Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 71



“Vương bát đản! Tao là đại thiếu gia! Mau thả tao ra, tao muốn thấy cha!” Mục Uy lúc này đang bị trói chéo hai tay ra sau lưng bị nhốt trong nhà tù của Mục gia, ở đây âm u lạnh lẽo ẩm ướt, từ trước đến giờ là nơi chỉ có y ném người vào trong này, không ngờ tới chính mình vậy mà cũng sẽ có một ngày bị nhốt vào trong này.

Đội ngũ mà y dẫn dắt thực lực không yếu, ít nhất có thể cùng Mục Thiên Chương chiến đấu tới ngươi chết ta sống, nhưng mà không ngờ rằng chưa khai chiến được bao lâu, người bên phía y lại lần lượt đầu hàng. Mà người đầu tiên dẫn đầu xin hàng lại là Ngô Triển Hồng vẫn luôn đứng bên cạnh y. Lúc thấy Ngô lão đầu khuôn mặt gầy nhom lộ ra vẻ mặt như đã tính trước mọi chuyện muốn đàm phán cùng Mục Thiên Chương, cùng lúc dẫn đầu xúi giục đầu hàng, trong đầu của Mục Uy liền thoáng qua một ý nghĩ — Y tiêu rồi.

Vốn là, Ngô Triển Hồng vẫn luôn là người của Mục Thiên Chương, mình là bị hai người bọn họ hợp lại mà đùa bỡn xoay vòng vòng. Muốn đi liên hệ với thủ hạ lúc đầu thề son thề sắt muốn đuổi theo y, mỗi một người lại là ngậm miệng không nói. Y ngay cả chạy trốn cũng không kịp, bởi vì Mục Thiên Chương buông lời — Bắt sống Mục Uy, y sẽ thưởng 5000 USD. Điều này đối với người của vùng Tam Giác Vàng giống như những kẻ đào tẩu bên cạnh y mà nói, quả thật là con số thiên văn.

Mà mười mấy vệ sĩ thấy Mục Uy đã không thể cứu vãn, ngược lại cũng lần lượt phản bội y, chia sẻ 5000 USD đó. Chưa tới 10 tiếng đồng hồ, y liền đã rơi vào tay Mục Thiên Chương.

An tĩnh trong chốc lát, lại nghe được thanh âm cửa mở ra, lạch cạch lạch cạch tiếng bước chân thưa thớt trong nhà giam trống trải vang lên. Y mạnh ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mắt y không phải là Mục Thiên Chương thì còn ai.

Ánh mắt của Mục Uy đã chịu đựng cả một đêm hiện lên đầy tơ máu, vừa thấy được người đến ánh mắt trừng lên như sắp lòi ra, chân của y cũng bị trói lại, lúc này chỉ có thể nằm dưới đất, ngẩng đầu quát Mục Thiên Chương: “Mục Thiên Chương! Tao muốn thấy cha! Mày cái tên vô tình vô nghĩa, tao là anh trai của mày! Mày vậy mà dám bắt tao!”

Trên mặt Mục Thiên Chương treo lên một nụ cười nhẹ nhõm, ngũ quan anh tuấn thâm thuý bộc phát lộ ra sự sáng tỏ, y và Mục Uy, Tô Phiếm và Tô Trạm giống nhau đều là anh em cùng cha khác mẹ. Nhưng so với hai anh em Tô gia còn có diện mạo giống nhau ba phần, y và Mục Uy hoàn toàn không nhìn ra được là anh em ruột thịt.

Cho nên, có phải là vì lý do như vậy hay không, y và Mục Uy mãi mãi cũng làm không được như Tô Phiếm và Tô Trạm.

Mục Thiên Chương tự mình mở cửa bước vào, lúc y nghe được hai tiếng “anh trai”, ý tứ châm chọc trong mắt càng thêm rõ ràng, hai bước đến trước mặt Mục Uy, nói một cách đầy khinh miệt: “Anh trai? Tao mới hơn một tuổi mày liền đem tao ném vào nồi thuốc phiện? Trên chân của tao còn lưu lại vết thương năm đó nè. Lúc còn nhỏ ngoài sáng trong tối đánh tao, anh trai tao? Thật sự là nực cười.”

