Trưa hôm ấy, khi đang ngồi trên sàn nhà bàn bạc về album mới với Viên Diệp, Thương Mặc nhận được điện thoại của Hứa Ý. Ở đầu dây bên kia, anh vui vẻ thông báo: “Chúc mừng em thử vai thành công. Đoạn diễn của em ngày đó rất tốt.”
Thương Mặc kinh hỉ há hốc mồm, không nói ra lời, phải đến khi nghe thấy Hứa Ý gọi cậu trong điện thoại, cậu mới kịp phản ứng. Thương Mặc khẩn trương lắp bắp: “Cảm ơn Hứa đại đạo diễn. Em, em không nghĩ là em sẽ được nhận.”
Viên Diệp ngồi bên cạnh thấy cậu nói vậy, mỉm cười nhìn Thương Mặc, dùng khẩu hình nói: “Tớ biết cậu sẽ thành công mà!”
Thương Mặc nhìn khẩu hình của bạn mình, cũng mỉm cười theo.
Lúc này, đầu dây bên kia cũng truyền đến tiếng cười rất khẽ của Hứa Ý. Anh nói: “Tuy rằng ánh mắt của em còn né tránh, nhưng em đã khắc phục được trong lúc nhìn vào mắt tôi. Thật ra còn một người nữa.” – Hứa Ý ngừng một lát rồi nói tiếp – “Hình tượng và dáng người của cậu ta không tốt bằng em, động tác cũng không được lưu loát bằng.”
Hóa ra là ăn điểm phần nhìn. Thương Mặc nghĩ thầm.
Hứa Ý lại nói tiếp: “Lát nữa tôi với em đến gặp người đại diện để bàn chuyện hợp đồng, tôi cũng sẽ đưa một bản cho em. Em xem trước một chút, có gì không hiểu thì hỏi tôi hoặc người đại diện đều được.”
“Vâng” – Thương Mặc đáp, nghĩ một lúc rồi thêm một câu – “Đạo diễn vất vả rồi.”
Cậu vừa dứt lời đã nghe được điệu cười trêu chọc của Hứa Ý: “Gọi tự nhiên quá.”
Thương Mặc hiếm thấy cũng phải mặt đỏ tai hồng.
Cúp điện thoại xong, Viên Diệp mới lên tiếng chân chính chúc mừng: “Chúc mừng cậu thử vai thành công.”
Thương Mặc gãi đầu bối rối đáp: “Tớ còn không nghĩ là sẽ qua.”
“Tiểu Mặc sao lại thiếu tự tin vào bản thân mình như thế.” – Viên Diệp bất mãn lắc đầu – “Xem ra hôm nào phải mời nhà thiết kế Lâm Phi đến dạy cậu bồi đắp sự tự tin mới được.”
Nhắc tới Lâm Phi, Thương Mặc mới nhớ ra thật ra gã là người Đỗ Thác mời chứ không phải công ty, thoáng chốc trong lòng chẳng còn cảm giác gì. Cậu bĩu môi: “Thôi, nhà thiết kế Lâm Phi là nhân vật lớn như thế, chắc chắn rất bận, làm gì có thời gian đến dạy chúng ta những thứ vớ vẩn này. Hơn nữa, tớ thừa tự tin nhé!”
Viên Diệp thấy vừa mới nhắc đến Lâm Phi, sắc mặt Thương Mặc đã không tốt, tưởng rằng cậu vẫn còn để bụng chuyện trang phục, vì vậy nhanh chóng kết thúc câu chuyện: “Ừ, cậu rất tự tin, là mắt tớ kém không thấy nổi, được chưa.”
Nói xong còn cười cầu hòa.
Thương Mặc liếc Viên Diệp, bất mãn với sự chế nhạo của y. Cậu nhanh tay nhanh mắt chọt vào eo bạn mình.
Thương Mặc nhớ nơi mẫn cảm nhất trên người Viên Diệp chính là eo. Giờ thấy y vì bị cù mà đỏ bừng hai má, chảy cả nước mắt, cậu biết bản thân nhớ không hề sai!
