Xế chiều, Lâm Phi cho người mang trang phục biểu diễn đến.
Ai cũng nghĩ không có vấn đề gì, thế nhưng, một loạt trắng và một loạt đen này là sao?
Người đưa quần áo đứng ở giữa, mỉm cười nói với hai người: “Lâm tiên sinh nói những bộ màu đen là của Viên tiên sinh, còn màu trắng là của Thương tiên sinh.”
Thương Mặc đầu toàn hắc tuyến hỏi: “Anh chắc không?”
Người nọ gật đầu, tỏ vẻ rất chắc chắn.
Thương Mặc không còn gì để nói.
Viên Diệp đi đến nơi treo những bộ quần áo trắng, tùy tay cầm lấy một bộ ướm lên người Thương Mặc, còn lùi về phía sau vừa lòng nói: “Màu trắng quả thực rất hợp với Tiểu Mặc, nhìn rất thanh tú, khí chất đều được bộc lộ ra ngoài.” – Động tác trên tay y ngừng lại, dường như nhớ ra điều gì đó – “Nhưng tớ rất ít khi thấy cậu mặc quần áo trắng.”
Thương Mặc bĩu môi: “Tớ thích màu đen, hơn nữa cậu không thấy à, màu trắng rất khó giặt.”
Viên Diệp cong mắt cười nhìn cậu: “Lần này không chỉ tớ mà fans cũng được mở rộng tầm mắt rồi.”
“…”
Thương Mặc tuy không còn gì để nói, nhưng đây là trang phục do nhà thiết kế Lâm Phi đích thân thiết kế, ngàn vàng khó cầu, vậy nên cậu vẫn cẩn thận thử từng bộ một, phòng khi biểu diễn gặp sự cố.
Viên Diệp cũng giống cậu, mang từng bộ một đi thử.
Kích cỡ quần áo không có vấn đề gì, hơn nữa cho dù là thiết kế hay chất liệu đều thuộc hàng thượng hạng, tốt ngoài sức tưởng tượng.
Điểm khác biệt có lẽ nằm ở diện mạo. Thương Mặc nhướn mày, nhìn Viên Diệp bên cạnh, như có điều suy nghĩ đi sang chỗ y: “Chúng ta thử của nhau đi.”
Thân hình cậu và Viên Diệp không khác nhau là bao, kích cỡ quần áo cũng vậy, có lẽ có thể đổi cho nhau.
Viên Diệp còn chưa kịp nói, người đưa đồ đứng một bên đã mở miệng: “Lâm tiên sinh nói quần áo này đều được thiết kế riêng, nếu đổi cho nhau,… chỉ sợ sẽ không thể hiện được đúng khí chất, hơn nữa cũng sẽ có chỗ không được vừa vặn.”
Thương Mặc giật nhẹ môi, không nói chuyện.
Đợi người kia đi rồi, Thương Mặc bèn lấy một bộ đồ của Viên Diệp đi thử, quả nhiên vai có chút chật. Cậu không từ bỏ mà vẫn tiếp tục thử, nhưng đúng là không chật chỗ này thì cũng chật chỗ khác, không có bộ nào vừa vặn với cậu cả.
Vì vậy, Thương Mặc đành ủ rũ cầm quần áo ra khỏi phòng thử. Viên Diệp thấy vậy, vỗ vai cậu an ủi: “Cậu mặc màu trắng trông cũng rất đẹp, hơn nữa đây là trang phục biểu diễn, chỉ mặc một ngày, nhịn một chút là xong ngay thôi.”
Thương Mặc nhìn Viên Diệp cười cười. Rõ ràng cậu thích màu đen nhất, thế mà tên hỗn đản Lâm Phi kia thiết kế bao nhiều quần áo màu đen xinh đẹp như vậy nhưng lại không dành cho cậu một bộ nào!
Giận!
Dù vậy chuyện quần áo cũng rất nhanh bị vứt ra đằng sau đầu, bởi bọn họ đang rất gấp gáp chuẩn bị cho buổi biểu diễn, lấy đâu ra thời gian để suy nghĩ đến chuyện quần áo. Hơn nữa đêm nay cả hai còn phải tham gia một chương trình phỏng vấn.
Khi Kiều Lẫm đến, Viên Diệp và Thương Mặc đang luyện tập.
Sau khi chỉ đạo hai người hát xong, Kiều Lẫm đưa kịch bản gốc cho cả hai, nói: “Đây là kịch bản của chương trình đêm nay, hai cậu xem trước một chút để tránh sai sót.”
Thương Mặc và Viên Diệp gật đầu, mỗi người cầm một bên, chụm đầu đọc kịch bản.
Đầu tiên là ca khúc mở màn, sau đó MC sẽ hỏi hai người một vài câu, tiếp đến chơi trò chơi, cuối cùng hát thêm một bài nữa là xong.