“Tao, tao muốn thấy cha, tao muốn gặp cha.” Mục Uy kiên trì la lên.

“Thật ngại quá, ông ấy bây giờ đang trúng gió, nằm ở trên giường kìa, gặp không được.” Mục Thiên Chương thống khoái nói.

Mục Uy mặc dù không có bao nhiêu hiếu thảo, nhưng cũng biết thân thể của Mục Bách vẫn luôn rất tốt, nhất thời tức giận nói: “Cha vẫn luôn rất khoẻ mạnh, là mày! Mày muốn hại chết cha!”

“Điều này không có liên quan gì tới mày, Mục Uy, mày bây giờ là bản thân khó bảo toàn, vẫn là suy nghĩ cho bản thân mày đi…” Mục Thiên Chương giọng điệu kéo dài, cười nói.

“Mày muốn giết thì cứ giết…” Lời nói của Mục Uy còn chưa nói hết lại bị một trận cười của Mục Thiên Chương cắt đứt.

“Tao không giết mày, tao sao lại có thể giết mày chứ? Tao nào có thể bởi vì mày mà rơi vào tội danh giết anh trai, thật sự không đáng giá…” Khoé miệng Mục Thiên Chương câu lên một tia cười lạnh lùng.

“Mày muốn như thế nào?” Mục Uy nhìn cái dáng vẻ này của Mục Thiên Chương, không rõ nguyên do mà trong lòng sinh ra một trận hốt hoảng, dường như so với lúc bị bắt càng thảm hơn.

“Mày nói xem?” Mục Thiên Chương cười hỏi vặn lại, “Đem mày đưa cho Tô Phiếm thì thế nào? Mày biết người Thái Lan kia giúp mày bắt cóc Tô Trạm chết như thế nào không? Là từng dao từng dao cắt đến chỉ còn lại bộ xương, đau đớn mà chết.” Y nói đến cuối cùng, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi, bỗng dưng sinh ra một tia âm u lạnh lẽo.

Mục Uy không khỏi đánh cái giật mình. Nhưng Mục Thiên Chương lại tiếp tục nói, “Tất cả mọi người còn lại trực tiếp chôn sống, lấy tiền của mày nhưng lại không có mạng để tiêu.”

Mục Thiên Chương thấy dáng vẻ này của y lại đột nhiên cười rộ lên, nhìn thẳng vào mắt y nói: “Mục Uy, mày quá ngu xuẩn rồi.  Mày có chủ ý như thế nào cũng không nên đem chủ ý này tính lên trên đầu Tô Trạm. Mày không biết Tô Phiếm yêu thương đứa em trai đó của y bao nhiêu sao? Nào có giống như mày a, anh trai của tao.”

Mục Uy thở hổn hển, hung tợn nhìn y chằm chằm, “Mày cứ như vậy hận tao! Muốn hại chết tao và cha như vậy! Tất cả của Mục Gia đều cho mày, cho mày hết, thả cho tao một con đường sống…” Y nói đến từ cuối cùng giọng điệu đã yếu ớt hẳn.

“Năm đó lúc 9 tuổi, tao chơi mệt rồi, ngủ ở trong ngăn kéo trong phòng của mẹ…” Mục Thiên Chương đột nhiên chuyển đề tài, thanh âm của y ép xuống rất thấp, tựa như từ nơi ngục sâu truyền đến, “Tao mãi mãi không thể quên cái đêm hôm đó. Bởi vì cái đêm đó, tao phải trả giá rất nhiều, hy sinh rất nhiều, sao có thể thả cho mày con đường sống chứ?”

Mục Uy cả người dường như đông cứng lại…

Mục Thiên Chương khẽ hất càm lên, là một bộ dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, “Đem mày làm quà bồi tội đưa cho Tô Phiếm, mày sống hay mày chết cũng không liên quan tới tao.”

