đằng sau mối quan hệ hoà hoãn của hai người bọn họ, trước khi hắn bị đưa đi Đài Loan, rất nhiều buổi tối hắn đều ngủ cùng với Tô Phiếm. Hôm nay nhớ lại, chỉ cảm thấy những đêm đó Tô Phiếm vỗ vỗ lưng mình giống như là dỗ con nít ngủ, ấm áp như ánh trăng sáng trong núi rừng Miến Điện.

Nghĩ đến đây, Tô Trạm gật gật đầu, để cho Chu Phong Niên đem hành lý của mình vào phòng.

Trong phòng tắm, trong bồn tắm lớn đã đổ đầy nước rồi, Tô Trạm đến bây giờ vẫn không thích ngâm nước, nhưng mà đối với cái bồn tắm này đã không còn chống lại được nữa, từ lồng ngực trở lên dựa vào thành bồn tắm, nửa người dưới đều ngâm trong nước, để mặc cho dòng nước nóng gột rửa sự mệt mỏi vì phải di chuyển đường dài của mấy ngày nay, từ trước đến giờ chưa bao giờ bản thân thả lỏng như vậy, thế là dự định nhắm mắt dưỡng thần một chút.

Vừa nhắm mắt thế nhưng lại thật sự ngủ. Tô Phiếm xử lý xong công chuyện, không bao lâu thì trong nhà lại gọi điện đến, nói là hỏi Tô Trạm đến chưa, đừng nói mẹ cả vẫn luôn đa sầu đa cảm, ngay cả người cha ngày thường cao lớn thô kệch cũng ở đầu dây bên kia cũng căng thẳng không kém gì, dăm ba câu mà nói đến lộn xộn. Tô Phiếm an ủi cha mẹ ở nhà đợi đến nỗi lo lắng sốt ruột lại vừa phấn khởi vừa xúc động, liền đề nghị kêu Tô Trạm đến nhận điện thoại.

Thư phòng của y ở sát vách phòng, nhưng mà Nghiêm Tòng Gia vào phòng gọi cả nửa ngày cũng không thấy câu trả lời của Tô Trạm, lại thấy đèn trong phòng tắm đang sáng, liền suy đoán rằng nhị thiếu có lẽ đã ngủ quên trong lúc tắm rửa.

Tô Phiếm gác máy, tự mình vào phòng kiểm tra, trong phòng hơi nước nóng phiêu đãng bốc lên mùi thơm ngát, Tô Phiếm trước tiên là gọi hai tiếng, quả nhiên không có ai trả lời, trong lòng nghĩ tiểu tử này có lẽ đã mệt quá rồi cư nhiên thật sự ngủ luôn trong phòng tắm.

Tô Phiếm ở trong phòng chần chừ một hồi, Tô Trạm ở trong phòng tắm… Chỉ là vừa nghĩ tới đây, y đột nhiên cảm thấy trong lòng dường như có hạt đậu chín muồi nặng nề “phốc” một tiếng vỡ ra, hạt đậu nhỏ rơi ra, ào ào rơi đầy đất, có chút hoảng loạn và thấp thỏm nhặt lại không kịp.

Nhưng mà không đợi y thử cửa phòng tắm có mở ra được hay không, cửa phòng đã bị người gõ liên tiếp ba cái, thanh âm còn không nhỏ. Người dám can đảm ở đây lớn tiếng gõ cửa, ngoại trừ Mục Thiên Chương ra không có người thứ hai.

Tô Phiếm nhắm mắt ổn định tâm trạng, đành phải quay đầu trước tiên mở cửa, quả nhiên thấy được Mục Thiên Chương đã thay đồ ngủ, đầu tóc còn ướt nhẹp, rõ ràng cũng là mới tắm xong, đang dựa vào cạnh cửa.

“A Trạm đâu?” Mục Thiên Chương ỷ vào mình cao hơn Tô Phiếm một chút, nhón chân nhìn vào trong.

Tô Phiếm nhướng mày, con ngươi dịu dàng loé lên ý cười, lời nói lại không chút khách khí: “Một màn tự mình đi đón A Trạm hôm nay tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu, tôi nói này Chương thiếu, sao lại dự định làm phiềm giấc ngủ của em trai tôi?”

