Đối với việc Cố Tĩnh Huyên và Chu Tề Sa gia nhập đội ngũ, những người khác không ai có ý kiến gì. Nói tới tính cách của Chu Tề Sa, thực sự là hoàn toàn trái ngược lại với bề ngoại tà mị của cô ta. Dù là phong cách, cử chỉ hay từ ngữ đều đậm chất nữ quyền. Cố Diệp Ninh cùng Hạ Kỳ Phong và ba người Nam Cung Lãnh Dạ hoàn toàn không phản cảm, ngược lại còn rất tán thưởng sự hào phóng và thẳng thắn của Chu Tề Sa.
Cố Tĩnh Huyên tuy bên trong lãnh khốc xa cách nhưng dù sao bề ngoài mặt anh ta vẫn luôn luôn duy trì sự lễ phép nhất định cho nên chẳng ai có thể tỏ ra khó chịu với anh ta. Hơn nữa vị thiếu gia này cũng không hề cao ngạo thoát tục như anh ta tỏ ra. Thỉnh thoảng, nếu như cần, Cố Tĩnh Huyên vẫn sẽ xắn tay áo lên vào bếp làm bữa sáng cho mọi người, hoặc là giúp Mục Hoằng sửa chữa xe, còn có hướng dẫn Hạ Kỳ Phong và Minh Tu vài kĩ thuật sử dụng gậy và súng.
Sáng sớm, mọi người trong đội ngũ vẫn còn đang an giấc ngủ say. Bình thường vào lúc 4 giờ hơn sáng này, thức dậy chỉ có Nam Cung Lãnh Dạ và Mục Hoằng đã quen mỗi ngày đều đặn luyện tập rèn luyện. Không ngờ, hai người đang chuẩn bị cùng nhau đối kháng một chút thì thấy Cố Tĩnh Huyên không động tĩnh từ trên tầng đi xuống.
“Nam Cung Lãnh Dạ đúng không? Chúng ta nói chuyện riêng một chút đi.” Cố Tĩnh Huyên từng bước từng bước ưu nhã đi xuống cầu thang. Trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt thâm trầm không thể nhìn ra được anh ta đang nghĩ gì trong đầu.
“Nam Cung đại thiếu…” Mục Hoằng mặc một chiếc áo phông màu trắng, cơ bắp toàn thân hiện lộ đứng cạnh Nam Cung Lãnh Dạ. Hắn có chút nghi hoặc nhìn Cố Tĩnh Huyên, không biết anh ta có ý gì lại muốn nói chuyện riêng với anh vào sáng sớm tinh mơ như thế này.
“Hoằng, anh đi luyện tập trước đi.” Nam Cung Lãnh Dạ đối với hắn gật đầu ra hiệu, sau đó quay đầu nhìn Cố Tĩnh Huyên “Chúng ta nói chuyện ngay trong nhà hay ra ngoài?”
“Ra ngoài đi.” Nhìn sắc trời đã hửng sáng, Cố Tĩnh Huyên không nghĩ ngợi nhiều, lập tức trả lời.
Mục Hoằng nhìn theo bóng hai người dần khuất sau cánh cửa chính, thở dài một tiếng rồi bắt đầu tự mình luyện tập. Hắn không đi theo vì hắn biết bản thân có đi theo cũng chẳng để làm gì. Hắn biết rõ ràng rằng Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Tĩnh Huyên có thực lực là tương đương nhau, Cố Tĩnh Huyên nếu muốn gây tổn thương gì tới Nam Cung Lãnh Dạ là rất khó.
Tuy rằng mới tờ mờ sáng, thế nhưng trên đường đã có không ít người thức dậy. Trong thời kỳ mạt thế kham khổ này, chỉ có các gia tộc lớn cùng những người có trong tay vật tư sung túc lại có thực lực mạnh như đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ mới có thể ngủ đẫy tới sáng. Còn những người khác, thực lực không quá mạnh, phải dậy từ sáng sớm tìm cách xoay sở cuộc sống mưu sinh cho chính mình cùng gia đình. Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Tĩnh Huyên một thân sạch sẽ phiêu dật, đi lại thong dong, nổi bật giữa một đám người vội vàng ngược xuôi.
“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi? Có liên quan tới tiểu Ninh phải không?” Từ lúc bọn họ rời khỏi căn hộ thuê kia, vẫn im lặng không ai nói gì. Cuối cùng Nam Cung Lãnh Dạ vẫn chủ động mở lời trước, hỏi Cố Tĩnh Huyên.
“Sao anh lại hỏi như vậy?” Cố Tĩnh Huyên không vội đáp lời, mà lại hỏi ngược lại.
“Nếu không phải liên quan tới tiểu Ninh, anh đâu cần bảo tôi ra ngoài nói chuyện.” Còn không phải là e ngại Cố Diệp Ninh đột nhiên tỉnh dậy nghe được hai người nói chuyện sao?!
“Có ai nói rằng anh rất nhạy bén chưa?” Dùng tay vân vê cằm, anh ta tủm tỉm cười.