+++++++

Nhưng mà Tô Phiếm cũng không hề gấp gáp trở về nhận phần đại lễ này, y bây giờ cả thể xác và tinh thần đều đặt trên người em trai, mắt thấy bệnh tình của Tô Trạm đã giảm bớt, khí huyết thần sắc từng ngày từng ngày so với lúc mình mới cứu em ấy về đã tốt hơn không chỉ là một chút, trái tim treo lên cuối cùng cũng bình thản nhẹ nhõm. Ngoại trừ dưỡng bệnh, mỗi ngày cân nhắc làm sao để bồi bổ cho em trai. Chỉ cần canh tim heo đó một ngày liền muốn ninh hết ba quả tim heo tươi mới. Nhưng mà, em trai bảo bối kén ăn thất thường quả nhiên là không tới hai ngày bản tính liền bại lộ ra, một bữa cơm có thể ăn được nửa chén cơm đã có thể khiến cho y cảm thấy muốn cảm tạ trời đất rồi.

Nhị thiếu nào đó cũng cảm thấy cuộc sống tạm bợ bây giờ của chính mình trải qua đã quá thoải mái rồi, bởi vì quá thoải mái rồi, hắn ở bệnh viện ngây ngốc đến ngày thứ tư liền ngốc không nổi nữa, kỳ thực chính là viêm cơ tim cấp tính mà thôi, sau khi được trị liệu đúng lúc, Tô Trạm cảm thấy sự ngột ngạt trong lồng ngực cũng không còn nữa, ăn ngon, ngủ ngon, nghỉ ngơi hai ngày đã sớm tốt lên, lập tức liền muốn xuất viện. Bởi vì cha mẹ và Tô Phiếm bây giờ đối đãi với hắn giống như hắn chính là một con búp bê thuỷ tinh vừa đụng liền vỡ vậy.

Ví dụ như Tô tướng quân hôm đó tự biết chính mình tính khí nóng nảy, sau khi lớn giọng quát hắn một trận, bây giờ là khá tự giác đem giọng nói hạ thấp xuống, hận không thể lúc nói chuyện với hắn nhỏ nhẹ hết mức có thể. Tô Trạm đen mặt nghe cha hắn bóp cổ họng nói chuyện với hắn… Tô Phiếm thì càng không cần phải nhắc đến, hận không thể thật sự ngay cả hắn đi nhà vệ sinh cũng muốn đi theo để xi tè. Như thế mấy lần, Tô gia nhị thiếu gia là chịu không nổi nữa, mãnh liệt kháng nghị muốn xuất viện. Cuối cùng dưới sự kiểm tra tỉ mỉ của bác sĩ, sau nhiều lần cam đoan trị liệu rất thành công chỉ cần bình thường chú ý chăm sóc nhiều hơn, Tô Trạm lúc này mới đào thoát khỏi lồng giam, hít thở được không khí trong lành bên ngoài.

Ngày hôm sau bọn họ quay về căn nhà ở Chiang Mai, Tô tướng quân liền dẫn Chung Ý Ánh về trước. Bởi vì chiến sự tuyên bố kết thúc một giai đoạn, Tô tướng quân thấy dáng vẻ Tô Phiếm toàn tâm toàn ý chăm sóc em trai, mặc dù trong miệng hùng hùng hổ hổ nói là một người ôm chí lớn, cả ngày vây quanh việc bếp nút, một người thì muốn làm biếng thành một đứa con nít, nhưng mà Tô Phiếm và Tô Trạm hai anh em yêu thương nhau, dáng vẻ ai cũng không rời được ai, cũng là cam tâm tình nguyện chuẩn bị trở về thay con trai lớn xử lý hậu quả. So với hai anh em Mục gia mưa gió máu tanh, hai đứa con trai của mình thật quá tốt!

Cha mẹ trở về miền Bắc Miến Điện, Tô Trạm thật ra mới là người nhẹ nhõm nhất — Bởi vì mắt thấy thân thể của mình đã tốt lên, dục vọng của người nào đó đã kiềm chế rất lâu nay lại rục rịch ngóc đầu dậy. Buổi tối trước khi đi ngủ các loại nụ hôn nóng bỏng, các loại khiêu khích đến nỗi hắn cũng muốn đánh người thì tính là cái gì, Tô Trạm cảm thấy bây giờ quả thật chính là mùa xuân của người nào đó, bất cứ lúc nào bất cứ khi nào cũng có thể phát tình.