Viên Diệp nào biết Thương Mặc sẽ tung chiêu như vậy, đành phải chịu không nổi mà mềm giọng xin tha: “Tiểu, Tiểu Mặc, đừng cù, nhột quá.”
Thương Mặc cười như một ác ma. Cậu vờ uy hiếp: “Thấy được sự tự tin của tớ chưa? Hả? Hả?”
Viên Diệp biết nếu bản thân nói chưa chắc chắn sẽ bị cù thảm hơn, vì vậy nhanh chóng gật đầu: “Thấy rồi thấy rồi!”
Lúc này Thương Mặc mới mỉm cười tha cho y, nhưng tư thế của hai người bây giờ quả thật có chút ái muội. Viên Diệp vì bị cù mà cả người nhũn ra, vô lực nằm trên ghế sa lông, còn Thương Mặc vì có thể dễ dàng trêu bạn hơn mà cả người cúi sát vào Viên Diệp.
Vừa rồi bị trêu chọc nên không để ý, giờ thấy được, hai má Viên Diệp lại càng nóng.
Cũng may Thương Mặc không có ý gì với Viên Diệp, không biết Viên Diệp có ý gì với cậu không, nhưng ai cũng thấy tư thế này không có vấn đề gì lắm. Dù sao cả hai đã chơi với nhau từ bé, quan hệ vô cùng khăng khít, chẳng qua đời trước vì Thương Mặc ở cùng một chỗ với Đỗ Thác nên dần bất hòa cùng Viên Diệp mà thôi.
Giờ ngẫm lại mới thấy, Thương Mặc cậu quả nhiên là một tên bị tình làm mù mắt.
Đúng lúc này, Nghiêm Diệc gọi điện tới. Thương Mặc đoán là hắn muốn nói về chuyện thử vai nên nghe máy.
Nghiêm Diệc ở bên kia mở miệng: “Anh là nam thứ.” – Ngữ khí của hắn đầy chắc chắn.
Thương Mặc ngẩn người rồi cười nói: “Đúng vậy, cậu là nam chính phải không?”
Nghiêm Diệc trầm mặc không nói.
Thương Mặc thấy hắn trầm mặc còn tưởng hắn xảy ra chuyện gì, lo lắng Nghiêm Diệc vì hôm đó chống đối Chu Sinh nên bị loại.
Thật may vì hắn kịp lên tiếng. Nghiêm Diệc bình tĩnh nói: “Ừ.”
Thương Mặc thở hắt ra rồi oán giận hỏi: “Cậu không thể nói sớm chút được à, làm tôi tưởng cậu bị loại.”
Nghiêm Diệc bật cười: “Anh đang lo cho tôi đấy à?”
Đầu Thương Mặc toàn hắc tuyến, không buồn trả lời đối phương.
Nghiêm Diệc không nhận được câu trả lời của câu, kiên quyết hỏi đến cùng: “Anh có phải đang lo cho tôi không?”
Thương Mặc lắc đầu, người này quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ. Cậu bất đắc dĩ trả lời: “Ừ, tôi lo lắng cho cậu, được chưa.”
Nghiêm Diệc rất vừa lòng: “Anh lo cho tôi là đương nhiên rồi.”
Thương Mặc chưa bao giờ gặp phải một người vô liêm sỉ như thế. Cậu cảm giác mình sắp phun được ra một ngụm máu đến nơi rồi. Thương Mặc tức giận nói vào trong điện thoại: “Thôi nhé, tôi còn có việc, cúp trước. Cậu cứ tưởng tượng tiếp đi nhé.”
Nói xong bèn thẳng thắn cúp điện thoại.
Viên Diệp thấy Thương Mặc mấy lần nói chuyện với Nghiêm Diệc, không vui hỏi: “Sao cậu còn tiếp xúc với cậu ta?”