“Nghe thường xuyên.” Nam Cung Lãnh Dạ nhún nhún vai “Được rồi, chúng ta nên kết thúc nhanh cuộc nói chuyện thì hơn. Nếu trở về trễ mà mọi người dậy rồi, lúc ấy cũng sẽ không qua mắt được tiểu Ninh đâu.” Cố Diệp Ninh cũng là một người rất tinh nhạy, anh cùng Cố Tĩnh Huyên sẽ không thể lừa được cô.
“Tôi chỉ muốn biết anh đối với Ninh nhi là như thế nào?” Hai người đi tới hồ nước ở cách khu nhà thuê không quá xa. Cố Tĩnh Huyên bước tới tựa lưng vào một gốc cây liễu, nghiêng mặt nhìn về hướng mặt hồ xanh biếc không gợn sóng ở xa xa kia, thanh âm thản nhiên ôn hòa hỏi.
“Tôi yêu em ấy.” Có chút ngạc nhiên, Nam Cung Lãnh Dạ không nghĩ tới hóa ra Cố Tĩnh Huyên muốn hỏi lại là việc này. Thế nhưng anh cũng rất nhanh chóng phản ứng lại, nét mặt nghiêm túc, thẳng thắn trả lời.
“Vậy sao?” Lúc này Cố Tĩnh Huyên mới quay đầu lại, anh ta nhìn thẳng vào mắt của Nam Cung Lãnh Dạ, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm khiến người ta phát lạnh.
“Phải!” Nam Cung Lãnh Dạ không hề bị ảnh hưởng hay sợ hại, vẫn dứt khoát đáp.
“Anh có biết tôi đang nghĩ gì không?” Nheo lại đôi mắt, khóe miệng của Cố Tĩnh Huyên gợi lên cao hơn, thế nhưng trong bầu không khí không hề tốt đẹp như bề ngoại, phảng phất tăng thêm vài phần uy hiếp.
“Anh đang nghĩ muốn đánh cho tôi một trận, vì dám thích em gái cưng của anh.” Anh đáp, giọng điệu khẳng định chắc chắn.
“Ha ha… anh đúng là người thú vị.” Cố Tĩnh Huyên nghe câu trả lời của Nam Cung Lãnh Dạ thì bật cười thành tiếng. Đứng thẳng người dậy, anh ta vươn tay vỗ vỗ lên vai của anh, chân thật khen ngợi “Rất thẳng thắn.”
Nói tới đây, bỗng nhiên tiếng cười dừng lại, khuôn mặt ôn nhu lễ độ của Cố Tĩnh Huyên lập tức sầm lại, trở nên vô cùng lạnh lùng tàn khốc. Từ đôi con ngươi đen láy, có một tia huyết tinh không ngừng rục rịch, tựa như muốn thoát khỏi kiềm chế mà trào ra. Tốc độ trở mặt quả thực khiến người ta không nói nên lời.
Nam Cung Lãnh Dạ từ đầu tới cuối vẫn lãnh tĩnh, dùng khóe mắt quan sát nét mặt của anh ta. Anh không hề ngạc nhiên cũng không hề e ngại. Đây mới là vẻ mặt thật sự của Cố Tĩnh Huyên! Anh ta tàn nhẫn mà huyết tinh, không chút nào ôn nhu lễ độ như anh ta luôn thể hiện!
“Nhưng… anh đoán chệch một chút rồi, tôi không chỉ muốn đánh cho anh một trận, mà còn muốn tiễn anh tới Tây Thiên luôn.” Nghiêng người lui lại, đứng cách Nam Cung Lãnh Dạ khoảng hơn một mét, Cố Tĩnh Huyên lần nữa tựa người vào gốc cây liễu, nói.
“Ồ…”
“Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày đem Ninh nhi gả ra ngoài. Trong mắt anh em chúng tôi, Ninh nhi là tốt nhất, không có bất cứ một ai có thể xứng với em ấy.”
Cố Tĩnh Huyên nhếch môi cười, chỉ là nụ cười này mang theo vài phần ngạo mạn, không còn ôn nhu lễ phép như trước: “Cho dù anh là Nam Cung đại thiếu gia, thiên tài của Nam Cung gia tộc thì có làm sao? Đối với tôi, anh không thể bằng một góc của Ninh nhi!”
“Chà, tôi có thể thật lòng phát biểu một câu không?” Nam Cung Lãnh Dạ bị đả kích như vậy nhưng tinh thần vẫn bất động như núi, chỉ mở miệng cảm thán một chút.
“Nói thử xem.”
“Ba người anh em của tiểu Ninh ở thủ đô cũng giống như anh sao?”
“À, Hạo ca thì tương đương với tôi thôi, nhưng mà Phi cùng với Hạ thì không đơn giản đâu.” Cố Tĩnh Huyên biết anh đang hỏi tới việc gì, trong ánh mắt lóe lên một tia châm chọc, trả lời.
“Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ?”