Ví dụ như buổi sáng nào đó Tô Trạm bị Tô Phiếm cuốn lấy không thể nào rời giường, đồ ngủ của hai người rơi lả tả dưới đất, da thịt bên ngoài chăn trần trụi dán xát vào nhau, dưới chăn cũng là cuốn lấy nhau rối tinh rối mù — Bàn tay của Tô Phiếm di chuyển xuống dưới, nắm lấy hai thứ nóng bỏng cứng rắn của hai người chầm chậm ma sát, vốn dĩ là Tô Trạm che đầu không thể không từ trong nhiệt độ và hơi thở đều khá là mập mờ trong chăn mà chui ra. Dần dần làm ra cảm giác hắn cũng là kìm lòng không đặng ôm lấy Tô Phiếm bắt đầu hỗn loạn, Tô Phiếm nhắm nửa con mắt, trên trán chảy xuống mồ hôi, sau khi nhận được khuyến khích dùng một chút lực, gia hoả vừa to vừa cứng vừa nóng bỏng ma sát qua chóp đỉnh của Tô Trạm, thiếu chút nữa làm cho y trực tiếp tiết ra — Kết quả ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của mẹ, bởi vì đã muộn rồi mà Chung Ý Ánh không thấy hai anh em xuống lầu nên cố ý lên lầu gõ cửa. Hai người đều bị doạ cho mềm nhũn, mà Tô Trạm mặt đỏ bừng vội vàng đáp lời, “Mẹ, tụi con dậy rồi, lập tức xuống dưới!” Lúc này Tô Trạm hận không thể trực tiếp một cước đạp anh trai nhà mình xuống lầu…

Lại ví dụ như tối hôm trước hai anh em ngủ đến nửa đêm bụng lại thấy đói nên mò xuống phòng bếp tìm chút đồ ăn, điểm tâm còn chưa ăn được, chính hắn liền xém chút nữa bị Tô Phiếm làm thành điểm tâm mà ăn. Hắn không nhớ chính mình nói câu gì, Tô Phiếm không nói hai lời liền hôn lấy, hôn đến lúc sau chính mình còn bị Tô Phiếm ôm đặt trên bồn rửa tay, cúi xuống cùng Tô Phiếm hôn đến không biết trời trăng mây đất gì, cả hai đều thở hổn hển. Trong phòng bếp đó chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, tình dục mập mờ lại như hoa lửa văng khắp nơi, Tô Trạm chỉ cảm thấy là trong đêm tối lại như bắn ra một cây pháo hoa. Chỉ có điều ngọn lửa đó bắt đầu được một nửa thì ở bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên, vốn là người làm đi tiểu đêm cho rằng trong phòng bếp có chuột… Doạ đến nỗi nhịp tim của hắn muốn dừng lại nửa nhịp, từ trên bồn rửa tay vèo cái nhảy xuống đất…

Thư phòng, vườn hoa, phòng tiếp khách, phòng nghỉ ngơi… Tô Trạm đến chỗ nào, Tô Phiếm liền theo đến chỗ đó, chỉ cần là trong chu vi không có người ở cùng một chỗ là hai người có thể ôm nhau gặm cắn một hồi, không phải là dịu dàng thắm thiết mà là triền miên, tình thế đó ngược lại giống như là bùng cháy dục vọng đã chịu đựng một thời gian dài, hận không thể quấn quýt thành một một cặp song sinh tình vợ tình chồng mặn nồng. Tình cảm cấm kỵ lại thân mật, từ trên người Tô Phiếm đốt lên, Tô Trạm chỉ cảm thấy chính mình sắp theo cái vòng xoáy đó lên trời xuống đất, lại không thể không lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị cha mẹ phát hiện.

