Tôi có phần lo lắng khi ngồi ở trong xe, A Đức ngồi ngay bên cạnh, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá, giữa đường nhận được cuộc gọi, bật chửi một tiếng, đập vào đầu tên lái xe, quát: [Còn không nhanh lên.]
Đến trước cửa lớn của khách sạn quốc tế, anh ta xuống xe đầu tiên, tôi cũng mở cửa xe theo.
“RẦM” một tiếng, anh ta bỗng một tay ấn lại cửa xe, cúi người xuyên qua cửa sổ xe nhìn thẳng vào tôi, giọng điệu đầy nguy hiểm: [Tao cảnh cáo mày, lát nữa phải ngoan ngoãn đứng ở đằng sau Đỗ ca, chỉ cần nhìn, cấm nói.]
Tôi khẽ run rẩy nhìn vào anh ta, sau đó gật đầu, anh ta mới hài lòng lôi tôi ra khỏi xe.
Lực tay của A Đức rất lớn, lôi tôi bước nhanh về đằng trước, những người đứng quanh đó nhìn thấy đều nhao nhao cúi đầu, tôi bị anh ta kéo tay đến phát đau, nhưng bộ dạng anh ta hiện giờ hung hãn như vậy, không hề giống tí gì là đi ăn cơm cả, trái lại còn như muốn đi sống mái với người khác.
Mí mắt tôi giật giật, lúc cửa thang máy có họa tiết vàng mở ra, trên hành lang dài có rải thảm đỏ, ở cả hai bên đều đã đứng sẵn vệ sĩ mặc đồng phục màu đen.
A Đức chửi thầm một câu, xách cổ áo tôi đẩy đi lên trước.
Trong lòng tôi tràn ngập hoài nghi cùng lo lắng, khi đang định ngoảnh lại, chẳng biết anh ta từ chỗ nào rút ra một khẩu súng.
Họng sụng hướng thẳng vào đầu tôi.
[...] Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.
Vệ sĩ đứng quanh thấy anh ta rút súng thì đều có hành động, A Đức cười lạnh, cất giọng bảo: [Nó là tâm can bảo bối của lão già nhà chúng mày, hôm nay nói thế nào cũng không phải nên gây gổ, một vệ sĩ cũng không chịu để bọn tao mang theo, thì còn gì để nói nữa, có phải không?]
Một tay anh ta túm lấy tôi, họng súng lạnh như băng để ở ngay sau gáy tôi.
[Sao anh –]
Anh ta từ đằng sau đẩy tôi, nói: [Mày cũng chớ có giở trò gì, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ không bắt mày làm gì hết, muốn trách thì phải trách thằng chú nhà mày, hắn dám chơi bọn tao, tao liền giết cháu cưng của hắn.]
Tài liệu rơi đầy trên đất, tôi khó khăn nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt góc áo.
Vệ sĩ đứng quanh đầy cảnh giác nhìn hai chúng tôi, có vẻ không xác định được những lời A Đức nói là thật hay giả, chỉ đành mặc A Đức lôi tôi đi từng bước một về phía cửa một căn phòng.
[Mở cửa.] Anh ta ở đằng sau tôi lạnh lùng ra lệnh.
Tôi hít sâu, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, nắm lấy chốt cửa thử mấy lần mới mở ra được.
Lúc cửa mở, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Tôi giương mắt nhìn về đằng trước.
Căn phòng này không coi là lớn, bày một bộ bàn ghế dài, Đỗ Diệc Tiệp đưa lưng về phía tôi, ánh mắt tôi đúng lúc chạm phải Nhâm Tam gia. Đằng sau y chỉ có vài người, nghiêm túc đứng thẳng, ngược lại Đỗ Diệc Tiệp chỉ có một mình, bầu không khí lạnh đến nỗi chèn ép hơi thở.
Nhâm Tam gia vốn một tay chống cằm, vừa trông thấy tôi liền trợn trừng mắt, sau đó chậm chạp ngồi thẳng lại.
[Tiểu thiếu gia sao cậu lại...] Trương Đình ban đầu mặt mày cười tươi giờ lại ngẩn ra như nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ.
Đỗ Diệc Tiệp cũng lập tức quay đầu lại, nhìn thấy chúng tôi cũng ngây người.
A Đức cẩn thận đóng cửa, hất đầu nhìn Trương Đình, cười gằn nói: [Khỏi nghĩ ngợi làm gì, mày phái người đi trông chừng thiếu gia cưng nhà chúng mày, dọc đường đều bị giải quyết rồi.]
Trương Đình trong nháy mắt sắc mặt đại biến.
A Đức chậm rãi bước đến cạnh sát tôi, họng súng từ từ chuyển sang huyệt thái dương của tôi, mỉm cười, ánh mắt quét một vòng hai người đằng trước, [Xin lỗi anh, Đỗ ca, tôi tự tiện tới đây, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, cảm thấy khả năng lần trao đổi này đàm phán không ổn lắm, nên vẫn cứ đem Nhâm đại luật sư tới đây, làm gì cũng cần có sự bảo đảm mà, Tam gia, ngài nói xem có phải không?]
Ánh mắt tôi đối diện với y.
Nhâm Tam gia mở to mắt, tay trái lần sang bên cạnh, lúc nắm được chiếc gậy ngọc xanh, liền đập mạnh.
Vẻ mặt ấy như đang cực kỳ căm phẫn, y như thế tôi cũng đã từng nhìn thấy.
Kiếp trước, khi lão gia của Thường gia hại tôi bị đập đầu chảy máu, y cũng lộ ra dáng vẻ như vậy, tôi còn tưởng chỉ lúc nào địa vị của y bị xúc phạm, thì mới hiện lên bộ mặt như thế.
Dung mạo của Nhâm Tam gia vốn lạnh lùng giờ như đã rạn nứt, ánh mắt y liếc về phía Đỗ Diệc Tiệp.
Đỗ Diệc Tiệp nhìn phải cũng cực kỳ hoảng hốt, khi tầm mắt chạm vào tôi còn khẽ gọi một tiếng [Tiểu Kỳ], Nhâm Tam gia bỗng vơ tập giấy trên bàn, không nói lời nào cứ thế muốn hạ bút ký xuống.
[Tam, Tam gia! Ngài cần nghĩ lại –] Trương Đình chợt giơ tay muốn nắm lại bàn tay cầm bút của Nhâm Tam gia.
Nhâm Tam gia tàn nhẫn nhìn anh ta chằm chằm, chỉ thấy Trương Đình run lên, tiếp đó cúi đầu vẻ mặt ủ rũ lui sang bên cạnh.
Nét bút dụng sức ký xoẹt trên giấy, Nhâm Tam gia đặt bút xuống, ngước mắt nhìn thẳng.
A Đức kéo tôi chậm rãi đi đến cạnh Đỗ Diệc Tiệp, sắc mặt Đỗ Diệc Tiệp cũng không khá lên tí nào, đôi mày nhăn lại.
Tập giấy kia bị Nhâm Tam gia dùng sức giữ trong tay, chỉ thấy bàn tay ấy xương cốt hiện ra rõ ràng run rẩy, tờ giấy cũng nhăn nhúm theo.
[Thả người.] Y nói.
Giọng nói sắc nhọn đến chói tai.
Đỗ Diệc Tiệp hai tay nắm chặt, liếc nhìn A Đức, trầm giọng: [Mau thả ra.]
A Đức nhìn về đằng trước, cười gằn, nghiến răng nói: [Đỗ ca, tôi không thể nghe theo anh được. Tam gia, ngài trước giao bản hợp đồng ra đây, tôi phải để thằng cháu cưng của ngài đi theo chúng tôi một chuyến đã, không xa đâu, xuống đến cửa chính, chúng tôi ngồi lên xe rồi, sẽ lập tức trả người cho ngài.]
Nhâm Tam gia như đã mất đi sự bình tĩnh, ném tập giấy kia về phía Đỗ Diệc Tiệp, nhấc tay chỉ A Đức, lạnh lùng thốt: [Đừng hòng.]
Sắc mặt Đỗ Diệc Tiệp cũng khó coi đi, nhìn Nhâm Tam gia, giọng điệu lành lạnh: [Tam gia, chúng tôi thật lòng muốn đàm phán với ngài, tôi kính ngài như bậc bề trên, chẳng qua thuộc hạ của tôi nói cũng chẳng sai, ngài cũng phải để lại cho chúng tôi một đường lui.]
A Đức dùng họng súng ấn về phía tôi, ghé vào tai tôi lạnh lùng bảo: [Mau mở miệng, van xin Tam gia mày đi, chẳng phải hắn thương mày nhất à?]
Tôi có cảm giác, hít vào trong phổi, chỉ còn dư lại một phần khí lạnh.
[Tam thúc.] Tôi khó khăn lắm mới cất nổi lời, Nhâm Tam gia vội nhìn sang tôi, giống như muốn đi về chỗ tôi, Trương Đình lập tức kéo y lại.
[Tam thúc, tôi...] Sắc mặt y tái nhợt hẳn, tôi bỗng nhiên cảm giác lồng ngực nghẹn lại.
Tôi phải mở miệng thế nào đây? Những lời như thế muốn tôi nói ra khỏi miệng kiểu gì?
Đỗ Diệc Tiệp nhét tập giấy vào trong túi, đứng dậy khỏi ghế sô pha, liếc nhìn tôi, nói: [Tam gia, chúng ta cùng lùi bước thương lượng, ngài cho người bên ngoài lui cả đi, tôi cũng muốn cùng làm bạn lâu dài với ngài, nhưng đã đến bước này rồi tôi nghĩ chẳng còn khả năng nữa, chỉ là Nhâm tiểu thiếu gia có quan hệ hợp tác với tôi, chuyện hôm nay, tôi nghĩ cứ thế này đi.]
Nhâm Tam gia nhìn hắn, sau đó gật đầu, nghiến răng nói thầm vài câu với Trương Đình. Trương Đình sờ mũi, mở cửa ra ngoài, A Đức cũng lôi tôi chậm rãi đi ra cửa, cẩn thận nhìn ra ngoài, khẽ nói với Đỗ Diệc Tiệp: [Đỗ ca, anh đi trước đi.]
Tiếp đó cất giọng: [Nếu nửa đường anh xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đem thiếu gia cưng của bọn họ bắn thành tổ ong!]
Nhâm Tam gia đã từ trên ghế đứng dậy.
Đỗ Diệc Tiệp gật đầu, trước khi đi còn chăm chú nhìn tôi.
Sau khi Đỗ Diệc Tiệp đi A Đức nhận được điện thoại thông báo, trước khi ở cửa thang máy đẩy tôi ra, có để lại một câu: [Mày cũng đừng có làm bộ suy sụp chẳng còn mặt mũi nào mà đi gặp người khác, chỉ là lần này chú mày bất nhân, bọn tao cũng đành bất nghĩa, lúc trước hắn kìm nén không được mà gây chuyện, bọn tao cũng chẳng còn cách nào khác đành hy sinh mày, đại thiếu gia ạ.]
Tôi để cho anh ta đẩy về phía trước vài bước, lúc ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Nhâm Tam gia khó khăn bước từng bước tới.
Trương Đình vừa đỡ Nhâm Tam gia, vừa quát tháo xung quanh: [MAU! xuống cho người chặn chiếc xe kia lại! Muốn chạy! Không dễ thế đâu! Aiiii, Tam gia, Tam gia, cẩn thận dưới chân...]
[Kỳ...] Y từng bước giơ tay về phía tôi, bỗng ánh mắt khẽ đảo.
Tôi trợn mắt, chỉ thấy y ngửa về đằng sau, người bên cạnh không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ngã xuống.
[Tam thúc!]