Mục Thiên Chương bật cười một tiếng: “Tôi nói này đại thiếu, cậu đây là dự định kim ốc tàng kiều sao? Lại nói, tôi chỉ là dự định cùng bạn tốt của tôi, ôn chuyện cũ mà thôi. Cậu làm anh trai cũng quá bá đạo rồi.”

“A Trạm đã ngủ rồi, Mục thiếu, cậu nếu như tính ôn chuyện cũ, làm phiền chọn lúc hắn tỉnh dậy đi.” Tô Phiếm mỉm cười nói, cái từ kim ốc tàng kiều này Tô Phiếm cũng không thích lắm. Tô Trạm cũng không phải là con gái, mà là em trai bảo bối của y.

Khoé miệng của Mục Thiên Chương mang theo ý cười vừa chăm chú nhìn Tô Phiếm vừa chú ý tình hình trong phòng ở đằng sau y, thấy mình và Tô Phiếm tán gẫu cả nữa ngày mà Tô Trạm cũng không đi ra, đoán chừng là thật sự ngủ rồi, trong lòng nghĩ rằng, Tô Phiếm thật sự là xảo quyệt, không biết dựa vào mánh lới gì mà khiến cho Tô Trạm ngủ ở phòng của y. Chỉ có điều Mục Thiên Chương cũng không có dự định cứ thế mà bỏ qua cho Tô Phiếm, thế là liền đứng ở cửa phòng không đi cố ý kéo Tô đại thiếu tán gẫu, tán cả nửa ngày cũng muốn tán ra chim*, mà phong độ quân tử của Tô Phiếm cũng sắp hỏng, Mục Thiên Chương lúc này mới thoả mãn mà rời đi.(Mã: Tán ra chim là tán kiểu gì bà con???)

Đợi Mục Thiên Chương cuối cùng cũng đi rồi, Tô Phiếm xoay người trở lại vào phòng, liền thấy được Tô Trạm đang mặc áo choàng tắm rộng thùng thình đã sớm đi ra. Tô Phiếm trong mắt và trên mặt đều là sự vui vẻ bởi vì em trai trở về nhà, lại được nhìn thấy em trai một lần nữa, nhưng mà vừa nghĩ đến rõ ràng mình có cơ hội có thể đến phòng tắm tự mình đem gia hoả nào đó từ trong nước vớt ra đã bị Mục Thiên Chương đánh gảy, chỉ cảm thấy người nào đó so với lúc còn nhỏ càng chướng mắt hơn.

Tô Trạm vừa mới ra khỏi nước quả thực giống như quả dương mai nước dầm dề, lại bởi vì bị nước nóng xông qua một lần, Tô Trạm vừa mới ra khỏi nước là một dáng vẻ da trắng như tuyết, mặt mày xinh đẹp như tranh vẽ. Sự xinh đẹp trộn lẫn giữa tính trẻ con bướng bỉnh và mặt mũi như hoạ, là một loại dáng vẻ chỉ có riêng ở Tô Trạm, sinh động trong sáng.

Thế nhưng kẻ lỗ mãng Tô Trạm rõ ràng không biết chính mình bây giờ thoạt nhìn khiến cho người nào đó động tâm biết bao, vô cùng không để ý hình tượng mà ngáp một cái, gãi gãi mái tóc lộn xộn, nói với Tô Phiếm: “Em hình như vừa mới nghe được tiếng nói chuyện của Mục Thiên Chương ở bên ngoài? A Phiếm, y muốn đến tìm em sao? Mục Thiên Chương trưa hôm nay nói muốn tặng em một một quà.”

Tô Trạm đối với chủng loại của món quà này ngược lại không có bao nhiêu hứng thú, nhưng mà vô cùng hứng thú với việc Mục Thiên chương có thể tặng quà gì, bởi vì theo như Mục Thiên Chương đã nói, cái món quà này đủ để cho Tô gia nhị thiếu gia ngạc nhiên, hơn nữa nghìn vàng không thể đổi được.

“Không phải, Mục Thiên Chương đến đây bàn một chút công chuyện với anh. A Trạm có phải mệt lắm không, sao lại ở trong phòng tắm ngủ quên luôn?” Tô Phiếm mỉm cười đi về phía Tô Trạm, thấy lông mi của hắn vẫn còn dính giọt nước, rất tự nhiên mà giơ tay lên dùng ngón cái nhẹ nhàng lau lông mi cho hắn, “Không lau khô nè, đều là nước.”