Nghe tới ba chữ ‘không đơn giản’ này của Cố Tĩnh Huyên, Nam Cung Lãnh Dạ khó có khi toát mồ hôi lạnh. Anh vẫn luôn biết nhà họ Cố này bị chứng cuồng em gái chị gái rất nặng, thế nhưng trước giờ chỉ nghe lời đồn thổi mà thôi. Hôm nay được đích thân trải nghiệm, quả thật có chút nghẹn họng. Dạng như Cố Tĩnh Huyên đã đủ khiến cho anh đau dạ dày lắm rồi, nếu Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ càng khó đối phó hơn thì đúng là phiền đấy. Xem chừng mấy ông anh của Cố gia này so với suy nghĩ ban đầu của anh còn khó đối phó hơn nhiều.
“Thế nào, anh có muốn từ bỏ không?” Nhìn sắc mặt không tốt của anh, Cố Tĩnh Huyên hứng thú nhướng mày “Dù sao tôi không phản đối Ninh nhi kết bạn. Nếu anh chỉ muốn làm bạn với em ấy, tôi tuyệt đối không có ý kiến gì. Thế nhưng nếu như… muốn làm em rể của tôi, thì lại khác đấy!” Nói tới câu cuối cùng, giọng điệu của Cố Tĩnh Huyên lại trở nên tràn ngập nguy hiểm.
“Nếu yêu thích mà dễ dàng từ bỏ như vậy thì đã không gọi là tình cảm.” Điều chỉnh lại tâm trạng của mình một chút, Nam Cung Lãnh Dạ hai tay đút vào túi, thong dong nhìn Cố Tĩnh Huyên “Tôi ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn tinh thần trường kì kháng chiến rồi.”
Anh nhận mệnh! Yêu cô, Nam Cung Lãnh Dạ ngay từ đầu đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi. Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi, Cố Phong Hạ hay là Cố Tĩnh Huyên nhất định sẽ không để anh có thể dễ dàng cướp đi ‘viên minh châu’ trong lòng bọn họ. Cố Diệp Ninh là chấp niệm của anh, là ánh sáng của anh. Ngày trước vốn đã vậy, hiện tại cũng không thay đổi! Cho nên, dù dùng bằng mọi thủ đoạn xấu xa nhất, anh cũng tuyệt đối không buông tay!
“Hơn nữa, chuyện tình cảm là việc của hai người tôi. Tôi chấp nhận vì em ấy mà chịu khảo nghiệm do người thân của em ấy định ra. Thế nhưng, tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến việc có ai đó cho rằng tôi không xứng với em ấy hay em ấy không xứng với tôi. Kể cả… cho dù người đó là anh, là Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi hay là Cố Phong Hạ!”
Ngừng lại một chút, Nam Cung Lãnh Dạ nghiêm nghị nói: “Tôi chỉ để ý tiểu Ninh có hay không yêu thích tôi, có hay không tiếp nhận tôi. Chỉ vậy mà thôi!”
Người anh yêu là Cố Diệp Ninh, không phải Cố gia!
Vì cô, anh sẽ cố gắng tạo quan hệ tốt với các anh em cùng người thân của cô. Thế nhưng điều đó không có nghĩa rằng anh sợ hãi hay e ngại người của Cố gia! Anh có kiêu ngạo của chính mình. Cố Diệp Ninh anh sẽ không buông tay, tuy nhiên anh cũng sẽ không để bản thân vì tình cảm mà trở nên hèn mọn, mặc người tùy ý thao túng. Cho nên, Cố Tĩnh Huyên đe dọa nhầm người rồi!
“Hừ, hay cho một Nam Cung đại thiếu gia.” Hàm ý bên trong lời của Nam Cung Lãnh Dạ sao anh ta không nghe ra. Đối với Nam Cung Lãnh Dạ này, nói thật… Cố Tĩnh Huyên đã có đánh giá khác hẳn sau cuộc nói chuyện vừa rồi.
Người này… chỉ e rằng sẽ là ‘đối tượng nguy hiểm’ cần phải lưu ý gắt gao!
Đuôi mắt khẽ giật mình cái, Cố Tĩnh Huyên hừ lạnh nhưng cũng không tiếp tục làm khó nữa “Muốn theo đuổi được Ninh nhi, còn phải xem xem anh có khả năng hay không?”
Cố Diệp Ninh EQ thực sự vô cùng thấp, từ nhỏ đã như vậy rồi, cho tới hiện tại cũng chẳng thay đổi gì hết. Đụng tới những chuyện tình cảm thì trí thông minh của cô quả thực rơi xuống âm độ. Cho dù người ta lồ lộ ý tứ bày tỏ ngay trước mặt, cô cũng vẫn chỉ coi người ta như đồng đội hoặc bạn tốt. Trường hợp duy nhất đặc biệt đó là Triệu Thiên Nam.
Triệu Thiên Nam thì chẳng qua là do ngay từ đầu đã dứt khoát tỏ tình, thẳng thắn theo đuổi, cho nên Triệu Thiên Nam mới thoát được việc bị dán mác friendzone, thậm chí còn đạt được cơ hội hẹn hò với Cố Diệp Ninh.
Nam Cung Lãnh Dạ trong mối tình này, ngoại trừ trường kì chiến đấu với anh em của cô thì còn phải cố gắng đả thông tư tưởng tình cảm của cô.
