Đinh Hạo như bị chó đuổi còn nhanh hơn cả thỏ chạy một mạch về phía nhà bà Đinh, đang lúc giữa trưa, trên đường khá vắng người, bằng không chắc sẽ gây ra kinh hãi không nhỏ. Tầm mắt đã nhìn thấy cổng nhà bà Đinh, cậu chợt thấy một chiếc xe Jeep vô cùng quen mắt, người trên xe cũng quen thuộc, là Bạch Bân.
Chiếc xe của Bạch Bân mùa hè trực tiếp tháo mui xuống, anh vừa tới, đang rút chìa khóa xe muốn đi xuống. Đinh Hạo ngay cả sức lực gọi anh cũng không có, lao thẳng tới ngã vật vào chỗ ngồi phía sau thúc giục: “Bạch Bân… Bạch Bân nhanh lái xe! Nhanh lên!” Cú ngã này của Đinh Hạo khá mạnh, không quan tâm đến mấy túi hoa quả trên ghế ngồi phía sau, lập tức đè lên một túi đào, nhe răng nhếch miệng đau không nhẹ.
Bạch Bân nghi hoặc, nhưng nhìn Đinh Hạo như bị lửa đốt mông cũng thuận tay khởi động xe: “Đây là sao vậy?”
Đinh Hạo ghé lên, chỉ chỉ tay về phía trước: “Anh đừng hỏi vội, nhanh lái xe đi… Lát nữa ba em đuổi tới mất!”
Bạch Bân nghĩ Đinh Hạo lúc này không vào cửa nhà bà Đinh, có lẽ đã chọc giận Đinh Viễn Biên, bây giờ chỉ sợ ngay cả bà Đinh cũng không che chở được, quyết đoán lái thẳng về phía căn nhà của bọn họ. Đinh Hạo một đường nằm úp sấp ở chỗ ngồi phía sau, Bạch Bân kỳ quái: “Ba con em gặp nhau không đến năm phút đồng hồ đi, sao đang êm đẹp lại muốn đánh em?”
Đinh Hạo nằm úp sấp phía sau một lát, thuận khí rồi nhỏm người lên, nghe anh hỏi liền buồn bực: “Làm sao anh biết ba em vừa đến?”
Bạch Bân lái xe không chậm, chẳng mấy chốc đã tới khu nhà bọn họ đang ở: “Lúc sáng khi anh đến đây có gặp chú Đinh, đúng lúc anh cũng muốn đón em, liền tiện đường chở chú ấy cùng tới.”
Đinh Hạo bây giờ mới hiểu, hóa ra ba cậu là Bạch Bân đưa tới, ánh mắt nhìn anh u oán: “Anh đem ai tới cũng được, sao lại mang ba em đến chứ…”
Bạch Bân đỗ xe xong xuôi, mới rảnh tay quay đầu lại nói chuyện với Đinh Hạo: “Đã gặp rồi, chẳng lẽ lại không đưa chú ấy đi? Hơn nữa, anh thấy chú Đinh rất sốt ruột. Anh muốn đi mua chút hoa quả cho nội nên không cùng chú ấy đi tìm em, em vẫn chưa nói với anh, lại gây họa gì rồi?”
Vừa quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn ra có gì đó không đúng, bộ quần áo của Đinh Hạo vô cùng lộn xộn, cúc gài lệch hết sạch, thắt lưng trên quần cũng không quấn gọn, áo sơ mi xộc xệch, rõ ràng không chỉ đánh nhau là ra được bộ dáng này, bề ngoài như vậy chỉ có thể là vội vàng hấp tấp mặc quần áo vào.
Đinh Hạo bị ánh mắt kia của Bạch Bân nhìn đến lông tơ dựng thẳng, vươn tay mở cửa xe tự mình đi xuống. Bạch Bân đằng sau kéo cổ áo cậu lại gần, cẩn thận xem xét, quả nhiên, khóa quần cũng không kéo lên. Bạch Bân mặt đen xì: “Em đây là thượng ai vậy? Nội bảo em đến nhà Lý Thịnh, em… ở nhà Lý Thịnh biến thành bộ dáng này?”