Thương Mặc biết y có ác cảm với Nghiêm Diệc, nguyên nhân chính là bởi hắn để lại cho Viên Diệp ấn tượng không hề tốt. Cậu xoa tóc y trấn an: “Tính cậu ta không đến nỗi nào đâu, nói chuyện hơi khó nghe chút thôi.”
“Nhưng hôm ấy ở thang máy, cậu ta nói bọn mình như thế…” – Viên Diệp lắc đầu.
“Có lẽ là cậu ta thấy Diệp tử đẹp trai nên cố tình nói mấy câu khó nghe để hấp dẫn sự chú ý của cậu đấy.” – Thương Mặc sờ cằm nghĩ ngợi.
Viên Diệp không còn lời gì để nói nhìn Thương Mặc.
Thương Mặc bèn ôm lấy y dỗ dành: “Đi ra ngoài đi, tớ dẫn cậu đi ăn.”
Viên Diệp biết hai người còn nói tiếp sẽ rất xấu hổ, vì vậy chỉ im lặng đi theo Thương Mặc.
Thương Mặc đưa Viên Diệp đến một nhà hàng cạnh công ty. Vốn dĩ cậu định dẫn y đến nhà hàng Lệ Đô, nhưng vì sợ gặp phải Đỗ Thác nên chỉ có thể ăn ở đây.
Nhà hàng này được bày biện thật tốt, không gian lớn, bố trí đơn giản phóng khoáng mà sạch sẽ. Hai người đến sớm, trong nhà hàng không quá đông, thoạt nhìn có vẻ khá an tĩnh. Không những thế, ở đây còn đang phát ca khúc của bọn cậu.
Thương Mặc và Viên Diệp nhìn nhau mỉm cười.
Nhân viên lễ tân nhận ra hai người, lập tức đổi sang trạng thái mê muội, đỏ mặt xin kí tên.
Khi Thương Mặc và Viên Diệp đang gọi món, trên cầu thang bỗng truyền đến những thanh âm ồn ào. Thương Mặc ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt của người nọ.
Ánh mắt cậu lập tức trở nên né tránh. Không đến nhà hàng Lệ Đô là vì sợ đụng phải hắn, kết quả lại gặp ngay hắn ở đây!
Thương Mặc khẽ cắn môi. Viên Diệp thấy vẻ mặt cậu không đúng lắm, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Đỗ Thác đang đứng cách hai người vài bước, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía bọn họ.
Đỗ Thác thấy Viên Diệp nhìn mình, khuôn mặt biến lạnh.
Mấy người phía sau không rõ tình hình, cẩn thận gọi: “Đỗ tổng?”
Lúc này Đỗ Thác mới quay đầu lại liếc mắt một cái, sau đó nói với nhân viên lễ tân đang run sợ: “Đây là bạn cũ của tôi. Bữa ăn hôm nay của họ ghi vào hóa đơn của tôi.”
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Đồ ăn làm nhạt một chút, món nào có rau thơm thì cho ít thôi.”
Cô nàng nhân viên nhanh chóng gật đầu. Áp suất của vị Đỗ tổng này hôm nay thấp quá, thật đáng sợ.
Đỗ Thác lúc này mới nghiêng đầu lại nhìn Thương Mặc. Một ngày không gặp, cậu ấy dường như còn tốt hơn, mà hắn thì lại như biến thành một người khác.
Đỗ Thác nhấc chân đi ra ngoài, những người phía sau cũng vội vàng đi theo. Hắn biết nếu hắn cứ ở mãi trong đó, có lẽ cậu ấy sẽ không nuốt nổi. Rõ ràng Thương Mặc thích nhà hàng Lệ Đô nhất, vậy mà chỉ vì sợ phải chạm mặt hắn mà phải vào nhà hàng sát công ty. Mặc Mặc ơi là Mặc Mặc, em đây là không muốn gặp tôi đến nhường nào rồi?
Bên này, Đỗ Thác đi rồi, Thương Mặc vẫn ăn không ngon.
