Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 128: Bánh trôi hấp rượu…



Đinh Viễn Biên ngủ tới quá trưa, cuối cùng lái xe gọi điện tới đánh thức. Bọn họ sớm hẹn nhau tối nay sẽ về, tiệc chiêu đãi buổi trưa Đinh Viễn Biên không đi, chỉ để lại số điện thoại và địa chỉ cho lái xe để trước khi đi lái xe gọi anh.

Đinh Hạo không ngờ Đinh Viễn Biên phải đi đột ngột như vậy, vội vàng hỏi: “Ba, hay con gọi ít đồ ăn ngoài tới, ba ăn vài miếng rồi hẵng đi?”

Đinh Viễn Biên nhìn thời gian, gật đầu đồng ý. Hôm nay anh vẫn chưa ăn gì, bụng trống rỗng, tối hôm nay phải đuổi kịp chuyến tàu đêm về nhà, có lẽ thật sự sẽ về rất muộn: “Được rồi, tùy tiện gọi gì đó thôi, phải nhanh lên.”

Đinh Hạo gọi điện tới nhà hàng gần đó, muốn một phần cơm rang Dương Châu, còn gọi thêm vài món làm nhanh mà nóng. Đinh Viễn Biên tận dụng thời gian nhanh chóng tắm rửa, giảm bớt mệt nhọc trên người, tắm xong rồi, đồ ăn Đinh Hạo gọi cũng tới, một mâm lớn đồ ăn, bát đũa đầy đủ sẵn sàng.

Đinh Viễn Biên thấy Đinh Hạo gọi khá nhiều, nhìn cậu và Đinh Hoằng, hỏi: “Các con cùng ăn đi?”

Hai người lắc đầu, bọn cậu đã ăn hết chỗ xíu mại và cháo khá nhiều Đinh Viễn Biên mang đến lúc trước, bây giờ bụng vẫn còn no: “Chúng con không đói, ba ăn trước đi.”

Đinh Viễn Biên bưng bát lên gắp vài cái, lại phân phó Đinh Hạo: “Đi gọi chị con tới đây, ba có việc nói với nó.”

Đinh Hạo chạy tới gõ cửa hồi lâu, gọi lớn hai lần Trương Mông mới đi ra, vừa mở cửa đã dọa Đinh Hạo hoảng sợ, rốt cục cũng hiểu được vì sao cả ngày chị ấy tự giam mình ở trong phòng.

Mắt Trương Mông sưng vù, từ xa nhìn giống hệt hai quả hạch đào, lại gần càng khó xem, miệng cũng bị nổi nhiệt, một mảng da mẩn đỏ, cúi đầu không dám ngẩng lên. Từ lúc đi ra Trương Mông vẫn luôn đứng ở trong phòng khách, chờ Đinh Viễn Biên dạy dỗ, nhưng hôm nay Đinh Viễn Biên đã không còn hơi sức nào tức giận với cô nữa, đứa nhỏ này không thể giáo huấn nổi, một lần hai lần còn được, bây giờ lớn như vậy còn muốn ai quản mình nữa?

Đinh Viễn Biên ra tối hậu thư: “Hôm nay chú về, ngày kia bảo ba mẹ con đến đón con về nhà.”

Trương Mông sợ tới mức mắt mũi trắng bệch, lại tiếp tục muốn khóc: “Chú, chú đừng gọi mẹ con đến, con tự về có được không?”

Đinh Viễn Biên gật đầu đáp ứng: “Được rồi, dọn dẹp tất cả đồ trong trường học nhanh chóng về nhà, đừng có chạy lung tung. Chú đã nói với con rồi, Trương Mông, nếu còn không nghe lời chú sẽ thật sự không quản con nữa, về sau có chuyện gì nói thẳng với mẹ con luôn, nghe thấy không?”

Trương Mông cúi đầu vâng dạ, vừa nói vừa rơi nước mắt, hai hạch đào trên mặt có xu hướng phát triển thành quả đào thật sự.

Xe tới đón Đinh Viễn Biên đến trước khi Bạch Bân về. Đinh Viễn Biên không đợi Bạch Bân, lúc trước khi đi thật ra muốn tiếp tục dặn dò Đinh Hạo gì đó, nhưng e ngại Đinh Hoằng, Trương Mông đều ở đây, dâng trào cảm xúc nửa ngày vẫn không thể nói thành lời, thở dài dặn dò Đinh Hạo chú ý bài vở, rồi bước đi.

Đinh Hoằng muốn về trước, Đinh Hạo không đồng ý, sống chết giữ lại Đinh Hoằng ở lại thêm một đêm. Đùa à, cậu và Trương Mông cùng trong một nhà dù thế nào cũng phải lưu lại một nhân chứng chứ? Lỡ đâu Trương Mông lại gây thêm chuyện gì nữa thì cậu thật sự không chịu nổi trách nhiệm.

Đinh Hoằng nghĩ cách trường học cũng không xa, liền ở lại, nhưng Trương Mông thật ra không có tâm tình ăn cơm, bưng bát cơm nửa ngày chưa ăn được vài miệng, sau lại chạy ra ngoài một lát. Đinh Hoằng khẩn trương: “Em nói thử xem em ấy định làm gì vậy… Có thể lại bỏ chạy không?”

Đinh Hạo dọn dẹp sạch sẽ bát đũa trên bàn, gọi điện bảo người ta đến nhận lại mâm, nghe Đinh Hoằng hỏi liền nhếch miệng: “Anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Có thể chị ấy đại tiểu thư không quen ăn cơm gọi ngoài, muốn ra ngoài ăn…” Nhớ đến vừa rồi Trương Mông thứ này không ăn thứ kia không ăn, liền bực bội: “Anh kệ chị ấy đi.”

Trương Mông ra ngoài hơn nửa ngày mới về, còn đi vào cùng Bạch Bân, khiến Đinh Hoằng vô cùng ngạc nhiên, khó hiểu: “Trương Mông, em đi tìm Bạch Bân à?”

Trên mặt Trương Mông đeo một cặp kính râm màu trà, nhìn khá thuận mắt, cắn môi nhỏ giọng trả lời Đinh Hoằng: “Không, tôi quên mất đây là cửa từ, đóng lại liền kẹt, không vào được, liền luôn ở bên ngoài chờ… May mắn gặp được Bạch Bân.”

Hôm qua Đinh Hoằng còn cãi nhau với người ta một lần, lúc này nghe ngữ khí Trương Mông ôn nhu mảnh mai thật không thể thích ứng, vị này ra ngoài một chuyến sao tự dưng lại thành cô nhỏ trong sáng rồi? Đinh Hoằng không có tâm nhãn nhiều như Trương Mông, nhưng vấn đề do người thành thật hỏi đôi khi càng khó trả lời: “Vậy sao em không ấn chuông cửa, ở dưới tầng không phải mỗi hộ đều có bộ đàm sao?”

Trương Mông bị cậu làm cho nghẹn họng, mặt đỏ hồng không biết nên nói cái gì cho tốt. Lúc nãy cô ra ngoài mua kính râm và ăn chút đồ, trở về vừa lúc thấy Bạch Bân lái xe vào bãi đỗ xe bên kia, cố tình đứng trước cửa chờ anh để cùng nhau đi lên. Đinh Hoằng tên ngốc này không hiểu tâm tư thiếu nữ, trực tiếp vạch trần. Trương Mông không thể diễn tròn vai kịch, nhưng trước mặt Bạch Bân cũng không tiện nhăn nhó với Đinh Hoằng, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi không quá thoải mái, lúc nãy trên đường gió lớn, hơi đau đầu…”

Đinh Hoằng đang bày thức ăn khuya Bạch Bân mang về ra, hai phần ăn vặt, một phần bánh trôi hấp rượu, nghe Trương Mông nói vậy không hiểu lắm, nhưng từ ‘đau đầu’ kia nghe được, cố ý đón lời: “Vậy sao, thế thì đêm đừng ăn gì nữa! Em mau nghỉ ngơi đi, ngày mai em về trường thu dọn đồ đạc không cần đi học đúng không? Anh không gọi em, em nhớ nghỉ ngơi nhiều, nhé.”

Trương Mông bị cậu làm tức giận đến run rẩy, cô đây là muốn ở lại phòng khách nhờ Bạch Bân tìm chút thuốc cho mình, nhân cơ hội nói mấy câu, bây giờ bị Đinh Hoằng đón lời như vậy, chỉ có thể từng bước lê về phòng.

Toàn bộ lực chú ý của Bạch Bân đều đặt lên người Đinh Hạo: “Uống chút canh đi, anh cố ý bảo người ta cho thêm nhiều nước đường hơn đấy.”

Đinh Hạo buổi chiều ăn no, không muốn ăn thêm gì nữa, nghe Bạch Bân nói vậy liền nhận lấy bát bánh trôi hấp rượu. Đinh Hoằng ngoại trừ ăn bữa chính thì rất ít khi ăn đồ vặt, cảm ơn ý tốt của Bạch Bân, ngồi trong chốc lát rồi đi nghỉ ngơi. Cậu là đứa nhỏ ngoan tiêu chuẩn, không bao giờ đi học muộn, buổi tối đều ngủ trước 12 giờ.

Đinh Hạo khoanh chân trên ghế salon ngồi ăn, từng ngụm từng ngụm một, sắp hết hơn phân nửa. Bạch Bân ngồi bên cạnh nhận lấy bát, cầm thìa đút cậu ăn chỗ còn lại: “Sao vậy, có phải lúc trước khi đi chú Đinh nói gì không?”

Đinh Hạo lắc lắc đầu: “Không, em chỉ…” Chỉ cảm thấy anh rất được người yêu thích. Đinh Hạo nhìn Bạch Bân vẻ mặt chăm chú nhìn chính mình, chợt không nói nên lời, được người yêu thích thì sao, nhưng người Bạch Bân thích là… hắc hắc hắc!

Bạch Bân nhìn đứa nhỏ nhà mình ngồi ngốc một lát, bỗng nhiên lại cười rộ lên, vô cùng nghi hoặc: “Lại đang suy nghĩ gì vậy?”

Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng, nắm cổ tay Bạch Bân không cho anh tiếp tục dùng thìa đút nữa, liếm liếm miệng, tầm mắt dừng ở môi Bạch Bân, híp mắt nở nụ cười: “Bạch Bân, anh đút em ăn đi?”

Bạch Bân nhanh chóng hiểu được đề nghị này, hào phóng tiếp nhận, tự mình uống một ngụm rồi đưa qua miệng Đinh Hạo. Đầu lưỡi bên kia vui mừng chào đón, ngọt ngào mang theo chút hương vị rượu gạo nếp, mãi đến khi nuốt đồ ăn xuống vẫn cảm thấy dư âm đọng lại. Bạch Bân luyến tiếc rời khỏi miệng Đinh Hạo, đầu lưỡi ôm lấy vật mềm mại bên trong đang dây dưa, liếm gốc lưỡi mẫn cảm, ngay cả răng nanh cũng không buông tha quét sạch một lần, người trong lòng ngực bị thân thiết run rẩy cả thắt lưng.

Loại thời điểm này cũng không còn tâm tư tiếp tục ăn cái gì, Đinh Hạo ôm cổ Bạch Bân, má lúm đồng tiền bên trái như ẩn như hiện, bờ môi bị hôn đến ướt át bóng loáng: “… Đến phòng sách  đi?”

Bạch Bân nhìn cậu, lại cúi đầu hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn câu dẫn người, hôn đến khi thắt lưng cậu mềm nhũn vẫn quấn quít không buông, lúc này mới ôm đi phòng sách. Hôm qua hai người đoạt phòng ngủ của Đinh Hoằng, để bồi thường hôm nay Đinh Hạo cho Đinh Hoằng ở trong phòng lớn, mình và Bạch Bân ngủ lại phòng sách ngày hôm qua, hoặc là nói, cố tình đi ngủ phòng sách, dù sao Đinh Viễn Biên lúc chiều còn từng nghỉ ngơi ở phòng ngủ kia, da mặt Đinh Hạo có dày hơn nữa cũng không chịu nổi.

Giường trong phòng sách hơi nhỏ, hai người gắt gao ôm chặt nhau. Lúc Bạch Bân tiến vào liền bị níu chặt sau lưng, khác với dĩ vãng, lần này đi vào đã bị vách tường trong mềm mại siết chặt. Mỗi cái hô hấp của Đinh Hạo đều khiến anh muốn xâm nhập vào càng sâu, giống như cậu đang chủ động yêu cầu càng nhiều hơn bình thường, đặc biệt có cảm giác.

Bạch Bân thả chậm tốc độ, dừng lại ở bên trong chờ Đinh Hạo thích ứng, hôn lên trấn cậu, theo lông mi, ánh mắt, cái mũi một đường hôn xuống dưới, cuối cùng hôn lên miệng cậu, ngậm vào đầu lưỡi, thắt lưng bắt đầu hoạt động mạnh mẽ.

Tiểu nhân như vậy khiến Đinh Hạo chỉ có thể ôm chặt anh, nhưng càng ôm gần lại càng bị đâm đến lợi hại, thanh âm ‘ưm ưm’ bị chặn trong miệng không phát ra được, nhưng lại bức nước mắt trào dâng: “Ưm… ưm a…”

Bạch Ban phía trên được cái miệng nhỏ nhắn của cậu cuốn lấy đầu lưỡi, vô cùng thân thiết giao triền, cũng được cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của cậu cắn chặt vật thô to, theo cử động ra vào mà mút chặt hay thả lỏng, thông đạo dần dần ướt át, chảy ra chất lỏng trắng mịn, lúc ra vào còn có thể phát ra thanh âm rõ rệt. Thanh âm này rơi vào lỗ tai Đinh Hạo khiến mặt cậu nóng bừng, hai chân quấn chặt thắt lưng Bạch Bân nhẹ nhàng cọ xát.

Bạch Bân không buông cậu ra, vẫn như trước chặn kín miệng cậu, cùng nhau chia sẻ hô hấp nóng rực, giữ lấy, phía dưới cũng tăng nhanh tốc độ, hai chân Đinh Hạo quấn chặt không buông, động tác của anh không nhanh được nữa, cũng không vội vã ra vào, ngược lại nhẹ nhàng cọ xát thành vòng tròn bên trong, trằn trọc nghiền nát điểm mẫn cảm ở thật sâu, quả nhiên được co rút siết chặt càng nhanh, giống như nuốt lấy cầu xin anh đi vào.

“Thật mềm…”

Đâm vào điểm mẫn cảm tạo nên kích thích quá mạnh mẽ, Đinh Hạo run rẩy, phía dưới cũng không tự chủ được run rẩy cắn nuốt: “Không phải… Ưm, ưm a…”

Quả nhiên, lập tức bị Bạch Bân dùng sức tiếp tục ‘bắt nạt’ trở lại, Đinh Hạo cảm giác vật bên trong lại thêm trướng lớn, biết đây là muốn động thật, vươn tay ôm lấy cổ Bạch Bân hôn lên môi anh, cậu lo lắng mình sẽ kêu ra tiếng.

Hai người thật sự ‘triền miên’ một lần. Địa phương nhỏ hẹp, Bạch Bân không thể thi triển toàn bộ thực lực, hơn nửa thời gian hai người đều dùng tư thế cơ bản. Đinh Hạo bị anh làm ra đến hai lần, thắt lưng đều bủn rủn, Bạch Bân lúc này mới thẳng tiến vào tận sâu trong, bắn tất cả tinh hoa vào.

Đinh Hạo bị nóng đến run rẩy, chân cũng có chút không nhịn được, khẽ khàng ‘hừ’ một tiếng.

Bạch Bân bị âm thanh nhỏ vụn của cậu khiến thiếu chút nữa lại cứng rắn, vật mới bắn xong vẫn chưa mềm hẳn cọ xát một lúc rồi mới buông tha cậu: “Nhóc bại hoại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.