Khu nhà này tuy ít người ở hơn, nhưng dù gì vẫn có người, Đinh Hạo bị Bạch Bân túm chặt ở bãi đỗ xe, ít nhiều có chút mất mặt. Cậu cũng biết quần áo hiện tại của mình không chỉnh tề, thật sự bất nhã, ‘khụ’ một tiếng cầu xin Bạch Bân: “Cái đó, Bạch Bân, em sẽ kể hết chuyện hôm nay… Chúng ta về nhà nói chuyện đi? Trở về nói cho anh được không?”
Bạch Bân không thèm nghe cậu, vươn tay vạch áo sơ mi nhìn thoáng qua, bên trong không có dấu vết gì: “Hắn làm cái gì?”
Đinh Hạo không biết bắt đầu nói từ cái gì, việc này còn liên quan đến cả Đinh Húc, thật sự không phải nói vài câu là có thể giải thích rõ ràng. Cậu lúc nãy vô cùng kinh hoảng, đầu tiên là bị Lý Thịnh Đông lột quần áo, sau lại bị Đinh Viễn Biên bắt gặp, hiện tại tuy rằng đã được Bạch Bân cứu, nhưng đây mới là quả bom lớn nhất, cậu nhìn Bạch Bân mặt đen xì kia lại càng không dám tùy tiện mở miệng.
Đinh hạo đang do do dự dự suy nghĩ câu từ, Bạch Bân bên kia quay người lại trở về bãi đỗ xe, Đinh Hạo sửng sốt: “Bạch Bân, anh làm gì vậy?”
“Trở về!” Thanh âm Bạch Bân lạnh lẽo đến độ có thể đóng thành băng, không mở cửa xe, trực tiếp nhảy vào ngồi ở vị trí người lái, một tay khởi động một tay cầm tay lái, bàn tay nổi gân xanh: “Anh đi tìm Lý Thịnh Đông hỏi rõ ràng!”
Xe Jeep kêu lên những tiếng trầm đục, từ bãi đỗ xe trực tiếp phóng thẳng ra đường, lốp xe ma xát nghiến mạnh trên mặt đất tạo thành từng rãnh sâu, có thể thấy xe đi rất nhanh. Đinh Hạo nhìn Bạch Bân lái xe ngoặt vài cái không thấy bóng dáng, trong lòng bất an, dùng sức gãi đầu, bất cứ giá nào! Kết quả tệ nhất là để Đinh Viễn Biên biết cậu cùng một chỗ với Bạch Bân, nhưng dù đánh chết cậu cũng không thể tách ra!
Bạch Bân đi gấp, Đinh Hạo đuổi không kịp, đành về nhà trước. Khu nhà bên này có năm tầng không thang máy, Đinh Hạo mua tầng cao nhất, mất nửa ngày mới leo đến nơi, sờ sờ túi quần mới phát hiện chìa khóa nhà không biết rơi ở đâu. Đinh Hạo không vào được, đành ngồi an vị trước cửa cầu thang chờ Bạch Bân về. Căn hộ bên cạnh nhà bọn cậu chưa có người tới ở, cả tầng trống không, Đinh Hạo ngồi vậy không hề sợ ai nhìn thấy.
Đinh Hạo ngồi đó một lần lại một lần tự an ủi mình. Chuyện của cậu và Bạch Bân hiện tại không khai cũng không sao, dù sao cậu đã có chút để dành, bất động sản mua mấy cái, cổ phiếu công trái cũng có một chút, hộ khẩu giấy tờ căn cước đều ở trên người, dù thế nào về sau cũng có thể tự sống độc lập… Nhưng mà bà Đinh, hiện tại sức khỏe đã tạm khôi phục, cẩn thận giãi bày từng chút một, có lẽ nội sẽ không đặc biệt nóng giận đâu…
Nghĩ nghĩ, mũi Đinh Hạo có chút toan.
Sức khỏe bà Đinh thật vất vả mới khôi phục tốt, liệu lần này có thể bị mình làm tức giận đến phải vào bệnh viện không? Đinh Hạo vùi đầu vào tay, yên lặng ngồi ôm đầu gối buồn rầu. Còn cả mẹ nữa, đời này còn có thể giúp cậu và Bạch Bân không? Mười mấy năm thành thật nghe lời, thình lình một tia sét giáng xuống thế này không biết mẹ có chịu nổi không… Nhà Bạch Bân bên kia cũng phải đi giải thích, lần này phải nói rõ ràng, là cậu Đinh Hạo tự mình nguyện ý ở cùng Bạch Bân.