Tuy rằng Cố Tĩnh Huyên vẫn ác cảm với việc anh thích Cố Diệp Ninh như cũ, nhưng nghe khẩu khí, xem ra cũng đã hơi buông lỏng. Nam Cung Lãnh Dạ thở dài một hơi. Anh chẳng cầu mong anh ta giúp đỡ, chỉ hi vọng anh ta đừng có ‘thọc gậy bánh xe’, hại tình cảm của anh bị bóp chết trong trứng nước là anh đã mừng lắm rồi.
“Tôi sẽ cố gắng.” Nhàn nhạt mỉm cười, trong đôi mắt của Nam Cung Lãnh Dạ lóe lên một tia cương nghị.
Anh nhất định sẽ bắt được Cố Diệp Ninh vào trong lòng!
.
.
.
“Chào buổi sáng…” Cố Diệp Ninh bước xuống dưới tầng một đã thấy Cố Tĩnh Huyên, Nam Cung Lãnh Dạ cùng Mục Hoằng và Mặc Sở Minh ngồi sẵn ở bên bàn ăn sáng. Nhìn đồ ăn cũng được chuẩn bị xong xuôi hết rồi, cô có chút xấu hổ. Gần đầy hầu như đều là để Nam Cung Lãnh Dạ hoặc Cố Tĩnh Huyên làm bữa cơm thì phải?!
“Chào buổi sáng.” Mọi người cũng đối với cô vui vẻ mỉm cười chào ngược lại.
“Ninh nhi, để anh lấy đồ ăn cho em.” Sáng hôm nay là Cố Tĩnh Huyên làm. Thực đơn cũng rất đơn giản, ngoại trừ trứng ốp la ra thì còn có bánh mì kẹp thịt cùng với nước cam.
“Vâng…” Cố Tĩnh Huyên lấy đồ ăn cùng nước uống cho cô thì bên này Nam Cung Lãnh Dạ cũng đã dọn xong chỗ để cô ngồi. Vị trí ngồi của Cố Diệp Ninh là ở giữa anh cùng với Cố Tĩnh Huyên “A, Lãnh Dạ, cảm ơn anh…” Thấy Nam Cung Lãnh Dạ kéo ghế hộ cô, vội vàng cảm ơn.
Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh ngồi một bên nhìn Cố Tĩnh Huyên và Nam Cung Lãnh Dạ cơm bưng nước rót ghế kê cho Cố Diệp Ninh, không khỏi câm nín, lẳng lặng coi như chưa nhìn thấy gì, cúi đầu xuống tiếp tục ăn bữa sáng của mình. Aiz ~ bọn họ phải tự mình lấy đồ ăn nha, phải tự mình kê ghế nha, phải tự mình rót nước nha,… Phân biệt đối xử gì đó, cảm phiền hai vị Cố thiếu gia và Nam Cung thiếu gia đừng có làm quá rõ ràng như vậy có được hay không?! Thật tổn thương trái tim của hai người bọn họ!!!
“Tiểu Nha thế nào rồi?” Sau khi Cố Diệp Ninh ổn định vào chỗ ngồi, Nam Cung Lãnh Dạ quan tâm ân cần hỏi. Tiểu Nha từ lúc bị thương tới giờ hôn mê đã vài ngày chưa tỉnh, anh cũng có chút lo lắng cho chú sói trắng đó.
“Quá trình biến dị của thú mất khoảng 3, 4 ngày. Có lẽ khoảng chiều tối nay thì tiểu Nha sẽ tỉnh lại thôi.” Cô mỉm cười, cho anh một ánh mắt chấn an.
Cố Diệp Ninh biết rõ quá trình biến dị mất bao nhiêu thời gian, cho nên không sốt ruột lắm. Tuy rằng trong quá trình biến dị, tự bản thân tiểu Nha sẽ sinh ra một lớp bao bọc bảo vệ, thế nhưng Cố Diệp Ninh vẫn rất cẩn thận. Cô đặt tiểu Nha ở trong phòng của cô, nhắc nhở mọi người cố gắng hạn chế không ra vào hay gây tiếng động mạnh, tránh làm ảnh hưởng tới nó. Mọi người cũng thông cảm, lúc đi qua phòng cô cũng hết sức nhẹ tay nhẹ chân.
Nói thật, cô vô cùng tò mò không biết tiểu Nha sẽ có dị năng gì, thế nhưng việc tiểu Nha biến trở thành thú biến dị khiến cho cô rất vui mừng. Thú biến dị có sức sống cùng kháng thể cao hơn thú bình thường rất nhiều, còn có thêm dị năng, có thể tăng khả năng tấn công cùng phòng thủ nguyên bản lên gấp bội.
Tiểu Nha sau khi trở thành thú biến dị, chẳng khác nào có thêm được một mạng bảo vệ nữa. Nó về sau chắc chắn sẽ không dễ dàng bị thương, thậm chí tình huống nguy hiểm tới tính mạng cũng rất khó xảy ra.
“Không sao là tốt.” Anh gật nhẹ đầu, thấp giọng nói.
