Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 75



Hai người ra khỏi chùa, ngược lại không có trực tiếp về nhà, đơn giản tìm một quán cơm để ăn, thật khéo vừa đúng là nhà hàng của Đới gia mà lúc trước đã từng đi xem mắt. Nhớ tới cảnh tượng xem mắt ngày hôm đó, Tô Trạm cảm thấy ngoại trừ buồn cười còn có chút phiền não, hai anh em bọn họ, đều là đàn ông, bất kỳ một người nào lấy ra mà nói đều là đủ kinh thế hãi tục. Hắn đối với danh lợi, những vật ngoài thân đã sớm phai nhạt, ánh mắt của người đời có thể không để ý, nhưng mà chỗ cha mẹ…

“Cha mẹ nếu như biết chuyện của chúng ta, phỏng chừng lúc đầu khi em vừa mới sinh ra liền trực tiếp đem em ném vào trong nước rồi.” Tô Trạm bĩu môi một cái, có chút tự giễu mà cười. Tô Phiếm buông đũa xuống, cũng lắc đầu nói: “Mẹ lúc đầu ở trên dường thấy được anh cũng là hận không thể quay đầu liền đi.”

Hai người chưa bao giờ nhắc đến cái chủ đề này, nhưng mà trong lòng như có thần giao cách cảm mà nhận định một điều — Đời này là muốn giấu diếm cha mẹ đến cùng.

“Đợi em trở lại Mỹ, anh có thời gian rảnh rỗi, mẹ chắc chắn sẽ muốn anh đi xem mắt.  Nguyện vọng của cha và mẹ là ôm cháu nhưng mà khá sốt ruột, hy vọng đều đặt trên người anh.” Tô Trạm nhớ đến ngày hôm đó lúc ở bệnh viện, trong lúc mẹ tán gẫu nói đến chuyện để cho Tô Phiếm chọn một cô gái Trung Hoa ở Chiang Mai kết hôn.

Tô Phiếm gắp một miếng cá, đem xương cá lấy ra sạch sẽ, lúc này mới đặt vào trong chén của Tô Trạm, nhướng mày nói, “Sao nào? A Trạm của chúng ta đây là ghen trước sao? Hử?” Tô Trạm thích ăn cá, đặc biệt thích ăn thịt cá tươi mới, nhưng mà cá này xương khá nhiều, y bây giờ đã dưỡng thành một thói quen lóc xương cá uy con mèo nhỏ.

Tô Trạm không nói gì liếc anh trai mình một cái, người này sao lại luôn cố ý né tránh trọng điểm chứ? Sau đó tự nhiên mà gắp miếng cá bỏ vào trong miệng, ăn một cách rất là đương nhiên.

“Cha sinh ra 2 đứa con trai, vậy mà còn yêu nhau muốn tuyệt hậu, em nếu như là cha, tuyệt đối sẽ tức đến hộc máu luôn.”

Tô Phiếm cũng không phải là chưa từng nghĩ đến cái vấn đề này, nếu thật sự nói đến, vừa bắt đầu tâm tư là mình nổi lên, cũng là chính mình dẫn Tô Trạm bước vào cái mối quan hệ như vậy. Y không thể phụ lòng Tô Trạm, nhưng cũng quyết không thể tổn thương đến tấm lòng của cha mẹ, Tô Phiếm thu lại ý cười thờ ơ, thấp giọng nói, “Anh đã từng nghĩ qua rồi, anh không lấy vợ. Đến lúc đó em lấy một người, sinh nhiều một đứa cho anh làm con thừa tự cũng được. Không có cũng không sao cả, con trai của em chính là con trai của anh, càng đừng nói là trên người nó cũng chảy cùng một dòng máu với anh.”

Thần sắc của Tô Trạm thoáng cái lạnh lùng, hơi híp mắt lại nói, “A Phiếm, anh đây là không phúc hậu. Anh đây là kêu em leo tường, chính mình đến lúc đó vừa có con trai vừa giữ được trong sạch, em chính là một người bội bạc như vậy.”

“Vậy làm sao bây giờ? Em nếu như có thể sinh, anh đã sớm làm cho em mang thai rồi.” Tô Phiếm mặt mày sáng lạn, ý tứ trêu đùa sâu đậm, tiếp tục gắp cá lựa xương, đem thịt đã lóc xương xong đặt vào trong cái muỗng.

“Hỗn đản, đứa nhỏ loạn luân sinh ra đều là ngu ngốc!” Tô Trạm hận không thể liếc y một cái.

“Cho nên, chúng ta đều là đàn ông, thật sự là ông trời tác hợp a, không thể không ở cùng nhau, quá thích hợp luôn.” Tô Phiếm cảm thán, đem một miếng xương lấy ra, tiếp tục loay hoay với nhiệm vụ của mình, mắt thấy đã sắp đầy một muỗng.

“…” Tô Trạm sao lại cảm thấy lời nói của mình đã bị hiểu sai lệch rất nhiều.

Tô Phiếm mỉm cười dịu dàng nhìn hắn, trái lại cảm thấy lúc em trai cau mày nghiêm túc suy nghĩ như vậy khá là đáng yêu, cầm lấy cái muỗng cá đầy ấp đó, đưa đến bên miệng của em trai, nói như là đang dỗ con nít, “Em trai ngoan, há miệng, ăn cá nào.”

“Em…” Tô Trạm bây giờ hận nhất là Tô Phiếm đem mình xem như là đứa con nít 10 tuổi mà đối đãi, vì thế mà cau mày mở miệng định khai chiến, nhưng mà vừa há miệng lại bị Tô Phiếm thừa cơ đem cá nhét vào, hơn nữa một muỗng đầy ấp như vậy, hắn là bị lấp đầy miệng không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể đem lời nói còn lại nuốt xuống bụng.

Quả nhiên, chỉ có lúc ăn cơm và đi ngủ, người nào đó mới ngoan nhất, Tô Phiếm hài lòng nhìn Tô Trạm bị mình đút một muỗng cá đầy, cả mặt phồng phồng lên như cái bánh bao động a động a.

Hai anh em châu đầu vào nhau đùa giỡn mà đem một bữa ăn đơn giản ăn đến ngọt ngào, lúc này mới hài lòng trở về nhà. Vừa đến nhà vậy mà liền nhận được điện thoại của mẹ, vốn là buổi chiều đã gọi vài lần, kết quả là bọn họ vẫn luôn không có ở nhà.

Chung Ý Ánh đối với việc con trai bệnh nặng mới khỏi đã chạy ra ngoài chơi rất không hài lòng, đồng thời cảm thấy Tô Phiếm làm việc vẫn luôn có chừng mực, một mực chắc chắn Tô Trạm đây là tuỳ hứng lên cứng rắn kêu Tô Phiếm dẫn hắn ra ngoài. Tô Trạm ngược lại khó mà nói Tô Phiếm dẫn hắn ra ngoài đi thăm mộ của mẹ đẻ của y thắp hương. Cha và mẹ hắn đời này yêu thương nâng đỡ nhau đến bây giờ, tình cảm vẫn luôn rất tốt, ngoại trừ Tô Phiếm ngoài ý muốn này ra. Đành phải xuất ra tuyệt chiêu cười đùa tí tửng chơi xấu lấy lòng hàm hàm hồ hồ mà che giấu qua đi. Tô phu nhân lúc này mới nói đến chuyện chính, vốn là kêu hắn và Tô Phiếm lúc trở về, giúp bà mua một hộp băng nhạc mới nhất của Đặng Lệ Quân. Đồng thời còn dặn dò hai anh em bình bình an an mà sớm trở về một chút.

Tô Trạm gác máy, cảm khái nói, “Mẹ bây giờ rất mê nhạc của Đặng Lệ Quân, nếu như là lúc trước, có thể đi cổ vũ rồi.”

“Mẹ cũng lớn tuổi rồi, thích những chuyện mới mẻ ngược lại cũng tốt. Trước đây mẹ lúc nào cũng cả ngày ở trong thư phòng đọc sách vẽ tranh, bây giờ già rồi dài dòng nói cũng nhiều hơn, so với lúc trước thoải mái hơn một chút.” Tô Phiếm mỉm cười nói, mấy năm nay Tô Trạm không ở nhà, cha mẹ đều là do y chăm sóc, y rõ ràng hơn ai hết.

Tô Trạm khuôn mặt hơi hạ thấp, lại đột nhiên nhớ đến chuyện năm đó cùng Tô Phiếm xem mẹ vẽ tranh, lúc đó chính mình vẫn là vừa mới được sống lại, “Em nhớ chúng ta lúc còn nhỏ, nói muốn dẫn mẹ trở về Tô Châu, một nhà đi Hàn Sơn Tự nghe tiếng chuông chùa. Cũng không biết lúc sinh thời, có thể thực hiện được hay không.”

Nhưng mà ngoại trừ hắn, bây giờ Tô Phiếm và cha mẹ đều có giấy chứng nhận dân chạy nạn của Chính phủ Miến Điện phát, ở xung quanh cái vùng Tam Giác Vàng này hoạt động đã là cực hạn rồi, còn nơi xa nữa, ví dụ như Mỹ hay Trung Quốc, bọn họ đều không thể đi. Càng đừng nói là đến Hàn Sơn Tự ở Tô Châu?

“Em còn nhớ, anh cũng nhớ. Cha mẹ — Anh không thể để bọn họ một đời cứ ngốc ở đây.” Tô Phiếm nói.

Y và Tô Trạm sinh ra và lớn lên ở nơi này, đáng tiếc cuối cùng là cô nhi nước ngoài không có quốc tịch. Trùm buôn thuốc phiện, phản chính phủ vũ trang, địa phương quân phiệt, vùng Tam Giác Vàng giống như là một mảnh đất màu mỡ, môi trường thích hợp bồi dưỡng ra nhóm người này. Nhưng lúc đầu, tòng quân Quốc Dân Đảng chạy trốn đến nơi này, cũng không có một người nguyện ý trở thành một gốc cây trên mảnh đất màu mỡ này, nhưng thế sự trêu người, bọn họ cuối cùng giống như là cỏ dại bám rễ vào mảnh đất này mà sinh trưởng tốt lên.

Tô Trạm nhớ đến chính mình đời trước lúc trước khi chết, hành động cấm thuốc của “Chương trình kiểm soát thuốc Quốc tế của Liên Hợp Quốc” và chính phủ các nước Trung Quốc – Miến Điện – Thái Lan đã giống như quét sạch đem ruộng đất khai sinh ra hoa của cây thuốc phiện này quét sạch một lần, lực độ và cường độ tuyệt không phải là những người ở vùng Tam Giác Vàng bây giờ có thể tưởng tượng được.

Tô gia vừa bắt đầu là dựa vào việc kinh doanh đoàn ngựa thồ tựa như lính đánh thuê mà chống đỡ đến bây giờ, sau này chuyển đổi mô hình làm súng ống đạn dược, có thể nói là ở vùng Tam Giác Vàng chỉ một nhà độc quyền. Bởi vì vừa mới bắt đầu, Tô Chính Cương liền cảm thấy bán thuốc phiện quá tổn hại, huống chi bây giờ là ma tuý số 4, so với thuốc phiện dạng uống và mooc-phin càng thêm tội ác. Cho dù là giống như trùm buôn thuốc phiện của Mục gia, vẫn là thổ ty quân phiệt vũ trang, lại cần vũ khí trang bị. Bọn họ thống nhất thi hành lấy thuốc nuôi quân. Cho nên, một khi thuốc phiện ở vùng Tam Giác Vàng bị đả kích, như vậy cũng đồng nghĩa sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của bọn họ.