Tô Trạm bĩu môi một cái, đứng trước mặt Tô Phiếm, cũng rất tự nhiên mà lầm bầm hai chữ: “Buồn ngủ.” Đối với Tô Phiếm, hắn có thể không cần phải cố ý yêu cầu bản thân mình phải giả bộ làm ra dáng vẻ lễ phép hiểu chuyện, không giống như lúc ở Đài Loan, bạn đói hay không đói, buồn ngủ hay không buồn ngủ, mệt hay không mệt, cũng không thể tuỳ theo lòng mình.

Tô Phiếm mỉm cười cầm lấy khăn lông lớn trong tay Tô Trạm, người nào đó giống như dắt một bạn nhỏ đang buồn ngủ đến nỗi hai mắt mơ màng đến sofa, lau khô nước trên tóc em trai. Tô Trạm ngồi dựa vào sofa, cảm nhận khăn lông mềm mại mang theo lực đạo vừa phải nhẹ nhàng khéo léo xoa bóp trên đầu mình.

“Em trai, thoải mái như vậy sao?” Tô Phiếm chỉ cảm thấy cái đầu ở dưới tay mình dường như được mình xoa xoa trong tay, mà chủ nhân của cái đầu này lại gật gù đắc ý chui vào lòng mình, giống như rất hài lòng vậy. Trên tay truyền đến nhiệt độ thân thể của Tô Trạm, mùi thơm vừa mới tắm rửa xong trộn lẫn với mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái trên người của Tô Trạm, đây là Tô Trạm sống sờ sờ trước mắt, trong lòng Tô Phiếm thở dài một hơi.

“Thoải mái.” Người nào đó híp mắt mặc cho anh trai đang lau sạch nước trên đầu và trên vai mình, cảm thấy ấm áp vào thời khắc hai anh em ở chung với nhau như thế này, cảm giác vô cùng quen thuộc, “A Phiếm, đây là lần thứ hai anh lau tóc cho em.” Tô Trạm nhớ đến lần đó bọn họ ở trường tiểu học, có một lần hắn tắm rửa xong, Tô Phiếm đang ngồi làm bài tập thấy mình lau đến lộn xộn, cũng cầm lấy khăn lông giúp mình lau.

Tô Phiếm nhẹ nhàng vuốt ve, tóc không có bao nhiêu đã sớm lau khô rồi, nhưng mà y vẫn không muốn dừng lại, dường như chỉ là muốn xoa bóp đầu cho Tô Trạm, y vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói với Tô Trạm, nhưng cái người này thật sự đã trở về rồi, Tô Phiếm lại phát hiện chính mình lại không biết từ đâu, thiên ngôn vạn ngữ không nói ra được một câu thật lòng. Lại đành phải chọn chủ đề khác mà hỏi Tô Trạm: “Thi cuối kỳ như thế nào rồi?”

“Miễn cưỡng, dù sao chỉ cần không rớt môn là được rồi. Ai, ở Mỹ học đại học thật sự rất phiền phức.” Tô Trạm tức tối mà phàn nàn.

“A Trạm có kết giao bạn gái hay không? Mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, nhìn cũng không tệ lắm.” Tô Phiếm thờ ơ hỏi.

“Tóc vàng mắt xanh giống như mèo Ba Tư vậy, lão tử mới không thích đâu, vẫn là tóc đen mắt đen nhìn thuận mắt hơn.” Tô Trạm được anh trai nhà mình hầu hạ như vậy, thuộc tính đại gia thường ngày bộc phát.

Tô Phiếm mỉm cười nói: “Vậy cũng tốt, nhưng mà, lúc ở Đài Loan không có sao? Trên đảo Đài Loan đều là người Trung Quốc.”

Tô Trạm được xoa bóp đến thoải mái, quả thực không muốn động đậy, liền cứ như thế mà muốn ngủ luôn trên sofa, nhưng mà hắn cảm thấy Tô Phiếm quả thực ở đời trước sau khi mình đến tuổi kết hôn, hận không thể ngày nào đó liền tìm vợ về nhà kết hôn giống như cha mẹ, chính hắn cũng không nóng lòng, sao Tô Phiếm lại hỏi chuyện con gái.