“Đúng rồi, ban nãy Vũ trung tướng có cho người đưa tin tới, nói là chắc sáng ngày mai sẽ sửa xong đường thông tới thủ đô. Tới buổi chiều dọn dẹp xong đất đá linh tinh thì chúng ta có thể xuất phát khởi hành.” Mục Hoằng nhớ ra tin tức mới nhận được, lập tức nói với mọi người.
Vào sáng sớm hôm nay, Vũ trung tướng có phái người tới đưa thông tin. Thời điểm đó những người khác còn chưa tỉnh, hai người Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Tĩnh Huyên lại đi ra ngoài, chỉ có Mục Hoằng ở trong sân luyện tập cho nên thay mọi người trong đội ngũ nhận tin tức. Từ khi gặp được Vũ trung tướng, ông đã giúp đỡ đội ngũ bọn họ rất nhiều, đặc biệt trong vụ tin tức. Những thông tin trực tiếp có được từ quân đội đương nhiên tinh nhạy hơn, chính xác hơn, cũng tiết kiệm thời gian hơn so với đi loăng quăng nghe ngóng.
“Tốt quá rồi…”
Cố Diệp Ninh nhìn sang anh họ là Cố Tĩnh Huyên, hai anh em cùng nhau mỉm cười vui vẻ. Mà Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh và Mục Hoằng cũng thở phào nhẹ một tiếng. Bọn họ đã ở trong căn cứ thành phố C này gần một tuần rồi. Cho dù không quá gấp gáp bắt buộc ngay lập tức, thế nhưng mọi người ở đây, bất kể là ai, nếu có thể mau chóng hơn một chút trở về thủ đô, thì sẽ chẳng ai phản đối hết.
“Vậy thu dọn đồ đạc, chiều mai chúng ta sẽ xuất phát.” Nam Cung Lãnh Dạ gật gật đầu, cắn một miệng trứng rồi đối với bốn người còn lại nói “Càng sớm về thủ đô càng tốt.”
“Được.” Tất cả mọi người đều tán thành.
“À, Vũ trung tướng còn nói muốn mời tiểu Ninh, Cố thiếu gia cùng Nam Cung đại thiếu qua văn phòng của ông ấy một chút. Hình như ông ấy có việc gì đó muốn nhờ.” Mục Hoằng lại nhớ ra Vũ trung tướng không chỉ phái người truyền tin không mà còn muốn gửi lời mời.
“Vậy cũng được, để lát nữa ăn xong, chúng ta qua văn phòng của chú Vũ một lát đi.” Cố Diệp Ninh không nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng. Vũ trung tướng giúp đỡ bọn họ rất nhiều, có tin tức gì thông dụng đều báo cho bọn họ đều tiên, hơn nữa ông cũng có mối quan hệ rất tốt với Cố gia, về tình về lý, nếu ông muốn nhờ vả cái gì, chỉ cần không đi quá giới hạn thì cô sẽ không từ chối.
“Được, nghe theo em, Ninh nhi.” Cố Tĩnh Huyên về cơ bản chính là… em gái cưng nói gì liền nghe đấy, ý em gái chính là ý trời. Cố Diệp Ninh đã nói đi, vậy thì anh ta tuyệt đối không thèm xem xét nhiều, đồng ý ngay lập tức.
“Được, lát chúng ta đi.” Nam Cung Lãnh Dạ cũng bắt đầu có xu hướng học tập theo anh em nhà họ Cố, tiêu chí ‘lời của Cố Diệp Ninh là nhất’ đặt lên đầu.
Mục Hoằng: … Nam Cung đại thiếu, cao ngạo, cao ngạo của cậu đi đâu rồi??? Đừng có cái gì cũng theo ý tiểu Ninh như vậy chứ??? ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ
Mặc Sở Minh: … Trước giờ không biết, hóa ra yêu vào, Dạ lại có thể ‘trung khuyển’ tới mức này!!! Σ( ° △ °|||)
.
.
.
“Mẹ, con về rồi…” Cố Minh Hi mở cửa căn hộ ra, tiếng cửa kẽo kẹt rin rít vang lên, cánh cửa lung lay như muốn rơi ra khỏi bản lề.
Cố Minh Hi thấy không có ai đáp lại mình, hơi hơi nhíu mày, ném xuống túi đồ trong tay, đi vào bên trong căn hộ.
Căn hộ này có diện tích vài chục mét vuông, chia làm hai phòng ngủ nhỏ, một phòng khách và một phòng vệ sinh. Căn hộ này tuy diện tích không tồi thế nhưng mái tôn lụp xụp cũ kĩ như muốn rơi xuống, góc tường từng mảng bị tróc ra, có chỗ thì bị bám rêu. Thoang thoảng trong không khí mà mùi ẩm mốc cực kỳ khó chịu tràn vào mũi.
Cũ kĩ là thế, thế nhưng mỗi ngày thuê đều mất không ít lương thực…
Cố Minh Hi đi về hướng cửa phòng ngủ bên trái, bước chân nhẹ nhàng không hề phát ra tiếng động. Càng tiến tới gần cánh cửa phòng ngủ, thanh âm khe khẽ kỳ lạ càng lúc càng rõ ràng hơn rơi vào trong tai của cô. Cho tới khi tới sát cửa phòng ngủ, Cố Minh Hi nhìn qua khe cửa khép hờ, rõ ràng nhìn thấy mẹ của mình - Vĩnh Cơ đang trần chuồng không một mảnh vải, khuôn mặt tràn ngập sung sướng. Bà ta dùng cơ thể đầy đặn dính dấp đầy mồ hôi của mình quấn lấy người đàn ông đang ở trên thân bà ta, miệng không ngừng nói ra những câu khiến người khác phải xấu hổ.
