Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Chương 17



Sau yến hội sinh nhật của Trần Ngọc Dung, Trần Dục Nhiên nghênh đón cuộc thi tháng nước sôi lửa bỏng. Điều này làm cho cậu không rảnh suy nghĩ sâu thêm về ánh mắt đáng sợ của Trần Ngọc Dung khi cậu ngồi xe Hoắc Hành Nhiễm rời khỏi Trần gia đêm hôm đó.

Hoắc Hành Nhiễm kia cũng là một người kỳ quái. Đêm đó sau khi kích động Trần Dục Nhiên trả thù Trần gia không thành, Hoắc Hành Nhiễm dường như cũng không mấy để ý, thái độ đối với Trần Dục Nhiên chưa từng thay đổi. Nói hắn thân mật hơn với Trần Dục Nhiên, thì quả thật vẻ mặt có chút ôn hoà, khi thấy Trần Ngọc Dung ngăn cản Trần Dục Nhiên rời khỏi Trần gia sau yến hội sinh nhật, Hoắc Hành Nhiễm chẳng những giải vây, còn cho cậu ngồi nhờ xe quay về trường, làm sắc mặt Trần Ngọc Dung trở nên rất khó xem. Còn nếu nói hắn có hứng thú với cậu, thì sau ngày hôm đó, Hoắc Hành Nhiễm lại không xuất hiện lần nào nữa trước mặt Trần Dục Nhiên.

Đương nhiên, Trần Dục Nhiên còn ước gì hắn không xuất hiện. Cậu luôn luôn có cảm giác Hoắc Hành Nhiễm đối với mình mà nói là một phiền toái rất lớn, mà cậu ghét nhất chính là gặp phiền toái.

Cuộc thi tháng đối với Trần Dục Nhiên và anh bạn cùng phòng ký túc xá Phùng Đào là một cơn ác mộng. Trần Dục Nhiên là vì trước kia quá kém, không đủ thời gian để bổ sung, chỉ có thể đi từng bước, tối thiểu không để nợ môn. Phùng Đào thì lại là một tên học lệch môn cực kì nghiêm trọng. Trừ bỏ bài vở chuyên ngành lập trình máy tính, những môn khác chính là ù ù cạc cạc, mỗi lần đều nhờ Giản Triệu Phong trầm mặc ít lời nhưng khí thế mạnh mẽ ép buộc hắn học bổ túc, thành tích mới miễn cưỡng qua truông, rất may mắn không phải nợ môn.

Lúc này đây có thêm Trần Dục Nhiên làm bạn, Phùng Đào rốt cục không cần một mình đối mặt với một Giản Triệu Phong như hóa thân thành cai ngục, cậu ta cơ hồ sướng đến phát khóc!

Trần Dục Nhiên cũng nói rằng, nếu Giản Triệu Phong không học tài chính mà chuyển sang sư phạm, nhất định hắn sẽ trở thành một giáo viên cực kì xuất sắc, bởi vì không có học trò nào dám ở trước mặt hắn lơ là không coi ai vào đâu.

Vượt qua khổ cực suốt một tháng, Trần Dục Nhiên đi ra ngoài phòng thi sau khi làm xong môn cuối cùng, không khỏi thở phào một hơi. Chăm chỉ học hành đối với người lười nhác như cậu mà nói thật sự là một chuyện vô cùng mệt nhọc!

Thi xong là có thể nghỉ. Bất quá Trần Dục Nhiên hoàn toàn không có ý định về Trần gia. Người trong ký túc xá đã đi hết. Phùng Đào thi xong sớm hơn cậu hai ngày đã bị Giản Triệu Phong và Trình Nguyên Lãng khăn gói điệu đi Tây Tạng. Lúc gặp lại phỏng chừng là tới tháng chín.