Nghe qua có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng MC Lưu Vũ của “Ước hẹn” vốn nổi tiếng là người không bao giờ tuân thủ kịch bản, hơn nữa câu hỏi đặt ra thường xảo quyệt hơn một chút, chỉ sợ là sẽ phải chuẩn bị cho cả chuyện này nữa.
Lúc này, Kiều Lẫm lên tiếng: “Lát nữa xe của công ty sẽ đưa các cậu, trang phục vẫn theo quy tắc cũ, các cậu có thể lấy của công ty. Bây giờ là bốn rưỡi, các cậu đi ăn trước, về thay quần áo rồi đi là vừa.”
Thương Mặc gật đầu: “Kiều Lẫm anh đi không?”
Nghe vậy, Viên Diệp giương mắt nhìn Kiều Lẫm.
“Có” – Kiều Lẫm khẽ gật đầu – “Tôi sẽ ngồi ở phòng chờ, có vấn đề gì các cậu có thể đến tìm tôi.”
Thương Mặc cười, nói: “Tốt quá, có Kiều Lẫm ở đó, em với Diệp tử cũng yên tâm.”
Khi ba người đến trường quay, ở ngoài đã có rất nhiều fans đứng ở hai bên đường đợi, thấy hai người từ trên xe bước xuống, ai cũng vô cùng kích động hét tên Viên Diệp Thương Mặc, còn cầm điện thoại lên chụp ảnh.
Mấy chục vệ sĩ vội vàng cản người, tạo đường đi. Thương Mặc cùng Viên Diệp vừa đi vừa vẫy tay chào hỏi fans ở hai bên đường.
Bên trong trường quay cũng chật kín người hâm mộ. Thấy hai người bước vào, không khí bỗng nhiên ồn ào hẳn lên.
Kiều Vũ dẫn bọn cậu đến chào hỏi Lưu Vũ, sau đó mới bắt đầu ghi hình.
Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, chỉ có điều khi đặt câu hỏi cho Thương Mặc, Lưu Vũ bỗng nhiên hỏi: “Cậu có đang thích ai không?”
Thương Mặc sửng sốt, không nghĩ Lưu Vũ sẽ hỏi chuyện này. Cậu mỉm cười trả lời: “Em có.”
Fans ngồi dưới bởi vì chữ “Có” này mà bắt đầu xôn xao.
“Mạo muội hỏi một chút, đối phương là người thế nào?” – Không để ý đến không khí đang xao động như thế nào, Lưu Vũ tiếp tục truy vấn.
“Nhiệt tình, hoạt bát, đáng yêu.”
“Nghe có vẻ như là người rất dễ khiến mọi người yêu mến.”
“Chính xác.” – Thương Mặc nhìn xuống dưới, ánh mắt bắt được khuôn mặt đã đen một nửa của Kiều Lẫm, cười nói – “Bởi mỗi một fan đều là người mà em và Diệp tử yêu thương.”
Lưu Vũ không hỏi thêm, chuyện này cũng cứ thế mà trôi qua. Mãi đến khi kết thúc, Thương Mặc vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vấn đề mà MC hỏi thật sự quá mức bất thường. Nhưng cậu cũng lười suy nghĩ tiếp, bởi dù có nghĩ nữa thì chuyện cũng đã xong xuôi.
Thời gian tiếp tục trôi, trước buổi biểu diễn ba ngày, Kiều Lẫm đưa bọn cậu đến địa điểm tổ chức.
Nơi đây được sắp xếp giống y hệt với đời trước. Sân khấu được lắp đặt ngoài trời, phía trước đầy ắp chỗ ngồi. Nhìn khung cảnh quen thuộc, Thương Mặc nắm chặt tay, trong lòng tự nhủ, lần này nhất định không thể có sai sót.
So với biểu cảm lãnh tĩnh của Thương Mặc, Viên Diệp có vẻ rất kích động, dù sao đây cũng là buổi biểu diễn đầu tiên, là cột mốc vô cùng ý nghĩa trên con đường nhân sinh chung của cả hai người. Đây không chỉ là niềm vinh quang và tự hào với tư cách là một ca sĩ, mà còn là nỗi thỏa mãn cùng sung sướng tự sâu trong lòng.
Cả hai đứng trên sân khấu. Sân khấu thật lớn, giờ phút này chỉ có hai người nên có chút trống trải. Kiều Lẫm đứng ở dưới nhìn lên, trên mặt khó được mà lộ ra vẻ tươi cười.
Viên Diệp vươn tay giật nhẹ quần áo Thương Mặc, ý bảo cậu nhìn chỗ ngồi tràn đầy phía dưới, nói: “Tiểu Mặc, giấc mơ thứ nhất của chúng ta sắp thực hiện được rồi.”
Thương Mặc nhìn phía dưới, cười đáp: “Đúng vậy.”
Viên Diệp quay đầu nhìn cậu: “Tớ có chút không tin.”