Mùi hăng hắc cùng thanh âm rên rỉ, tiếng cơ thể va chạm từ bên trong truyền ra khiến cho hàng lông mày của Cố Minh Hi cau chặt lại. Cô nhận ra người đàn ông đang ‘mây mưa’ với mẹ của mình. Đó không phải là Vương Kiến trước đó đã cùng bọn họ chạy tới căn cứ thành phố C này hay sao?!
“Hừ…” Cố Minh Hi cười lạnh một cái, ánh mắt âm trầm, xoay người bỏ đi, mặc kệ đôi nam nữ đang cuồng hoan trong phòng kia.
Vốn ban đầu bởi vì còn có Cố Minh Tuyền là dị năng giả, cộng thêm mối quan hệ giữa Cố Minh Tuyền với Quách Phi có thể nhờ vả được, cho nên ba mẹ con cô ở căn cứ thành phố C này cũng không tới mức quá chật vật. Ngay cả Vương Kiến cũng phải nhờ tới Cố Minh Tuyền giới thiệu mới có thể được nhận vào nhóm dị năng giả dưới chướng của Quách gia.
Không ngờ thế sự xoay vần, Cố Minh Tuyền bị hủy hoại hoàn toàn, trở thành người tàn phế. Cô và mẹ mình là người thường, nào có thể được đãi ngộ ở khu nhà đãi ngộ tốt được nữa, không tới ngày thứ hai đã bị chủ nhà đuổi đi. Cuối cùng, ba mẹ con lại phải nương tựa vào Vương Kiến.
Mạt thế tàn phá, nhân cách hủy hoại, Vương Kiến không thèm nhớ tới trước đó bản thân là được Cố Minh Tuyền giúp đỡ mới có thể gia nhập vào Quách gia. Gã ngược lại lại cho rằng bản thân cưu mang ba mẹ con Cố Minh Hi vào thời điểm khó khăn này thì đó chính là phước phận của ba mẹ con cô. Vĩnh Cơ sau khi cùng hai con gái chuyển tới nhà mà Vương Kiến thuê không được mấy ngày thì bà ta đã ném sạch liêm sỉ, nhao tới dùng da thịt để trao đổi với Vương Kiến, trở thành tình nhân của gã.
Hiện tại mỗi ngày Cố Minh Hi trở về nhà sẽ nghe được những tiếng ‘không sạch sẽ’ truyền ra từ căn phòng kia. Đối với sự dâm đãng cùng hành vi ‘bán thân’ kia của Vĩnh Cơ, Cố Minh Hi từ bị sốc cho tới bây giờ đã trở nên vô cảm.
“…” Xiết chặt nắm tay mình lại, trong mắt của Cố Minh Hi hiện lên một tia quyết tuyệt.
Chịu đựng như vậy… là quá đủ rồi!
Lạch cạch… Cố Minh Hi đi về căn phòng phía bên phải, mở cửa phòng ra. Mắt nhìn một cái liền có thể thấy được Cố Minh Tuyền toàn thân bị liệt nằm ở trên giường. Cô ta bị thương rất nặng, trong cơ thể không có lúc nào không bị tra tấn bởi hàn khí mà Cố Diệp Ninh để lại. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngày nào hiện tại vặn vẹo tới đáng sợ, từng vết khắc ngày đó mà Nam Cung Lãnh Dạ để lại vẫn còn nguyên, vĩnh viễn không bao giờ chữa trị được.
“A… a…” Thấy chị gái, Cố Minh Tuyền hốc mắt căng ra, trừng trừng nhìn về phía cô, thanh âm vỡ vụn vang lên. Cô ta muốn nói gì đó, lại không cách nào nói nên lời.
“Em gái…” Cố Minh Hi bước tới bên cạnh giường, ngồi xuống, dịu dàng cầm lấy bàn tay của Cố Minh Tuyền lên, vỗ nhẹ nhàng “Chị thật mệt mỏi…” Thanh âm mang theo mệt mỏi cùng bất lực vang lên, Cố Minh Hi nghiêng đầu nhìn sâu vào trong đôi mắt của em gái mình.
“A…” Cố Minh Tuyền tựa như không nghe thấy chị gái mình đang than thở, cô ta phản ứng rất mạnh. Nếu như cô ta có thể cử động, khẳng định đã nhao lên hất bàn tay của Cố Minh Hi ra. Trong đôi mắt đang nhìn Cố Minh Hi kia, một mảnh hỗn loạn. Có sợ hãi, có phẫn nộ, thậm chí còn có cả oán trách.
“Chị thật mệt mỏi cho nên… em gái, không phải em nên san sẻ với chị một chút sao.”
Nói rồi, đột nhiên Cố Minh Hi vươn tay ra. Cố Minh Tuyền giống như biết cô sắp làm gì, điên cuồng giãy dụa, đáng tiếc thân thể không cách nào động đậy được, chỉ có thể mặc cho chị gái mình muốn làm gì thì làm. Cố Minh Hi dùng những ngón tay, ở trên khuôn mặt đã bị hủy hoại của Cố Minh Tuyền cào xuống. Mỗi lần cào xuống đều vô cùng nặng tay, tạo thành những vết máu kéo dài, lộ cả thịt thối rữa bên trong.
“A!!!” Đau đớn khiến cho hốc mắt của Cố Minh Tuyền trào ra nước mắt, những thanh âm vỡ vụn rít gào không thoát được ra khỏi cổ họng.
“Ha ha, em gái, cho dù em có gọi nữa mẹ cũng không nghe được đâu. Cố Minh Tuyền em đã không còn là con gái cưng của mẹ nữa rồi. Giờ mẹ còn đang bận hầu hạ dưới thân Vương Kiến kia, còn đang sướng tới không biết trời đất, làm gì còn tâm trí mà quan tâm một kẻ phế vật như em cơ chứ. Em - gái!” Cố Minh Hi bật cười, thanh âm tràn ngập khinh thường mỉa mai.
“A…”
Cố Minh Tuyền không thể tin được nhìn chị gái hiền thục trước mắt mình. Từ khi cô ta bị thương, ngày ngày đều bị Cố Minh Hi tra tấn giày xéo bằng đủ mọi cách. Vết thương trên người chưa lành đã lại bị Cố Minh Hi bóc vẩy ra, lần nữa khiến cho máu tươi chảy dầm dề.
Cô ta không thể hiểu được rốt cuộc vì sao chị gái lại hành hạ cô ta như vậy. Đây có phải là người chị luôn yêu thương nhường nhịn cô ta không? Mà mẹ của cô ta, ban đầu còn khóc thương cho cô ta, thế nhưng sau đó vài ngày cũng biến mất, chưa thèm quan tâm để ý tới cô ta dù chỉ một lần. Cố Minh Tuyền sắp bị Cố Minh Hi cùng Vĩnh Cơ bức tới phát điên rồi!
“Từ nhỏ tao đã chán ghét mày, vô cùng chán ghét mày. Cố Minh Tuyền, mày có gì tốt hơn tao, có gì giỏi hơn tao mà cho dù là ông bà hay cha mẹ, cô chú đều yêu thương mày hơn? Tao cũng là con gái của cha mẹ, vì cái gì cha mẹ lúc nào cũng chỉ thiên vị mày?” Cố Minh Hi cuối cùng cũng có thể nói ra ấm ức kiềm nén bao nhiêu năm.
“A…”
“Cho tới khi mạt thế tới cũng vậy. Vì mày mà cha chết, mẹ vẫn sống chết bảo vệ mày. Hai người họ chỉ quan tâm mày mà mặc kệ tao chút nữa bị tang thi cào trúng. Nếu không phải tao may mắn túm được một cây gậy sắt đánh chết con tang thi kia, liệu bây giờ tao còn có thể sống mà đứng ở đây không?”
Cố Minh Tuyền học tốt, Cố Minh Hi cô còn học tốt hơn. Cố Minh Tuyền trong ngoài bất nhất, luôn tỏ ra ngây thơ hiền lành nhưng kì thực bên trong ngang ngược ích kỉ. Trong khi đó Cố Minh Hi cô từ nhỏ đã hiểu chuyện, giúp đỡ cha mẹ việc nhà, chăm sóc em gái. Thế nhưng vì cái gì mà trong mắt mọi người chỉ có Cố Minh Tuyền mà không có Cố Minh Hi cô? Cố Minh Hi chán ghét, cũng hận cô em gái này đã cướp đi tất cả yêu thương cùng quan tâm của cha mẹ.
“A…” Cố Minh Tuyền nhận ra sát khí trong mắt của Cố Minh Hi, sợ hãi cố lắc đầu, thanh âm điên cuồng gào rít phát ra trong cổ họng.
“Mày bị bây giờ… đáng lắm.” Cố Minh Hi cười lạnh “Có biết vì cái gì tao luôn nhường nhịn mày không? Bởi vì tao muốn khiến cho mày càng ngày càng trở nên cao ngạo, tự cho bản thân là đúng. Cái tính cách như vậy chắc chắn sẽ có một ngày khiến cho mày gây họa sát thân. Mày xem, không phải kết quả hiện tại là như bây giờ sao.”
Nếu không vì tự cho bản thân là nhất, Cố Minh Tuyền làm sao sẽ đắc tội với đám người Nam Cung Lãnh Dạ, làm sao sẽ bị trả thù, trở thành một phế nhân bị hủy hoại mọi thứ. Cố Minh Hi cô đã chờ kết quả này lâu lắm rồi. Trồng cây lâu ngày, cuối cùng đã có thể thu quả.
Thời điểm cô nhìn thấy Cố Minh Tuyền bị thương nặng, máu me be bét, bất tỉnh nhân sự, được người của Quách gia đưa về, không ai biết được trong lòng của cô đã dâng lên một cảm xúc thỏa mãn kinh khủng.