Sau khi tiễn cha mẹ đi, Tô Phiếm nhìn Tô Trạm dáng vẻ lạnh lùng dường như chính mình mấy ngày trước đích xác là không nhịn được ầm ĩ quá trớn, lúc này dẫn hắn đi ra ngoài ăn cơm, đi dạo chợ đêm mà Tô Trạm thích nhất ở Chiang Mai coi như là bồi tội. Tô Trạm bị bắc cóc thêm dưỡng bệnh bị các loại mệt nhọc hơn nửa tháng thấy Tô Phiếm lấy lòng mình như vậy, hừ một tiếng coi như là đại nhân không chấp tiểu nhân.

Tô Trạm lúc về tới nhà toàn thân đều chơi đùa ra một thân mồ hôi chuẩn bị đi tắm rửa. Sau khi Tô Phiếm nghe được thì hai mắt sáng lên, nhưng mà giọng nói trầm ổn gật đầu còn dặn dò nói: “Trước khi đi ngủ phải tắm rửa sạch sẽ, anh cùng em tắm.”

Tô Trạm hận không thể ngay tại chỗ xì mũi coi thường, theo như hành vi mấy ngày nay của y hơi một tí là hôn là sờ, nghĩ cũng biết cùng y tắm rửa là tai hoạ dày vò mình thế nào. Xoay người vào nhà vệ sinh liền dự định đem người ngăn chặn lại, nhưng mà Tô nhị thiếu ngây thơ sai rồi, nghìn tính vạn tính cũng không ngăn được Tô đại thiếu dục hoả đốt người.

Tô Phiếm vui vẻ nhẹ nhàng không để ý chút nào dùng tay đẩy cánh cửa đó, Tô Trạm trở mặt, ánh mắt và vẻ mặt là khá lạnh lùng nhưng động tác lại là — Dùng lời nói của Tô Phiếm, “A Trạm, em trai, em đây là mở rộng cửa hoan nghênh anh sao? Thật là nhiệt tình a…”

Tô Trạm tức giận lông mày giương lên, “Mẹ nó, sớm biết thì vừa nảy nên đem tay của kẻ trộm đó bẻ gãy!”

Tô Phiếm dưới nách đang kẹp một cái khăn tắm của mình, thân hình động tác nhạy bén lách vào nhà vệ sinh, trong mắt là lấp lánh rực rỡ, “Không kịp rồi, chúng ta cùng nhau tắm thôi…” Nói rồi một tay của y ôm người, một tay khác đã xoay mở vòi nước, máy nước nóng ông ông làm việc, không bao lâu trong phòng tắm đã giăng đầy hơi nước và bọt nước mù mịt.

Tô Trạm suy nghĩ mất nửa nhịp còn nghĩ đến chuyện tắm rửa, trong lúc ngây người đã bị Tô Phiếm ôm lấy hai ba bước lùi về vách tường, vách tường bằng gạch men sứ lạnh lẽo cách một lớp áo sơ mi cũng làm cho Tô Trạm cảm thấy phần lưng mát lạnh, nhưng mà người đem chính mình giam cầm trong cái ôm lại mang theo lửa nóng.

Nước nóng rào rào từ trên đỉnh đầu chảy xuống, không bao lâu thân thể của hai người đã bị ướt nhẹp, dính vào trên người trơn trượt khiến cho người ta khó chịu. Trong lúc sương mù vây quanh nhìn còn không rõ sắc mặt của Tô Phiếm, nhưng mà Tô Trạm lúc này nếu như có thể nhìn rõ, hắn nhất định sẽ bị ánh mắt của Tô Phiếm đốt cháy.

“Cởi quần áo, tắm rửa trước –” Người nào đó trong đầu còn nhớ đến chuyện này lại thoáng cái bị Tô Phiếm chặn miệng lại. Đầu lưỡi của Tô Phiếm giống như một cái đuôi cá hoạt bát nhày loạn trong nháy mắt liền bơi tới trong miệng mình, khuấy động xung quanh, không chịu an tĩnh. Tô Trạm thậm chí còn có thể cảm nhận được độ mạnh yếu của cái mút vào đó, hận không thể đem thể xác và tinh thần của mình thuận theo đầu lưỡi đó mà bị câu đi. Tô Trạm chỉ cảm thấy không khí trong thân thể của mình đều sắp bị Tô Phiếm đoạt đi rồi, hô hấp của y, độ ấm của y, cái hôn của y, so với nước nóng từ trên đầu chảy xuống còn muốn nóng người hơn.