Tôi chạy nhanh về phía y, y một trận co giật, mắt nhìn lên trên, cất tiếng thở khò khè, bộ dạng rõ ràng đang khó thở, ý thức hỗn loạn mà nắm cánh tay tôi.
[Tam gia! Mau đi gọi bác sĩ!] Trương Đình có lẽ chưa từng thấy Tam gia phát bệnh, chỉ biết sai người loạn cả lên.
[Thuốc! Thuốc của chú ấy!] Tôi vội vàng lục lọi trên người Nhâm Tam gia, không tìm ra gì hết, vội kéo lại Trương Đình: [Thuốc xịt ở chỗ nào!]
[Hả?]
[Thuốc xịt của chú ấy đâu! Chú ấy lên cơn hen!]
Trương Đình hoảng hốt chạy về phòng khách sạn, bên trong vang lên tiếng lục lọi.
Tôi đỡ y, để y ngồi dựa trong lòng tôi, những người đứng quanh cũng biết ý mà tản ra để y có thể dễ hít thở hơn. Chờ đến lúc Trương Đình tìm được thuốc xịt, cả người y đã toát cả mồ hôi, đôi môi trắng bệch như tờ giấy, tôi cầm lấy bình thuốc xịt trong tay Trương Đình, bàn tay run rẩy hướng gần đến miệng y, thử mất mấy lần mới vào được.
[Tam thúc, Tam thúc.] Tôi xịt thuốc một lần, lại gọi y vài lần, y vẫn nhắm chặt mắt, tiếng thở khò khè hơi chậm lại.
[Bác sĩ đâu! Sao còn chưa tới!] Trương Đình chửi rủa khi nghe điện thoại: [Cái gì? Kẹt xe! cái quỷ! Sắp xảy ra mạng người rồi!]
Tôi lần lượt dùng tay vuốt vuốt lồng ngực y, thân thể y cùng dần ngừng cơn co giật, Tôi ngẩng đầu kéo Trương Đình, vội bảo: [Bác sĩ không đến được, chúng ta liền tới bệnh viện!]
Nhâm Tam gia mỗi lần phát bệnh đều không thể coi thường, cơn hen suyễn kéo dài thế này trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra.
[Được được được –] Trương Đình cũng cuống cuồng, quay đầu sai người tìm xe đẩy đến.
Hai tay tôi gắng gượng ôm y đỡ lên xe lăn, vệ sĩ đứng bên cũng vội vàng giúp một tay, y vẫn nắm chặt lấy tay tôi không buông, ngửa đầu, như thể chỉ có thở mà không thể hít vào, liên tục thở hổn hển, [Kỳ Kỳ... Kỳ Kỳ...]
Tôi vẫn nhớ, có một năm y phát bệnh, cũng vẫn một mực nắm lấy tay tôi, chẳng qua hồi ấy tôi không nghe rõ y đang lẩm bẩm cái gì.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy tâm tình rất khó chịu.
Hồi trước mỗi lần y phát bệnh, tôi cũng đều cảm thấy khó chịu như thế. Nhưng không có lần nào khó chịu như lần này.
Thời gian điều trị, tay y vẫn nắm lấy tay tôi, đầu ngón tay run run, đôi mắt hơi mở. Bác sĩ khó xử nhìn tôi, tôi nhìn ông ta, quay đầu sang nhìn về phía nhân viên y tế, [Tôi có thể ở đây... cùng chú ấy không?]
[Sẽ không ảnh hưởng đến mọi người đâu.] Không khí dường như chặn lại nơi mũi, tôi hít vài hơi, nói tiếp: [Lúc chú tôi phát bệnh, muốn có người ở bên, tôi... đã nhiều năm rồi không ở cạnh chú ấy...]
Tôi cúi gằm mặt.
Nhìn nước mắt mình rơi xuống mu bàn tay y.
Giống như Vương Tranh từng nói, tôi không thể nào bởi vì đã đoạn tuyệt với bọn họ mà nói bản thân không coi quá khứ là gì hết, mà cự tuyệt cùng quá khứ lại có liên quan tới hết thảy.