Đúng thế, Cố Minh Tuyền bị như vậy mới đáng!
“A!!!”
Cố Minh Tuyền nghe được những lời này của Cố Minh Hi, cô ta giống như bị kích động tới phát cuồng. Cô ta không thể tin được, hóa ra chị gái mà cô ta cho rằng thương cô ta nhất lại thủ đoạn như vậy, hại cô ta bước vào bước đường hủy diệt này! Hóa ra tình thân mà cô ta luôn tự hào lại ghê tởm như vậy! Cô ta không cam lòng! Nhìn Cố Minh Hi lành lặn đứng trước mặt mình khua tay múa chân, cô ta không thể nào cam lòng!
“Tao đã từng hi vọng được cha mẹ chú ý, hi vọng có được tình thương cùng quan tâm của mẹ… thế nhưng hiện tại, tao chán rồi. Người đàn bà dâm đãng bên phòng bên kia không phải là người mẹ thanh cao trong lòng tao. Cho nên, tao sẽ tự tay chấm dứt tất cả mọi chuyện. Kiềm chế bao năm, tao cũng mệt mỏi rồi.”
Không thèm để ý sự phẫn nộ của em gái mình, Cố Minh Hi lôi từ trong góc phòng ra một can dầu. Mùi dầu hăng hắc xông vào mũi khiến cho Cố Minh Hi hơi khó chịu, thế nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm. Rưới dầu lên trên giường của em gái, lại rưới xuống sàn nhà, kéo dài ra tới bên ngoài phòng khách, dọc hành lang, hắt lên trên tường và thành cửa, cho tới khi toàn bộ căn hộ đều trải đẩy toàn là dầu thì thôi. Vĩnh Cơ và Vương Kiến đang sung sướng quấn vào nhau, hoàn toàn không biết Cố Minh Hi đang chuẩn bị làm gì, cũng không phát hiện ra có gì kì lạ.
Sau khi hoàn tất mọi chuyện, ném can dầu qua một bên, Cố Minh Hi quay trở lại phòng em gái. Đi tới cách giường Cố Minh Tuyền hơn 2 mét, từ trong tay của Cố Minh Hi, một tia điện màu tím chợt lóe lên.
Dị năng này là Cố Minh Hi tại thời điểm chút nữa bị tang thi cào phải mà kích phát, hệ lôi cực kỳ hiếm có. Không biết có phải do gặp kỳ ngộ hay không, một lần kích phát, dị năng của Cố Minh Hi đã đạt được tới cấp 3.
Tuy nhiên sau đó bởi vì Cố Minh Hi muốn che giấu dị năng, không để cho bất cứ ai phát hiện. Hơn nữa cấp độ tinh thần lực của cô cũng chỉ thuộc hạng trung không cao lắm, cho nên vẫn chậm chạp không tăng thực lực lên được. Cho tới bây giờ đã qua gần 2 tháng, tuy nhiên Cố Minh Hi vẫn chỉ là dị năng giả ở cấp 3 sơ cấp. Nhưng mà, dù chỉ cấp 3 sơ cấp thôi cũng đã đủ để cô kiêu ngạo hơn rất nhiều người.
“Ngạc nhiên sao? Không nghĩ rằng chị gái của em lại là dị năng giả phải không? Thật vất vả mới có thể giấu diếm được.” Thích thú nhìn khuôn mặt vặn vẹo của em gái, Cố Minh Hi vui vẻ tới mức bật cười thành tiếng, những tia điện trong tay càng thêm lớn mạnh.
“A!!!” Trong ánh mắt kinh ngạc tột đỉnh của Cố Minh Tuyền, cô ta dùng tia lửa đó đánh xuống chiếc giường đã bị tẩm ướt bằng dầu kia. Phừng, ngọn lửa từ đó bốc lên, khét lẹt. Lửa lan tới da thịt, khiến cho Cố Minh Tuyền đau đớn vô cùng, cô ta trừng mắt hận thù nhìn về Cố Minh Hi vẫn đang nhàn nhã đứng một bên.
Cố Minh Hi sau đó cũng không thèm nhìn em gái đang giãy dụa trong đống lửa thêm một giây nào nữa, lạnh lùng quay bước đi ra ngoài. Bước chân ra khỏi cửa ra vào của căn hộ, cô lần nữa sử dụng dị năng kết hợp với dầu, thiêu đốt toàn bộ chỗ dầu mà mình dưới dọc từ hành lang tới trong phòng khách.
Không rời đi ngay, đứng trước cửa căn hộ, nhìn ánh lửa lóe lên, sau đó bùng lên càng lúc càng lớn, mãnh liệt như con thú man dại, cắn nuốt hết mọi thứ bên trong. Sau đó truyền tới tai là tiếng gào thét của em gái, của mẹ mình và của Vương Kiến.
Đôi mắt nhắm lại, sau khi mở ra, chỉ còn một mảnh lạnh băng không cảm xúc.
Tiếp đó, Cố Minh Hi quyết tuyệt xoay người rời đi.