Nhiệt độ dần dần tăng cao, không khí dần dần nóng bỏng.

Tô Trạm khó nhịn mà hơi nghiêng đầu đi, không biết là bởi vì không khí trong phòng tắm quá mơ hồ, hay là cái hôn của Tô Phiếm quá mức nóng bỏng, hắn sao lại bắt đầu cảm thấy lồng ngực thiếu hơi, không khỏi thở gấp hai cái. Tô Phiếm chú ý đến động tác của Tô Trạm lúc này mới buông hắn ra, Tô Phiếm ôm đầu của hắn, năm ngón tay mở ra, ngón tay cái thuận theo khuôn mặt của Tô Trạm nhẹ nhàng xẹt qua, trên hàng lông mi dài dài cong vút một giọt nước thuận theo động tác của y bị lau đi.

Y hơi đau lòng ở trên gò má của Tô Trạm vuốt ve nhẹ nhàng, mang theo ý tứ trấn an và thương tiếc, thanh âm trầm thấp: “A Trạm, có phải là khó chịu hay không?” Nhưng mà còn chưa đợi hắn đáp lời, Tô Phiếm lại xoay người, đem cửa phòng nhà vệ sinh mở ra, trực tiếp đối diện với phòng ngủ.

Tô Trạm bị hành động của y làm cho doạ nhảy dựng, theo bản năng nghĩ đến nếu như có người tiến vào nhìn thấy được, lập tức tiến lên đem cửa tiếp tục đóng lại, Tô Phiếm lại một phát kéo hắn lại tiếp tục đè lên tường.

“Tô Phiếm, anh điên rồi hả!” Tô Trạm cau mày trừng mắt với y.

“Đúng, anh điên rồi, sắp bị em ép cho điên rồi.” Tô Phiếm như cười như không mà nói, con ngươi từ trước đến nay sáng rực như có hàng ngàn ánh sao. Y nhớ cái đêm đó chính mình bày tỏ, Tô Trạm cũng là nói y như vậy — Tô Phiếm, anh điên rồi. Y là điên rồi, yêu Tô Trạm, yêu em trai của mình đến phát điên, mà tối hôm nay, y chuẩn bị hoàn toàn điên một trận.

Y vươn tay ở trên mặt Tô Trạm từng tấc từng tấc mà vuốt ve, chỉ cảm thấy nỗi lòng tương tư của mình theo đầu ngón tay phủ kín mỗi một tấc này. Y biết Tô Trạm luôn xinh đẹp, nhưng không nghĩ đến Tô Trạm bị nước làm ướt nhẹp có hơi động tình lại xinh đẹp như vậy — Khuôn mặt phiếm hồng, mặt mày thấm ướt, đẹp đến nỗi giống như cánh hoa đào ẩm ướt trong mưa xuân.

Hàng lông mi dài dài cong cong yên tĩnh rủ xuống, hiện ra biểu tình lưu luyến.

Tô Trạm bị động tác không nói một lời của Tô Phiếm làm cho có chút hồ đồ, vừa nhấc con ngươi lên lại đụng vào ánh mắt của y. Hắn cảm thấy ánh mắt của Tô Phiếm ôn nhu như vậy, nhưng mà động tác và lực độ lại là mang theo chút ngang tàng bạo ngược. Ở trong lúc hắn ngẩn người, hắn lại bị cái ôm và nụ hôn của Tô Phiếm bao lấy.

Vuốt ve, gặm cắn, mút vào, hắn bị đầu lưỡi của Tô Phiếm cuốn lấy tất cả, chỉ cảm thấy dưới chân đạp phải bông vải nhẹ nhàng đâm vào lòng bàn chân. Khó nhịn, cúi đầu, hơi thở dồn dập ở trong không gian rộng mở đan xen lẫn nhau, rõ ràng đã tiến vào không khí mới mẻ, Tô Trạm lại cảm thấy so với vừa nãy càng khó hô hấp hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.