Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Quyển 2 - Chương 8



Lý Linh là học muội hồi tôi còn học đại học, hay nói cách khác, cũng chính là học muội của Vương Tranh.

(Ka: học muội = đàn em)

Cô nhìn đi nhìn lại cũng là một cô gái mảnh mai,

tính nết cũng rất hồn nhiên chân chất, hoàn toàn không mấy phù hợp với chuyên ngành học mà cô chọn. Lý Linh là người không hề có chút nào khiến người ta cảm thấy cô là người mạnh mẽ, nhưng làm việc gì cũng xem như là đâu ra đấy, đặc biệt là miệng lưỡi của cô rất khó quản.

Tính ra, Lý Linh có lẽ chính là một trong số những người bạn ít ỏi thời tôi học đại học.

Còn làm sao mà biết nhau, tôi vẫn nhớ rất rõ.

Hình như trong một buổi khiêu vũ, tôi nhận được thiếp mời, bên trên có ghi rõ là vũ hội hóa trang. Thật ra trong mấy năm đại học ấy, tôi rất ít khi được mời như vậy, có lẽ do con người tôi quá trầm lặng, cho dù có là người khéo nói năng thế nào, cũng sẽ chẳng nói được vài câu với tôi, sau cùng thì cũng bỏ luôn.

Vũ hội hóa trang chú trọng nhất những bộ trang phục kỳ lạ, bình thường tôi chẳng có trò vui gì, trong lòng cũng khá kích động muốn thử xem sao, loanh quanh loanh quanh đi tìm chút hàng mẫu, cuối cùng đem chính mình hóa trang thành một người bí đỏ, đỉnh đầu đội cái mũ bí đỏ, một thân áo dài màu cam hồng, còn mang theo gậy bí đỏ nữa.

Lúc đến hội trường, mới bước ra khỏi taxi, tôi liền cứng người ngay tại chỗ.

Tất cả mọi người đều ăn mặc chính tề trang trọng, đây đâu phải là trang phục trong lễ hội hóa trang đâu. Đến khi nhìn thấy một đám người đứng quây một bên cười trộm, tôi mới tỉnh ngộ. Trò đùa này, có lẽ là trò đùa không phân định tuổi tác, là phương pháp khiến nhiều người vui vẻ. Ngay lúc ấy Vương Tranh đã ở hội trường, nhíu mày nhìn sang.

Hai năm trời ấy cậu đối với tôi chỉ là những lời mặn nhạt, dẫu cho không có chút biểu cảm gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của tôi, rõ ràng là đang tức giận.

Tôi nghĩ đó là bởi vì tôi đã làm cậu ta bẽ mặt, nói cho cùng trong mắt mọi người tôi chính là tùy tùng của Vương Tranh, với bộ dạng lúc này của tôi, đã tỏ rõ gây ra khó chịu cho Vương Tranh.

Đúng lúc tôi định trực tiếp quay đầu rời đi, một cô gái bỗng đi tới kéo lại tay tôi.

Cô cũng mặc một bộ đồ kỳ lạ, trên đỉnh đầu là một bông hướng dương to, trong tay còn đeo một món trang sức hình hạt hướng dương, thoạt nhìn rất buồn cười.

Cô ấy mỉm cười với tôi, tôi vẫn nhớ cô đã nói rằng: 『Anh bí đỏ, sao lại không nhớ gì hết vậy, tự đi đến đây trước mà sao lại không mang em theo!』

『Giải thưởng cặp đôi đẹp nhất đêm nay chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta! a ha –!』

Sau đó giơ tay tôi lên, lớn tiếng reo hò, rất có khí thế mạnh mẽ muốn chinh chiến ngàn dặm.

Đêm hôm ấy hai người chúng tôi nhận được giải thưởng lớn “táo thối” hàng năm, cảnh tượng rất chi là hoành tráng, cũng gần như là đạt đến cái đích mà mọi người đều hướng tới.

Suy cho cùng một bông hoa hướng dương với một quả bí đỏ bự cùng nhau nhảy một điệu Waitz, cảnh tượng ấy có bao nhiêu shock mắt chứ.

Sau khi Lý Linh tốt nghiệp, đã tới Nhâm thị làm việc.

Trên thực tế Lý Linh có thể làm rất nhiều việc, năng lực so với những người khác cũng xem như là đứng đầu. Nhớ năm ấy cô đã dựa vào học bổng để học đại học, nhưng dù có thông mình thật, cũng vẫn chịu  khổ chịu cực, làm việc bên cạnh Vương Tranh là thích hợp nhất.

Lý Linh vẫn luôn là người rất hoạt bát, hay thích mơ mộng, hồi Ngoan Tử ra đời cô đã nói mình cũng muốn sinh một đứa con.

Hai tháng sau, cô ấy quả nhiên lấy chồng.

Một năm sau, cô cũng sinh ra một đứa con gái.

Chồng của Lý Linh làm việc trong công ty bất động sản, tôi đã từng gặp mặt vài lần, thoạt nhìn cũng là người rất thông minh lại lịch sự.

Lúc bấy giờ Lý Linh đang mang thai ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của tôi, nói: 『Tổng giám đốc, chúng ta kết nhân duyên cho bé con của mình đi, em đã đi siêu âm, là một bé gái, nhìn trái nhìn phải, thật sự đúng là một tuyệt – thế – đại mỹ nữ, rất xứng với tiểu công tử của nhà anh, không quá đáng chứ? 』

Tôi bảo với cô rằng, chuyện này phải để con anh tự quyết định mới được.

Cả người Lý Linh nhảy lên, thế là xảy ra chuyện, bụng đau nhói, đứa con gái cứ thế mà sinh ra.

Sau khi sinh, Lý Linh yếu ớt kéo tôi mà nói, mau xem con dâu của anh, có đúng là tuyệt thế đại mỹ nữ không — tôi lúc ấy bị cô dọa sợ đến ba hồn bảy vía, lập tức vội vàng gật gật đầu. Thế cho nên, cứ như vậy mà đem con mình bán đi mất.

Tôi đã từng cho rằng...

Lý Linh có thể khỏa lấp những tiếc nuối trong tôi, bởi lẽ tôi vĩnh viễn không bao giờ có được sự dũng cảm của cô. Tôi không có được điều ấy, nên cô có thể làm được. Về sau, chúng tôi lại cùng nhau vui vẻ.

Lý Linh thích mặc áo sơ mi dài tay, trước đây cô ấy thích mặc váy ngắn, giờ cũng đổi thành quần dài.

Trên gương mặt trang điểm càng ngày càng đậm, tôi đã từng nói đùa rằng — Cổ và mặt sắp thành hai màu khác nhau rồi. Lý Linh nhưng lại một câu cũng không đáp trả, sắc mặt đại biến.

Sau này Lý Linh bỗng ngất xỉu trong công ty, đũng quần còn có máu.

Tôi vội đưa cô đến bệnh viện.

Lúc bác sĩ đi ra, nhìn tôi bằng ánh mắt có phần trách cứ. Ông ấy hỏi, anh là chồng cô ấy?

Tôi còn chưa đáp lại, bác sĩ đã day day ấn đường, nói, vợ chồng nếu gặp trục trặc gì với nhau, cũng không nên ra tay như vậy, cô ấy chịu áp lực quá lớn, đứa con trong bụng có lẽ khó giữ được.

Tôi ngây cả người.

Lý Linh nghiêng người nằm trên giường bệnh, hơi cuộn mình lại. Trên người cô ấy đã thay bằng quần áo màu nhạt dành cho bệnh nhân, gạt đi lớp ngụy trang, cả người lộ ra sự gầy yếu vô lực.

Tôi ngồi bên giường.

Cô nói  — Tổng giám đốc, đây có tính là nghỉ ốm không?

Tôi gật đầu.

Cô nói — Không cần viết giấy xin nghỉ phép có được không?

Tôi gật đầu.

Cô ấy mỉm cười, trên tay tràn đầy những vết sẹo, hai bên trán cũng có vết bầm tím.

Cô ấy nói — Tổng giám đốc, anh về công ty đi, giờ công ty đang trong tình trạng căng thẳng.

Tôi nắm lấy tay cô, lắc đầu.

Cô ngừng lại rồi nói — Thật ra anh ấy đối xử với em tốt lắm... chỉ là gần đây làm ăn không tốt, nên mới...

— Tổng giám đốc, anh đừng xen vào chuyện của em.

— Em không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng lúc này của em.

Lý Linh và tôi dần dần xa lạ cũng đã là chuyện của vài năm tiếp theo, tận cho tới khi chũng tôi có thể ngồi ở cùng một chiếc bàn đối diện mà nói chuyện cùng nhau, đã là khi công ty xảy ra sự cố.

Lý Linh nộp đơn từ chức cho tôi.

Con gái Đậu Đậu của cô đã năm tuổi rồi, rất xinh xắn đáng yêu, chắc chắn lớn lên sẽ là một tuyệt thế đại mỹ nhân.

Lý Linh bảo: 『Trong đời người có những khoảnh khắc mà thời gian không sao xóa nhòa nổi. Mà những hao mòn ấy lại chỉ dành cho những rung động chớp nhoáng.』*

(Ka: * mình từng dịch câu này trong chương 12 của quyển 1, vẫn không hiểu sao lại có câu nói ấy của Lý Linh, thì ra nó là dành cho chính lúc này...)

『Tổng giám đốc, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không.』

『Nhà em rất nghèo, cha mẹ em hồi trẻ ngay đến cả quốc tịch cũng không có, trong nhà có mấy người chị gái cũng đều đưa cho người khác nuôi. Cha em lúc muốn đưa em đi nốt, em đã ôm lấy chân ông, cam đoan với ông rằng, em nhất định sẽ kiếm ra tiền. 』

『Em đã rất cố gắng học hành, còn làm thêm nữa, sau đó khó khăn lắm mới dựa được vào học bổng để học đại học, nhưng không một ai tôn trọng em cả, em không thể kết bạn nổi với ai, bởi vì mỗi khi rảnh rỗi là lại phải đi làm thuê kiếm tiền, phần lớn số tiền ấy đều gửi về nhà, em có thể cả một tháng trời đều chỉ ăn bánh mỳ, cố gắng tiết kiệm một chút ít tiền...  』

『Sau đó em nhận được thiệp mời, đó là lần đầu tiên em nhận được thiệp mời đến vũ hội hóa trang, trước giờ em chưa từng tham gia một bữa tiệc nào. Em nghĩ, ha, lần này mình cuối cùng cũng có thể đi được rồi. Nếu đã là vũ hội hóa trang, vậy quần áo mình có thể tự mình làm ra, mình có rất nhiều rất nhiều ý tưởng, nhất định có thể làm ra được một bộ trang phục xuất sắc nhất...  』

Tôi gượng cười.

Lý Linh lại tiếp tục nói: 『Kết quả, mới nhận ra đây chỉ là một trò đùa cợt. Rất nhiều người đều coi em như trò cười, lúc em tí nữa thôi là khóc, em cuối cùng lại nhìn thấy một tên ngốc.』

『Anh ấy là là một quá bí đỏ gầy méo mó, đứng ở đấy, cực kỳ nổi bật.』

『Sau đó em đã cùng nhảy với bí đỏ một điệu, tuy không thể nhận được giải thưởng tốt nhất, nhưng chúng em cũng đoạt được một giải, dù cho tất cả mọi người đều coi chúng em như trò cười, em vẫn rất vui vẻ.』

Lý Linh nhìn tôi, chợt khẽ nói: 『Thật ra em có một bí mật.』

Tôi ghé sát vào cô.

Cô thần bí mà nhìn khắp xung quanh.

『Anh bí đỏ lúc nhảy tuy rất đẹp trai, nhưng lại nhảy rất tệ, chân của em cũng sắp bị giẫm hỏng luôn rồi.』

Cô cười phốc một tiếng, như thể đã trở về cái năm tháng ấy.

Tôi cũng nhịn không được mà mỉm cười theo.

Thế rồi Lý Linh rũ mắt.

『Tổng giám đốc, em giờ sẽ nói cho anh một bí mật.』

Cô ấy hít sâu một hơi.

『Công ty xảy ra chuyện như thế, tổng giám đốc có biết, là ai đứng sau điều khiển không?』

Tôi... dẫu cho trong lòng đã biết trước, nhưng khi Lý Linh nói ra, tôi vẫn cảm thấy khắp người cực kỳ lạnh lẽo.

— Là Vương Tranh.

Vương Tranh.

Tôi khó có thể kiềm chế nổi mà vỗ vỗ trán, ra sức khắc chế cơn run rẩy toàn thân.

Nhưng khi Lý Linh nói ra câu nói kia, cuối cùng vẫn đập nát toàn bộ niềm tin còn sót lại trong tôi.

『Tổng giám đốc.』

『Chính em đã đem tài liệu buôn bán của công ty, cung cấp cho giám đốc. 』*

(Ka: giám đốc ở đây là chỉ Vương Tranh)

Lý Linh uống một ngụm cà phê, thời gian như ngưng đọng lại.

Cô không chớp mắt.

Phải lâu lắm.

Lý Linh mới quay đầu lại nhìn tôi, nói thật khẽ.

Tổng giám đốc, xin lỗi...

Tổng giám đốc... thật sự, thật sự rất xin lỗi...

Cha của Đậu Đậu thất nghiệp, giám đốc đã đồng ý sẽ cho anh ấy một chức vụ quản lý...

Tổng giám đốc, em biết anh sẽ không tha thứ cho em.

Xin lỗi...

Thật sự rất xin lỗi...

Em thật sự xin lỗi... a...

Đậu Đậu kéo kéo cô, nói —

Mẹ ơi đừng khóc.

Mẹ ơi... Đừng khóc.

Đó là lần cuối cùng tôi gặp được Lý Linh.

Về sau, tôi chỉ còn nhìn thấy một bình tro cốt.

— Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nghĩ không xong thì liền cứ thế ra đi như vậy à...

— Cho dù... có nuốt hết thuốc trong lọ, ôi trời — Tên chồng kia không biết làm gì hết, chỉ biết đánh cô ấy, có lẽ cô ấy đã không thể chịu nổi được nữa, mới nghĩ quẩn như vậy...

— Quả là đáng thương, để lại đứa con gái nhỏ.

Đậu đậu kéo tay áo tôi.

『Chú ơi, mẹ đâu rồi? Mẹ nói sẽ buộc tóc bím cho Đậu Đậu.』

『Chú ơi, chú làm sao thế?』

『Chú xấu hổ quá, chú khóc nhè đỏ cả mũi kìa, chú xấu hổ xấu hổ –』

***

Tang lễ của Tâm tỷ, đều do Trình gia giúp đỡ lo liệu.

Tâm tỷ chẳng còn người thân, lại liên quan đến án mạng, tang lễ diễn ra chỉ tới có vài người.

Di thư để lại có hai bức, một bức là đưa cho cảnh sát, một bức là viết cho Trình Thần.

Trình Thần để tôi đọc cho cậu ấy nghe, cậu nói, cậu học hành không tốt, có rất nhiều chữ không biết.

Tôi đọc lên từng câu từng chữ.

Cứ thế không ngừng.

Tới cuối cùng, Trình Thần nắm chặt lá thư trong tay, vo thành một cục.

Trình Thần bảo: [Ngày ấy... tôi đi tìm Tâm tỷ, bàn tử à, cậu còn nhớ không, muốn đến tòa nhà Tâm tỷ ở, phải đi qua một con ngõ nhỏ.]

[Tâm tỷ chị ấy... rất yêu thằng khốn đó... Tôi không hiểu, sao Tâm tỷ lại ngu ngốc như thế...]

[Tôi sớm nên biết... sớm nên nhìn ra... Tâm tỷ chị ấy đã chịu không nổi nữa rồi, đã sớm không chịu nổi nữa rồi! Thằng khốn Hứa Thành Hoành đấy đáng đời lắm, nhưng vì sao ngay đến Tâm tỷ cũng bị dây vào! Vì sao! Vì sao chứ!]

Tôi bắt lấy bàn tay cậu đang không ngừng đấm vào đầu mình, Trình Thần khóc đến thê thảm, tựa trên bờ vai tôi, nước mắt ướt đẫm cả bờ vai tôi.

Sức nặng ấy... nặng nề đến nỗi khó mà gánh vác nổi.

Tôi nói: [Để Tâm tỷ từ biệt thôi, nhìn thấy cậu khóc thế này, Tâm tỷ nằm ở bên trong, nghe được sẽ đau lòng lắm.]

Trình Thần gật đầu, nước mắt càng lau càng thêm đẫm.

Trước linh đường có đặt một tấm ảnh của Tâm tỷ.

Trình Thần bảo, đấy là tấm ảnh đẹp nhất của Tâm tỷ, là chụp trong lễ cưới.

Trên người là bộ lễ phục màu nước lam, nụ cười tươi tắn, xinh đẹp đến động lòng.

Tôi bỗng nghẹn ngào quá.

Con người tốt đẹp như thế, đã thật sự mất rồi.

Cũng từng có người vì họ mà xây lên giấc mộng đẹp đẽ, nhưng cũng giống như nhau, giấc mộng của họ đều tan vỡ như thế.

Cho dù là Tâm tỷ, hay chính là Lý Linh.

***

Chuyện của Tâm tỷ đã trôi qua nửa tháng.

Tất cả mọi thứ dường như đều quay về như lúc đầu, Trình Thần vẫn không đổi được cái tính cà lơ cà phất của mình, nhưng bên trong con người cậu cũng vẫn có sự thay đổi.

Trình bá bá từng tìm tôi nói chuyện, chính là mục tiêu sau khi học xong của Trình Thần.

Trọng giọng nói của Trình bá bá lộ ra sự vui mừng, rằng: [Thằng nhóc cuối cùng cũng làm được chuyện tốt, nó có một người bạn như cháu... Kỳ Nhật, Trình bá bá nhờ cháu, hãy để ý nó nhiều hơn nhé.]

Trình Thần và tôi đều điền nguyện vọng giống nhau, khoa luật.

Tôi rất bất ngờ. Tuy đây là một mục tiêu mà đối với Trình Thần rất rất xa xôi.

Nhưng tôi cho rằng, thần tích bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra.

Tỷ như sự tồn tại của tôi, bản thân tôi cũng đã là một thần tích mà.

Khảo sát xong cũng gần hai tháng trời, Bạch Quân Thụy muốn dẫn Thư Viên trở về Mỹ. Dù sao cũng là khách quý của Nhâm thị, Nhâm lão thái đương nhiên không thể không mở tiệc rượu, đem sự hiếu khách của người Trung Quốc phát huy đến mức tốt nhất.

Bữa tiệc này được tổ chức tại khách sạn International, người đến dự đương nhiên có không ít, có rất nhiều những nhân vật tiếng tăm trong giới kinh doanh.

Nhâm Tam gia đương nhiên lấy lý do không khỏe mà từ chối, còn người của Vương gia thì lại tới không thiếu một ai.

Nhâm lão thái và Nhâm Tam gia có xích mích cũng không còn là chuyện mới mẻ gì, sớm nghe nói Nhâm lão thái tích cực triệu tập hội đồng ban quản trị, nếu như hai người đó thật sự đối chọi nhau, Nhâm lão thái dù sao cũng là chủ tịch trên danh nghĩa của Nhâm thị, tuy Nhâm Tam gia nắm quyền, nhưng cũng khó tránh phải cực khổ.

Đêm nay Bạch Quân Thụy là nhân vật chính, mới chào hỏi tôi xong đã bị người khác lôi đi. Anh ta mặc một bộ âu phục màu trắng, nhất mực tao nhã, đôi mắt nhưng lại hoàn toàn sắc bén, rất đẹp trai.

Nói thật ra thì, Bạch Quân Thụy quả đúng là một người bạn không tệ, là một con buôn, làm việc chưa bao giờ gây tổn hại đến mình, nếu không phải ngại vấn đề tính hướng, có lẽ đã trở thành con rể lý tưởng của Thư bá bác.

Tối nay Thư Viên ăn mặc rất quyến rũ thành thục, lại mang theo vẻ diễm lệ xinh xắn của một thiếu nữ đứng cạnh bên Vương Tranh, hệt như một đôi tình nhân vậy, cực kỳ hợp đôi.

Nhưng sắc mặt của Vương Tranh lại không tốt, có lẽ gần đây học hành căng thẳng, thi cuối kỳ cũng sắp đến, cộng thêm việc của hội học sinh nữa, lại thêm phải trông chừng Thư Viên, tóm lại là rất bất đắc dĩ.

Thời gian này tôi đều quay về nhà chính ở, bình thường cũng cố tình tránh mặt Vương Tranh.

Giờ cậu ấy cũng thỉnh thoảng nhìn về phía tôi, ánh mắt quả thật có chút dọa người.

Đêm nay chắc tránh không thoát rồi.

Vương Tranh mãi mới có thể ở một mình, liền hùng hùng hổ hổ đi về phía tôi, cuối cùng tôi cảm thấy thật lạnh lẽo làm sao. Vương Tranh cầm trong tay một ly rượu vang, ra hiệu bảo tôi ra ngoài.

Vương tranh cắn môi, sầm mặt nói: [Tôi... Tôi có chuyện muốn nói với anh.]

Tôi ngưng lại.

Nói thật ra có đôi lúc tôi cũng chẳng biết nên từ chối Vương Tranh thế nào, nhất là khi cậu ấy cắn môi, vẻ mặt tủi thân.

Cảm giác cứ như tôi đang nợ cậu ta vậy.

Phong cảnh trên sân thượng rất đẹp, là một nơi thích hợp để tán tỉnh nhau, mà sao tôi thấy thế nào cũng phát lạnh cả lồng ngực vậy.

Mấy năm nay Vương Tranh càng ngày càng xinh đẹp, ngũ quan cũng dần trưởng thành, vẫn giống như kiếp trước, là một kẻ gây họa.

[Anh gần đây... có khỏe không?] Vương Tranh có chút ngượng ngùng mà quay mặt sang chỗ khác, nói tiếp: [Tôi nghe cha tôi bảo, anh lại gặp phải chuyện rắc rối.]

Tôi không biết phải đáp lời thế nào, Vương Tranh dù sao cũng không biết rõ ràng mọi chuyện, tôi đành gượng cười, nói: [Vẫn rất khỏe.]

[Anh —— Kỳ Nhật...]

[Sau này anh muốn học luật, đúng không?]

Giọng nói của cậu hơi cao lên, tôi lập tức nhíu mày, chuyện này cũng không có nhiều người biết.

Vương Tranh có phần u ám mà tiếp tục nói: [Bà nội sẽ không đồng ý đâu.]

Tôi khẽ than thở, cơn gió lạnh phất qua đầu tôi khiến tôi có chút chao đảo, [Tôi... vào trước đây.]

Tôi đi chưa được vài bước, Vương Tranh đã lớn tiếng gọi: [Tôi... Tôi sẽ đến nước Anh.]

Tôi giật mình, bất giác nói: [Vậy... đó là một chuyện tốt.]

[Chuyện tốt? Anh cho rằng đấy là chuyện tốt?] Vương Tranh bỗng gầm lên: [Nhâm Kỳ Nhật, lẽ nào anh không có cảm giác nào khác ư? Anh cảm thấy tôi nên rời khỏi đây... đến nước Anh, là chuyện tốt sao?]

Tôi nhất thời nghẹn giọng, Vương Tranh cắn môi, kéo mạnh lại tay tôi, nói: [Kỳ Nhật! Tôi biết anh đang giận tôi chuyện ngày hôm ấy... tôi...]

Tôi như bị sét đánh mà hất tay, Vương Tranh lui lại một bước.

[Chuyện hôm ấy tôi đã sớm quên rồi, cậu... Vương Tranh à, đi du học là một chuyện tốt, tôi biết cậu không an lòng...]

Vương Tranh trừng mắt nhìn tôi, chậm dãi cười ra một tiếng.

Cậu hít sâu một hơi, từ tốn nói: [Anh chẳng biết cái quái gì hết.]

[Anh cứ như thế, đem người ta đùa giỡn đến xoay vòng.]

Không đợi tôi đáp lại, đã nhấp một ngụm rượu vang trong tay, sau đó đưa ly cho tôi.

[Nhâm Kỳ Nhật.]

Tôi do dự, thế rồi cũng nhận lấy ngửa đầu uống cạn.

Sau cùng tôi lau đi khóe miệng, khẽ nói: [Vương Tranh...]

Tôi nuốt nước bọt, [Tôi chúc cho cậu.]

Trở về hội trường, tôi cảm giác đầu óc choáng váng hẳn.

Mới đi vài bước, đã cảm thấy dưới chân như nhũn ra, tiệc tối cũng chỉ mới tiến hành được một nửa, tôi đã chống đỡ không nổi rồi.

Tôi xoa mắt, cảm thấy tầm nhìn ngày càng không rõ, khó chịu đến nỗi buồn nôn.

Tôi chỉ đành đi vào nhà vệ sinh, định rửa lại mặt.

So với sự náo nhiệt trong hội trường, nơi này lại yên tĩnh đến ớn người.

Khi tôi rửa mặt, nhất thời bàn tay lướt qua, kính mắt rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng ”cạch”

Tôi vội khom người xuống, lại thấy một đôi giày da trước mặt.

Tôi ngây người, khi đang muốn ngẩng đầu lên, người đó chợt xông tới, tôi sợ hãi ngẩng đầu, đã bị một chiếc khăn tay che kín lại, kỳ lạ ở chỗ, tôi đã không còn chút sức lực nào nữa.

Đó...

Là ai...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.