“Có gì mà không tin được, sau này chúng ta sẽ còn có nhiều buổi biểu diễn hơn nữa.” – Thương Mặc vươn tay xoa mặt y, buồn cười nói.
Viên Diệp ngừng một chút, thất thần hỏi: “Thật không?”
“Thật!” – Thương Mặc gật đầu.
Viên Diệp nở nụ cười.
Lúc này, Kiều Lẫm cũng đi lên, chen vào giữa hai người nói: “Ngày hôm ấy chỉ cần hát tốt là được, đừng nghĩ ngợi gì cả, cứ tập trung hết sức mà hát.”
Hai người nhìn Kiều Lẫm, hấp háy mắt, gật đầu thật mạnh: “Vâng.”
Cả ba úp tay vào nhau, sau vừa vung lên vừa hét: “Cố lên”
Mấy ngày sau, bọn cậu đều diễn tập ở sân khấu, cứ hát đi hát lại đến khi kết hợp hoàn hảo với nhạc phối.
Những ngày nay, hai người đều mệt gần chết, đặt lưng xuống là ngủ ngay. Dưới sự “nuôi dưỡng” của Thương Mặc, quầng thâm dưới mắt bắt đầu trở lại. Không chỉ cậu, đáy mắt Viên Diệp cũng một mảnh đen thui.
Mỗi ngày Kiều Lẫm đều qua đưa cơm cho hai cậu, đưa cho hai người một vài ý kiến. Trong những ngày đó, anh đặc biệt kinh ngạc với sự liều mạng của hai người.
Viên Diệp không cần nói, dù sao ngày thường y cũng rất cố gắng. Đáng kinh ngạc là Thương Mặc, trước đây cậu không hề để tâm đến chuyện ca hát như vậy. Nói cách khác, toàn bộ tâm tư Thương Mặc đều đặt lên người Đỗ Thác!
Vậy mà giờ thì sao? Kiều Lẫm nhìn Thương Mặc đang đứng trên sân khấu, nhấp môi. Cho dù có nói gì, chỉ cần có sự cố gắng thì đều đáng để tán thành và biểu dương.
Lúc này, một nhân viên đi tới, nói nhỏ với Kiều Lẫm vài câu. Kiều Lẫm cau mày, gật đầu với Thương Mặc và Viên Diệp rồi đi theo nhân viên kia ra ngoài.
Người đại diện bước vào phòng nghỉ, thấy người đang ngồi trên ghế sa lông, nở nụ cười chào hỏi: “Xin chào Đỗ tổng.”
Đỗ Thác mỉm cười: “Chào anh, Kiều Lẫm.”
Kiều Lẫm nói: “Đỗ tổng đến sao không qua nhìn xem, gần đây Thương Mặc luyện tập rất vất vả, giọng hát có tiến bộ lớn, giờ đang diễn tập trên sân khấu.”
“Tôi vừa qua đó nhìn một chút, quả đúng là như vậy.” – Hắn dừng một chút – “Nhưng cũng gầy đi rất nhiều. Ngày mai là ngày biểu diễn chính thức, tôi không muốn quấy rầy cậu ấy, hôm nay chỉ qua nhìn một chút, đưa đồ ăn. Lần này tôi đến, mong anh đừng nói cho Thương Mặc.”
“Tự nhiên tự nhiên” – Tuy rằng không hiểu vì sao, người đại diện vẫn đáp ứng.
Đỗ Thác đứng lên, đi về phía anh: “Giờ tôi phải đi, Mặc Mặc đành kính nhờ Kiều Lẫm để ý.”
Kiều Lẫm khách sáo trả lời: “Làm gì có, tôi là người đại diện của cậu ấy, để ý cậu ấy đương nhiên là việc của tôi, Đỗ tổng lại vì việc này mà kính nhờ làm tôi khó xử quá.”
Đỗ Thác cười cười, không nói chuyện, đi ra ngoài cửa.
Đỗ Thác vừa đi, Giản Anh đã mang đồ ăn đến. Nhìn qua cũng thấy rất nhiều, hơn nữa vẫn còn nóng, hiển nhiên là đủ cho tất cả nhân viên.
Kiều Lẫm ngẩn người, đầu tiên là nhà thiết kế Lâm Phi, sau đó là đến tận nơi thăm hỏi, còn có nhạc sĩ hòa âm phối khí kia, trông có vẻ không thu hút, nhưng cũng là một người có địa vị tương đối lớn, sau cùng là toàn bộ cơm hộp lần này.
Người đại diện càng nghĩ càng mê mang, trước đây có người nói với anh, người Đỗ Thác thích là Viên Diệp, Thương Mặc chỉ là tên pháo hôi, khiến anh bảo Viên Diệp đề phòng Đỗ Thác. Nhưng giờ trước những chuyện đang bày ra trước mắt, còn hai chữ “Mặc Mặc” kia, Kiều Lẫm thật sự mông lung, rốt cuộc vị Đỗ tổng này thích ai?