Miễn cưỡng xua đi những suy nghĩ lan man của mình, Đinh Hạo lại bắt đầu nhớ tới Bạch Bân vừa rời đi mà buồn bực. Chuyện công khai còn có thể hoãn vài ngày, Bạch Bân này tự mình đưa đến cửa như vậy, theo tính tình nóng nảy của Đinh Viễn Biên thì không quan tâm là ai đều đánh tất! Bạch Bân trầm ổn, cho dù ba cậu muốn đánh cũng sẽ không… cũng không giơ mặt ra cho ba đánh chứ?
Đinh Hạo bỗng nhiên thấy việc này vô cùng có khả năng, tính cách kia của Bạch Bân, một khi Đinh Viễn Biên hỏi có phải bọn họ cùng một chỗ không, khẳng định anh sẽ gật đầu nói đúng. Đinh Viễn Biên lại là loại người ăn mềm không ăn cứng, ai người cùng một chỗ khẳng định không thể tưởng tượng được!
Đinh Hạo đứng ngồi không yên, quyết định đứng lên chuẩn bị xuống dưới tìm Bạch bân, vừa trèo xuống được hai tầng, liền gặp phải Bạch Bân cầm túi hoa quả đi lên.
Quần áo Bạch Bân không hề hỗn loạn, nhưng trên cái tay đang xách hoa quả, chỗ giữa các đốt ngón tay bị rách da, máu chảy xuống dính trên túi nilon đựng hoa quả. Khi thấy cậu còn dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi một câu: “Sao không vào nhà chờ?”
Đinh Hạo bị máu trên tay anh dọa sợ hết hồn, là ai đánh vậy? Cậu tiếp nhận túi trong tay Bạch Bân, đi phía sau chăm chú nhìn: “Cái đó, em đánh mất chìa khóa, không mở được cửa…”
Bạch Bân leo lên năm tầng, nhìn thấy dấu vết cậu ngồi trên bậc thang, thời gian Đinh Hạo ngồi ở đây không ngắn, trời tuy nóng nhưng trên mặt đất lại rất lạnh. Anh nhìn thấy không khỏi nhíu mày. Lấy ra chìa khóa mở cửa để Đinh Hạo tiến vào, lại mở ngăn kéo cầm ra chiếc chìa dự phòng: “Anh đặt chiếc chìa đã dùng ở ngoài khung cửa, chỗ mép cao nhất, em lần sau nhớ tự lấy.”
Đinh Hạo thành thành thật thật ngồi yên trên ghế sa lon, ‘ừm’ một tiếng.
Cậu nhìn Bạch Bân đóng cửa đi vào, khẽ khàng hỏi: “Bạch Bân, anh vừa rồi… gặp ba em không?”
Bạch Bân cởi bỏ áo sơ mi dính máu, xoay người ra ngoài ban công lấy quần áo để thay: “Không.”
Bạch Bân không thích quần áo ẩm thấp, cho nên mỗi lần Đinh Hạo đến dọn dẹp đều treo quần áo ra ngoài phơi nắng. Anh cởi trần trực tiếp đi ra cầm hai bộ, Đinh Hạo chậm rì rì từng bước bám sau anh, hỏi: “Vậy tay anh… Ừm, ý em là, em bôi thuốc cho anh trước nhé?”
Đinh Hạo suy nghĩ, Bạch Bân không phải bị Đinh Viễn Biên đánh, vậy nhất định là đánh Lý Thịnh Đông, nhưng hiện tại cậu khẳng định không thể nhắc tới ba chữ ‘Lý Thịnh Đông’, Đinh Hạo chỉ có thể đi đường vòng, ổn định tâm tình Bạch Bân trước rồi chậm rãi hỏi rõ sau.
Bạch Bân một tay cầm quần áo, xoay người ôm Đinh Hạo lên, trực tiếp khiêng lên vai, đỡ mông cậu đi về phía phòng tắm: “Cùng nhau đi, tắm xong rồi bôi thuốc.”
Đinh Hạo để anh khiêng vào phòng tắm, nhìn Bạch Bân cố chấp tự tay cởi bộ quần áo trên người ra cho cậu, sau đó không chút khách khí ném ra xa. Đinh Hạo cảm thấy mình chỉ sợ sẽ không còn gặp lại bộ đồ này, kiểu dáng tương tự cũng sẽ ít được mặc.