“Ai da, Tô Phiếm anh thật sự là quá dài dòng rồi, đương nhiên cũng không có rồi, con gái Đài Loan nói chuyện quá buồn nôn.” Tô Trạm hoàn toàn tìm không được trọng điểm tiếp tục trả lời.

Tô Phiếm biết tính cách của Tô Trạm vẫn luôn thẳng thắn như vậy, có chính là có, không có chính là không có, sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, trong lòng càng thêm hài lòng.

Lại liên tục hỏi mấy vấn đề không quan trọng, lại không nhận được câu trả lời. Y lúc này mới đem khăn lông đặt qua một bên, nghiêng người, chỉ thấy người nào đó đã sớm dựa vào một bên mà ngủ.

Lông mi dài dài cong cong lộ ra có mấy phần bướng bỉnh, không còn điềm tĩnh đáng yêu như lúc còn nhỏ nữa, cũng không lãnh đạm như lúc thức. Tô Phiếm thử gọi vài tiến, trả lời mình chỉ có hàng lông mi ngẫu nhiên theo nhịp thở mà run động một chút, y ngồi xổm người xuống, nhìn Tô Trạm ngủ đến say sưa, chầm chậm tiến tới, lẳng lặng dán vào hai gò má của người nào đó, thở dài một cái, lúc này mới nhẹ giọng thì thầm: “A Trạm, anh rất nhớ em.”

Tô Phiếm cảm thấy mỹ mãn lừa được em trai cùng nhau ngủ, lúc này mới ôm lấy người nào đó đến trên giường, giống như vô số lần lúc còn nhỏ cùng Tô Trạm ngủ, y để cho Tô Trạm mặt đối mặt với mình, một tay thì nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của hắn. Tô Phiếm cảm thấy sự mơ hồ nóng nảy mấy ngày liên tiếp đều lắng lại, trong lòng giống như biển cả dưới ánh trăng sáng, bình tĩnh trong suốt.

+++++

Tô Phiếm vừa thức dậy, y mấy năm nay cũng không phải là đại thiếu gia ở Tô gia cơm đến thì há mồm, đồ đến thì giơ tay, ở trong quân đội rèn luyện vài năm, so với Tô Chính Cương đã từng Nam chinh Bắc chiến, tự nhiên mà dưỡng thành thói quen của một người quân nhân, ví dụ như giấc ngủ rất cạn.

Thứ hai là y phát hiện Tô Trạm ban đêm ngủ không yên ổn, em trai phỏng chừng còn đang phát triển cơ thể, ngủ mơ mơ màng màng còn có thể lúc có lúc không mà vươn tay sờ sờ đầu gối, nhúc nhích chân giống như là bị chuột rút. Tô Phiếm tối hôm qua dưới tình huống không đánh thức Tô Trạm đem hắn kéo vào lòng mình thay hắn xoa bóp một trận, sợ rằng Tô Trạm đường dài bôn bà mà ngủ không ngon. Thấy em trai lại từ từ ngủ được thoải mái, lúc này mới nhắm mắt cũng cùng nhau ngủ.

Tô Phiếm tham lam dùng ánh mắt miêu tả từng chi tiết trên mặt của em trai, nhưng mà y lại không dám nhìn nhiều lần — Đàn ông vốn là sáng sớm liền có phản ứng sinh lý bình thường, mà em trai yêu dấu lại nằm bên cạnh mình, Tô Phiếm chỉ cảm thấy dưới thân trướng đến phát đau, bộc phát đến cuộn trào mãnh liệt. Y nhìn Tô Trạm một chút, thấy hắn vẫn như cũ vùi đầu vào trong lòng mình, đầu tóc cọ cọ đến lộn xộn, đem cằm đặt trên đỉnh đầu của Tô Trạm ngấm ngầm chịu đựng mà nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Tô Trạm ngủ rất không thành thật, ban đầu cả người đều co rúc trong lòng của Tô Phiếm, xoay xoay hai cái lại quay lưng về phía y, nhưng mà động tác này lại không chút do dự cọ vào địa phương đang động tình của anh trai nhà mình. Tô Phiếm nơi nào đó vốn dĩ bừng bừng phấn chấn, mà địa phương cọ xát cũng đúng vị trí cái mông vểnh cao mềm mại của người nào đó, quả thực giống như toàn thân bị đốt cháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.