Tôi cũng không thể bởi vì từng trải qua những thiếu sót mà muốn ở kiếp này bù đắp lại tất cả.
Thật sự mọi chuyện đều do tôi muốn thỏa mãn chính bản thân mình.
Đến nửa đêm y lại phát bệnh một lần nữa, nhưng tình hình so với cơn hen trước đã nhẹ đi nhiều, nhanh chóng ổn định lại. Trương Đình canh giữ bên ngoài, thỉnh thoảng lại ló đầu vào lén lút nhìn trộm.
Đợi đến khi y tỉnh táo, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra lần nữa, lúc tôi từ bên ngoài đi vào, y đã ngồi ở trên giường, máy móc hỗ trợ cũng đang được rút xuống, Trường Đình đứng cạnh rướn cổ lên nhìn, lại la lên: [Trơi ơi, cẩn thận tí đi!]
Khi tôi tới gần thì Trương Đình cũng nhìn sang, giọng điệu lập tức thay đổi, [Tiểu thiếu gia, cậu canh cả đêm rồi, có mệt không? Đúng rồi, đói bụng chưa, à, Tam gia ngài có dùng gì, tôi đi sắp xếp –]
Tôi nói với Trương Đình: [Trương ca, làm phiền anh chuẩn bị một bát cháo, cả ít hoa quả nữa.]
[Thế còn tiểu thiếu gia cậu... ]
Tôi lắc đầu, bảo: [Tôi không đói.] Trương Đình nhíu mày than thở một tiếng: [Vậy sao có được.]
Nhâm Tam gia cũng nhìn tôi, tôi cười cười, [Vậy thì chuẩn bị thêm đi.]
Tôi múc bát cháo lãng còn hơi nóng, thật ra những lúc thế này y thường không muốn ăn, có điều không thể cứ thế để bụng rỗng được.
Tôi múc một thìa, để sát vào y.
Y rũ mi, ngoan ngoãn hợp tác mà ăn. Sau đó nhìn tôi, khẽ bảo: [Kỳ Nhật, cháu cũng ăn đi.]
Tôi [Dạ] một câu, đang định bón cho y tiếp, y lại hơi nghiêng đầu cự tuyệt.
Kết quả biến thành cảnh tượng kỳ cục y một hớp tôi một ngụm.
Y ăn được non nửa bát, tôi hỏi: [Hít thở có dễ dàng không?] Y gật đầu một cái, khóe môi khẽ nhếch lên.
Chẳng mấy chốc đã có người lên thu dọn đồ.
Bàn tay y dịch sang chỗ tôi, tôi chủ động cầm lấy nó.
[Xin lỗi, Tam thúc.]
Tôi ngước mắt nhìn y. Y nắm lấy tay tôi, chậm rãi đặt lên ngực.
Tôi đột nhiên thấy nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn loạn cả lên: [Là tôi làm phiền đến chú. Tôi hại chú... phát bệnh.] Y không nói gì, chỉ chăm chú nhìn tôi.
Mãi lâu sau mới nói: [Là Tam thúc có lỗi với cháu...]
[Là Tam thúc... ép cháu.] Một tay khác của y giơ ra xoa xoa khuôn mặt tôi, nói một cách đứt quãng: [Về sau sẽ không thế nữa... Đừng nói với Tam thúc, nói là làm phiền, Tam thúc... tự nguyện, Kỳ Kỳ...] Y cố gắng hết sức, một lúc sau mới nói xong.
Tôi lắc đầu, rũ mi.
Khi về nhà, Vương Tranh vẫn như trước ngồi ở huyền quan, cầm sách dậy nấu ăn trong tay, lúc tôi đẩy cửa ra, ngước mắt liền thấy tôi.
[Đã về rồi...?] Cậu ấy đứng dậy, chân hơi tê dại mà loạng choạng, [Đồng nghiệp của anh đã ổn chưa? Anh có phải là tốt bụng quá rồi không, so với nhân viên cứu hỏa còn vội hơn.]