Trần Dục Nhiên cầm trên tay phương thức liên hệ của người sắp xếp thực tập mà trước đó Phùng Đào đưa cho. Người cậu phải liên hệ là sư huynh của Phùng Đào, tên Hà Thiếu Quân. Hà Thiếu Quân là nhân viên chính thức trong công ty mà cậu sẽ thực tập, lúc đầu cũng đã từng thực tập ở đây vì biểu hiện suất sắc nên được vào biên chế. Bộ phận nhân sự của công ty linh hoạt, nhờ nhân viên giới thiệu thực tập sinh, nhưng chỉ được một người, hơn nữa nếu thực tập sinh biểu hiện quá kém, sẽ ảnh hưởng đến kiểm tra và đánh giá thành tích của bản thân. Bởi vậy các nhân viên khi đề cử thực tập sinh đều vô cùng thận trọng. Hà Thiếu Quân rất hiểu trình độ sư đệ Phùng Đào của mình, nếu không phải Phùng Đào vỗ ngực bảo đảm cho Trần Dục Nhiên, hắn cũng sẽ không gật đầu để Trần Dục Nhiên thay thế Phùng Đào.

Thi xong rồi, Trần Dục Nhiên cũng không trì hoãn, nhanh chóng thu thập đồ đạc, đi thẳng đến nơi thực tập. Công ty cách trường học khá xa, nhưng có ký túc xá cho thực tập sinh vào ở tạm, hơn nữa phúc lợi rất tốt.

Bất quá dường như hôm nay cậu xuất môn không coi hướng. Mới vừa đi đến cổng ký túc xá, cậu liền trông thấy Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật đang cù cưa cù nhằng.

“...Trần Ngọc Dung, cô đừng có mơ! Tôi làm cho cô nhiều việc như vậy, chỉ một câu ‘Chia tay đi’ Liền đá tôi sao? Cô xem Trương Quân Dật tôi là con chó mình nuôi chắc, tắc lưỡi thì đến phất tay thì đi sao? Hả?” Sắc mặt Trương Quân Dật vặn vẹo dữ tợn.

“A Dật, anh bình tĩnh một chút. Em không phải nói muốn chia tay, mà là em tìm được nơi thực tập, phải đi làm, tạm thời không thể gặp anh...” Trần Ngọc Dung tựa hồ không nghĩ tới Trương Quân Dật phản ứng dữ dội như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, đành hạ giọng trấn an.

Từ sau yến hội sinh nhật của Ngọc Dung ở Trần gia, giữa hai người đã xuất hiện khoảng cách. Trần Ngọc Dung có mục tiêu mới, định dần dần xa lánh Trương Quân Dật, nghĩ rằng với tính cách kiêu ngạo cùng tình sử trước đây của Trương Quân Dật, nhất định sẽ không dây dưa với cô. Nhưng thật bất ngờ, sau khi Trương Quân Dật nhận ra được ý đồ của cô thì nổi giận, canh chừng cô càng thêm gắt gao, không chịu chia tay. Trần Ngọc Dung vừa kiêu ngạo vì mị lực của mình ngay cả một hoa tâm như Trương Quân Dật cũng không thể cưỡng lại, chẳng để ý đến phong độ mà đeo bám, lại vừa phiền chán vì Trương Quân Dật không chịu chia tay dứt khoát, khiến cho cô khó xử.

Chuyện này vẫn kéo dài tới ngày cuộc thi chấm dứt. Vì kế hoạch tiếp theo của mình, Trần Ngọc Dung rốt cuộc ngả bài cùng Trương Quân Dật, lấy cớ thực tập bên ngoài, làm lí do chia tay.

Không thể tưởng được Trương Quân Dật lại lộ ra biểu tình đáng sợ như vậy, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Trần Ngọc Dung không khỏi nhớ tới sau lưng Trương gia còn có thế lực xã hội đen, cô đâm ra sợ hãi, nhanh miệng sửa lời: “...Hơn một tháng không thể cùng nhau, anh chắc cũng cần bạn gái khác...”