Bạch Bân cởi sạch sẽ cho Đinh Hạo, cũng nhìn thấy rõ ràng vết bầm trên lưng cậu, hơi hơi sưng lên, nhìn đặc biệt nhức mắt.
Oán khí trong lòng anh đã phát tiết gần hết lên người Lý Thịnh Đông, một chút cuối cùng tan biến hoàn toàn khi nhìn thấy vết sưng đỏ trên lưng Đinh Hạo. Nhẹ nhàng vươn tay chạm đến, đứa nhỏ trong lòng mình run lên, Bạch Bân đau lòng ôm cậu vào trong ngực, dịu dàng hôn khóe môi, lại hôn lên trán: “Còn chỗ nào bị đánh nữa không?”
Đinh Hạo lắc đầu, một gậy kia của Đinh Viễn Biên đánh trượt, chỉ sượt qua da, nhìn dọa người nhưng không bị thương gân cốt. Đinh Hạo ôm cổ Bạch Bân thở dài: “Bạch Bân, nếu không em đi gặp ba thẳng thắn xin tha nhé? Em và Lý Thịnh Đông thật sự là hiểu lầm, em…”
Bạch Bân ngậm bờ môi cậu, khẽ cắn: “Anh biết, anh đã hỏi Lý Thịnh Đông, việc này không phải lỗi của em.”
Đinh Hạo nhìn vết thương trên tay Bạch Bân, vốc nước nhẹ nhàng rửa sạch cho anh, lại cúi đầu liếm hai cái: “Ba em đánh hắn không nhẹ đi, anh còn có thể tìm thấy chỗ trống mà xuống tay sao?”
Bạch Bân trên đỉnh đầu cậu cười nhẹ một tiếng, không khí nháy mắt dịu đi không ít. Nước đổ đầy bồn tắm lớn, Bạch Bân thử thử, ôm Đinh Hạo ngồi xuống. Trên lưng Đinh Hạo có thương tích, Bạch Bân sợ không cẩn thận đụng phải, để cậu xoay người lại ngồi trong lòng ngực mình. Đinh Hạo cũng cố kỵ vết thương trên tay Bạch Bân, không rên một tiếng thành thật để anh bố trí tư thế ngồi xuống, bám vào lưng Bạch Bân, dựa vào lòng anh.
Bạch Bân không chút để ý vốc nước lên lưng Đinh Hạo, toàn bộ tâm tư đặt vào sự kiện lúc trước: “Lúc anh tới ba em đã đi rồi, Lý Thịnh Đông đang trốn ở vườn nhà hắn, vừa thấy anh liền nói tất cả.” Tạm dừng một chút, ngữ khí chợt lạnh: “Anh tức giận không phải vì em ở gần hắn, anh tức hắn không nên kéo em vào chuyện Đinh Húc, em không phải vật thay thế của ai, hắn không có tư cách làm như vậy với em.”
Đinh Hạo nằm trong lòng anh lắng nghe, cảm thấy hai tay Bạch Bân nắm thắt lưng cậu hơi siết chặt, ngẩng đầu lên nhẹ hôn lên cằm, cẩn thận an ủi anh.
Bạch Bân buông tay, xoa xoa đầu cậu, thanh âm thấp dần: “Thật xin lỗi, anh có chút không khống chế được…” Đinh Hạo bị ôn nhu trong mắt anh bắt làm tù binh, thuận theo thừa nhận nụ hôn của anh, nụ hôn thật mềm mại, thật an tâm. Trong nháy mắt đó, Đinh Hạo cảm thấy ủy khuất trong lòng mình hoàn toàn tan biến, ngay cả vết sưng đỏ trên lưng bị Đinh Viễn Biên đánh cũng không còn đau nữa.
Bạch Bân kề sát trán cậu, như là nói với cậu, hoặc như là nói với chính mình: “Nếu anh bảo em không được gặp Lý Thịnh Đông nữa… có thể rất quá phận hay không?” Đinh Hạo vẫn chưa trả lời, Bạch Bân lại tự mình nở nụ cười trước.
Mỉm cười rất nhẹ, nhưng lại khiến người đau lòng: “Quá hà khắc đúng không, em chỉ có một bạn tốt như vậy, không nên bắt em không được gặp hắn… một chút đi, ít nhất gần đây đừng để ý hắn nữa, được không?”
Bạch Bân ôm Đinh Hạo, cúi đầu chôn vào bờ vai cậu, hít sâu một hơi: “Hình như anh có chút ghen tị.”