Tôi cười cười gật đầu với cậu. Tôi không nói thật cho cậu ấy biết, sợ cái tính nóng nảy của cậu ấy lại bùng lên.
Vương Tranh bước tới nắm lấy vai tôi, [Tôi biết chắc anh cả đêm không ngủ, mau đi tắm đi, tôi nấu canh, uống xong rồi ngủ.]
Tôi nhìn Vương Tranh, nói: [Vương Tranh, tôi muốn nói với cậu một chuyện.]
Trong giây lát Vương Tranh ngây người, nhìn tôi.
[Sao, sao cơ?] Cậu ấy do dự trong chốc lát, bất an mở miệng hỏi.
Tôi kéo cậu ấy ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Cậu ấy lo lắng nhìn tôi từ trên xuống dưới, ngồi thẳng, hỏi: [Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?]
Tôi cười nhạt mà lắc đầu.
[Cậu đừng căng thẳng thế.]
[Tôi không căng thẳng sao được, anh muốn đuổi tôi đi ư?] Cậu ấy bỗng co chân lại, cả thân hình dựa vào trong ghế, ngẩng đầu giọng điệu kiêu ngạo mà nói: [Đừng hòng, tôi cứ ở đây đấy, tôi mặc kệ anh thích ai muốn ở chung với ai, có đánh chết tôi cũng sẽ không đi!]
Tôi dở khóc dở cười nhìn cậu: [Từ đâu mà cậu có thông tin dở hơi này thế?]
Cậu ấy hừ một tiếng, buồn bã nói: [Chắc chắn, anh lừa tôi nói anh đi chăm nom đồng nghiệp, nhưng thật ra là cả đêm ở chung một chỗ với kẻ khác mà không về nhà, có phải không!]
Tôi liếc mắt, cậu ấy lại muốn nói tiếp, tôi vội ngăn cậu, bảo: [Không phải thế –! Là tôi định từ chức!]
Vương Tranh mở to mắt.
Tôi nói: [Tôi đã nghĩ rồi, tôi cảm thấy, dạo này mệt mỏi quá, muốn tạm thời nghỉ ngơi.]
Vương Tranh ngây ngốc nhìn tôi, sau đó gật đầu lung tung, lắp bắp nói: [Vì, vì sao... ừm, anh, không phải là anh...]
Tôi cười: [Lý Linh đã có người chăm sóc, Trình Thần có thể làm tốt hơn cả tôi, tôi không nên đi quấy rầy nữa, Ừm... Còn một việc, tôi muốn nói với cậu.]
[Gì cơ...]
Tôi nhìn cậu ấy, cười rằng: [Cậu không thể ở đây được.]
Cậu ấy giật mình, trợn trừng mắt, bật đứng dậy.
[Anh –]
[Tôi định rời khỏi đây.]
Tôi nhìn cậu, mỉm cười khẽ bảo: [Tôi muốn đến một nơi khác, đi xem một chút.]
[Lần trước tôi nghe cậu bảo, không tìm được việc làm, tôi nghĩ... không thể cứ thế được, cậu có muốn cùng tôi đến nơi khác không, lần trước không phải cậu đã nói với tôi, nếu không tìm được việc, thì đi kinh doanh nhỏ.]
[Tôi bỗng thấy điều này thật ra rất tốt. Tay nghề cậu giỏi thế, không dùng đến thì lãng phí quá, chúng ta ở lại Hoa Kỳ, hoặc trở về hay đi đến quốc gia nào cũng được, cậu nói... A!]
Vương Tranh bỗng xông lên, ấn tôi xuống sô pha.
Cậu ấy ôm chầm lấy tôi, bảo: [Anh muốn đi đâu cũng được, tóm lại phải mang cả tôi theo.]
Sau đó ha ha mà cười, ngẩng đầu lên, diện mạo vốn xinh đẹp nay lại càng chói mắt. Cậu ấy thở dài một hơi, nói: [Tôi sống hơn hai mươi năm, chỉ cảm thấy giờ phút này... mới là đang sống thực sự.]