“Em thật đúng là hào phóng ha! Không ngại anh một cước đạp mấy thuyền!” Trương Quân Dật châm chọc. Coi mình là đồ ngốc sao? Nếu hắn có bạn gái khác, Trần Ngọc Dung không phải càng đúng lý hợp tình chia tay?

“Em không có ý như vậy...” Trần Ngọc Dung phản bác với vẻ mặt oan ức.

“Vậy ý em là gì?”

“Em chỉ không muốn anh chịu thiệt thòi.” Trần Ngọc Dung nắm tay áo của hắn, khó có được dáng vẻ như chú chim nhỏ nép vào người, “Em biết anh... Rất lợi hại... Nhu cầu cao...” Vài lời cuối cùng tràn ngập ám chỉ ái muội và dụ hoặc.

Sau khi hai người xác lập quan hệ đã có chung đụng xác thịt. Người bên gối lại khẳng định năng lực đàn ông của mình, làm sự tức giận của Trương Quân Dật dịu đi.

“Cho dù thực tập, anh vẫn có thể đi gặp em.” Trần Ngọc Dung khó có lúc hạ mình, giọng Trương Quân Dật cũng bớt gay gắt.

Lại còn vậy nữa?!

Trần Ngọc Dung làm nũng: “Công ty em thực tập rất nghiêm, thực tập sinh đều ở trong ký túc xá, sống cùng với mọi người, không tiện. Hơn nữa anh ở kế bên, em nào còn tâm tư mà làm việc?” Trong giọng nói mang theo sự say đắm cùng với vẻ giống như oán giận.

“Cái công ty cóc khô gì vậy! Không bằng đến công ty nhà anh.” Trương Quân Dật nổi giận đùng đùng một khắc trước đã hoàn toàn được trấn an, khẩu khí vẫn không tốt, nhưng đã chẳng còn vẻ dữ dằn như lúc nãy.

“Đây là do ông nội chỉ định, em cũng đâu có cách nào.” Trần Ngọc Dung bất đắc dĩ nói.

Ở xã hội thượng lưu Thiên Khê, thanh danh của Trần Dũng, lão gia tử Trần gia này vẫn uy lực mười phần. Cho dù là ba của Trương Quân Dật đều phải cúi đầu trước mặt Trần Dũng. Bướng bỉnh như Trương Quân Dật xa xa nhìn thấy khuôn mặt uy nghiêm cứng ngắc của Trần Dũng liền trở nên nhút nhát.

“Vậy em đi sớm về sớm.” Trương Quân Dật đành phải nói thế, “Mỗi ngày gọi điện thoại cho anh.” Trong lòng vẫn có chút không tín nhiệm đối với Trần Ngọc Dung.

“Vâng.” Trần Ngọc Dung đáp ứng, “Vậy em về nhà trước nhé.”

Trương Quân Dật giữ chặt cô: “Đêm nay ở cùng anh đi.”

“... Được.” Trần Ngọc Dung không thể để sự trấn an trước đây của mình thất bại trong gang tấc, gật gật đầu đáp ứng.

Trương Quân Dật và Trần Ngọc Dung cùng rời đi, mỗi người mang tâm tư khác nhau, nhưng không ai chú ý tới Trần Dục Nhiên đứng ở một góc ký túc xá.

Trần Dục Nhiên không phải cố ý nghe lén. Có điều Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật, hai người này đối với cậu mà nói đều phiền toái như nhau. Cậu cực kì không thích Trần Ngọc Dung luôn gây chuyện khiến mình không được yên ổn, cũng không thích người mà Trần Dục Nhiên trước đây có tình cảm sâu đậm, giờ lại ở trước mặt cậu ta ra sức biểu hiện sự “Ân ái” giữa hắn và Trần Ngọc Dung. Trần Dục Nhiên hiện tại đối với Trần Dục Nhiên trước đây vẫn còn một chút tâm lý che chở. Hình ảnh Trần Ngọc Dung và Trương Quân Dật bên nhau không ngừng nhắc nhở cậu, Trần Dục Nhiên trước kia đã thương tâm thống khổ vì một người không đáng, có bao nhiêu ngốc nghếch và đáng thương.

Bất quá nhìn bọn họ rõ ràng đứng chung một chỗ nhưng đã ẩn chứa bóng dáng ngăn cách, Trần Dục Nhiên vỗ vỗ ngực: “Cậu cứ đợi bọn họ gặp báo ứng đi...”

Nói xong, một tay cậu vung vẫy túi hành lý không lớn, tay còn lại đút túi, thong thả nhàn nhã rời khỏi trường.

.:.

Công ty thực tập cách trường học tới ba giờ ngồi xe. Trần Dục Nhiên nhảy xuống xe, nháo nhác nhìn chung quanh, thì thấy một thanh niên thân hình cường tráng đứng tựa vào cột bảng hiệu chơi điện tử. Qua điện thoại cậu từng hình dung Hà Thiếu Quân mặc áo t’shirt màu đỏ, quần rộng thùng thình, để tóc húi cua, quần áo giống thập niên 70, cử chỉ ở thập niên 00.

“Hà sư huynh?” Trần Dục Nhiên chào hỏi.

Động tác chơi điện tử của thanh niên kia không hề dừng lại.

Trần Dục Nhiên đến gần, vỗ mạnh lên vai hắn: “Hà sư huynh!”

Thanh niên kia chấn kinh nhảy dựng, bật thốt lên: “Làm gì vậy? Hù chết tôi rồi!”

...Được rồi, nói chuyện phong cách thập niên 90, diện mạo giống người vượn núi, thần kinh như cột điện.

“Xin chào Hà sư huynh, em là Trần Dục Nhiên.” Trần Dục Nhiên không bị ảnh hưởng, tự giới thiệu.

“Ah, ah, cậu chính là sư đệ Dục Nhiên ha!” Thanh niên bừng tỉnh đại ngộ — Hà Thiếu Quân lấy lại tinh thần, pha lẫn chút ngượng ngùng tắt điện thoại, gãi mặt nói, “Sorry sorry, anh một khi tập trung vào trò chơi thì không để ý đến xung quanh... Vừa rồi mới đến cửa thứ chín...” Nói xong tiếc nuối lắc đầu, ánh mắt kiểu “Nếu không phải bị cậu cắt ngang khẳng định có thể qua cửa”.

Trần Dục Nhiên nhìn hắn làm một loạt động tác giống như Phùng Đào, nghe hắn nói ngôn ngữ cũng y chang Phùng Đào, nhất thời vừa cảm thấy quen thuộc lại vừa buồn cười.

“Chúng ta có thể tìm thời gian để học hỏi lẫn nhau.” Trần Dục Nhiên nói.

“Đương nhiên rồi. Cậu cho là mình có thể trốn được sao?” Hà Thiếu Quân nhướn cặp chân mày rậm rạp, ngông cuồng tự đại tuyên bố, “Anh sẽ làm cho cậu ngay cả quần cũng thua luôn.”

“Chờ xem!” Trần Dục Nhiên miễn cưỡng ứng chiến, cũng tự tin tràn đầy.

Hai người nhìn nhau cười.

“Anh dẫn cậu đến ký túc xá thực tập sinh.” Hà Thiếu Quân nhìn nhìn cánh tay gầy guộc của Trần Dục Nhiên, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, rất thức thời tự động nảy sinh tính cách anh trai, im lặng cầm hành lý của cậu, khoác lên vai.

Trần Dục Nhiên khẽ nhúc nhích, rồi nhún nhún vai đi theo hắn. Bản thân cậu cho dù phơi nắng như thế nào cũng không nhuộm đen được làn da trắng nõn mịn màng, quả thật làm cho người ta có cảm giác cậu là một loại người nhỏ yếu dễ bắt nạt.

Trần Dục Nhiên đi sau Hà Thiếu Quân, hai người theo đường nhỏ đi đến ký túc xá dành cho nhân viên thực tập.

“Ký túc xá nhân viên tập đoàn Á Thánh” Khi mấy chữ cái to đùng xuất hiện ở trước mắt Trần Dục Nhiên, cậu không khỏi sửng sốt. Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Phùng Đào, cậu không lưu ý đến tên công ty thực tập. Bất ngờ không kịp đề phòng, biết được tương lai mình phải ở hơn một tháng trong công ty Á Thánh do Hoắc Hành Nhiễm làm tổng tài, Trần Dục Nhiên không thể không cảm thán vận khí của mình thật sự rất kỳ quái.

Có điều, cho dù sớm biết công ty thực tập là Á Thánh, thì cậu vẫn sẽ đến. Mình cũng không làm chuyện thẹn với lòng nên việc gì phải kiêng dè người khác, hơn nữa cậu lại đang cần một phần thu nhập, để dần dần thoát ly khỏi bàn tay của Trần gia. Bất luận là Á Thánh hay công ty khác, chỉ cần có thể cho cậu một công việc đáng giá, cậu chẳng ngu gì mà chối từ.

Ký túc xá cho thực tập sinh xếp ba người một phòng, trong đó đầy đủ phòng tắm cùng WC. Phòng của Trần Dục Nhiên tạm thời chỉ có mình cậu ở.

“Đây là chìa khóa, cầm lấy. Dưới lầu có siêu thị bán đồ tiêu dùng, cậu có thể mua đồ dùng sinh hoạt. Ngày mai trợ lý tổng giám đốc Thẩm tiên sinh sẽ cho gọi cậu, phải biểu hiện cho tốt đấy. Anh ấy là người quyết định cậu có được giữ lại thực tập hay không.” Bề ngoài Hà Thiếu Quân nhìn cục mịch, thế nhưng đầu óc lại tinh tế tỉ mỉ, “Đây là những việc cần chú ý. Nhớ cho kỹ.” Hắn đưa cho Trần Dục Nhiên một tờ giấy gấp đôi.

Trần Dục Nhiên cầm lấy, nhất nhất gật đầu: “Em hiểu rồi, Hà sư huynh, cám ơn anh.”

Hà Thiếu Quân nhếch miệng cười: “Không cần khách sáo! Em là bạn của Tiểu Đào, cũng chính là bạn của anh. Được rồi, trước tiên em sửa soạn lại một chút, tối nay cùng nhau ăn bữa cơm! Có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho anh, hoặc là lên lầu tìm, anh ở tầng mười bảy phòng 1725.”

Ký túc xá nhân viên tập đoàn Á Thánh Tổng cộng hai mươi lăm tầng. Chỗ dành cho thực tập sinh như Trần Dục Nhiên là tầng năm, cậu ở phòng 526. Hà Thiếu Quân thì lại ở tận tầng mười bảy phòng1725.

Trần Dục Nhiên đưa tay làm kí hiệu “OK”.

Hà Thiếu Quân vừa đi vừa chơi tiếp trò chơi trên điện thoại.

Trần Dục Nhiên mở tờ giấy hắn vừa đưa ra, đề mục là [ Những điều cần chú ý khi thực tập ở Á Thánh], điều thứ nhất viết: Tổng giám đốc công ty, tiên sinh Hoắc Chính Nghiệp và trợ lý tổng giám đốc tiên sinh, Thẩm Bắc Thôn là một cặp tình nhân, tuyệt đối không được tỏ vẻ ngạc nhiên bởi điều đó!

.:.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần Dục Nhiên: Thật tốt quá. Phiền toái [ Trần Ngọc Dung ] rốt cục lui tán!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.