Khi vừa nhìn thấy hắn, cậu theo bản năng nghĩ rằng người này lại muốn đến dây dưa với mình, nhưng nhìn lại thì có vẻ không đúng lắm, vì phía sau hắn còn vài người mặc âu phục giày da, trên tay cầm tài liệu. Thương Mặc đoán có lẽ hắn tới đây bàn chuyện làm ăn. Cậu nhẹ nhàng thở ra. Mà Đỗ Thác cũng bỏ qua cậu, không đến quấy rầy.
Giờ hắn đi rồi, cậu nhìn thực đơn, gọi mấy món mình thích rồi lấy điện thoại kiểm tra chuyện hợp đồng với Hứa Ý.
Hứa Ý đã gửi vào mail của cậu. Thương Mặc tải xuống rồi vừa kéo vừa đọc.
Viên Diệp ngồi đối diện gọi đồ ăn xong, bảo nhân viên ra ngoài, sau đó nhìn Thương Mặc, muốn từ biểu cảm của cậu đọc được điều gì đó. Nhưng thấy Thương Mặc vẫn bình thường, y cũng thả lỏng, cười hỏi: “Tiểu Mặc, cậu nhìn gì đấy?”
“Hợp đồng Hứa Ý gửi.” – Thương Mặc đáp.
Viên Diệp gật đầu. Quả nhiên Hứa Ý đối xử với Thương Mặc không giống mọi người.
Thương Mặc chỉ đọc lướt qua bản hợp đồng để biết không vấn đề gì vì nhiều chữ quá, cậu nhìn mà choáng váng. Chuyện này để Kiều Lẫm xử lí thì hơn.
Không lâu sau, đồ ăn được mang ra. Hai người ăn đến là khoan khoái.
Hương vị tuy rằng không thể bằng Lệ Đô, nhưng không gian thì thật sự rất đẹp. Thương Mặc vừa ăn vừa nghĩ.
Tính tiền xong, hai người gọi cho tài xế của công ty để về nhà trọ.
Lại qua vài ngày, Kiều Lẫm gọi Thương Mặc vào phòng làm việc của mình, đưa hợp đồng cho cậu, nói: “Tôi đã xem hợp đồng, không có vấn đề gì, cậu có thể kí tên.”
Chờ cậu kí tên xong, người đại diện lại nói: “Thứ tư tuần sau bộ phim sẽ tổ chức họp báo, sau đó sẽ bắt đầu quay. Giờ cậu cần đọc kịch bản, ghi nhớ thoại, thuộc càng nhiều càng tốt, khi họp báo cũng sẽ dễ đối phó với phóng viên hơn.”
Thương Mặc gật gật đầu.
Kiều Lẫm nói tiếp: “Biểu hiện cho tốt vào. Đây là cơ hội tốt cho cậu tiến quân vào giới điện ảnh. Nếu cậu thể hiện tốt, sau này sẽ có nhiều người tìm đến, còn nếu không tốt, không chỉ gây phiền phức cho đoàn phim mà sau này cũng không ai tìm cậu đâu.”
Thương Mặc tất nhiên biết điều này. Cậu đáp: “Em sẽ cố gắng.”
“Vậy là tốt rồi.” – Người đại diện nhìn cậu.
Khi Thương Mặc trở lại phòng tập, Nghiêm Diệc cũng đang ở bên trong. Sắc mặt hắn rất không tốt. Mà cách hắn rất xa, sắc mặt Viên Diệp cũng không hề khá hơn. Xem ra hai người vẫn không hề vừa mắt nhau.
Thương Mặc biết giữa hai người có chút hiềm khích, vì vậy cậu vội hỏi Nghiêm Diệc: “Sao cậu lại tới đây?”
Nghiêm Diệc lập tức tóm lấy tay cậu lôi ra bên ngoài. Không biết đi đến tận đâu, khi Thương Mặc bắt đầu buồn bực không biết Nghiêm Diệc hôm nay bị làm sao thì hắn mới chịu dừng lại. Nghiêm Diệc thả tay cậu ra, ánh mắt hung ác nham hiểm nói: