Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 39: Anh mơ thấy em



Chủ nhật nên trường học ít người, may mắn là học sinh trong trường cuối tuần vẫn có thể ăn ở căng tin. Đinh Hạo chờ Bạch Bân tỉnh lại rồi cùng đi căng tin ăn bữa cơm. Cũng sang đến buổi chiều, căng tin còn không nhiều món lắm, chỉ có vài loại đồ xào. Đinh Hạo gọi một đĩa cơm thịt bò xào tiêu đen. Bạch Bân thì đơn giản hơn, kêu luôn món ăn có thể làm nhanh nhất là cơm rang thập cẩm.

Giờ này tới căng tin dùng cơm cũng chỉ có hai người bọn họ, không cần đợi lâu đã được bưng đồ ăn tới. Đinh Hạo đảo đảo đĩa cơm thịt bò còn nóng hầm hập, tỏa hương thơm hấp dẫn, mới vừa gắp vài đũa, người đối diện đã ăn xong hơn nửa bát cơm rang thập cẩm. Động tác vẫn thong dong, không biết tại sao có thể ăn nhanh đến như vậy. Chỉ có thể thấy cơm trong bát dần dần giảm xuống, khiến Đinh Hạo nhịn không được múc thử một thỉa: “Món này ăn ngon vậy à?”

Bạch Bân dừng lại: “Không ngon lắm, quá ngọt.” Đầu bếp mới tới của căng tin là một người đàn ông, món cơm rang thập cẩm có thể kết hợp thật nhiều hương vị ngon lành, chỉ là thích cho thêm đường. Nhóm nữ sinh trong trường rất thích ăn, bình thường món này luôn bị cướp sạch. Đây là lần đầu tiên Bạch Bân ăn thử, chỉ vì muốn được làm nhanh hơn, không ngờ là không hợp khẩu vị.

Đinh Hạo ở nhà được bà Đinh nấu nướng cho ăn thịt cá vài ngày, vừa lúc nhìn thấy cơm rang màu sắc hấp dẫn, hạt ngô vàng vàng, cà rốt, dưa chuột, chân giò hun khói, trứng và vân vân đầy đủ mọi thứ. Nghe Bạch Bân nói vậy bèn đẩy đĩa cơm thịt bò của mình sang phía anh: “Chúng ta đổi đi? Tôi ăn thấy rất ngon mà.”

Đinh Hạo lại xúc thêm vài thìa, bên trong là các loại đồ ăn xắt hạt lựu, vừa giòn vừa ngon ngọt, cảm thấy ngon hơn hẳn phần ăn của mình. Bạch Bân cùng cậu ăn chung đồ đã thành quen, cũng thấy phần của Đinh Hạo có vẻ ngon hơn của mình, nhưng phần cơm rang của anh chỉ có thìa mà không có đũa, ngập ngừng một chút, bèn cầm đũa Đinh Hạo ăn dở để trên bàn lên dùng.

Động tác ăn cơm của Đinh Hạo có chút không được tự nhiên. Mắt cứ liếc hoài về phía đôi đũa Bạch Bân đang sử dụng, do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Bạch Bân, đôi đấy tôi vừa dùng qua. Để tôi đi lấy cho anh đôi đũa mới nhé?”

Bạch Bân ậm ừ một tiếng, không rõ là đồng ý hay không, nuốt xuống miếng thịt bò trong miệng xong mới mở lời: “Không cần. Anh dùng đôi này được rồi.” Đinh Hạo nhìn đôi đũa của mình ra ra vào vào miệng của anh, trong lòng lại bắt đầu có chút không được tự nhiên, buổi sáng lúc cùng Bạch Bân hòa thuận ăn điểm tâm rất vui, chẳngkhông suy nghĩ gì nhiều, bới bới bát cơm rang cũng không thấy ngọt ngào ngon lành như lúc này nữa. Lúc Bạch Bân ăn xong, bát Đinh Hạo vẫn còn lại khá nhiều cơm.

Bạch bân nhìn nhìn bát cơm thập cẩm bị gắp sạch sẽ chân giò hun khói và hạt ngô, chỉ còn lại cơm trắng, chợt nở nụ cười, gõ nhẹ vào gáy Đinh Hạo: “Tại sao lại giống mèo đến vậy, ăn cơm cũng kén kén chọn chọn?” Nhìn phía bên kia có một quầy điểm tâm, lại sang mua chút bánh bí đỏ đem đi. Đinh Hạo đứa nhỏ này sẽ không ăn cơm mình không thích, nhưng nếu không ăn thì chút nữa khẳng định sẽ bị đói.

Ăn xong bước ra khỏi căng tin, Bạch Bân nhìn đồng hồ trên tay một chút, vẫn chưa đến ba giờ chiều, liền hỏi Đinh Hạo: “Bây giờ đi ra ngoài mua sách nhé? Vẫn còn kịp.” Buổi tối hôm nay là giờ tự học, bảy giờ tối mới bắt đầu.

Đinh Hạo nhìn đôi mắt anh đã bớt chút thâm quầng, lắc lắc đầu: “Mấy ngày nữa đi, cũng không cần vội đọc lắm.” Liếc Bân Bân một chút, lại thăm dò: “Mấy hôm nay anh vội huấn luyện lắm đúng không? Hay về ký túc xá nghỉ ngơi thêm một lát?”

Bạch Bân thật ra lại ngay lập tức đáp ứng: “Được”. Nói xong kéo tay Đinh Hạo trở về, ở trên đường anh mới ngủ được gần nửa tiếng, về trường học vẫn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ. Chăn giường của anh lâu không ngủ đã được Đinh Hạo bỏ ra phơi nắng, lúc nãy anh nằm ở trên giường Đinh Hạo nhắm mắt một hồi, chợt cảm thấy không nỡ ngủ.

Trở về ký túc xá, chăn phơi nắng đã có thể thu lại. Đinh Hạo lại đi trải chăn gọn gàng cho anh, miệng còn không quên tranh công: “Nhìn thấy không Bạch Bân, đãi ngộ này của anh tuyệt đối là tiêu chuẩn năm sao đấy…”

Bạch Bân ngồi ở bên cạnh, nhìn cậu bé trước mắt vuốt phẳng đệm chăn cho mình, trải thật tốt chăn ra rồi vỗ vỗ, ấn lõm xuống vài cái dấu tay xuống tấm chăn mềm mại. Lúc này mới đại công cáo thành quay đầu lại hướng anh cười đắc ý: “Dùng xong nhớ phải trả thù lao! Tiền mặt chi phiếu đều có thể thanh toán ~”

Bạch Bân nở nụ cười, đi qua ôm lấy cậu cùng nhau ngã xuống giường, chăn quả nhiên mềm mại, so với lúc giữa trưa một người nằm thoải mái hơn hẳn: “Được. Phục vụ chu đáo như vậy chắc chắn anh sẽ không thể quên. Cho anh tính tiền tháng, nhé?” Bạch Bân cọ cọ lên người cậu, cả người đều chui vào trong chăn, vô cùng ấm áp, không kiềm được cơn buồn ngủ: “Thật ấm, Hạo Hạo ngủ cùng anh một lát.”

Đinh Hạo đẩy đẩy mặt anh ra muốn đứng lên: “Tôi không ngủ đâu, anh cứ ngủ đi. Tôi còn muốn đọc sách một lát, ngày mai có bài kiểm tra, tôi còn một đống từ đơn muốn đọc lại lần nữa đây.” Bạch Bân nắm chặt thắt lưng không cho cậu ngồi dậy, lại náo loạn một hồi mới buông tha, ánh mắt đều không mở ra nổi: “Tối này đừng đi phòng tự học, ở lại ký túc xá đọc sách nhé?” Một thời gian anh không được gặp Đinh Hạo, còn chưa có thân thiết đủ mà.

Đinh Hạo chối từ hai ba câu, cuối cùng vẫn đồng ý. Bộ dáng này của Bạch Bân rất dễ khiến người ta mềm lòng. Đinh Hạo chưa từng thấy anh đưa ra yêu cầu bốc đồng đến như vậy, nhìn Bạch Bân ngủ mặt mày nhăn lại rồi chợt giãn ra, người này rốt cuộc có còn nhớ việc kia không?!! Cứ như vậy không chịu trách nhiệm mà ngủ say, thật sự là rất… Quá lưu manh!!!

Đinh Tiểu Hạo mang tâm tình bi phẫn, cầm bút huơ huơ trên mặt Bạch Bân nửa ngày, cuối cùng vẫn không dám xuống tay vẽ râu. Từ hồi trước khi Bạch Bân học võ cậu đã không phải là đối thủ, hiện giờ có công phu phòng thân, tuy chỉ nói là học có vài ngày, phỏng chừng tóm lấy cậu trừng phạt chắc cũng chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng thôi.

Sự thật đã chứng minh, mang theo cảm xúc tiêu cực học hành sẽ không hiệu quả. Bởi vì suy nghĩ giãy dụa giữa báo thù cùng buông tha thù hận sẽ vô hình tiêu hao tinh lực quý giá của ngươi. Kết quả của việc không tập trung, chính là cậu nhìn một trang từ tiếng Anh, nhìn đến tận tối mà ngay cả từ đầu tiên cũng không nhớ được!!

Đinh Hạo cảm thấy mình và tiếng Anh thật sự luôn đi trên hai con đường khác biệt. Cứ như vậy đọc đọc ghép ghép, đoán đoán, căn bản là càng học càng loạn, cuối cùng ghép từ lung tung thành một đống thứ vô nghĩa. Đinh Hạo vò đầu bứt tai, gần như đã sắp bốc hỏa.

Người ngồi đằng sau ‘ưm’ một tiếng, bây giờ mới tỉnh ngủ: “Hạo Hạo?”

Lửa giận của Đinh Hạo chợt có mục tiêu để trút vào, quay đầu lại mở to hai mắt nhìn: “Gọi làm gì?!!”

Bạch Bân bị giật mình bởi giọng điệu ấy, chợt nhìn thấy quyển sách trên tay cậu, liền hiểu được: “Lại loạn tiếng Anh à?” Tức giận trong lòng Đinh Hạo chợt tan biến, đây là nỗi đau vĩnh viễn không thể nói ra của cậu. Bạch Bân bèn cổ vũ: “Không sao đâu. Chút nữa anh sẽ dạy cho em, học một chút là dễ dàng nhớ ngay.”

Đinh Hạo ôm cánh tay của anh cọ cọ một hồi rồi nhe răng cắn một ngụm. Bạch Bân bị cậu chọc đến nở nụ cười: “Hạo Hạo, đừng tức giận mà… Được rồi được rồi, lần này từ đơn thật khó học, chút nữa chúng ta cùng nhau cố gắng? Nhé?” Bạch Bân giơ lên cánh tay lắc lắc, Đinh Hạo gắn theo lay đến lay đi vẫn quyết không buông miệng. Bạch Bân quyết định kéo Đinh Hạo từ ghế trên lôi thẳng xuống dưới, ôm trọn cả người, nhìn cậu tức giận bèn cúi xuống hôn hôn gương mặt nhỏ nhắn một hồi: “Cái đó, anh cũng rất tệ, đợi lát nữa chúng ta cùng giúp đỡ nhau học từ đơn, nhé?”

Đinh Hạo đã từng tưởng tượng đủ loại phản ứng của Bạch Bân sau sự kiện kia, giờ thấy anh tỉnh, lại hôn lại gặm như bình thường. Đinh Hạo không vui, đẩy mặt anh ra rồi trèo xuống dưới: “Tôi muốn đi ngủ, không giỡn nữa.”

Bạch Bân nghe vậy liền muốn theo cậu. Ổ chăn của anh vẫn còn ấm, trở lại nằm thêm chút nữa cũng là ý tưởng không tồi. Nhìn thấy Đinh Hạo cởi áo khoác treo vào tủ, xoay người đi đến giường đối diện nằm xuống, một bên cởi giày, một bên còn phất phất tay với Bạch Bân: “Anh tự ăn cơm đi học đi chơi đi làm gì thì làm đi. Tôi ngủ, anh đừng quấy rầy…”

Bạch Bân sửng sốt trong chốc lát, nhìn giường kia của Đinh Hạo một chút liền hiểu được, mấy hôm này Đinh Hạo đều ngủ ở đây, xem tình huống này rất có thể cậu cũng muốn về giường mình ngủ luôn rồi. Bạch Bân nhíu mày, ngồi trên giường mình vươn tay về phía Đinh Hạo: “Hạo Hạo, lại đây.”

Đinh Hạo phía đối diện vẫn rất có cốt khí: “Tôi không thích! Giường của tôi đã dọn dẹp gọn gàng rồi, ngủ một mình cũng rất thoải mái…”

Người đối diện sắc mặt không tốt lắm, âm thanh vẫn bình tĩnh nhưng đã ẩn ẩn nguy cơ giông bão, vẫn chỉ nói hai chữ: “Lại đây.”

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Đinh Hạo chợt cảm thấy lần này Bạch Bân tăng thêm nhấn mạnh, nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt loạn chuyển xung quanh không dám nhìn thẳng anh: “Không.” Chính mình còn tự động viên, đây là lỗi của Bạch Bân, Đinh Hạo cậu mới là người vô tội chịu ủy khuất!! Mất nửa ngày chuẩn bị tâm lý, cuối cùng mới đối mặt cùng Bạch Bân nói một câu: “Về sau anh cứ ngủ một mình đi. Anh đừng quản tôi, tôi cũng không quản anh…A!!”

Đinh Hạo còn chưa nói xong đã bị Bạch Bân khiêng lên ném về phía giường anh. Cả người che kín cửa từng bước, từng bước hướng cậu đi tới, sắc mặt vô cùng khó coi. Đinh Hạo còn cảm giác có điểm âm trầm, đồ đáng ghét chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Cậu thấy Bạch Bân không cười cũng có chút sợ hãi: “Bạch Bân, tôi, tôi, tôi có thể tự ngủ một mình rồi mà? Anh cũng không thể ngủ một giường cùng tôi cả đời được đúng không? Chúng ta trước tiên vẫn nên làm quen một chút…” Đinh Hạo càng nói càng cảm thấy mình ủy khuất, cúi đầu không giải thích nữa, cái này chắc do đời trước tạo nghiệt, lần này cũng nên đến phiên cậu chịu chút khổ đi?

“Em không hỏi anh mấy ngày nay không trở lại là làm gì sao?” Bạch Bân tới rất gần cậu, nói chuyện còn có thể cảm nhận được cả hơi thở nóng rực ở bên lỗ tai. Đinh Hạo nghe anh hỏi vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn, vừa cử động liền chạm tới miệng của anh. Bạch Bân liền cứ như vậy chạm miệng cậu hôn khẽ, nhẹ nở nụ cười: “Anh đã tra xét chút tư liệu.” Miệng Bạch Bân vẫn chưa rời đi, vừa nói vừa gần như ngậm lấy cậu hôn môi: “Trên tài liệu nói, có rất nhiều cách, chẳng hạn như có thể dùng tay…”

Tay Đinh Hạo bị nắm lấy đặt tại một chỗ, vuốt phải thứ cứng rắn gì đó. Mặt Đinh Hạo chợt đỏ bừng. Người đối diện lần này thực sự ngậm lấy môi của cậu, khẽ cắn nhẹ, vẫn tiếp tục nói chuyện: “Hạo Hạo, giúp anh sờ một chút đi?”

“Bạch Bân!!!” Mặt Đinh Hạo trướng đến đỏ bừng, ngay cả ánh mắt cũng hồng hồng, bị Bạch Bân túm tay đè lên chỗ đó, rút cũng rút không được, nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó anh suy nghĩ một tháng đã nghĩ ra được cái này??!! Còn chuyện anh ngày đó hôn tôi thì tính như thế nào đây?” Đinh Hạo hận không thể một cước đá văng người phía trên, mới vừa động một chút đã bị giữ lại càng thêm chặt chẽ, ôm người, hôn hôn đỉnh đầu cậu.

“Trưa hôm đó em tỉnh à?”

“Vô nghĩa!! Người sống sờ sờ như anh bước vào đến heo cũng phải dậy!” Mắt Đinh Hạo vẫn hồng hồng. Ngày đó cậu đã mơ mơ hồ hồ cảm thấy được là Bạch Bân, hiện giờ nghe hỏi vậy lại càng chắc chắn, người này tại sao lại như vậy chứ? Hôn người rồi bỏ chạy à? Tiếp tục giãy dụa. Anh ôm chặt cậu, lại dán vào lỗ tai cậu nói một câu, thanh âm không lớn nhưng thành công làm Đinh Hạo bất động.

“Hạo Hạo, anh muốn lần sau có thể mơ thấy em.”

Bạch Bân chậm rãi ôm chặt cậu, tay nhẹ nhàng vỗ về trên lưng, như là đang an ủi một con mèo nhỏ tức giận: “Hồi đi học chúng mình có học qua môn sinh lý cơ thể người, Hạo Hạo cũng biết đây là chuyện gì mà, đúng không?” Cậu bé trong lòng ngực vẫn không nói lời nào. “Hôm đó anh về…liền có một giấc mơ, nội dung và vân vân không cần nói rõ lắm, tóm lại, không phải là giấc mơ tốt lắm…”

Cậu bé trong lòng ngực giật mình. Bạch Bân lập tức cúi đầu nhìn cậu: “Hạo Hạo?” Cậu vẫn cúi đầu chôn trong ngực anh, không nhìn rõ biểu tình, chỉ có một câu rầu rĩ truyền tới: “Đừng gạt người, thầy giáo nói đó đều là giấc mơ đẹp…”

Lớp sinh lý của Đinh Hạo bọn họ được học từ năm thứ hai, nam sinh nữ sinh tách ra. Nam sinh bên này được một thầy giáo hướng dẫn, tại phòng triển lãm có rất nhiều tranh ảnh dán lên, dạy bọn cậu đây là cái gì, sao lại thế này. Thầy giáo kia cũng thực sự coi bọn cậu như đám trẻ con to xác, cười sang sảng nói cho bọn cậu biết, mơ giấc mơ đẹp sẽ trưởng thành. Đinh Hạo đã sớm biết rõ mấy thứ này, bây giờ Bạch Bân lôi nó ra giải thích qua loa cho xong việc, cậu mới không tin, lại không thể nói thẳng ‘lão tử đã sớm biết’, đành phải dùng lời thầy giáo để vặn lại.

Bạch Bân đỏ mặt, ‘ừm’ một tiếng: “Cũng như thế thôi, không phải tốt lắm…”

Tay của Đinh Hạo còn bị anh ấn ở chỗ kia, cảm thấy được vật nhỏ bắt đầu không thành thật, khuôn mặt cũng ửng đỏ, ‘hừ’ một tiếng muốn rút tay về, than thở: “Vậy anh làm thế nào tỉnh lại được?”

“Anh mơ thấy em khóc…” Ôm lấy cậu, nghe thanh âm giống như đang cười, lại cúi đầu cọ cọ mặt cậu: “Khóc đến nước mắt giàn dụa, vậy nên lập tức tỉnh lại.”

“Biến, lại dỗ ngọt!” Đứa nhỏ trong lòng ngực mặt càng đỏ hơn, nhưng cũng không từ chối quyết liệt lắm, thành thành thật thật để anh ôm. Bạch Bân một tay ôm cậu, một tay nắm tay cậu nhẹ nhàng cử động ở cậu em của mình, thanh âm cũng thật nhẹ nhàng: “Hạo Hạo?”

Đứa nhỏ trong lòng ngực không nói lời nào, tay nghe theo hướng dẫn của anh khẽ động vài cái, chậm rãi nắm lấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.