“Anh nói cha mẹ không thể một đời ở nơi này, anh cũng không thể. A Phiếm, kỳ thực sau này, những quân phiệt buôn thuốc phiện này ở vùng Tam Giác Vàng, không có cách nào giống như quyền thế ngập trời như bây giờ, tuỳ tiện làm xằng làm bậy.” Tô Trạm cau mày nói.

Ý tứ trong lời nói của Tô Trạm, y há có thể không hiểu, Tam Giác Vàng, khai sinh ra hoa của cây thuốc phiện xinh đẹp, chế tạo thành ma tuý cực kỳ độc ác. Ám sát, tập kích, bắt cóc, kỳ thực đều là chuyện thấy nhiều nên quen. Anh tranh tôi đoạt, đấu đá lẫn nhau, Mục Uy bắt cóc Tô Trạm, Mục Thiên Chương mượn tay của y giết Mục Uy. Y và Mục Thiên Chương hợp tác rất lâu, nhưng biết đâu ngày mai, bọn họ liền có thể trở mặt thành thù.

Tô Phiếm mỉm cười, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Tô Trạm là sự ôn nhu dịu dàng như cũ, y vươn tay ở trên đầu Tô Trạm vuốt ve, “Con nít suy nghĩ nhiều chuyện như vậy làm gì? Mau đi tắm rửa xong lên giường nghỉ ngơi đi.”

Tô Trạm có lòng khuyên Tô Phiếm, nhưng cũng biết rõ quyền lực và tiền bạc là điều không có cách nào kháng cự của bất kỳ một người đàn ông nào, đặc biệt người đứng đầu trong nhà bây giờ chính là Tô Phiếm, toàn nương tựa vào ý niệm của y mà thôi. Thế là cái vấn đề này hắn cũng không muốn nhắc lại nữa, nhưng mà hắn cộng lại cũng sống gần 50 tuổi, nào có là con nít chứ, hơn nữa còn nghe được một chữ “giường” kia, trên mặt Tô Trạm nóng lên, luôn cảm thấy Tô Phiếm là trong lời nói có hàm ý khác…

“Sao vậy, còn không đi, có phải là muốn anh trai của em giúp em tắm rửa hay không?” Tô Phiếm ranh mãnh cười đùa nói.

“…Vậy em chắc chắn là bị điên rồi…” Người nào đó liếc anh trai nhà mình một cái, quay đầu lên lầu.

Đợi đến lúc Tô Trạm tắm rửa xong chui vào trong chăn, Tô Phiếm cũng là vén chăn lên tiến vào, tay dài vươn ra, là đem người ôm vào trong lòng. Đã sớm tự mình lĩnh hội được sự dũng mãnh của Tô Phiếm, hắn nhất thời nổi lên sự cảnh giác, theo bản năng nắm chặt dây lưng của mình. Ánh mắt của Tô Phiếm quét đến cái móng vuốt đang nắm chặt dây lưng đó, cười nhạo nói, “A Trạm, em nếu như như vậy mà muốn ngăn cản anh, vậy cũng quá xem thường anh trai của em rồi.”

Tô Trạm nhướng mày vừa muốn phản bác cái gì, Tô Phiếm lại sáp lại trực tiếp hôn lên môi hắn, giống như lúc còn nhỏ bọn họ hai người cùng nhau ngủ, y nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn nói, “Tối hôm qua vừa mới… Tối hôm nay không nháo nữa, đi ngủ sớm một chút, mới tốt cho cơ thể.”

Cái tay đang đặt trên lưng của mình đang từng chút từng chút vỗ về, Tô Trạm bừng tỉnh ngược lại cảm thấy giống như là trở về lúc trước, lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, có lẽ là mẹ và vú em chăm sóc hắn cứ như vậy mà dỗ mình ngủ. Thời gian dường như trở nên vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, tâm trạm trở nên vừa mềm mại vừa ngọt ngào, Tô Trạm chỉ cảm thấy lúc ở cùng với Tô Phiếm, bình yên ấm áp như vậy.

++++++++++

Hai người thức dậy vào sáng sớm, ở trong cửa hàng băng đĩa lớn nhất ở Chiang Mai giúp mẹ của bọn họ mua băng nhạc (aka băng cassette) của Đặng Lệ Quân, thuận tiện còn mua một ít ca khúc Thượng Hải thời xưa chuẩn bị ngày mai lúc trở về thì mang về, nghĩ rằng mẹ chắc sẽ rất thích.

Lúc trả tiền, Tô Trạm liếc thấy trong bóp tiền của Tô Phiếm đặt hai tấm ảnh, một tấm là tấm ảnh đầu tiên lúc mình đi học đại học chụp được, coi như là chính mình thay Tô Phiếm hoàn thành tâm nguyện cho nên đặc biệt đem ảnh chụp gửi về cho y, nhưng mà một tấm khác — Lại là một đứa con nít trắng nõn béo tròn, trong tay ôm một quả cầu, có lẽ chưa tới 3 4 tuổi, vô cùng uỷ khuất mà bĩu môi, trong đôi mắt to tròn sáng rực đó là chứa đầy nước mắt, mấu chốt là cái quần sóoc ngắn đó tụt xuống mắt cá chân, giữa hai cẳng chân trơn bóng đó còn lộ ra tiểu kê kê nho nhỏ nữa…

Trò đùa gì chứ! Tấm hình ngu xuẩn như vậy sao lại ở trong tay Tô Phiếm! Tô Trạm đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức liền nhận ra đứa nhỏ nửa thân trần ôm quả cầu khóc lớn quang quác không phải là mình thì là ai!

“A Phiếm, anh sao lại đem tấm hình này mang theo bên người? Trả lại cho em!” Tô Trạm vươn tay ra muốn cướp lấy bóp tiền, điều này thật sự là quá mất hình tượng rồi.

Tô Phiếm lại vội vàng đem bảo bối của mình che giấu, một mặt không đồng ý nói, “Ai nói đây là đồ của em? Năm kia ở trong cuốn sách mà mẹ cất giữ thấy được, anh kêu mẹ cho anh rồi.”

“…” Khoé miệng Tô nhị thiếu co rút.

Tô Trạm thừa cơ mặt dày mày dạn dán vào Tô Phiếm muốn đoạt lấy bóp tiền. Tô Phiếm một bên đẩy hắn, một bên cười nói, “Tấm hình rất đáng yêu a, anh đặt trong bóp tiền rất lâu rồi.”

Tô nhị thiếu sắp phát điên rồi, “Tấm ảnh con nít cởi truồng như này chỗ nào đáng yêu chứ!”

Tô Phiếm hời hợt liếc hắn một cái, dùng ngữ điệu tức chết người không đền mạng nói, “Không có cách nào, ai kêu em lúc nhỏ chơi đùa chơi đùa vậy mà đái dằm, còn chính mình tự cởi quần khóc lớn nữa… Vừa đúng lúc trong tay cha có máy ảnh liền chụp lại.”

Sắc mặt Tô nhị thiếu sắp tái mét rồi.

Tô Phiếm trong lòng vừa động, “A Trạm, em ở bên này đợi một chút.” Dứt lời, chính y đi về phía trước quẹo vào một cửa hàng sát vách. Tô Trạm đành phải đứng ở đầu phố đợi, không qua bao lâu, liền nghe được thanh âm của Tô Phiếm ở sau lưng vang lên, hắn theo bản năng quay đầu, lại thấy trong tay Tô phiếm đang giơ một cái máy ảnh ấn mở cửa.

“Lúc trước khi không thể về nhà, mỗi lần kêu em chụp nhiều ảnh gửi về, tiểu tử em chính là không được tự nhiên không chịu chụp, vậy anh đành phải tự mình động tay thôi.” Tô Phiếm nở nụ cười, lắc lắc cái máy ảnh mới mua trong tay. Y muốn chụp nhiều ảnh của Tô Trạm một chút.

Tô Trạm nghiêng đầu nhìn cái máy ảnh trong tay Tô Phiếm, lại đột nhiên nói, “Trước khi em về Mỹ, chúng ta chụp ảnh gia đình đi.”

“Được.” Tô Phiếm gật gật đầu.

Nhưng mà cái máy ảnh này còn chưa chụp được ảnh gia đình hạnh phúc, người nào đó liền đã nổi lên tâm tư rục rịch hận không thể đem nó đập nát.

Sau khi mua đồ về nhà, Tô Phiếm lên cơn nghiện, hắn uống nước cũng chụp, hắn ăn cơm cũng chụp, hắn cởi quần áo cũng chụp… Tóm lại là tiếng tách tách tách tách ở trong nhà vang lên không ngừng. Tô Trạm lúc này đã thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, trong tay ôm nửa trái dưa hấu dựa vào sofa xem tivi, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu lên trên chân của hắn, vẻ mặt vô cùng hài lòng. Dư quang lại liếc nhìn động tác của Tô Phiếm, cũng hạ quyết định Tô Phiếm nếu như chụp ảnh nữa, hắn liền vồ lấy cướp đoạt máy ảnh bảo bối của y ném vào trong bồn cầu.

Tô Phiếm giật giật ngồi ở bên cạnh hắn, tựa như đang nghiên cứu đặt máy ảnh xuống, trước tiên là đem dưa hấu và cái muỗng từ trong tay hắn lấy ra, sau đó cầm lấy cái khăn đem mặt của hắn lau sạch sẽ. Lại một tay đem người ôm nhích lại gần mình, nghiêng đầu hôn lên mặt hắn, đồng thời giơ máy ảnh lên đối với hai người tách một tiếng.

Tô Trạm lúc này mới ý thức được chính mình và Tô Phiếm chụp ảnh cùng nhau, hơn nữa còn là chính mình vẻ mặt ngốc nghếch bị Tô Phiếm hôn một cái. Hắn do dự một chút, lúc này có nên đập hay không đây?

Tô Phiếm đoán ý qua lời nói và sắc mặt thấy được rồi liền thu, đem máy ảnh đặt qua một bên, mỉm cười nói, “Như vậy lúc em không có ở đây, anh liền có rất nhiều ảnh dùng để nhìn vật nhớ người.”

Hừ, lại định dùng thâm tình như hải đến lừa gạt hắn sao! Nhị thiếu nào đó đã thăm dò tâm tư của anh trai nhà mình. Nhưng mà một chút cũng không phát hiện kỳ thực chính mình rất thích cái lý do này, cuối cùng vẫn là không có đem máy ảnh đập nát.

Bức ảnh này về sau ngoại trừ chính hắn và Tô Phiếm ra, ngược lại bị Mục Thiên Chương cũng có may mắn thấy được một lần. Người sau cũng là ngẫu nhiên liếc thấy Tô Phiếm cất giấu vật quý giá bí mật trong bóp tiền, chỉ thấy hai anh em Tô gia tay dài chân dài dựa vào nhau làm ổ trên sofa màu cà phê, Tô Trạm là vẻ mặt ngây ngốc, hàng lông mi dài dài, mặt không thay đổi, Tô Phiếm lại nhắm mắt thâm tình hôn lên, ánh mặt trời vừa lúc rọi lên thân thể của hai người, dường như đem thời khắc này kéo dài. Ngược lại khiến cho Mục Thiên Chương rất là hâm mộ một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.